Bây giờ Julia xem đến hình mình trong bộ áo cưới. “Chúa ơi! Mình đẹp quá!”.
Họ quyết định giữ bí mật chuyện hứa hôn, chỉ họ biết thôi, Julia không nói chuyện đó với ai ngoài ông bầu Jimmie, vài cô bạn..trong đoàn và người hóa trang cho nàng. Cô buộc họ phải kín miệng và không hiểu tại sao nội trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ, mọi người trong đoàn, xem ra ai cũng rành chuyện.
Julia, hạnh phúc thần tiên. Nàng yêu Michael mê đắm hơn trước và sẵn lòng làm đám cưới với chàng tức khắc, nhưng sự nghiệp luôn lấn lướt chàng. Hiện thời họ chỉ là hai diễn viên tỉnh lẻ không hơn, không kém và khởi sự chinh phục Luân Đôn như một đôi vợ chồng, sẽ bất lợi cho triển vọng của họ Julia cho chàng thấy rõ rằng nàng biết cách, rằng nàng sẵn lòng dâng hiến cho chàng, nhưng chàng khước từ chuyện này. Chàng có ý thức danh dự, không thể lợi dụng nàng được. Chàng trích câu? “Anh không thể yêu em thật nhiều, nếu anh không yêu danh dự hơn”!
Chàng thấy chắc chắn là sau này khi thành hôn rồi, họ sẽ cay đắng hối tiếc, nếu họ đã chung sống như vợ chồng trước khi cưới. Julia hãnh diện về nguyên tắc của anh. Anh là một người tình dịu dàng, âu yếm, nhưng có những lúc có vẻ hơi coi thường nàng. Nhìn vào cạnh đôi xứ thân tình nhưng chẳng chút nào mê lãng mạn bạn có thể nghĩ họ đã cưới nhau lâu lắm rồi. Nhưng chàng cũng tỏ ra độ lượng để Julia nũng nịu đôi chút với chàng. Nàng rất thích ngồi nép vào chàng, quàng tay ôm lưng chàng, mặt sát mặt chàng, và thật là thần tiên, nàng có thể áp môi nồng nàn lên đôi môi mỏng của chàng. Dù những lúc ngồi bên nhau như vậy, chàng chỉ thích nói về những vai kịch mà họ đang học, hay bàn về những kế hoạch tương lai, chàng vẫn là chàng vẫn làm cho nàng rất đỗi hạnh phúc. Nâng không biết chán ca ngợi vẻ đẹpcủa chàng. Thật là thần tiên, khi nàng được nói với chàng:
mũi anh thanh tú quá, mái tóc xoăn nâu đỏ của anh đẹp quá, hoặc là khi nàng cảm thấy vòng tay chàng xiết chặt hơn chút đỉnh, và khi nhìn thấy sự trìu mến trong đôi mắt chàng.
“Cưng, cưng làm anh kiêu hãnh như một con công”.
“Dại quá, anh cứ giả bộ như anh không có vẻ đẹp thiên thần ấy”.
Julia tin là chàng như vậy, và nàng thích nói điều đó ra, nhưng nàng cũng nói điều đó vì nàng biết anh thích nghe. Anh ưu ái và ngưỡng mộ nàng, gần nàng, anh thấy dễ chịu, anh đặt tin tưởng nơi nàng, nhưng nàng ý thức rõ ràng là anh không yêu nàng. Nàng tự an ủi bằng cách nghĩ rằng anh yêu nàng với tất cả khả năng yêu thương của anh và nàng nghĩ rằng khi cưới nhau rồi khi ân ái, sự say đắm của nàng sẽ đưa chàng lên tột đỉnh đê mê. Trong khi chờ đợi nàng tỏ ra khéo léo và tự chủ. Nàng biết anh sẽ không quấy rầy anh. Nàng biết mình không bao giờ được phép để anh cảm thấy mình là gánh nặng hay trách nhiệm của anh.
Anh có thể bỏ nàng” đi đánh gôn một buổi, hay để đi ăn cơm chiều với một người quen, mà không bao giờ nàng để cho anh thấy là nàng phật ý dù chỉ một lúc. Nàng có cảm tưởng rằng sự thành công của nàng trong biểu diễn sẽ làm tăng tình cảm của chàng và nàng cố gắng luyện tập thật nhiều để đạt mục đích.
Hơn một năm sau ngày hứa hôn, một nhà quản trị sân khấu Mỹ, đi tìm tài năng có nghe biết về đoàn hát tiền phong của bầu Jimmie Langton, tìm đến Miđlepool và rất để ý đến Michael. Ông viết vài dòng mời Michael đến khách sạn của ông, chiều –hôm sau, Michael khấp khởi muốn nghẹt thở, đưa giấy cho Julia đọc:
chỉ có thể là ông ta đề nghị trao cho anh một vai. Lòng nàng trĩu nặng, nhưng nàng làm bộ cũng nôn náo như anh, và hôm sau đi cùng anh đến khách sạn. Nàng đợi dưới hành lang trong lúc anh đi gặp ông lớn ấy.
