Ba Đêm Tội Lỗi

CHƯƠNG 21



Vừa đến nơi, họ ngay lập tức được dẫn vào một thư phòng rộng rãi. Gabriel chẳng cần phải trưng ra một tấm danh thiếp nào. Những tấm kính lấp lánh bao bọc một phía căn phòng, còn những phía khác vây phủ toàn sách là sách. Những giá và những kệ trưng bày đồ cổ điểm xuyết không gian đó.
Một người đàn bà tóc vàng lạnh như băng bước tới chào đón họ. Trước đây, Marietta đã gặp bà ta tại những buổi giao tế của giới thượng lưu nhưng chưa từng nói chuyện bao giờ. Phu nhân Dentry có địa vị trong giới thượng cao hơn cô nhiều và rất thích giữ khoảng cách tách biệt với những người phụ nữ khác trong giới, đứng ở chỗ dành riêng cho bà ta, khoe cái vẻ mỹ miều của bà ta trong mỗi sự kiện.
Rồi rời khỏi đó – như một viên kim cương băng giá tách khỏi hạt thủy tinh giả kim cương.Ánh mắt của bà ta lướt qua Marietta và cho qua cô. Rồi ngay lập tức thì chằm chằm trở lại. Vào bàn tay Gabriel đặt trên eo lưng cô, vào Gabriel. Cặp mắt lạnh lẽo nheo lại với Marietta, và cô chợt hiểu ra lời cảnh báo của Gabriel.
“Ta chưa từng thấy cậu có vẻ che chở đến thế bao giờ, Gabriel. Con chim sẻ non này đang được ta để ý đến hơn đây.”
“Nếu bà nghĩ rằng tôi sẽ để bà động đến cô Winters, thì bà ngày càng lú lẫn khi mãn chiều xế bóng rồi đấy, thưa phu nhân Dentry.”Lòng cô bất chợt rộn lên khi nghe giọng điệu đó của y.
Phu nhân Dentry cười mỉm. Đó là một nụ cười thân thiện, và càng làm lạnh gáy hơn vì ẩn sau nó là sự xảo trá cùng cực.”Lại đây đi. Hãy dùng chút trà và bánh bích quy nhé.” Bà ta phấy một tay về phía bộ đồ trà trên bàn.Sau khi phu nhân Dentry đã yên vị, Marietta ngồi mớm vào một chiếc ghế và nghĩ về bài học của Persephone, đừng bao giờ ăn ở chiếc bàn ám muội.
Phu nhân Dentry nhếch mép cười khẩy và nhấp tách trà của bà ta. “Hôm nay chính là ngày đó, đúng không hả Gabriel? Là cái ngày ta sẽ bị sát hại một cách tàn nhẫn ấy? Còn cậu là chàng hiệp sĩ bạch mã đến cứu mạng ta.”Gabriel vẫn căng thẳng như lúc vừa đến nơi.
Marietta những mong cô có thể siết chặt lấy y, ôm y, làm bất kể điều gì vì y. Thay vì thế cô siết chặt đôi tay mình trong lòng,”Nếu hiệp sĩ kia bất ngờ quyết định sẽ cứu con rồng, thì tôi cho rằng lời tuyên bố của bà có thể sẽ đúng.”Phu nhân Dentry cười to, một tiếng cười hồ hởi, thư thái.
“Đương nhiên rồi, Gabriel yêu quý, đương nhiên là thế.” Mắt bà ta quan sát y, vui thích. “Những cậu đang ở đây rồi. Cậy đã trở về.”Y gõ một ngón tay lên thành ghế. “Bà có thể nhìn nhận theo cách đó. Vào lúc này tôi thấy mình không hứng thú với việc đùa giỡn.”Cặp mắt phu nhân Dentry trở nên lạnh buốt.
Bà ta chuyển cái nhìn chòng chọc sang Marietta. “Cô nên tự giới thiệu với ta đi chứ, cô em thân mến.”Gabriel cất tiếng trước khi cô kịp trả lời. “Chúng tôi chỉ đến đây để kết thúc việc này, thưa phu nhân Dentry. Tôi không nghĩ rằng Ma… cô Winters có hứng thú làm quen với bà đâu.”Câu nói khinh suất của y khiến đôi môi băng giá của phu nhân Dentry biến đổi.
Marietta có thể thấy nụ cười của bà ta chứa đựng sự hài lòng pha lẫn nỗi giận dữ,”Có thể đúng là như vậy, Gabriel, nhưng chúng ta đang ở đây rồi thôi. Và cậu có nói rằng cậu muốn đạo diễn vở bi kịch này. Cứ đi đi, suỵt, trong lúc ta tán gẫu với cô Winters của cậu.”Mặt Gabriel lộ vẻ không vui.
“Kìa, Gabriel, cô bạn của cậu có thể tự mình xoay xở được mà, phải không cô Winters?”Marietta gật đầu. Cô đâu có phí công đương đầu với Mark suốt những năm gần đây mà không học được cách đối phó với những kẻ khó chiều và nóng nảy. Cho dù phu nhân Dentry có cao quý hơn cô và từng hành xử đầy ác ý với những người không ngang hàng, cô cũng không thể tỏ ra sợ hãi được.
Gabriel dường như hiểu được ra điều này, và cô đã nghiệm thấy rằng y chưa bao giờ can thiệp trước khi để người ta tự xử lý lấy những vấn đề của họ. Đó là một trong rất nhiều những phẩm chất đáng khâm phục của y. Y đứng lên và đi về phía lò sưởi. Phu nhân Dentry cũng đứng dậy, ra dấu cho Marietta đứng lên theo.
Bà ta quàng một cánh tay mình vào cánh tay cô. “Hãy ra chỗ cửa sổ kia chiêm ngưỡng khu vườn nào, cô Winters.” Bà ta dẫn Marietta về phía cửa sổ, và cô buộc phải băn khoăn rằng không biết cảm giác đi tới giá treo cổ có phải là như thế này không.Cô thấy Gabriel dõi theo họ qua khóe mắt trong lúc y kiểm tra tấm màng chắn trước lò sưởi, cúi lom khom trước nó và xem xét tỉ mỉ từ trên đỉnh xuống.
“Những bụi đỗ quyên mùa này trông rất dễ thương. Và hoa hồng thật là lộng lẫy. Cô có thích làm vườn không, cô Winters?” Giọng bà ta nhẹ nhàng để không vọng đến phải bên kia của căn phòng rộng lớn đó. Nhưng làm sao ngăn được Gabriel nghe lén, với đôi tai cực thính nhạy của y.
“KHông nhiều hơn mức vừa phải, thưa phu nhân Dentry.”
“Hãy gọi ta là Melissande đi. Một người bạn thân của Gabriel đâu cần phải khách khí như vậy.”
“Ông Noble gọi bà là phu nhân Dentry.”
