Nữ Bá Tước Đờ Caliôxtrô

CHƯƠNG 1: ACXEN LUYPANH NĂM HAI MƯƠI TUỔI



Raun Đăngđrêxi tắt đèn pin và quẳng chiếc xe đạp vào sau bụi cây bên bờ dốc đứng ven đường. Đúng lúc đó tháp chuông Bênuvin ngân vang báo hiệu đã ba giờ sáng.
Trong bóng đêm dày đặc, chàng lần theo con đường đất dẫn đến lãnh địa La He Đêtigơ và tiến sát đến bên bức tường thành. Chàng đứng đợi một lúc. Có tiếng vó ngựa vọng ra, tiếng bánh xe lăn trên nền lát đá, tiếng nhạc ngựa vang lên và hai cánh cổng bỗng mở toang ra… rồi một chiếc xe ngựa bốn bánh xuất hiện. Raun chỉ kịp nhận ra trong xe có hai người đàn ông và nòng một khẩu súng thì chiếc xe đã lăn ra đường và chạy về phía thị trấn Etrơta.
– Thế đấy, – chàng tự nhủ, – cái trò săn chim Uria thật là thú vị, bãi săn còn xa lắm… ta phải xem cái chuyến đi săn ngẫu hứng cùng tất cả những trò lui tới nhộn nhịp gần đây có mục đích gì.
Chàng rẽ trái lần theo bức tường thành và sau khúc ngoặt thứ hai, chàng dừng lại cách cổng lớn bốn mươi bước. Chàng có trong tay hai chiếc chìa khoá. Chàng lấy chiếc thứ nhất mở chiếc cổng con, sau đó chàng leo lên chiếc cầu thang xây liền vào một bức tường thành cổ đã đổ nát mất một nửa được dùng để bảo vệ cánh trái của tòa lâu đài. Chiếc chìa khóa thứ hai chàng dùng để mở một chiếc cửa bí mật ở gác hai.
Chàng không ngần ngại dùng đèn pin để soi đường, bởi vì chàng biết là những người phục dịch ngủ cả ở phía cánh phải của tòa lâu đài, và rằng Clarix Đêtigơ, cô con gái độc nhất của vị nam tước chủ nhân, thì ngủ ở tầng ba, và chàng lần theo hành lang dẫn đến một căn phòng làm việc rộng rãi: chính tại đây, cách đây mấy tuần, Raun đã ướm hỏi vị nam tước cho chàng được cưới con gái ông, và cũng tại đó chàng được vị nam tước đón tiếp bằng một cơn thịnh nộ và để lại trong lòng chàng một kỷ niệm không vui.
Nhìn trong gương, chàng nhận thấy mặt mình tái đi hơn lúc thường. Tuy nhiên chàng vẫn tự chủ được mình và chàng bắt đầu tiến hành công việc một cách lạnh lùng.
Chàng không phải mất nhiều thời gian tìm kiếm. Trong lần gặp trước, chàng đã để ý thấy vị nam tước thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn làm việc đồ sộ làm bằng gỗ tuyết tùng mà chiếc mặt hình cánh cung của nó chưa được đóng sập xuống. Raun biết rất rõ mọi ngóc ngách có khả năng dùng làm nơi cất giấu và mọi mánh khóe của những trò như vậy. Một phút sau, chàng đã phát hiện thấy trong khe hở của chiếc bàn làm việc có một bức thư viết trên một tờ giấy rất mỏng và được cuộn lại như một điếu thuốc lá. Bức thư không hề có chữ ký người viết và không hề có địa chỉ người nhận.
Thoạt tiên chàng thấy lời lẽ trong thư chẳng có gì đặc biệt để đến nỗi người ta phải giấu nó kỹ như vậy, nhưng sau đó chàng xem xét lại kỹ càng, và sau khi lược bỏ đi những lời lẽ vô nghĩa dùng để lấp chỗ trống giữa những câu quan trọng, chàng đã tái lập được nội dung bức thư như sau:
“Tại Ruăng tôi đã dò được dấu vết kẻ thù của chúng ta và tôi đã cho đăng tin trên các báo địa phương rằng có một người nông dân ở một vùng cạnh thị trấn Etrơta đã đào được tại cánh đồng cỏ nhà mình một cây đèn cổ bằng đồng có bảy nhánh. Thế là mụ ta lập tức đánh điện cho một tay đánh xe ngựa ở Etrơta bảo hắn đánh xe ra ga Phêcăng đón mụ vào ba giờ chiều ngày mười hai. Tôi sẽ bố trí gửi cho tên này một bức điện vào sáng hôm đó để thông báo hoãn lại. Như vậy là các anh sẽ phải đánh xe ra ga Phêcăng thay hắn đón mụ và dẫn mụ về họp mặt cùng chúng ta.