Chúc anh may mắn đi em. – Chàng thì thào khi quay đi, bước vào thang máy, như đang trong giấc mơ.
Julia ngồi trong chiếc ghế bành lớn bọc- da, thành khẩn cầu mong sao cho ông bầu người Mỹ đề nghị một vai mà Michel phải khước từ hay một mức lương mà anh cho là bất xứng không thể – chấp nhận được Hoặc khác đi, ông ta yêu cầu,Michael diễn thử ngay một vai ông đang cần người, rồi luận rằng anh không diễn nổi. Nhưng nửa giờ sau, khi –chàng tiến về phía nàng, mắt sáng ngời, bước-đi nhún nhảy, nàng biết anh đã mãn nguyện rồi. Trong một lúc, nàng thấy muốn phát bệnh, và khi nàng cố mang bộ mặt vui sướng; nụ cười hân hoan, nàng thấy người mình như- hóa đá.
– Được lắm. Ông ta nói là vai thật tốt, vai nam, mười chín tuổi. Tám hoặc mười tuần ở New York và sau đó lên đường lưu diễn. Bốn mươi tuần ăn chắc với gánh ông bầu John Drew. Lương tuần hai trăm năm mươi đô.
– Ồ, anh yêu, thật là điều kỳ diệu cho anh.
Đã rõ là chàng hân hoan nhận rồi. Chàng không hề mảy may nghĩ đến chuyện khước từ.
“Còn mình – mình…” nàng nghĩ, “giả như họ đề nghị mỗi tuần một ngàn đô mình cũng chẳng đi nếu như phải xa Michael.”.
Một cơn tuyệt vọng đen tối xâm chiếm nàng. Nàng không làm gì được, nàng phải giả bộ hân hoan như chàng. Michael bị phấn khích quá không thể ngồi yên được, dẫn nàng ra phố đông người.
– Một cơ hội bằng vàng em ạ. Dĩ nhiên đời sống Mỹ đắt đỏ, nhưng anh phải sống được với số tiền năm mươi đô la một tuần là tối đa, người ta nói là dân Mỹ rất hiếu khách, anh sẽ được mời ăn nhiều. Anh không thấy có lý do gì mà không tiết kiệm được tám ngàn đô trong bốn mươi tuần, một ngàn sáu trăm bảng, tính theo tiền Anh.
“Anh ấy có yêu gì mình đâu – Anh ấy có mảy may quan tâm đến mình đâu.
Mình ghét chàng. Mình muốn giết chàng. Tên quản lý Mỹ chết tiệt”.
Và nếu ông ấy muốn anh thêm một năm nữa anh phải đòi ba trăm một tuần.
Thế có nghĩa là- trong hai năm anh sẽ được số tiền lớn bốn ngàn bang. Số vốn gần đủ để vô nghiệp quản trị.
– Một năm nữa. – Trong một lúc Julia mất bình tĩnh giọng nàng nghẹn ngào.
– Anh nói là anh sẽ đi vắng hai năm?
– Ồ, dĩ nhiên là hè, năm tới anh sẽ về thăm nhà. Họ đài thọ cho về mà, và anh sẽ về sống với cha mẹ để khỏi tốn.
– Em không biết sẽ sống sao đây khi không có anh. Nàng nhẹ nhàng_nói những lời này để tỏ vẻ lịch sự và bình thường.
– Ố chúng mình có rộng thời gian gặp nhau vào mùa hè, và em cũng biết, một hay hai năm sẽ trôi qua nhanh như chớp.
Michael bước đi không định hướng, Julia dận chàng đi theo hướng rạp hát mà không hay. Họ đến trước rạp. Nàng đứng lại.
– Em sẽ gặp anh sau. Em phải tạt vào gặp ông Jimmie liền.
Mặt anh sa sầm xuống.
– Em không bỏ anh lúc này được. Anh muốn có người để nói chuyện. Chúng mình cùng cần ăn đôi chút trước khi trình diễn.
– Em rất tiếc. Ông Jimmie đang đợi em mà anh biết tính nết ông ta chứ gì.
Michael tặng nàng nụ cười ngọt ngào, đôn hậu của anh.
– Ồ thôi được, em cứ việc đi. Anh sẽ không giận em; vì em đã bỏ rơi anh một lần.
Chàng tiếp tục đi, còn nàng vào rạp hát bằng cửa hậu. Ông bầu Jimmle Langton dành cho mình một căn gác xép nho nhỏ bên dưới mái rạp, bạn có thể đi vào bằng ngả ban công. Nàng nhấn chuông, đích thân ông ra mở. Ông ngạc nhiên, nhưng hoan hỉ khi-thấy nàng.