“Đó có phải là cách cô gọi cậu ấy khi cậu ấy ở bên trong cô không, cô Winters? Ép ra những tiếng rên rỉ và thăm dò những nơi sâu kín của cô? Có vẻ hơi nghi thức nhỉ.
Ôi ông Noble, con chim của ông mới t làm sao.”Marietta cố vùng ra, nhưng phu nhân Dentry giữ rịt lấy.”Thế nhưng Huân tước Dentry có bao bao giờ gọi ta bằng gì khác ngoài phu nhân Dentry đâu. Đáng bực thật đấy, cô có nghĩ thế không? Tỏ ra nghi thức đến thế ấy?”Marietta thôi vùng vẫy, cô bất chợt hiểu ra trò đùa này.
“Tôi nghĩ rằng bà đang ghen, thưa phu nhân Dentry.”
“Đúng là ta đang ghen, cô Winters ạ. Ghen kinh khủng vì cô đã đoạt mất kẻ báo thù bé bỏng của ta.” Cái tên rung trên đôi môi kia làm cô phát ớn, đồng thời cũng khiến bản tính hay nổi đóa của cô lại dâng lên. “Không phải vì cậu ấy bé bỏng đâu, không.
Cậu ấy đáng yêu khủng khiếp trên lĩnh vực đó. Trên mọi lĩnh vực. Lòng ghen tuông của ta là vô bờ bến. Khi mới mười sáu tuổi cậu ấy đã làm người ta phải mê mẩn, và giờ đây cậu ấy thật ngon lành hấp dẫn. Cô phải trả tự do cho cậu ấy.”
“Trả tự do cho anh ấy?”
“Cậu ấy mê mụ vì cô.” Marietta không thể dừng bộc lộ nỗi hồ nghi của mình.
Phu nhân Dentry nổi lên một tràng cười khanh khách.”Cô không thấy điều đó. Tuyệt làm sao. Nếu vậy càng hay. Hai cô cậu đừng hòng trụ được lâu hơn thời gian cần thiết để người anh em của cô – cậu em, nếu những tờ báo mà rốt cuộc ta cũng kiếm ra đó nói đúng – được thả ra.”Cô biết đó là sự thật, nhưng không dằn được câu hỏi.
“Tại sao bà lại nghĩ thế, thưa phu nhân Dentry?”Bà ta lại cười to, “Ồ, thật quá rõ là tại sao rồi. Hai cô cậu xuất thân từ những tầng lớp và vị trí xã hội khác biệt – về mọi mặt. Ta rất hy vọng rằng cô sẽ làm tan nát trái tim cậu ấy. Có lẽ cậu ấy sẽ quay lại với ta.”
“Bà đang hoang tưởng rồi.”
“Có lẽ.
Nhưng đó là tất cả những gì giờ đây ta có.” Những ngón tay bà ta siết chặt vào cánh tay Marietta.Marietta nhận ra mình thoát khỏi tay phu nhân Dentry và đứng sau Gabriel nhanh y như cô thoát khỏi Kenny nhiều ngày trước mà giờ đây có cảm giác như đã qua cả một đời rồi.Phu nhân Dentry thọc một ngón tay thanh tú vào miệng mà mút, cặp môi bà ta phát ra biết chụt nho nhỏ khi bà ta rút ngón tay ra.
“Hư quá, Gabriel.”
“Tôi phát ngán cái trò này rồi. Hy vọng tên sát nhân sẽ miễn cho tôi những trò hề của bà mà xuất hiện sớm cho.” Một tiếng huýt gió khe khẽ nhại lại. Y chỉ về phía tấm màng chắn lò sưởi mà y đã xê dịch lại gần chiếc bàn giấy. “Marietta, nấp sau tấm màng chắn đó.
Phu nhân Dentry, hãy ngồi xuống bên bàn của bà đi.”Marietta lập tức thụt vào phía sau, rồi quan sát phu nhân Dentry thủng thẳng tiến về phía chiếc ghế của bà ta, duy có tấm lưng thẳng và đôi vai căng lên là biểu hiện trái ngược với sự lo lắng của bà ta.Gabriel thu mình bên cạnh Marietta và họ đợi chốc lát.
Một phút. Hai phút. Căn phòng chìm trong yên lặng, thậm chí phu nhân Dentry cũng cảm thấy cần giữ yên lặng và tập trung. Thêm một phút nữa trôi qua. Marietta toan nói điều gì đó với Gabriel thì cánh cửa mở ra.Người đó bước vào căn phòng, khuôn mặt từ bóng tối dần dần ra ngoài ánh sáng, và Marietta không thể tin vào mắt mình nữa.
John Alcroft bước vào phòng. Gabriel nghe thấy Marietta hít vào gấp gáp, và John hướng sự chú ý về góc họ ngồi, đoạn cặp mắt của anh thu về, nheo lại nhìn Melissande đang chết sững trong chiếc ghế của bà ta.”Phu nhân Dentry.”
“John.”Marietta dợm đứng dậy song Gabriel kéo cô trở lại, choáng một cánh tay qua vai để giữ cô tại chỗ.
“Phải đến cả năm nay cậu mới lại tới thăm, John à. Ta tưởng cậu chán ghét nơi đây chứ?”
“Tôi có chán ghét thật. Đây là chuyến vắng thăm không định trước. Tôi định đợi thêm một tuần nữa, nhưng có những việc buộc tôi phải thực hiện sớm hơn dự tính.”John bước về phía họ, về phía phu nhân Dentry, rồi đột ngột dừng lại khi nhìn thấy cuốn nhật ký trên bàn, bọc trọn trong lớp bìa da bóng lộn mà nội dung ô trọc.
Cặp môi anh ta nghiến lại. “Gabriel.”
“Có phải anh vừa định gọi ta bằng biệt danh không John? Thật ý tứ làm sao, mặc dù ta nghi ngờ về sự lựa chọn cái biệt danh đó.” Phu nhân Dentry nói.Gabriel thầm rủa con mụ điếm đàng kia, những lời châm chọc của mụ chẳng ích gì trong tình thế này.
“Im nào.” John suỵt, ánh mắt anh ta lóe lên, man dại. “Gabriel? Anh đang ở chỗ nào? Dưới gần bàn á? Quỳ gối trước mụ ta ư? Thật thất vọng biết bao.”Gabriel ấn vai Marietta và đứng dậy từ phía sau tấm chắn lò sưởi.”À, anh đây rồi. Chí ít anh cũng đã lựa chọn chỗ ngồi thích hợp, để có cơ hội tự nhào vào lò sửa cho khỏi điên tiết vì sự hiện diện của mụ ta chăng.”
“John à.”
“Kìa Gabriel.
Và Marietta nữa, tôi nghĩ có đúng không?” Anh ta nhìn vào tấm chắn lò sưởi, và Gabriel chửi thề khi đầu cô ló ra khỏi tấm gờ tấm chắn. John có vẻ hả hê. “Vậy là chúng ta ở đây cả rồi.”