“Lúc đó chúng ta sẽ mở một phiên tòa xét xử và sẽ thẳng tay kết án mụ. Ở thời đại mà tầm quan trọng của mục đích có thể biện hộ cho phương tiện, chúng ta sẽ tiến hành xử phạt mụ ta ngay tức khắc. Muốn triệt nọc độc thì phải triệt tận gốc. Các anh hãy tự chọn lấy giải pháp mà các anh thích, nhưng các anh hãy nhớ lại những điều khoản mà chúng ta đã thỏa thuận ở cuộc họp gần đây nhất và các anh phải nhớ rằng sự thành công trong công việc của chúng ta, phụ thuộc vào cái con mụ quỷ quyệt này. Do đó các anh cần phải thận trọng. Các anh hãy tổ chức một chuyến đi săn để đánh lạc hướng mọi sự nghi ngờ. Tôi sẽ lên cảng Lơ Havrơ và sẽ đến chỗ các anh đúng bốn giờ chiều cùng với hai chiến hữu của chúng ta. Đừng hủy bức thư này. Anh sẽ trao lại tận tay cho tôi”.
– Thận trọng thái quá là một sai lầm, – Raun nghĩ thầm – Nếu như kẻ viết thư này không phải là người đa nghi, thì chắc là gã nam tước đã đốt bức thư này rồi, và mình đã chẳng biết là sẽ có một kế hoạch bắt cóc, một kế hoạch xét xử bất hợp pháp, và thậm chí, lạy Chúa! Có thể có cả một kế hoạch ám sát nữa. Chà! Vị bố vợ tương lai của tôi, cho dù ông ta có tỏ ra ngoan đạo đến đâu thì mình vẫn thấy hình như ông ta đang dính vào những chuyện thiếu trong sạch. Liệu ông ta có đi đến chỗ phạm tội giết người không? Tất cả những chuyện này thật là nghiêm trọng và có thể đem lại cho mình một lợi thế đối với ông ta.
Raun xoa hai tay. Chuyện này làm cho chàng khoái chí và chàng không thấy ngạc nhiên cho lắm, bởi vì đã mấy ngày nay chàng để ý thấy có những chi tiết đáng ngờ. Thế là chàng quyết định quay về quán trọ để ngủ một giấc rồi sau đó sẽ trở lại đúng lúc để xem xem vị nam tước cùng những người khách của ông ta định âm mưu điều gì và xem cái “con mụ quỷ quyệt” kia là ai mà họ phải thủ tiêu.
Chàng liền sắp xếp tất cả lại như cũ, nhưng, thay vì ra về, chàng lại ngồi xuống trước một chiếc bàn tròn một chân trên có để tấm ảnh của Clarix, và chàng liền đặt tấm ảnh ngay ngắn trước mặt mình rồi nhìn ngắm với một vẻ âu yếm sâu xa. Clarix Đêtigơ, một người con gái chỉ kém anh ít tuổi!… Nàng năm nay mười tám! Đôi môi nàng đầy vẻ khêu gợi… Cặp mắt đầy mơ mộng… một khuôn mặt tươi mát hồng hào và dễ thương, với mái tóc vàng nhạt giống như những em bé gái vẫn thường chạy nhảy trên những con đường làng ở xứ Cô này, (Xứ Cô là miền Noocmăngđi của nước Pháp, nó nằm ở phía Bắc sông Xen va giáp với biển Măngsơ (ND)) và nàng có một cái vẻ vô cùng hiền dịu, vô cùng hấp dẫn!…
Con mắt của Raun hơi đanh lại. Chàng không kìm nổi một ý nghĩ xấu chợt hiện ra trong đầu. Clarix hiện đang ở trên tầng lầu có một mình, trong căn phòng cách biệt của nàng, và đã hai lần chàng đã dùng chìa khóa mà nàng trao cho chàng để vào gặp nàng vào giờ uống trà buổi tối. Vậy thì hôm nay tại sao chàng lại không lên gặp nàng? Những người phục dịch sẽ không thể nghe thấy gì. Còn ngài nam tước thì phải mãi đến chiều mới về. Thế thì tại sao chàng lại phải bỏ ra về nhỉ?
Raun không phải là một kẻ sở khanh. Trong lòng chàng đang có sự đấu tranh giữa những tình cảm chân thành và lịch thiệp với những bản năng và ham muốn đang trỗi dậy mạnh mẽ. Nhưng tại sao lại phải chống lại một sự cám dỗ như vậy? Lòng kiêu ngạo, nỗi ham muốn, ái tình và nhu cầu đòi hỏi phải chinh phục nàng bằng được đã thúc đẩy chàng hành động. Thế là không còn ngại ngần nấn ná một cách vô nghĩa, chàng hoạt bát bước lên cầu thang.
Nhưng đứng trước cánh cửa đóng kín của phòng nàng, chàng lại do dự. Nếu như đã có lần chàng bước qua cánh cửa này, thì lần đó là ban ngày và với tư cách là một người bạn đáng kính trọng. Nhưng giờ đây vào lúc nửa đêm như thế này thì hành động đó sẽ ra sao!
Cuộc đấu tranh tư tưởng chỉ diễn ra trong chốc lát. Cuối cùng chàng vừa gõ nhẹ cửa vào thì thầm gọi:
– Clarix… Clarix… anh đây!
Đợi một phút không thấy gì, chàng lại định gõ nữa mạnh hơn thì thấy cửa phòng hé mở và người con gái xuất hiện với cây đèn trong tay.
Chàng nhận thấy mặt nàng tái đi vì sợ hãi, điều đó làm chàng bối rối và lùi hẳn lại như thể muốn quay lui.