– Chào Julia, mời cô vào.
Nàng bước qua mặt ông, không nói năng gì, khi hai người đã vào đến gian tiếp khách. Gian phòng bừa bộn, nào là bản kịch đánh máy,- nào là sách cùng đủ thứ đồ lỉnh kỉnh khác và cả bữa trưa ăn không hết còn trên khay để cạnh bàn giấy. Nàng xoay người nhìn vào mặt ông.
Hàm nàng bạnh ra, lông mày nhíu lại.
– Đồ quỷ sứ.
Nhanh như cắt nàng nhoài về phía ông. Hai tay nắm lấy cổ sơ-mi để hở của ông và lắc, ông cố giựt ra, nhưng nàng thì khỏe mạnh, hung dữ.
– Thôi! Thôi!
– Đồ quỷ sư1 đồ con heo! Đồ ba que xỏ lá!
Ông hất mạnh, bằng bàn tay mở rộng ông giáng cho nàng một cái vào mặt.
Tức thì nàng buông ông ra, ôm má, vì bị tát đau.
Nàng bật tiếng khóc.
– Quân vũ phu. Đánh phụ nữ.
– Cô em ơi! Nhầm người rồi. Cô có biết phụ nữ đánh tôi là tôi đánh lại không?
– Tôi đâu có đánh ông.
– Cô em bóp cổ tôi.
– Đáng đời. Trời ơi! Tối muốn giết ông quá.
Thôi ngồi xuống đi, vịt con ơi, để tôi rót cho cô một chút rượu Xcốt, rồi bình tĩnh lại. Rồi kể cho tôi nghe đầu đuôi câu_chuyện.
Julia đảo mắt tìm một chiếc ghế bành rộng.
– Chúa ôi? Gì mà như chuồng heo thế này. Sao ông không bảo chị lao công nào dọn cho?
Bằng một động tác giận dự nàng hất hết sách trong chiếc ghế xuống sàn, gieo mình xuống và òa khóc nức nở. Ông rót cho nàng một dung lượng uýt-ki kha khá thế nước sôda bắt uống.
– Nào chuyện sập trời gì đây”.
– Michael sắp đi Mỹ.
– Đi à?
Nàng vặn mình né cánh tay ông quàng lên vai.
– Ông nỡ nào? Ông nỡ lòng nào?
– Tôi chẳng dính, líu gì tới chuyện này cả.
Ông nói dối. Ông không biết cả chuyện tên quản lý Mỹ khốn nạn đến Miđlepool nữa sao. Rõ ràng là do ông cả. Ông làm vậy để chia lìa chúng tôi.
– Cô em ơi! Oan tôi quá. Tôi cũng chẳng cần giấu cô làm gì, thực tình tôi có bảo y muốn mời ai trong đoàn thì cứ tự nhiên, chỉ chừa dùm tôi Michael Gosselyn thôi.
Julia không theo dõi ánh mắt ông Jimmie khi ông ta kể lại sự kiện này, nhưng nếu để ý, nàng hẳn phải tự hỏi sao ông ta lại ra chiều khoan khoái như là kẻ giựt dây một món đồ chơi nào đó.
– Kể cả tôi nữa à? – Nàng hỏi.
– Tôi biết y không cần phụ nữ. Đoàn của họ có quá nhiều phụ nữ rồi. Họ chỉ muốn mướn đàn ông để xem bọn này ăn mặc theo lối nào và không nhổ bậy xuống sàn.
– Thôi? Ông Jimmie ơi!, tôi van ông đừng để anh Michael đi. Tôi chịu không nổi đâu.
– Tôi can sao nổi. Hết mùa này là xong giao kèo.
Cùng là cơ hội tốt cho cậu ấy.
– Nhưng tôi thương anh ấy. Tôi muốn anh ấy ở lại.
Lỡ một anh ấy gặp cô nào đó bên Mỹ. Lỡ cô thừa kế gia nghiệp nào đó mê anh ấy thì tính sao?
– Nếu nó không thương cô nữa thì theo tôi cô bỏ quách nó đi cho rồi.
Ý kiến này làm nàng lại nổi sùng.
Thứ quan hoán, người như ông đâu có biết thế nào là ái tình.
“Đàn bà”? Jimmie thở dài “Tìm cách ngủ với chúng, chúng kêu là háo sắc, không làm như vậy, chúng bảo là hoạn quan”.
– Ố, ông đâu có hiểu. Anh ấy đẹp như thế, các bà các cô rụng như sung, khổ thay anh ấy ngố như cừu mà lại ưa phỉnh. Hai năm thì đi đứt.
– Hai năm là thế nào?
– Nếu anh thành công thì sẽ ở thêm một năm nữa.