“John, chúng ta đâu cần phải…”
“Trật rồi, Gabriel. Tôi nghĩ chúng ta cần chứ. Làm sao anh khám phá ra được? Và từ lúc nào thế?”
“Từ sớm kia.
Tôi đọc cuốn nhật ký của Abigail. Những mục về ai đó khác ấy, có liên quan đến tôi. Những việc khác xảy ra sau khi tôi bỏ đi. Và rồi tôi nhớ ra rằng anh bảo anh đã ở điền trang này mùa hè năm ngoái. Mụ ta…” Y chỉ thẳng vào phu nhân Dentry. “…có nói đến việc mất một con dao mở thư vào khoảng đó.
Tôi nhớ con dao đó, dễ sợ, to bản.” Y nhìn vào bàn tay trái John, vào đầu cán dao mạ vàng lấp ló khỏi tay áo anh ta. “Tất cả những cái đó hợp lý đến phát ớn.” Y hạ thấp giọng xuống. “Bọn chúng lôi cả anh vào. Tôi không hề biết.”
“Tôi biết rằng anh chẳng hay gì cả, Gabriel.” Ngực John căng lên, đoạn anh ta hít một hơi sâu, đôi vai dựng thẳng lên.
Gabriel lùi xa khỏi Marietta một bước, tạo khoảng cách giữa hai người và mong cô cứ đứng yên tại chỗ. “Sao anh không nói gì hết? Mới vài tuần trước anh còn chưa từng tỏ ra rằng anh biết về cái hội của bọn chúng kia mà.”
“Thế tôi phải nói gì kia? Anh bỏ tôi lại đó. Anh đâu có làm lá chắn cho tôi.”Nỗi đau cắt vào lòng y.
“Tôi đã không biết. Tôi chưa từng nghĩ rằng bọn chúng lại động vào anh. Mụ ta nói bọn chúng không thể…”
“Chúng đã làm,” anh ta nói giọng hằn học, một tiếng làu bàu phát ra khi phu nhân Dentry khịt mũi, mặc dù những ngón tay bà ta nắm quanh tay ghế đã trắng bệch. “Một tuần trước khi anh biến mất.
Thoạt đầu tôi cứ tưởng đó là một trò đùa nghịch cực hay ho. Tôi chả hiểu gì về cái thứ đang xảy ra lúc đó. Ai mà lại không muốn sáu người đàn bà thèm khát mình kia chứ? Nhưng bọn chúng đang trù tính những trò tiêu khiển khác. Tôi nghe được chúng thầm thì về điều đó. Nhìn thấy vẻ mặt chúng, đọc được những cuối nhật ký, về sau này, rất lâu sau ấy, những trò tiêu khiển đã được bọn chúng trù liệu cho cả hai chúng ta.
Ngay khi anh đi khỏi, mọi việc đã thay đổi. Tôi không hiểu tại sao, nhưng đột nhiên nó không chỉ là một trò vui cuối tuần nữa. Tôi nằm trong nanh vuốt của bọn chúng rồi, không thể thoát được. Và anh đã bỏ lại tôi ở đó, Gabriel à.”
“Tôi xin lỗi, John,” y thì thào. “Tôi đã không biết.”
“Anh thậm chí còn không viết cho tôi biết rằng anh đã an toàn rồi kia.”Gabriel nuốt khan, không biết phải đối phó với thái độ quay ngoắt của John ra sao.
“Lúc đó tôi đang trốn ở London. Hội những người cùng cảnh ngộ đã bảo vệ tôi cho đến khi tôi vươn lên vị trí đứng đầu. Cho đến khi tôi có thừa sức mạnh để đối phó với những kẻ như bọn chúng.”John bước về phía trước. Một bước hữu hảo không phải đe dọa. “Anh thật cừ, dĩ nhiên là thế.
Tôi chưa bao giờ tự hào đến thế như khi tôi biết được những hành động của anh.” Cặp mắt John rất chân tình.Phu nhân Denry chọn đúng lúc đó để tỏ ra mình luôn luôn bất cần mạng sống. “Gabriel lúc nào chả cừ. Cậu đừng hòng sánh được.”Con dao mở thư đã lộ đến lưỡi khi nó trượt êm trong tay John, và anh ta tiến một bước về phía bà ta.
Lẽ ra Gabriel đã có thể sung sướng tự tay mình cắm nó ngập vào xương sườn bà ta, nhưng y bước chen vào giữa hai người.”Kìa John.”John dừng lại, nghểnh đầu lên, và lưỡi dao một lần nữa gần như tụt hẳn vào tay áo anh ta. “Nhẽ ra tôi phải lường trước rằng anh có thể ở đây chứ.
Tại tôi hoảng quá. Một quyết định tồi về phía tôi.” Có gì đó trong mắt anh ta…”Anh đã cử Rockwood đến gặp Marietta.”John đập bàn tay rảnh rỗi lên lưng chiếc ghế dành cho khách của phu nhân Dentry. “Anh hiểu ra rồi đấy! Mất khá thì giờ nhỉ, Gabriel.”
“Anh muốn để tôi biết mà.”John ngồi mớm trên mép ghế.
Tầm nhìn của anh ta tới phu nhân Dentry vì thế mà bị cản trở, dường như anh ta đã nguôi đi. “Anh có tài xoay xở giỏi đến không ngờ và có sở trường lựa chọn những phương án đúng. Tình cảm đã làm anh mù quáng đi nhiều trong cuộc điều tra này, nhưng thậm chí cả với điều bất lợi đó tôi vẫn hy vọng rằng anh có thể luận ra được.
Rằng anh sẽ tham gia với tôi.”
“Tham gia với anh?”
“Anh cũng có quyền trả thù ngang tôi. Chúng ta sẽ loại bỏ tên bợ đỡ Worley kia, đương nhiên, cũng như bất kỳ kẻ nào trong bọn cuồng dâm ấy. Tôi những hy vọng anh đã tống khứ được tên Worley từ tuần trước cơ.”
“Bằng cách nào?”
“Bằng cách nào là sao? Bằng cách nào mà lẽ ra anh đã giết được Worley rồi ấy à? Ồ, thiếu gì cách đâu.” Anh ta nhướng một bên lông mày lên.
“Tôi cho rằng việc Marietta có mặt ở đó khiến anh hơi dè dặt, nhưng một cú đầy gọn gàng từ trên mái nhà xuống lẽ ra đã có thể giải quyết Worley đâu vào đấy rồi.”
“Không phải, anh làm thế bằng cách nào kia? Giết… họ ấy? Và theo cái thủ pháp đó?”
“Dễ ơi là dễ. Với không ít lòng hăng hái và toại nguyện.” Cặp mắt anh ta long lên khi nhìn qua vai Gabriel.
“Thưa phu nhân, giờ thì bà nghĩ ai là người nắm quyền điều khiển đây?”Sự im lặng của phu nhân Dentry chính là câu trả lời được chờ đợi.”Lẽ ra anh có thể trả thù bằng cách khác, John à. Hoặc bỏ qua đi mà sống tiếp.”
