Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông

Phần II – Cuộc Thẩm Vấn – XIV. Vũ Khí Giết Người



Ông Bouc đặt bà Hubbard xuống ghế, đầu gục lên bàn. Bác sĩ Constantine gọi một người hầu bàn và bảo anh ta anh hãy đỡ bà ta và khi bà ta tỉnh hãy cho bà ấy uống một ít Cognac. 

Bác sĩ Constantine chạy đến chỗ Poirot và ông Bouc. Một người xỉu. 

Không hấp dẫn ông ta bằng việc tìm ra kẻ sát nhân. 

Một vài phút sau, bà Hubbard tỉnh lại và uống từng hớp cognac. 

Chẳng bao lâu Hubbard đã bình tĩnh để nói được. 

– Tôi không thể nào tả hết nỗi hãi hùng của tôi. Không ai trên tàu này biết sự xúc động của tôi. Tôi luôn luôn hốt hoảng. Nhìn thấy máu… Ô, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm tôi sợ đến chết được rồi! 

Anh hầu bàn lại đưa ly cô nhắc cho bà Hubbard và hỏi: 

– Bà uống thêm tí nữa đi! 

– Anh khuyên tôi à? Suốt đời tôi, tôi chưa hề uống rượu. Tất cả gia đình tôi đều thuộc hội bài trừ rượu. Nhưng, nếu lần này là một liều thuốc cần thiết thì… 

Bà Hubbard cầm lấy ly rượu và uống thêm một ngụm nữa. 

Trong lúc đó, Poirot và ông Boue theo sau là bác sĩ Constantine chạy nhanh về phía phòng bà Hubbard. Tất cả những hành khách đều tụ tập ở trước cửa phòng bà Hubbard. Nhân viên phục vụ nét mặt mệt mỏi, đang đẩy hành khách về một phía. 

– Không có gì đáng xem đâu. Anh ta lập lại câu này bằng nhiều thứ tiếng. 

– Cho tôi qua. Làm ơn cho tôi qua nào. Len lỏi giữa đám hành khách, – ông Boue, theo sau là hai người bạn của ông (Poirot, Constantine) vào phòng. 

Anh nhân viên thở phào nhẹ nhõm và nói: 

– Các ông đến thật đúng lúc. Ai cũng muốn vào. Cái bà người Mỹ hét to đến nổi tôi cứ tưởng ai giết bà ấy. Tôi vội chạy vào. Bà ta chỉ có một mình và đang hét lên như một bà điên. Bà ta muốn gặp ông. Rồi bà chạy mất, vừa chạy vừa hét lên là đã tìm thấy một con dao vấy máu. 

Anh ta chỉ tay về phía cửa và nói: 

– Nó ở kia, thưa ông. Tôi đã không mó tay vào. Ở quả đấm cửa thông qua phòng bên cạnh treo một túi xách bằng nilon ô trắng đen. Ngay phía dưới, trên sàn nhà cả ba người trông thấy một con dao găm lưỡi dẹp và nhọn. Cần dao có chạm trổ theo kiểu dao Ả Rập. Trên lưỡi dao có dính những vệt máu. 

Poirot nhặt nó lên và nói: 

– Không thể nhầm lẫn được. Đây đúng là vũ khí dùng để giết người. Quay sang bác sĩ Constantine, ông hỏi “Bác sĩ nghĩ sao?” 

Bác sĩ Constantine xem con dao nhưng tránh không chạm vào. 

– Bác sĩ không cần phải thận trọng như thế. Người ta sẽ không tìm ra dấu tay nào khác ngoài đầu tay của bà Hubbard. 

Một lúc sau, bác sĩ Constantine nói: 

– Con dao này đã có thể gây ra bất cứ một thương tích nào trên người nạn nhân. 

– Tôi xin ông, đừng nói thế. 

Bác sĩ Constantine lộ vẻ ngạc nhiên: 

– Trong vụ này chúng ta đã nhận thấy quá nhiều sự trùng hợp. Hai người đã quyết định giết ông Ratchett tối qua. Việc chọn hai vũ khí hoàn toàn giống nhau là một điều rất lạ lùng. 

– Thật ra sự trùng hợp này cũng không lấy gì lạ lùng lắm vì những loại dao này được bán ở tất cả các tiệm tạp hóa ở Costantinople. 

– Ông làm tôi hơi yên tâm. 

Poirot chăm chú nhìn cánh cửa trước mặt. Lấy túi xách ra và quay nắm tay để mở cửa. Cánh cửa không nhúc nhích. Phía trên tay nắm khoảng 30cm là cái chốt. Chốt này đã được cài lại, Poirot mở cửa, cánh cửa cũng không nhúc nhích. 