– Anh không muốn thế, Clarix… Anh không chủ động đến đây… Chỉ cần em nói một câu là anh đi ngay…
Chỉ cần Clarix nghe thấy mấy câu đó là nàng sẽ thoát. Nàng có thể dễ dàng chế ngự một đối thủ khi kẻ đó đã nhận thất bại trước. Nhưng nàng cũng chẳng nghe mà cũng chẳng nhìn thấy gì cả. Nàng muốn tỏ ra giận dữ mà chỉ lắp bắp được mấy câu trách móc không rõ ràng. Nàng muốn đuổi chàng đi mà cánh tay không còn sức để làm một động tác. Bàn tay run rẩy của nàng không giữ nổi cây đèn làm nàng phải đặt nó xuống. Nàng quay người và ngã xuống bất tỉnh…
Họ yêu nhau đã từ ba tháng nay, kể từ lần họ gặp nhau ở miền Nam khi Clarix đến ở chơi nhà một cô bạn học mấy ngày.
Ngay tức khắc hai người đã cảm thấy có một sợi dây gắn bó họ với nhau và đối với chàng đây là một điều tuyệt diệu nhất trên thế gian, còn đối với nàng thì đó là một dấu hiệu của một sự trói buộc mà nàng yêu quí. Ngay từ đầu, nàng cảm thấy Raun là một con người bí ẩn mà mãi mãi nàng sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Nàng không vừa lòng bởi cái tính hay lông bông, hay châm biếm cay độc và cái vẻ hay lo lắng của chàng. Nhưng trừ những cái đó ra thì ở chàng có một sự quyên rũ tuyệt vời! Chàng thật là vui tính! Chàng luôn tỏ ra hào hứng và say sưa. Mọi nhược điểm của chàng đều có một cái vỏ ngoài của những phẩm cách thái quá, và mọi thói xấu của chàng đều có cái vẻ của những tư chất chưa được mọi người biết đến và đang đến độ bộc lộ.
Sau khi trở về Noócmăngđi, một buổi sáng nhìn ra cửa sổ nàng ngạc nhiên nhận ra hình dáng thanh lịch của chàng trai đang ngồi vắt vẻo trên bức tường thành trước mặt. Chàng đã chuyển đến ở một quán trọ cách đây vài cây số và như vậy là hầu như sáng nào chàng cũng đi xe đạp đến để gặp nàng tại một chỗ ở bên ngoài lãnh địa La He Đêtigơ.
Mồ côi mẹ từ bé, Clarix không có được hạnh phúc khi phải sống với một người cha khắc khổ, lầm lì, quá ngoan đạo, ông rất quí trọng cái danh hiệu của dòng họ, rất khắt khe trong việc thu nhập, cho nên những người nông dân làm thuê cho ông sợ ông như sợ một kẻ thù. Khi Raun, người mà ông chưa hề được giới thiệu, đã dám cả gan hỏi con gái ông làm vợ, thì vị nam tước liền nổi cơn thịnh nộ trước một thằng nhãi ranh vô danh tiểu tốt, đến mức suýt nữa thì ông quất cho chàng mấy roi nếu chàng không nghiêm khắc nhìn ông với con mắt của một người dạy thú có khả năng điều khiển một con vật hung dữ.
Chính sau lần gặp gỡ này và để xóa đi cái kỷ niệm không đẹp đẽ gì trong đầu Raun mà Clarix đã mắc sai lầm là đã hai lần mở cửa cho chàng vào phòng cấm của mình. Đó là một điều sơ ý nguy hiểm mà Raun đã biết tận dụng theo qui luật lôgic của một kẻ si tình.
Sáng hôm đó, giả vờ khó ở, nàng đã sai người hầu đem bữa ăn trưa lên phòng mình trong khi Raun giấu mình trong một căn buồng bên cạnh, và sau khi ăn xong, đôi trai gái đứng ôm nhau bên cửa sổ, họ gắn bó với nhau bằng những kỷ niệm của những nụ hôn và của những gì dịu dàng nhất trong con người họ.
Tuy nhiên Clarix vẫn khóc…
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua. Một cơn gió mát từ ngoài biển thổi vào vuốt ve khuôn mặt họ. Trước mặt đôi trai gái, ở bên kia một vườn cây ăn quả có tường xây bao quanh, và ở giữa những cánh đồng rau cải đang trải ra trong nắng có một khoảng đất trũng cho phép họ nhìn thấy bên phải là một dãy vách đá dốc đứng trắng phau chạy dài đến tận Phêcăng; còn bên trái là vịnh Etrơta, là cảng Aval và mũi Eguyi.
Raun âu yếm bảo Clarix:
– Em đừng buồn nữa, em yêu của anh. Ở tuổi của chúng ta cuộc đời còn đẹp lắm, và nó sẽ còn đẹp hơn nữa khi chúng ta vượt qua được mọi trở ngại. Em đừng khóc nữa.
Nàng lau nước mắt và nhìn chàng cố mỉm cười. Chàng có dáng người cũng mảnh dẻ như nàng, nhưng chàng có đôi vai rộng, và có cái vẻ vừa lịch duyệt vừa rắn rỏi, khuôn mặt rắn rỏi làm cho miệng chàng có vẻ ranh mãnh và đôi mắt sáng có vẻ tinh nghịch. Chàng mặc một chiếc quần soóc và một chiếc áo cộc mở khuy để lộ ra chiếc áo may-ô trắng làm cho chàng có một vẻ mềm mại không ngờ.