“Bỏ qua đi mà sống tiếp ư?” Anh ta bật cười.
“Như anh đã làm? Vùi mình vào hết vụ án này qua vụ án khác, giúp những người khốn khổ? Anh cũng đã rửa được hận, Gabriel. Tôi đã giúp anh bằng vài trong số những điều kiện đền đáp để chống lại bọn chúng, dù anh không hề biết rằng tôi đã biết.”
“Sao anh biết chuyện của tôi được?” Suốt đêm Gabriel đã băn khoăn điều đó.
John khịt mũi. “Bọn đó luôn mồm nói về anh đến mức phát ớn. Những cuốn nhật ký toàn viết về anh. Suy luận ra có khó gì. Tôi đã hy vọng thật nhiều. Đặc biệt là khi anh bắt đầu noi theo con đường hủy hoại của anh. Khi anh kết liễu hoạt động của cái hội đó, tôi đã rất phấn chấn.
Lúc đó tôi quý mến anh lắm. Vì rằng chúng ta có thể giải thoát nhân loại khỏi bọn chúng.” Cặp mắt anh ta trở nên thống khổ. “Khi anh dừng lại ở mức hủy hoại bọn chúng, về địa vị xã hội và tiền bạc, lẽ ra tôi đã có thể tự tay giết anh.”Gabriel có thể thấy nỗi thống hận trong đôi mắt anh ta.
Và cả lòng sùi bái nữa. Y không biết thứ nào làm y kinh hãi hơn. “Sao anh lại không làm thế?”
“Tôi không thể giết anh, Gabriel. Xét cho cùng, vẫn còn một cơ hội nữa. Và tôi còn thời gian. Thời gian để sắp đặt kế hoạch và mưu kế. Thời gian để thay đổi quan đểm của anh.”
“Sao anh lại nghĩ anh sẽ thay đổi được quan điểm của tôi, hả John?”
“Vẫn chưa tìm thấy tay điều tra viên của anh phải không?”Câu chuyện thay đổi đột ngột làm y ngỡ ngàng giây lát, rồi nó khiến y sáng ra.
“Anh đã mua chuộc gã.”
“Cũng tốn vô khói tiền của tôi đấy. Nhưng cách đó tốt hơn đối với anh. Tốt hơn vì không phải trả lương cho kẻ bội tín với anh. Hơn nữa, tôi muốn anh cứ mù mờ thông tin. Tôi biết anh sẽ không đồng ý ngay từ vụ đầu tiên. Nhưng chỉ cần ít thời gian để ý tưởng đó len vào, để anh nghĩ rằng chính em trai mình là kẻ sát nhân… tôi đã cung cấp cho Jeremy vừa đủ tin tức về vụ án mạng để cậu ra hành xử như thể có tội trước mắt anh – dĩ nhiên là vì mọi lý do sai lệch… ừ, rồi mọi việc có lẽ sẽ mang vẻ khác đi.”Cơn phẫn nộ làm y lặng đi trong giây lát.
“Khác ư?”
“Dễ chấp nhận hơn. Đầy cám dỗ. Công bằng. Đừng có nói dối. Anh chẳng đời nào giao nộp Jeremy cho các quan tòa đâu.”
“Cuộc đời có một cách kỳ lạ để đảm bảo mọi lẽ được công bằng. Nếu Jeremy cói tội, chắc chắn rốt cuộc cậu ấy cũng sẽ bị trừng phạt bất kể tôi có giao nộp cậu ấy hay không.”
“Sự trừng phạt của anh thôi.
Công lý của anh thôi. Nhưng hẳn là anh sẽ chẳng để cậu ấy bị xét xử ở tòa và bị treo cổ đâu.”
“Tôi sẽ gắng làm điều y chang như vậy đối với anh, John à.” Y dịu dàng nói.”Lúc này chúng ta có thể giết mụ, Gabriel. Cùng nhau.” Vẻ hăm hở, nài nỉ trên mặt bạn y lạ đến nỗi y phải cố buộc mình không tránh xa ra một bước.
“Anh tin rằng tôi sẽ làm chuyện đó sao. Rằng tôi sẽ giúp anh kết thúc nó.”
“Tôi hy vọng thế.” Đôi tay anh ta vuốt lên mặt con dao. “Thật buồn cười là vẫn còn hy vọng. Tôi trả thù dễ ợt. Lẽ công bằng. Tình bạn. Nhưng hy vọng là thứ quý giá. Tôi để mặc nó cho số phận.
Dù anh có làm như không biết, hay tham gia với tôi, hoặc khiến tôi thất bại.” Cặp mắt anh ta chỉ xoáy vào Gabriel, ánh mắt chằm chằm của anh ta nhức nhối. “Anh là anh em với tôi hay kẻ thù của tôi, hả Gabriel?”
“Trong đời này tôi là anh em với anh John ạ.” Lòng y đau quặn, cổ họng y đau đớn, tim y đau thắt.
“Nhưng trong việc này tôi là địch thủ của anh.”Hàm răng John nghiến chặt, đôi môi anh ta gắng thốt mà không nên lời, mím chặt lại với nhau thành một đường thằng. “Ra là thế. Vậy thì đây là một khoảnh khắc thật khó xử. Chí ít thì anh cũng sẽ tránh đường cho tôi chứ?”John liếc sang Marietta, như thể bất chợt nhận ra rằng cô vẫn còn ở trong phòng vậy.
“Em trai cô sẽ được thả. Tôi đã toan tính để điều đó xảy ra bằng cái chết của Abigail. Chẳng có lý do chính đáng nào để họ giữ cậu ấy lại cả. Và chúng ta có thể nộp Worley cho họ, nếu đến nước đó. Tôi vẫn đang giúp hắn lẩn tránh Gabriel ở nơi này nơi khác chỉ để giữ cho mọi việc còn thú vị mà thôi.
Để duy trì đúng đường lối.”
“Không,” cô thì thầm.”Thôi nào, Marietta, cô biết rằng điều đó sẽ thành sự thật.”
“John, để cô ấy yên.” Lần này giọng y đanh như thép. Thậm chí không buồn che đậy dưới vẻ êm ái dịu dàng.John cười lợt lạt. “Cô ấy xứng với anh lắm, Gabriel.
Tôi sẽ không làm hại cô ấy đâu.” Anh ta nhìn sang bên kia bàn. “Tuy nhiên, tôi phải yêu cầu anh đừng cản đường tôi.”
“John, tôi không thể…”
“Không, Gabriel. Đừng làm tôi thất vọng!”Y đưa thân mình ra chắn trước John, nhận thấy cặp mắt của anh ta trở nên cuồng loạn.
Y thu mình lấy đà để vọt về phía trước. Cặp mắt John đầy sát khí, miệng anh ta mím lại. Thân mình anh ta cũng gồng lên chực lao vào cuộc đấu.Cửa mở ra, khiến mọi con mắt đổ dồn về phía cánh cửa gỗ sồi. Huân tước Dentry bước vào phòng, cha của Gabriel và Jeremy theo sau ông. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã lắng nghe sau cánh cửa hoặc trong một căn phòng bí mật suốt từ đầu đến cuối.