– Chúng ta đã cài chốt phía bên kia rồi, ông không nhớ sao. Bác sĩ Constantine nói: 

– Phải đấy, Poirot nói một cách lơ đãng, ông có vẻ đang suy nghĩ đến một vấn đề khác. 

– Điều này phù hợp với những nhận xét ban đầu, ông Boue nói. Sát nhân đã chạy trốn qua phòng này. Khi đóng cửa hắn đã chạm vào túi xách này và nảy ra ý nghĩ dấu con dao vào đây. Không hề biết mình đã đánh thức bà Hubbard. Hắn đã thoát thân bằng cửa thông ra hành lang. 

– Phải, sự việc đã xảy ra như thế. 

Tuy nhiên Poirot vẫn giữ vẻ đa nghi. 

– Chuyện gì vậy? Ông Boue hỏi. Ông có vẻ không đồng ý. 

Poirot liếc nhìn ông Boue. 

– Ông không thấy có một điều gì không ổn à. Một chi tiết nhỏ thôi! 

Người phục vụ nhìn ra phía hành lang và nói: 

– Bà người Mỹ đến kìa. 

Vừa bước vào phòng, bà Hubbard nói ngay: 

– Tôi phải nói với ông ngay rằng tôi sẽ không ở thêm một giây phút nào nữa trong toa tàu này. Cho dù các ông có cho tiền tôi, tôi sẽ không ngủ ở đây đêm nay đâu. 

– Xin bà… 

– Tôi biết trước các ông sẽ nói với tôi cái gì rồi. Nhưng tôi nói trước là tôi sẽ không để bị thuyết phục đâu. Thà tôi ngủ ngoài hành lang còn hơn. 

Nói rồi, bà Hubbard bắt đầu khóc. 

– Trời ơi! Nếu con gái tôi trông thấy tôi lúc này! Nếu… 

Poirot cắt ngang lời kề lễ của bà Hubbard: 

– Bà hiểu sai ý định của chúng tôi rồi. Yêu cầu của bà rất thỏa đáng. Chúng tôi sẽ bảo người đem hành lý của bà sang một phòng khác ngay. 

Bà Hubbard hạ thấp khăn tay xuống. 

– A, thế thì tốt quá! Tôi nhẹ nhõm cả người! Nhưng tất cả các phòng đều có người cả rồi! 

Ông Boue nói ngay: 

– Bà sẽ đổi toa. Chúng tôi sẽ cho mang hành lý của bà sang toa tàu được nối thêm ở ga Balgrade. 

– Ôi, tôi rất cảm ơn ông. Tôi là người rất dễ mất bình tĩnh! Cứ nghĩ đến phòng bên kia có một xác chết… ôi, chết được! 

Đến đây bà Hubbard run lên. 

– Michel! ông Boue gọi. Đem ngay hành lý của bà Hubbard sang phòng trống của toa Athenès Paris. 

– Thưa ông vâng… Phòng cùng số với phòng này phải không ạ… Phòng số 3? 

– Không, Poirot xen vào trước khi ông Boue trả lời. 

– Nên để cho bà ở một phòng khác, phòng 12 chẳng hạn. 

– Thưa ông, vâng. 

Người phục vụ cầm ngay hành lý. Quay sang Poirot, bà Hubbard cảm ơn rối rít. 

– Tôi rất cảm ơn sự săn sóc và tế nhị của ông. 

– Đâu có gì thưa bà. Chúng tôi xin đưa bà sang phòng mới. 

Bà Hubbard vội đi sang phòng mới, theo sau là ba người đàn ông. Bà ta nhìn căn phòng có vẻ bằng lòng. 

– Tốt lắm! 

– Phải không bà? Phòng này giống y hệt phòng kia. 

– Phải… Nó chỉ xoay ngược lại thôi. Nhưng không có gì quan trọng. Tôi đã nói với con gái tôi: Mẹ muốn một chỗ nhìn về phía đầu máy, và nó đã bảo tôi là: Ối mẹ oi, mẹ lo lắng làm gì? Khi mẹ đi ngủ thì xe lửa đi về một phía và khi mẹ thức dậy nó lại đi về hướng khác. Mà thật là như vậy đấy! đêm qua khi chúng ta đến ga Belgrade tôi ngồi theo hướng xe chạy, nhưng khi ra khỏi ga tôi lại ngồi ở hướng ngược lại. 

– Lần này chắc bà vừa ý rồi chứ? 