– Anh Raun, anh Raun, – nàng cất tiếng gọi với vẻ đau khổ, – ngay lúc này đây chàng nhìn em mà chàng chẳng nghĩ đến em! Sau cái chuyện vừa rồi mà chàng vẫn chẳng nghĩ gì đến em! Có thể như vậy được chăng? Chàng đang nghĩ gì vậy, Raun của em?
Chàng cười đáp:
– Anh nghĩ đến cha em.
– Đến cha em ư?
– Phải, anh đang nghĩ về nam tước Đêtigơ và về những vị khách của ông. Không hiểu sao ở cái tuổi ấy mà các vị còn bỏ phí thì giờ để đi giết chóc những con chim vô tội kia được nhỉ?
– Đó là thú vui của họ.
– Em có dám chắc như vậy không? Còn anh, anh hơi băn khoăn. Này nhé, giả sử giờ đây không phải là năm ân xá 1894 mà là… nhưng em có lạnh không đấy?
– Chàng cứ nói tiếp đi.
– Được rồi, anh thấy hình như các vị ấy đang chơi trò âm mưu gì đấy! Đúng thế Clarix ạ… hầu tước Rôlơvin, Matiơ đờ La Vôpalierơ, bá tước ôxca đờ Benơtô, Ru Đextiê, v.v… tất cả các vị quí tộc của xứ Cô này đang liên kết nhau lại để tiến hành một âm mưu gì đó.
Nàng bĩu môi:
– Chàng chỉ nói nhảm thôi, chàng thân yêu ạ.
– Thế mà em lại nghe rất chăm chú, – Raun đáp lại và tin rằng nàng vẫn chưa biết tí gì. – Em có một cái vẻ rất tức cười khi muốn nghe những chuyện nghiêm trọng!…
– Em muốn nghe những chuyện tình cờ, Raun ạ. – Chàng liền sôi nổi ôm lấy đầu cô gái.
– Cả cuộc đời anh là một tình yêu dành cho em, em yêu quí ạ. Nếu như anh có những chuyện phải lo nghĩ và những nỗi tham vọng khác thì chỉ là để nhằm giành được em thôi; Clarix này, em hãy giả định xem: nếu như cha em là một kẻ phản loạn, bị bắt và bị kết án tử hình, rồi đột nhiên anh là người cứu thoát cha em. Như vậy thì có lý do gì mà cha em không gả con gái cho anh?
– Đến một ngày nào đó ba em sẽ đồng ý thôi, chàng thân yêu ạ.
– Không đời nào! Anh chẳng có một gia tài gì, không một chỗ dựa…
– Chàng cũng có tên tuổi của chàng… Raun Đăngđrêxi.. (d’ Anđrésy, một tên họ quí tộc (ND).
– Ngay cả cái đó cũng không!
– Sao lại thế?
– Đăngđrêxi là họ của mẹ anh mà bà đã lấy lại sau khi ba anh chết, và cả họ nhà bà đã phỉ nhổ cái đám cưới của bà.
– Tại sao? – Clarix hỏi có phần nào kinh ngạc trước những lời thổ lộ bất ngờ này.
– Tại sao à? Tại vì ba anh chỉ là một thường dân, một kẻ nghèo rớt mồng tơi… một giáo viên bình thường… mà lại là giáo viên dạy gì em có biết không? Ba anh là giáo viên dạy thể dục dụng cụ, dạy đấu kiếm và quyền Anh!
– Thế thì tên thật của chàng là gì?
– Ôi! Một cái tên thường lắm, em Clarix tội nghiệp của anh.
– Tên thế nào?
– Ácxen Luypanh
– Ácxen Luypanh à?…
– Phải, cái tên nghe chẳng kêu tí nào, tốt hơn hết là phải đổi nó đi, đúng không?
Clarix có vẻ như đã trấn tĩnh lại. Tên chàng có là gì đi chăng nữa thì cũng chẳng sao. Nhưng dưới con mắt của vị nam tước, ba cô, thì cái tên đệm lại là phẩm cách đầu tiên của một chàng rể…
Tuy nhiên nàng vẫn lắp bắp lên tiếng:
– Chàng không nên từ bỏ ba chàng. Chẳng việc gì phải xấu hổ vì là giáo viên.
– Chẳng việc gì phải xấu hổ, – chàng nói và cười ròn tan, một điệu cười làm cho Clarix thấy khó chịu, – và anh xin thề rằng anh đã lợi dụng được những bài học quyền Anh và thể dục dụng cụ của ba anh từ lúc anh còn ăn bú! Nhưng có lẽ mẹ anh từ bỏ ba anh còn là do những lý do khác nữa mà chẳng có liên quan đến ai.