Những ngón tay Gabriel cuộn thành nắm đấm khi Arthur Dresden bước vào sau cùng, một nhân chứng không mời mà đến với những sự kiện như thế này.John lùi lại, lưỡi dao thép mỏng dính rơi xuống bên cạnh anh ta. “Huân tước Dentry.”
“Anh Alcroft. Ta rất lấy làm thất vọng về anh.”
“Cả ta cũng vậy, anh Alcroft ạ.” Phu nhân Dentry vừa nói vừa vuốt đôi tay lên váy mình cho phẳng phiu và đứng dậy, an tâm vì mình không còn bị nguy hiểm nữa.
Sáu cặp mắt u ám giận giữ nhìn xoáy vào bà ta. Vẻ mặt Drensden thật khó dò. “Người ta có thể nghĩ rằng sau tất cả những gì chúng ta đã làm, nhận anh vào….”
“Im đi, bà kia.” Giọng Dentry dứt khoát. “Ta sẽ xử lý bà sau.”Bà ta lùi lại, đụng phải một chiếc kệ trưng bày.
“Ta có thể giải thích…”
“Im lặng, ta đã bảo rồi đấy.” ông ta quát lên.Phu nhân Dentry chùn lại trông thấy, cặp mắt bà ta mở lớn, sâu bên trong thoáng vẻ phấn khích. Gabriel nhếch môi lên.”Thưa Huân tước Dentry,” John nói. “Tôi xin ngài hiểu cho…”
“Dù tôi có… không hài lòng đến mấy… với những gì tôi nghe được, và với vợ tôi, Alcroft ạ, tôi cũng không thể để anh làm hại bà ta.”Phu nhân Dentry mỉm cười, một nụ cười tự mãn.
“Mặc dầu vậy, tôi thì có thể làm gì với bà ta tùy ý.” Cặp mắt lãnh đạm nhìn bà ta. “Và tôi có ý sẵn sàng làm chính cái điều đó chí ít là một lần này.”Nụ cười của phu nhân Dentry vụt tắt.”Bà đã mang hết rắc rối này đến rắc rối khác vào gia đình này, phu nhân Dentry à.
Nhưng tôi đã tưởng rằng đó chỉ là chuyện vặt. Khi ông quản gia Noble thôi việc ở chỗ tôi, tôi biết bà đã có lỗi thế nào đó trong chuyện ông ấy bất ngờ muốn nghỉ việc. Nhưng tôi lại cho phép ông ấy đi, khiến chính bản thân tôi bị thiệt thòi từ bấy tới nay. Lẽ ra tôi phải trông chừng bà chặt chẽ hơn.”
“Ra là ông đã phải chông chừng tôi kia đấy,” bà ta vặc lại với giọng cay cú.
Gabriel không nói gì để ngăn chặn màn đấu khẩu này. Một bàn tay Marietta luồn vào trong tay y và siết chặt lấy nó.”Lẽ ra tôi đã phải làm đúng như vậy.” Những người còn lại trong phòng đều im lặng bàng quan. “Thật đáng tiếc là bà đã làm ô danh dòng họ Dentry đến thế.”Bà ta phá lên cười, một tiếng cười hung tợn, man dại.
“Chẳng tốn mấy hơi. Và tôi sung sướng khi làm việc đó.” Cặp mắt bà ta lướt qua Gabriel và John. “Từng giây phút.”Mặt Huân tước Dentry vẫn đượm vẻ nghiêm nghị, lầm lì, lãnh đạm, nhưng tay ông nắm riết vào chiếc ghế bọc vải hoa sặc sỡ. “Bà sẽ phải trả giá cho điều nay, phu nhân Dentry ạ.”
“Tên tôi là Melissande.”
“Đây là người của Cục cảnh sát Bow Street, thưa phu nhân Dentry.” Ông chỉ về phía Dresden.
“Đã theo anh Jeremy Noble từ London tới.”Jeremy đứng khép nép và hướng về phía Gabriel một cái nhìn hối lỗi.”Ông ta đã nghe được tất cả mọi chuyện, điều đó khiến tôi lâm vào tình thế khó xử.” Huân tước Dentry gõ một ngón tay lên chiếc ghế. “Chúng ta phải làm sao đây.”
“Tôi chẳng bận tâm mấy đến việc ông làm gì,” bà vợ ông nói.
Gabriel chưa từng thấy bà ta cay cú như lúc này. Hoàn toàn chiến bại, một nụ cười nanh nọc hiện trên mặt bà ta.”Ồ, nhưng tôi nghĩ rằng bà có đấy. Mà hơn nữa, tôi bận tâm. Tôi sẽ không để cho bà làm ô danh tôi thêm nữa ngoài những việc bà đã làm.” Ông gõ nhè nhẹ vài giây, một cách bày tỏ xúc cảm đáng kể của người đàn ông rất mực lãnh đạm và nghiêm khắc.
“Nếu bà bị bắt thì có lợi cho bà quá, tôi có thể khẳng định ngay với bà điều đó, vì tôi nhất định sẽ khiến cho những ngày còn lại của bà hết sức… khó chịu.”Mặt phu nhân Dentry trắng bệch ra, và Gabriel siết chặt tay Marietta trong lúc lòng y dấy lên sự đồng tình nghiệt ngã.
Cặp mắt Huân tước Dentry lướt nhìn quanh những khuôn mặt trong phòng. “Vấn đề là làm gì bây giờ.”
“Hắn là kẻ sát nhân ở Middlessex. Hắn phải bị đưa ra trước công lý,” Dresden nói, cặp mắt nheo lại nhìn John.Tất cả mọi người trong phòng sững lại khi nghe hắn tuyên bố.
Gabriel nhắm nghiền mắt lại. Tất cả mọi bí mật của họ sẽ bị phanh phui. Y đã đặt những lá chắn để che chở vào đúng chỗ, nhưng tình huống này hoàn toàn vượt trên tầm những gì y đã chuẩn bị trước. Cả London sẽ đồng thời biết hết. Sự việc sẽ in trên mặt mọi tờ báo và trên miệng mọi người dân.
Và John…”Không. Ông đừng làm thế.” Marietta bước lên phía trước. “Xin ông. Hãy để Gabriel xử lý việc này.”Cặp mắt Dresden nheo lại nhìn cô. “Noble ấy á? Ta chẳng tin vào anh ta hơn gì tin vào tất cả các người. Anh ta sẽ thả Alcroft ngay khi họ rời khỏi đây.”
“Anh ấy đã cho ông biết về Worley.
Đã quả quyết đánh liều cả những bí mật của bản thân để hỗ trợ cuộc điều tra của ông.”