– Chưa hoàn toàn. Chúng ta bị kẹt ở đây vì tuyết và chẳng ai thèm chú ý đến việc giúp chúng ta ra. Ngày mai, tàu tới ngày mai đã nhổ neo rồi. 

– Chúng ta đều chung một số phận! – ông Boue nói. 

– Điều đó chẳng ai chối cãi. Nhưng tôi là người duy nhất đã được kẻ sát nhân đến viếng. 

– Điều mà tôi vẫn chưa hiểu nổi thưa bà! – Poirot nói, – đó là cách hắn đã vào phòng bà, nếu cánh cửa ăn thông qua phòng bên đã được cài kỹ như bà nói. Mà bà có chắc là nó đã được cài chưa? 

– Chắc chứ. Vả lại, cô gái người Thụy Điển đã thử mở trước mặt tôi mà! 

– Chúng ta thử dựng lại cảnh đó nhé. Bà nằm ở giường, và ở chỗ đó thì bà không thể thấy cái then cài cửa. 

– Không, vì túi xách của tôi. Nói đến túi xách tôi lại phải mua cái khác rồi. Tôi không thể nhìn thấy nó mà không nổi da gà lên! 

Poirot lấy cái túi xách treo lên tay cầm của cánh cửa ăn thông sang phòng bên. 

– Đúng thế, – Poirot nhận xét, – cái then nắm bên dưới nắm cửa, và nếu thế thì bị cái xách che mất. Từ giường bà không thể biết là then đã được cài hay chưa. 

– Thì tôi đang cố cho ông hiểu điều đó mà. 

– Cô gái người Thụy Điền, đứng giữa bà và cánh cửa, đã xoay quả đấm cửa và đã bảo bà là cửa đã đóng phải không?

– Đúng. 

– Cô ta có thể nhầm. Cái then này thật ra chỉ là một cái chốt, chỉ cần xoay nó như đóng. Nếu ta muốn ngăn người khách phòng bên qua phòng mình. Rất có thể là cô Ohlson đã xoay quả đấm cửa, nhưng then lại được cài phía bên kia nên cô ấy tưởng là bên phòng bà cũng được cài then. 

– Như thế là cô ấy hơi ngu đần. 

– Thưa bà, lòng tốt và sự thông minh đôi khi không đi đôi với nhau. 

– Dĩ nhiên. 

– Nhân tiện, khi bà đến Smyrae, bà có theo đúng lộ trình của lịch về không? 

– Không, tôi đã đi tàu thủy đến Stamboul. Ở đó, một người bạn của con gái tôi, ông Johnson, một người rất dễ thương – Tôi mong ông gặp ông ta – Đến đón tôi và đưa tôi đi thăm viếng thành phố. Cuộc tham quan này đã làm tôi thất vọng… Tôi đang kể đến đâu rồi? 

– Bà đang nói đến ông Johnson. 

– A phải! Ông ấy đưa tôi ra tàu thủy của hãng hàng hải Pháp đi Smyrae, ở đó con rễ tôi đã đợi ở bến. Nó sẽ hỏi gì khi tôi kể hết những điều này trong thư? vậy mà con gái tôi cứ bảo là tôi sẽ đỡ phiền phức nếu đi tàu hỏa. Ôi, làm thế nào tôi có thể hủy chỗ tàu thủy của tôi bây giờ? 

– Một lần nữa, bà Hubbard lại suýt khóc. 

– Bắt đầu mất kiên nhẫn, Poirot nói ngay. 

– Sau cơn xúc động vừa qua, bà nên cố gắng lấy lại bình tĩnh. Chúng tôi sẽ cho mang trà nóng và bánh đến. 

– Tôi chẳng thích trà. Đó chỉ là một tập quán Anh. 

– Cà phê vậy. 

– Vâng, xin ông một tách cà phê. 

– Bà vui lòng cho tôi xem qua vali của bà… Chỉ là vấn đề hình thức thôi! 

– Tại sao vậy? 

– Chúng tôi phải soát hành lý của tất cả hành khách. Chúng tôi chẳng muốn nhắc cho bà một kỷ niệm không mấy thích thú. Cái túi xách của bà… 

– Vâng, vâng ông có lý đấy. Tôi cũng chẳng muốn trông thấy một cảnh khủng khiếp thứ hai đâu. 

– Hành lý của bà Hubbard gồm có: Một hộp đựng mũ, một vali nhỏ và một túi hành lý đầy ắp. 

– Cuộc khám xét thật ra chỉ cần có hai phút nếu bà Hubbard không kỳ nèo mọi người xem hình của con gái và hai đứa trẻ khá xấu. 

– Cháu tôi đấy. Chúng nó xinh quá phải không?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.