Đột nhiên chàng ôm lấy cô gái và hôn mạnh, rồi chàng bắt đầu nhảy múa và xoay tít người. Sau đó chàng bước lại gần nàng:
– Nhưng mà em hãy cười lên chứ, cô gái bé bỏng của anh, – chàng kêu to. – Tất cả những chuyện đó thật đáng nực cười. Vậy thì em hãy cười lên. Ácxen Luypanh hay Raun Đăngđrêxi thì có gì là quan trọng! Điều cơ bản là phải biết thắng. Và rồi anh sẽ thắng. Em thấy đấy, chẳng có gì phải nghi ngờ điều đó. Chẳng cần phải xem bói mới biết được tương lai rạng rỡ của anh. Raun Đăngđrêxi sẽ lên làm tướng, hoặc sẽ làm bộ trưởng hay làm đại sứ… ít nhất cũng sẽ không phải là Acxen Luypanh. Đó là một điều đã được sắp đặt từ trước, đã được hai bên thỏa thuận và ký kết. Giờ đây anh đã sẵn sàng. Các cơ bắp phải rắn chắc và đầu óc phải thông minh số một! Đây này, em có muốn anh đi bằng hai tay không? Hay em muốn anh đưa thẳng tay ra mà vẫn nhấc được em lên? Hay em muốn anh lấy trộm đổng hồ của em mà em không biết? Hay em muốn anh đọc thuộc lòng thơ Hôme bằng tiếng Hy Lạp và thơ Mintơn bằng tiếng Anh? Lạy Chúa, cuộc đời sao mà đẹp thế! Raun Đăngđrêxi… Ácxen Luypanh… hai mặt của một pho tượng! Mặt nào sẽ được niềm vinh quang chiếu sáng?
Chàng đột nhiên ngừng lời. Niềm phấn chấn bỗng làm cho chàng ngượng ngập. Chàng lặng lẽ ngắm nhìn căn phòng nhỏ yên tĩnh mà cái không khí trong lành của nó đã bị chàng khuấy đục cũng như chàng đã khuấy động cái tâm trạng thư thái và cái ý thức trong trắng của người con gái, và với bản chất tính khí thất thường, chàng quì xuống trước mặt Clarix và cất giọng nghiêm trang:
– Tha lỗi cho anh. Khi đến đây anh đã hành động sai… Đó không phải là lỗi tại anh… Anh đang cố giữ cân bằng giữa cái thiện và cái ác… Anh đang bị cả hai cái lôi cuốn… Clarix, em hãy giúp anh tìm thấy đường đi, em phải tha thứ cho anh nếu anh đi nhầm đường.
Nàng ôm lấy đầu chàng và bảo chàng bằng một giọng thống thiết:
– Em chẳng có gì phải tha lỗi cho chàng, chàng thân yêu của em. Em đang cảm thấy hạnh phúc. Em biết chắc là chàng sẽ làm cho em phải chịu nhiều đau khổ, nhưng em vui lòng chấp nhận trước tất cả những điều đau khổ do chàng đem lại cho em… Đây, chàng giữ lấy tấm hình này. Và làm sao để chàng đừng phải đỏ mặt khi nhìn nó. Về phần em, em sẽ mãi mãi là người tình và người vợ của chàng như ngày hôm nay. Em yêu chàng Raun ạ!
Nàng hôn lên trán chàng. Thế là chàng lại cười và vừa đứng lên vừa nói:
– Em đã trang bị cho anh như một chàng hiệp sĩ. Từ nay anh sẽ là một kẻ bất khả chiến bại và sẵn sàng dội sấm sét xuống đầu những kẻ thù của anh. Chuẩn bị đi!… Anh bắt đầu nhập vai!
Kế hoạch của Raun – chúng ta hãy tạm thời không nhắc đến cái tên Acxen Luypanh bởi vì, lúc này, vì chưa biết rõ số phận của cái tên đó như thế nào, nên bản thân chàng cũng có phần nào khinh bỉ nó, – kế hoạch của Raun thật đơn giản. Trong đám cây ăn quả ở khu vườn bên trái tòa lâu đài, có một cái tháp bị đốn ngang rất thấp và đã được lợp lại mái và được ẩn kín dưới đám dây thường xuân, cái tháp này được xây áp vào bức tường thành và hồi xưa được dùng làm một ổ lô cốt. Mặt khác Raun phỏng đoán chính xác rằng cuộc họp lúc bốn giờ chiều sẽ diễn ra tại căn phòng lớn của tòa tháp này, nơi mà lão nam tước thường dùng để tiếp những người nông dân làm thuê cho mình. Và Raun cũng đã phát hiện thấy có một lỗ hổng trông ra đấy, có thể trước kia đó là một cái cửa sổ hoặc một cửa thông gió.
Đối với một chàng trai lanh lợi như Raun thì chuyện leo trèo chẳng có gì là khó. Ra khỏi lâu đài, chàng liền tìm đến chỗ cái tháp này, bám vào những cái rễ cây thường xuân to sù và trèo lên đến chỗ lỗ hổng của bức tường dày và vì cái lỗ hổng khá sâu nên chàng có thể chui đầu vào đó được. Như vậy là nằm cách mặt đất năm mét, đầu được giấu kín trong đám lá dây leo, chàng sẽ không bị ai trông thấy và ngược lại chàng có thể nhìn thấy rõ cả căn phòng rộng lớn trong đó có kê một chiếc bàn, một chiếc ghế băng kiểu nhà thờ và khoảng hai chục chiếc ghế dựa.