“Anh ta đâu có hỗ trợ cuộc điều tra của ta, anh ta hỗ trợ cuộc điều tra của chính mình thì có.”
“Không phải.” Cô lắc đầu. “Ông không thấy à – điều đó cản trở anh ấy. Ông là người sáng láng, ông đã chắp nối những manh mối vào với nhau đủ để theo dõi Jeremy đến tận đây.
Tại sao ông làm vậy?”Cặp môi Dresden bĩu ra hết mức. “Chuyện đó chẳng ăn nhập gì cả. Tại sao ta phải tin là anh ta sẽ giao nộp kẻ sát nhân kia?” Hắn chỉ ngón tay cái vào Alcroft. “Tên bạn trí cốt của anh ta.”
“Ông không thấy à? Nhờ có Gabriel ông mới biết được tất cả mọi việc này.
Anh ấy đã để ông biết chúng. Đánh liều may rủi rằng đằng sau cái vẻ bảo thủ và nghiêm khắc, ông là một con người tử tế.”Dresden sửng sốt. Lúc này, Gabriel chỉ có thể thông cảm với trạng thái đó. Chỉ có thể giữ cho miệng mình khỏi há hốc ra lúc Marietta đưa ra những lời tuyên bố nồng nhiệt đó.
“Và thưa Huân tước Dentry.” Cô quay về phía ông. “Gabriel chưa công khai chuyện gì về vợ của ngài, về vài trò ngẫu nhiên của chính ngài trong chuyện này cũng chưa. Hãy tin tưởng giao phó cho anh ấy tiếp tục việc đó. Hãy ủng hộ cho dù câu chuyện có diễn ra thế nào đi chăng nữa.”Huân tước Dentry khẽ nghiêng đầu.
“Và cô nghĩ rằng anh ta sẽ xử sự đúng đắn vì cô, phải vậy không?” Cặp mắt Dresden nheo lại nhìn cô.”Trước nay lúc nào anh ấy chẳng xử sự đúng đắn,” cô nói với vẻ hồn hậu. “Anh ấy chưa từng làm một ai tổn thương ngay cả khi có thể làm thế. Tôi đã đặt lòng tin vào anh ấy, tất cả chúng tôi đều thế.” Cô nhìn Jeremy và cha cậu, rồi quay về phía Gabriel.
“Và chưa một ai trong chúng tôi bị phụ lòng cả.”Cặp mắt nâu của cô đẹp đẽ và trong trẻo. Như một cơn mưa xuân gột rửa sạch tội lỗi của y. Y gần như choáng váng dưới sự tác động này.Cô quay lại nhìn Dresden. “Xin ông đấy.”Cả căn phòng dường như lúc này mới lấy lại hơi thở.
Cặp mắt Dresden nheo tít lại. “Ta không thích người ta đùa cợt với pháp luật, đùa cợt với công lý.”
“Không, đâu phải đùa cợt. Chỉ là để công lý có cơ hội thành công theo một cách khác thôi. Bảo vệ cho những người vô tội khỏi bị tổn thương.”Dresden nhìn quanh khắp phòng.
“Người vô tội nào?”
“Em trai tôi là một trong những người đó.”
“Cậu ta đâu có tổn thương gì mấy vì vậy cậu ta sẽ được giải tội khi ông Alcroft bị bắt giam.” Nhưng khóe mắt Dresden đã dãn ra chút xíu.”Những người vô tội bị phu nhân Dentry và cái…” Miệng cô bĩu xuống “…hội đó của bà lạm dụng nữa.” Thấy cặp mắt Dresden dịu thêm chút xíu nữa, Marietta dấn tới.
“Xin ông đấy. Tôi biết ông muốn luật pháp phải được tuân theo đúng nghĩa, nhưng những nạn nhân kia, những cậu bé kia, sẽ chẳng bao giờ giành được công lý cho họ theo cách này cả.”
“Thế còn công lý đối với những mụ đàn bà kia thì sao?”
“Tôi đâu có nói rằng công lý sẽ không được thực thi.
Chỉ là… hãy cứ để Gabriel xử lý việc này.” Cô dấn tới thêm một bước, bàn tay xòe ra. “Xin ông.”Lòng tin vào y, trong khi cô thậm chí còn không biết y sẽ làm gì… y có thể cứ thế mà thả John đi. Người bạn thân nhất của y, người anh em của y về mọi phương diện chỉ thiếu cùng chung dòng máu… y có thể để cho anh ta bước qua cánh cửa kia.
Marietta đã tin tưởng rằng y sẽ không Kenny phải nhận tội, khi mà chỉ cần làm thế sẽ giản tiện hơn rất nhiều cho y.”Ông Alcroft phải bị xét xử và trừng phạt,” Dresden nói.John không nhìn tay cớm đó, anh ta đang mải nhìn Gabriel. Gabriel chăm chăm nhìn lại, cân nhắc hết kế hoạch này đến kế hoạch khác, John nghiêng đầu, rồi gật đầu, cặp mắt mệt mỏi không rời khỏi Gabriel.
Nỗi đau giằng xé trong lòng y. Gabriel tiến lên trên, sóng vai Marietta. “Anh ấy sẽ bị. Tôi sẽ đưa anh ấy đi,” y nói, gần như thì thào. Y hắng giọng. “Ai đó hãy lấy cho một sợi dây thừng và một bộ quần áo đầy tớ.”
“Sao anh cần…”Gabriel giơ một bàn tay lên. “Cách này sẽ dễ dàng hơn.”Không ai hưởng ứng câu đó, còn Marietta ngước nhìn lên hoang mang, Huân tước Dentry biến mất để gọi mang đến những vật dụng đó.
“John, con dao mở thư.” Y chìa bàn tay ra, John mở lòng bàn tay, lưỡi dao nằm trên tay, anh ta nhìn hung khí ấy hồi lâu trước khi trao nó cho Gabriel. Gabriel dúi nhanh con dao vào túi áo trong, chất thép lạnh ép lên mạng sườn y.”Nếu anh bội tín với ta, ta sẽ làm anh tiêu đời,” Dresden thì thầm, giọng thấp và đều đều phía sau y.
“Tôi biết,” Gabriel đáp.Huân tước Dentry trở lại và Gabriel đưa cho John chiếc áo khoác, chiếc áo sơ mi giản dị, chiếc quần và đôi giầy. “Hãy mặc những thứ này vào.”
“Cái để mặc trong tù, phải không Gabriel?” John hỏi. “Chu đáo làm sao.”Anh ta mặc những thứ quần áo đi mượn đó và cởi chiếc đồng hồ bỏ túi ra, đút nó vào trong chiếc quần mới của mình.
“Không. Đồng hồ của anh.” Gabriel chìa tay ra. “Và chiếc ấn của anh nữa.”John nhướng một bên mày lên, nhưng cũng bỏ những đồ vật đó giao cho Gabriel. “Tước đoạt của tôi đấy à?”
“Không. Giữ chúng cho anh thôi.” Gabriel đáp không kiểu cách.John nheo mắt, tìm mắt Gabriel, rồi gật đầu.