– Ố, cô khỏi băn khoăn về chuyện đó. Cậu ấy sẽ về cuối mùa trình diễn năm nay, vĩnh viễn trở về. Lão này mới xem cậu ấy diễn trong vở Candiđa thôi. Vai duy nhất cậu ấy đóng tàm tạm. Tin lời tôi đi, không lâu đâu bọn ấy sẽ thấy là chúng mua lầm phải con chó cún. Cậu chàng rớt đài tới nơi rồi.
– Ông biết gì về diễn xuất?
– Biết đủ điều.
– Tôi muốn moi mắt ông ra.
– Này, tôi cảnh cáo, cô mà đụng tới tôi, tôi tống một quả sát quai hàm, sợ cả tuần không ăn ngon nổi.
– Trời ơi! Sao tôi tin nổi. Thế thì còn gì là con người hào hoa nữa.
– Tôi đâu có hào hoa, ngay cả khi si tình tôi cũng chẳng hào hoa.
Julia khúc khích cười, ông bầu Jimmie biết hồi gay cấn nhất qua rồi.
– Bây giờ thì cô biết rõ chẳng kém gì tôi, cô có thể làm cho cậu ta điên cái đầu. Tôi nói với cô, cô sẽ là nữ diễn viên lớn nhất kể từ thời bà, Kendall đến nay. Đó là con đường cô muốn tiến tới, thế mà lại tự gây trở ngại cho mình bằng một thằng đàn ông. Cô muốn lúc nào cũng như gông đá đeo cổ. Cô muốn đi vào nghiệp quản trị, mà nó lại muốn chơi ngược lại cô. Nó không đủ tài đâu cô ạ.
– Anh ấy đẹp trai. Tôi chịu đựng nỗi.
– Cô tin vào tài năng của cô chứ gì? Nhưng cô lầm. Nếu cô muốn thành công lớn cô không thể kham nổi một người chỉ đạo không để trình độ đâu.
– Tôi chẳng cần. Lấy được anh ấy mà thất bại còn hơn thành công mà lấy người khác.
– Tôi hỏi thật này, cô còn trinh không?
Julia lại cười khúc khích:
– Tôi chẳng biết chuyện này dính liếu gì với công việc của ông, nhưng thật tình tôi còn.
– Tôi cũng nghĩ vậy. Thế này nhé, trừ khi cô quan trọng hóa vấn đề này. Tại sao cô không đi Paris với nó chừng nữa tháng, sau khi mùa năm nay bế mạc?
Nó sẽ không lên đường trước tháng tám. Biết đâu nhờ vậy mà cô khỏi bận lòng về nó nữa.
– Ồ, anh ấy chẵng chịu đâu. Anh ấy đâu phải loại người đó. Ông biết anh ấy là con nhà gia giáo mà.
– Ngay cả giới thượng lưu cũng phải truyền giống chứ.
– Ông chẳng hiểu gì. – Nàng kêu căng nói.
– Tôi đoán cả cô cũng chẳng hiểu.
Julia chẳng buồn trả lời. Nàng thực tình đau khổ.
– Tôi không sống được nếu như không có anh ấy. Tôi nói thật với ông. Tôi sẽ làm gì khi anh xa vắng?
– Cô cứ ở đây vôi tôi. Tôi để cô ký hợp đồng thêm một năm. Tôi có nhiều vai mới muốn dành cho cô và tôi sẽ lo kiếm một kép trẻ, theo tôi phải là một khám phá. Cô sẽ không khỏi ngạc nhiên là công việc của cô sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu người đóng cặp với cô thực sự cho cô điều tương xứng, cô có thể lãnh mười hai bảng một tuần.
Julia bước đến gần ông và nhìn vào mắt ông dò xét:
– Có phải ông đã làm tất cả những điều đó để buộc tôi phải làm thêm một năm nữa không. Có phải ông đã bóp nát tim tôi, làm hại cả cuộc đời tôi để giữ tôi lại trong cái rạp hát mục nát của ông không”?
– Tôi thề là không. Tôi yêu quý cô, tôi phục tài cô.
Hai năm rồi, chúng ta có khấm khá hơn trước. nhưng tôi thề độc rằng tôi không làm cái chuyện nhơ nhuốc ấy.
– Ông nói dối. nói dối, dẻo mỏ.
– Tôi thề đó là tất cả sự thật.
– Vậy ông chứng minh xem. – Nàng nặng lời.
– Tôi chứng minh bằng cách nào. Cô biết tôi thật tình trong sáng mà.
– Trả tôi mười lăm bảng một tuần rồi tôi sẽ tin ông.
– Mười lăm bảng một tuần cơ à?
Cô biết số thu nhập của đoàn mình chứ gì? Làm sao tôi trả nỗi? Thôi, ừ cũng được. Nhưng tôi phải lấy tiền túi để bù lỗ ba bảng.
– Tôi cần lương hậu.