Bốn mươi phút sau, vị nam tước bước vào phòng với một chiến hữu của ông, Raun đã không lầm khi phán đoán tình hình.
Nam tước Gôđơphroai Đêtigơ có một dáng người rắn chắc như một đô vật, có một khuôn mặt màu gạch và bộ râu đỏ chạy quanh má, ông có cái nhìn sắc nhọn đầy nghị lực. Người đi cùng với ông là một người em họ của ông mà Raun đã biết mặt, đó là gã Ôxca đờ Bennơtô, trông gã ta cũng có cái vẻ của một gã quí tộc nhà quê của xứ Noócmăngđi, nhưng trông thô lỗ và chậm chạp hơn so với Gôđơphroai. Lúc này cả hai đang có vẻ rất sốt ruột.
– Nhanh tay lên, – gã nam tước lên tiếng. – Các ngài La Vôpalierơ, Rôlơvin và Đôpơga sẽ đến đây ngay bây giờ. Còn đến bốn giờ thì Bômanhăng sẽ tới cùng với hoàng thân Đáccôlơ và ngài đờ Bri qua vườn cây ăn quả để vào nhà theo cổng lớn tôi đã mở… Và sau đó… sau đó… sẽ là mụ ta… nếu may mắn mà mụ ta bị mắc bẫy.
– Chưa chắc, – Bennơtô lẩm bẩm.
– Tại sao? Mụ ta đã đặt cho mình một chiếc xe ngựa; mụ sẽ thấy chiếc xe ngựa ở sân ga và sẽ trèo lên. Ngài Đoócmông sẽ đánh xe dẫn mụ về đây. Dọc đường ngài Ru Đéxtiê sẽ nhảy lên bậc lên xuống, mở cửa xe và cả hai sẽ trói chặt mụ lại. Tất cả những cái đó đã được định trước rồi.
Họ bước đến gần chỗ Raun ẩn nấp, Bennơtô thì thầm:
– Thế còn sau đó?
– Sau đó, tôi sẽ giải thích cho các chiến hữu của chúng ta biết tình hình công việc, biết vai trò của mụ đàn bà này…
– Và anh tin rằng họ sẽ đồng ý kết án mụ ta chứ?…
– Họ có đồng ý hay không thì kết cục cũng vẫn không thay đổi. Bômanhăng đã quyết rồi. Liệu chúng mình có dám từ chối ông ấy không?
– Ôi! – Bennơtô nói, – cái tay này sẽ làm hại cả bọn chúng ta mất.
Nam tước Đêtigơ nhún vai:
– Cần phải có một người như ông ta mới có thể chống chọi được với một ngườỉ đàn bà như mụ ta. Chú đã chuẩn bị tất cả chưa?
– Rồi, tôi đã để sẵn hai chiếc thuyền trên bãi biển ở phía dưới Bậc đá Linh mục. Cái thuyền nhỏ đã bị đục thủng và sau khi cho xuống nước mười phút thì nó sẽ bị chìm.
– Chú đã buộc thêm một hòn đá vào chưa?
– Rồi, một hòn đá cuội to có lỗ để buộc dây vào đó.
Cả hai cùng im lặng.
Raun Đăngđrêxi không bỏ sót một lời nào và càng nghe càng tò mò sốt ruột.
“Ái chà! – chàng tự nhủ, – giá có ai gạ đổi cho mình cả một vương quốc để lấy cái ghế lô này thì mình cũng chẳng đổi. Bọn này quỉ quái thật! Chúng nói đến chuyện giết người cứ như người ta nói đến chuyện thay áo vậy!”.
Ông Gôđơphroai Đêtigơ làm chàng ngạc nhiên hơn cả. Làm sao mà nàng Clarix hiền dịu lại có thể là con gái của cái nhân vật lì lợm này được nhỉ? Ông ta đang theo đuổi mục đích gì? Những lý do mờ ám nào đang điều khiển ông ta? Có phải đó là do lòng căm thù, do lòng hám của, do ý muốn trả thù, hay là do bản năng tàn ác của ông ta? Trông ông ta giống tên đao phủ ngày nào đang sẵn sàng thi hành những yêu cầu độc ác. Ánh sáng soi tỏ bộ mặt ửng hồng và bộ râu đỏ của ông ta.
Ba vị khách mời khác cùng đến một lúc. Raun vẫn thường thấy họ xuất hiện như là những khách quen của lâu đài La He Đêtigơ. Họ ngồi quay lưng về phía hai chiếc cửa sổ mở rộng để chiếu sáng căn phòng làm cho mặt họ bị sấp bóng và không lộ rõ.
Mãi đến bốn giờ thì hai người khách cuối cùng bước vào phòng. Một người đã có tuổi với dáng vẻ nhà binh, mặc chiếc áo đuôi tôm có thắt lưng to bản, cằm để râu chòm theo mốt hoàng gia dưới thời Napôlêông đệ Tam, dừng lại ở ngưỡng cửa.
Mọi người trong phòng đứng cả dậy để ra đón vị khách mà Raun không ngần ngại cho rằng ông ta là tác giả của bức thư không ký tên kia, người đang được chờ đợi và được gã nam tước gọi bằng cái tên Bômanhăng.