“Được lắm.”
“Đi thôi.”Họ rời khỏi ngôi nhà đó thành từng tốp, Dresden và cha Gabriel đi trước, Gabriel và John đi giữa. Jeremy và Marietta ở hai bên họ, phu nhân Dentry lung túng bám vào tay chồng bà ta, đi đoạn hậu. Dresden và cha Gabriel tản sang hai phía, Gabriel lên cỗ xe ngựa của y, rồi ra hiệu cho John vào trong xe.
Y nhìn thấy đôi mắt mở to và cặp môi cắn chặt của Marietta.Y rời mắt khỏi cô và gật đầu với Dresden, mặt hắn u ám, đôi vai cứng ngắc. Gabriel hiểu rằng những người hành pháp cần phải nhìn việc đời theo hướng hắc bạch phân minh hơn là kiểu đen trắng mập mờ của y. Mặc dầu tính khe khắt của Dresden nếu được làm mềm mỏng đi sẽ dễ chịu hơn nhiều.
“Ông đi ngựa đến đây à? Hãy dừng ở White Stag làm một ly trên đường ông trở về nhé,” Gabriel nói. Cặp mắt Dresden nheo nheo và đảo qua đảo lại giữa họ. Gabriel băn khoăn không biết hắn sẽ tới quán bar hay sẽ theo đằng sau, cứ phải phòng xa đã.Cha y ngấm ngầm đưa cho y một sợi dây thừng chắc, để bất kỳ kẻ tôi tớ nào tò mò cũng không thể thấy được.
Bằng cách nào đó họ đã giữ kín được toàn bộ thảm họa này trong phạm vi hai căn phòng và đằng sau những bức tường dày đặc của ngôi nhà ấy, người hầu kẻ hạ chẳng biết được thêm gì. Gabriel ra dấu cho John chìa đôi tay ra. Anh ta làm thế với một cái nhướng mày nữa, mặc dầu cặp mắt anh ta đã trở nên nhẫn nhục, khắc khoải lo âu.
Gabriel buộc thắt nút lại.Mắt y gặp lại Jeremy, cặp mắt cậu cũng khắc khoải y như mắt Alcroft, nhưng có sức mạnh ẩn sau vẻ phấp phỏng đó. Gabriel gật đầu với em trai, rồi cứ nhìn đăm đăm vào cậu, cố gắng truyền tải mọi thứ y có thể trong một ánh mắt nhìn đó. Đau buồn, ân hận, yêu thương, tin tưởng.
Khuôn mặt Jeremy rạng lên một phút, rồi cậu gật đầu đáp lại, đôi vai vững chãi, đầu ngẩng cao.Đôi tay Marietta bám vào khung cửa. “Gabriel,” cô thầm thì, cố gắng khiến y nghiêng người ra bên ngoài. “Nhỡ anh ta làm gì anh trong xe thì sao?”
“Anh ta sẽ không làm gì đâu.” Cát vẫn đang chảy trong chiếc đồng hồ cát, miệng y không thể thổ lộ kế hoạch của y được.
Marietta nhận thức được tầm quan trọng của danh dự. Sau này cô sẻ hiểu ra. Y muốn cô hiểu.”Nhưng…”
“Anh ta sẽ không làm gì đâu. Tôi sẽ gặp em khi trở về nhà.” Y chạm vào cằm cô. “Mọi việc sẽ ổn thôi.”Mọi việc sẽ chẳng ổn đâu. Nhưng hết thảy bọn họ phải tin tưởng rằng mọi việc sẽ ổn.
Họ đồng thời tránh khỏi xe ngựa. Y đóng cánh cửa lại và gõ lên xe. Những bánh xe lăn trên đường lớn. Xa dần nơi điền trang xinh đẹp với những ký ức xấu xa và những kẻ cư ngụ bất hạnh.
 
John yên lặng, nhìn chằm chặp vào sợi dây thừng đang trói hai cổ tay mình. Gabriel chẳng biết nhìn đi đâu.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, về hướng mặt trời đang lặn, đỏ như máu và chói gắt. Nhìn vào người anh em của y, một kẻ sât nhân, một nạn nhân. Nhìn vào cái bọc sạch sẽ tinh tươm đang đặt một cách vô hại bên cạnh y, chờ đợi.”Làm sao anh có thể cho qua được điều đó, hả Gabriel? Sao anh có thể là anh, mà không phải là tôi?”Buổi chiều đó hiển nhiên đã khiến họ kiệt sức.
Giọng John suy tư và điềm đạm. Gabriel chằm chằm nhìn quang cảnh ngang đường qua cửa sổ. “Tôi không biết, John ạ. Tôi chẳng khi nào muốn bọn đó thắng cả.” Y nhìn vào bạn mình. “Mục đích của chúng là làm cho ta mất hết lý trí. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ yếu đuối chăng?” Cằm John hểnh ra đằng trước; khoảnh khắc đó trông anh ta có vẻ trở lại là chính mình như trước đây hơn.
“Không. Tôi không nghĩ rằng anh đã làm việc sai quấy. Tôi ước gì…” Y nhìn đi nơi khác. “Tôi ước gì lúc đó anh tới gặp tôi. Hoặc giá mà…”
“Lẽ ra đã chẳng có chuyện gì nếu anh ở lại, Gabriel.” Giọng John điềm tĩnh và thậm chí còn ngẫm ngợi hơn lúc trước, thận trọng phỏng đoán xem y sẽ nói gì.
“Anh đã đọc cuốn nhật ký của Abigail chưa? Những đoạn mà chúng ta đồng thời liên quan ấy.”
“Chút ít.”
“Thế thì anh sẽ biết chuyện đó chẳng quan trọng gì. Có lẽ sẽ còn tệ hơn nếu anh vẫn còn ở lại đó, mặc dù lúc trước tôi đã nói khác. Anh chẳng thể cứu được tôi đâu.
Tôi đã thôi trách cứ anh từ ngày nảo ngày nào rồi.” Anh ta mỉm một nụ cười tự tin. “Thỉnh thoảng về buổi đêm tôi vẫn trách anh, nhưng có phải chúng ta đều hoàn hảo đâu.”
“Chẳng một ai trong số chúng ta hoàn hảo cả.” Gabriel bình thản nói. “Chẳng một ai trong số chúng ta hoàn hảo.”Họ ngồi trong im lặng, cỗ xe ngựa lăn bánh qua Blackfriars, lắc lư trên sỏi đá trong lúc màn đêm buông xuống.
Gabriel gõ lên xe. “Tay cớm vẫn đi theo sau đấy chứ?”
“Không thưa ông. Ông ta bỏ đi từ mười phút trước và phi lên trên rồi. Từ lúc đó tới giờ tôi không thấy ông ta nữa.”Gabriel gật đầu và duỗi những ngón tay bỗng nhiên cứng ngắc của mình.”Chúng ta đang đi đâu đây?” John hỏi, đầu anh ta ngả ra sau, cặp mắt nhắm lại.