Mặc dù ông ta là người duy nhất không có chức tước và cũng không có tên đệm, nhưng những người kia vẫn đón tiếp gã như đón tiếp một thủ lĩnh, với một vẻ vồn vã tương xứng với thái độ bề trên và với ánh mắt đầy quyền uy của gã. Khuôn mặt nhẵn nhụi, hai má hóp, đôi mắt sáng đen nhánh và lanh lợi, cùng với dáng và cách ăn mặc hơi nghiêm khắc, thậm chí có vẻ khổ hạnh, làm cho gã có dáng dấp của một vị tăng lữ.
Ông ta yêu cầu mọi người ngồi cả xuống, xin lỗi vì đã không triệu được một người chiến hữu nữa là bá tước đờ Bri, rồi ông ra hiệu cho người đi cùng mình bước lên để giới thiệu.
– Đây là hoàng thân Đáccôlơ… chắc các ngài đã biết hoàng thân Đáccôlơ là người của chúng ta, nhưng hoàn cảnh đã buộc hoàng thân phải vắng mặt tại các cuộc họp của chúng ta và hoàng thân vẫn phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ từ xa. Hôm nay chúng ta cần phải có hoàng thân làm chứng, bởi vì năm 1870 hoàng thân Đáccôlơ đã hai lần gặp được cái con mụ quỉ quyệt đang có nguy cơ đe dọa chúng ta đây.
Raun lập tức nhẩm tính và chàng hơi thất vọng: như vậy cái “con mụ quỉ quyệt ” kia chắc phải là ngoài năm mươi tuổi, bởi vì cuộc gặp gỡ giữa mụ với hoàng thân Đáccôlơ đã diễn ra cách đây hai mươi bốn năm.
Trong khi hoàng thân kéo ghế ngồi bên cạnh các vị khách khác thì Bômanhăng kéo Gôđơphroai Đêtigơ ra một góc. Gã nam tước đưa lại cho Bômanhăng một chiếc phong bì mà trong đó chắc chắn là có bức thư nguy hiểm kia. Sau đó họ to nhỏ trao đổi với nhau khá gay gắt và cuối cùng gã Bômanhăng cắt đứt câu chuyện bằng một động tác đầy uy lực.
– Chơi thế không hay rồi ông ơi, – Raun tự nhủ.
– Lời tuyên án chỉ là hình thức. Triệt nọc độc phải triệt tận gốc. Như vậy là chuyện đắm thuyền sẽ diễn ra, bởi vì hình như đó là kết cục đã được định sẵn.
Bômanhăng bước tới hàng ghế cuối. Nhưng trước khi ngồi đã phát biểu như sau:
– Thưa các bạn, các bạn biết là chúng ta đang ở trong một hoàn cảnh nguy kịch đến mức nào. Chúng ta đã liên kết và thỏa thuận với nhau về cái mục đích cao cả mà chúng ta muốn đạt được, chúng ta đã cùng nhau tiến hành một công việc có tầm quan trọng to lớn. Chúng ta có lý do để tin rằng quyền lợi của nước nhà, quyền lợi của đảng ta, và quyền lợi của đạo ta – tôi không tách biệt chúng với nhau – có liên quan đến sự thành công của kế hoạch của chúng ta. Song, thời gian gần đây kế hoạch của chúng ta đã đụng phải thái độ ngạo mạn và thù địch ngoan cố của một mụ đàn bà, mụ này đã có được trong tay một vài dấu hiệu chỉ dẫn và đã lao vào cuộc tìm kiếm cái điều bí mật mà chúng ta sắp sửa tìm ra. Nếu mụ ta đạt được kết quả trước chúng ta, thì mọi nỗ lực của chúng ta sẽ bị sụp đổ. Mụ hoặc chúng ta! Ở đây không có chỗ nào cho cả hai phe. Chúng ta hãy chúc cho cuộc chiến đấu của chúng ta giành thắng lợi.
Bômanhăng ngồi xuống, gã chống hai tay lên lưng ghế trước mặt và cúi thấp người xuống như thể không muốn để ai trông thấy.
Và thời gian lặng lẽ trôi qua.
Một sự im lặng tuyệt đối bao trùm trong phòng, mặc dù mục đích khiến cho những con người này gặp nhau ở đây đáng lẽ phải gây ra những cuộc tranh luận sôi nổi; mọi người đang chú ý đặc biệt để đón đợi những tiếng động từ xa. Chuyện bắt cóc mụ đàn bà đang ám ảnh tâm trí họ. Họ đang nóng ruột được nhìn thấy mặt kẻ thù.
Nam tước Đêtigơ giơ ngón tay lên. Tiếng vó ngựa từ xa bắt đầu vọng tới.
– Xe của ta đã về, – ông ta nói.
Phải nhưng liệu kẻ thù của họ có ngồi trong đó không?
Gã nam tước bước ra cửa. Như lệ thường, vườn cây ăn quả thật vắng lặng, vì những người phục dịch đều làm việc ở cả sân trước.
Tiếng động tiến lại gần. Chiếc xe ngựa rẽ khỏi đường cái và chạy qua bãi đất trống. Rồi nó bỗng xuất hiện, giữa hai trụ cổng. Người đánh xe ra hiệu và gã nam tước reo lên:
– Thắng lợi rồi! Bắt được mụ ta rồi.
Chiếc xe dừng lại. Đoócmông nhanh nhẹn nhảy xuống. Ru Đextiê lao ra khỏi xe. Cùng với gã nam tước, họ lôi từ bên trong ra một người đàn bà bị trói tay chân và trên mặt có che mạng, rồi họ khiêng bà ta vào phòng và đặt ngồi xuống chiếc ghế băng đặt giữa phòng.
– Chẳng gặp một tí khó khăn nào, – Đoócmông kể. Vừa xuống khỏi tàu là mụ ta liền chui ngay lên xe. Đến quãng Tứ Lộ thì Ru Đextiê nhảy lên trói nghiến mụ lại làm mụ không kịp kêu.
– Bỏ mạng ra cho mụ, – gã nam tước ra lệnh. – Với lại chúng ta cũng có thể cho phép mụ được tự do cựa quậy.
Rồi gã tự mình cởi trói cho người đàn bà.
Còn Đoócmông thì cởi tấm mạng che mặt người đó ra.
Đám người có mặt trong phòng cùng thốt lên một tiếng kinh ngạc, còn Raun, từ vị trí quan sát của chàng, chàng nhìn rất rõ mặt người bị bắt, và chàng cũng giật mình ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình hiện ra một người đàn bà có một vẻ trẻ đẹp vô cùng lộng lẫy.
Nhưng có một tiếng kêu thốt lên át mọi tiếng xì xào. Hoàng thân Đáccôlơ vội bước đến gần bà, với bộ mặt co rúm lại cùng đôi mắt mở to, ông ta nói lắp bắp:
– Đúng là mụ… đúng là mụ ta… tôi nhận ra rồi… Ô! Thật kinh khủng!
– Cái gì vậy? – Gá nam tước hỏi. – Có cái gì mà kinh khủng? Anh hãy giải thích đi!
Và thế là hoàng thân Đáccôlơ nói ra cái điều không ai hiểu nổi:
– Mụ ta vẫn trẻ như trước đây hai mươi tư năm!
Người đàn bà ngồi thẳng người, đầu ngẩng cao, hai tay nắm chặt đặt lên đầu gối. Mũ của nàng chắc là đã bị rơi trong lúc bị trói, mái tóc dày xõa một nửa ra đằng sau và được gài một chiếc lược vàng, trong khi đó phía trên trán mái tóc nàng được rẽ đường ngôi giữa ra thành hai dải băng màu hung vàng và hơi lượn sóng xuống hai bên thái dương.
Khuôn mặt của người đàn bà có một vẻ đẹp thật tuyệt vời, nó được tạo dáng bởi những đường nét vô cùng tinh xảo và có một vẻ mặt như luôn luôn mỉm cười, ngay cả trong những lúc dửng dưng hay sợ hãi. Với một chiếc cằm hơi mỏng, với đôi gò má hơi cao, hai mắt mở to và mí mắt dày, trông nàng giống những người đàn bà trong tranh của Vinchi, hoặc của Bécnađinô Luini hơn, ở những người đàn bà này, vẻ duyên dáng được gói gọn trong một nụ cười mà người ta không thể trông thấy được nhưng có thể đoán được, vẻ duyên dáng đó làm cho ta xúc động và đồng thời cũng làm cho ta hoang mang. Quần áo của nàng thật giản dị: ngoài chiếc áo đi đường mà nàng đã cởi ra, nàng chỉ mặc một chiếc váy liền áo bằng vải len xám nổi rõ thân hình và đôi vai.
“Quái thật! – Raun nghĩ và vẫn không rời mắt khỏi người đàn bà, – trông nàng thật là yếu ớt, thế mà dám bảo là một con mụ quỉ quyệt! Và bọn họ lại còn tụ tập những chín, mười người để chống lại nàng!”.
Người đàn bà chăm chú quan sát những người ngồi xung quanh, cố nhận rõ mặt những người ngồi trong bóng tốì.
Cuối cùng nàng lên tiếng:
– Các ông muốn gì tôi? Tôi không quen một ai ngồi đây cả. Tại sao các ông lại đem tôi đến đây?
– Bà là kẻ thù của chúng tôi. – Nam tước Gôđơphroai lên tiếng.
Nàng khẽ lắc đầu:
– Kẻ thù của các ông à? Chắc là có sự lầm lẫn. Các ông có dám chắc là các ông không lầm không? Tôi là bà Pêlêgrini.
– Bà không phải là Pêlêgrini.
– Tôi khẳng định.
– Không, – nam tước Gôđơphroai cất cao giọng nhắc lại.
Và ông ta nói ra cái điều cũng khó hiểu chẳng kém gì câu nói của hoàng thân Đáccôlơ:
– Pêlêgnni là một trong những cái tên giả của một người sống ở thế kỷ XVIII mà bà tự nhận là con gái của ông ta.
Nàng không trả lời ngay, như thể nàng chưa thấy hết sự phi lý của câu nói. Sau đó nàng hỏi:
– Vậy theo ông thì tôi tên là gì?
– Giôdêphin Banxamô, nữ bá tước đờ Caliôxtrô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.