“Clod Bath chăng? Newgate chăng?”Gabriel vừa chậm rãi lắc đầu vừa quan sát bạn mình. “Phố Greville.”Cặp mắt John đột ngột bắt lấy mắt y và chăm chú vào đó một lúc lâu. Y gật đầu. “Ừ.” Giọng anh ta lắng dịu. “Cảm ơn anh, Gabriel.”
“Dentry và Dresden sẽ lo nốt những phần còn lại.
Tôi sẽ đảm bảo cho việc này đến đến chốn.”Đôi vai John thẳng lên và anh ta phủi bụi đầu gối chân phải của mình. “Tôi sẽ phải đi đâu?”
“Đi thăm châu u lục địa một chuyến. Trong chuyến du lịch này anh sẽ thấy thích Italy và ở đó vài tháng. Anh sẽ viết thư cho Huân tước Dentry và tôi vài tuần một lần – và chúng tôi sẽ cho giới thượng lưu biết tin tức về cuộc phiêu du của anh, nếu họ đòi được biết.
Nếu sau khi anh đến Italy có bất cất cứ ai điều tra gì thì anh sẽ sang Pháp, và cứ thế.”John gật đầu. “Còn tài sản của tôi?”
“Trong vòng một năm anh sẽ bị một tai nạn thảm khốc…”
“Một tai nạn khi đua ngựa, tôi hy vọng thế. Việc cưỡi ngựa đi chơi rất hợp với tôi, anh có nghĩ thế không?”Gabriel vừa gật đầu vừa nhìn lên đôi bàn tay mình, lạ lẫm, nắm chặt trên lòng.
“Quả nhiên là hợp nhất đấy.”
“Giấy tờ của tôi hợp lệ. Sẽ không có trục trặc gì trong vòng một năm cả. Dù sao tôi cũng để mọi thứ lại cho anh.” John điềm tĩnh, thanh thản lạ lùng. “Hãy chăm sóc đàn ngựa của tôi, được không? Những con ngựa đó. Những người huấn luyện chúng.
Tôi có một con ngựa non đẹp lắm. Chắc chắn sẽ chiến thắng giải đua Newmarket. Tôi sẽ thích lắm nếu anh đem nó đi đua hoặc bán nó cho một người mua xứng đáng, nếu anh quan tâm đến chuyện giúp tôi.”
“Tôi quan tâm đến chuyện giúp anh, John ạ.”Anh ta nhìn đi chỗ khác, yết hầu di động lên xuống.
“Tôi biết. Tôi rất tiếc đã nghi ngờ anh, Gabriel.”
“Tôi biết, John à. Tôi cũng rất tiếc.”Cỗ xe ngựa chậm lại. Móng ngựa nghiền xuống đường để dừng lại. Bánh xe ngừng quay trong chốc lát, lơ lửng.John quay lại phía y. “Marietta rất hợp với anh, Gabriel ạ. Tôi rất quý cô ấy.
Đừng có dại mà để cô ấy đi nhé.”
“Tôi chẳng làm được gì ngoài việc để cô ấy đi, John à. Đôi khi để cho ai đó được tự do chính là cách duy nhất thể hiện tình yêu dành cho họ.”John nhìn y chăm chú, rồi giơ hai bàn tay bị trói lên. “Anh nói đúng đấy.”Gabriel ngập ngừng, không chắc mình có dám cắt sợi dây thừng đó thật không.
Một nhát cắt đứt những gì ràng buộc y là mọi chuyện sẽ xong. Y lôi con dao từ bọc ra. Bàn tay y đưa ra, chẳng khác nào một phần cơ thể tách rời khỏi sự kiểm soát của y, và cắt dây.Cuộn dây rơi trên lòng John, rồi trườn xuống sàn xe.Họ nhìn nhau hồi lâu. Gabriel đưa cho anh ta một mẩu chì than, bọc quần áo với hai món đồ cồng kềnh va đụng vào đùi y.
John xát hai bàn tay lên mẩu chì than, quệt những vệt sọc lên má, lên trán, xuống dưới mũi mình. Qua hai tai và xung quanh cổ. Qua cả áo sơ mi. Bất cứ chỗ nào dễ nhận ra.”Tôi sẽ phải làm gì đó đối với đôi tay tôi,” anh ta nói giọng suồng sã.”Ờ.”
“Có lẽ là con phố đó.
Một cú xoáy để dãn da dãn cốt, để động đậy mấy ngón tay đang vô công rồi nghề.” Nụ cười của anh ta đầy vẻ tự tin.Gabriel không đáp lời.John đã chỉnh trang xong, anh ta vuốt cho áo mình thẳng thớm, một cử chỉ vô thức. “Trông tôi ra sao?”Gabriel gật đầu, đôi môi y không thốt được thành lời, tim y không đập nổi.
John nhìn y trong khoảnh khắc. Một khoảnh khắc dài bằng cả đời người. “Tạm biệt, Gabriel.”
“Tạm biệt, John,” y thì thầm, bằng cách nào đó cũng bật được ra tiếng. “Chúc anh bình an.”John mỉm cười, một nụ cười như thưở xưa, như lúc thiếu thời, trước khi trường Eton chia cắt họ; chơi đùa ở điền trang đó, vô tư lự.
“Ừ,” anh ta nói ngắn gọn.Anh ta chìa đôi tay ra và Gabriel đặt cái bọc lên đó, hai món đồ va lách cách vào nhau, một nặng một nhẹ.Tay John thò ra, anh ta nháy mắt và kéo Gabriel về phía mình. Một cái ôm nồng nhiệt, một lời hứa. Rồi anh ta đẩy y ra và chộp lấy tay nắm mở cửa xe.
“Tạm biệt.”Đoạn anh ta biến mất.Gabriel ngồi trong cỗ xe ngựa. Nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi đối diện. Không thể gõ lên cửa để ra hiệu cho tay xà ích của y đi tiếp.Cỗ xe bắt đầu di chuyển không cần tiếng gõ của y. Hiển nhiên lúc trước đó John đã chẳng nhọc lòng làm cái việc như thế.
Chú thích
1.Persephone: nữ thần trong thần thoại Hy Lạp, con của thần Zeus và nữ thần mùa màng Demeter. Nàng bị Hades bắt cóc xuống âm phủ, khi bị bắt, nàng luôn từ chối đồ ăn thức uống nhưng tới lúc sắp được giải thoát, do quá đói nàng đã ăn mấy hạt trong trái lựu mà Hades đưa cho. Do các thần đã có quy định ai ăn đồ ăn ở chốn âm phủ sẽ thuộc về âm phủ nên sau khi về bên mẹ, nàng bị Zeus phán quyết phải sống ở âm phủ 1/3 (có bản nói là 1/2) số ngày trong năm. Vì vậy nàng kết hôn với Hades và trở thành hoàng hậu âm phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.