Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG III – PHẦN 7



Chiều tối hai ngày sau, cảnh sát tìm gặp Tomohiko. Họ có hai người, một người trung niên mặc áo sơ mi trắng, người kia mặc áo polo xanh nước biển. Họ tìm Tomohiko, quả nhiên là vì chồng của Yuko đã để ý đến mối quan hệ giữa cô ta và Tomohiko.
“Chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu Tomohiko.” Viên cảnh sát mặc áo sơ mi trắng nói. Ông ta không nói rõ là có chuyện gì. Fusako ra mở cửa, vừa thấy cảnh sát tới đã phát hoảng. Họ dẫn Tomohiko đến công viên gần đó. Mặt trời đã lặn, nhưng chiếc ghế băng dài vẫn còn hơi nóng của ban ngày. Tomohiko và viên cảnh sát mặc áo sơ mi trắng ngồi xuống ghế dài, người mặc áo polo xanh nước biển thì đứng trước mặt cậu. Trên đường tới công viên, Tomohiko cố gắng không nói gì. Như vậy mặc dù trông có vẻ rất mất tự nhiên, nhưng cậu cũng không cố tỏ ra bình tĩnh. Đây là lời khuyên của Kirihara.
“Học sinh cấp III ở trước mặt cảnh sát hình sự mà vẫn làm ra vẻ thản nhiên như không mới là không bình thường.” Cậu ta nói.
Viên cảnh sát mặc sơ mi trắng cho Tomohiko xem một tấm ảnh, rồi hỏi cậu “Cậu biết người này chứ?”
Người trong ảnh chính là Hanaoka Yuko, có lẽ được chụp lúc đi du lịch, nước biển sau lưng cô ta xanh thẳm một màu. Cô ta đang tươi cười hướng về phía cậu, mái tóc ngắn hơn lúc mới chết.
“Là… cô Hanaoka.” Tomohiko trả lời.
“Cậu biết tên cô ta chứ?”
“Hình như là Yuko.”
“Đúng vậy, bà Hanaoka Yuko.” Viên cảnh sát thu tấm ảnh lại “Hai người có quan hệ thế nào?”
“Quan hệ thế nào…” Tomohiko cố ý ra vẻ ấp úng “Không có gì cả… chỉ quen biết mà thôi.”
“Chính thế nên chúng tôi mới hỏi hai người quen biết như thế nào.” Giọng viên cảnh sát mặc sơ mi trắng vẫn bình thản, nhưng đã có thể cảm nhận được đôi chút bực mình trong lời nói.
“Cậu hãy nói thực đi.” Khóe miệng viên cảnh sát mặc áo polo nở một nụ cười giễu cợt.
“Khoảng chừng một tháng trước, lúc cháu đi qua Shinsaibashi thì cô ấy bắt chuyện.”
“Bắt chuyện thế nào?”
“Cô ấy hỏi cháu, nếu rảnh rỗi thì đi uống trà với cô ấy.”
Câu trả lời của Tomohiko khiến hai viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.
“Sau đó cậu liền đi cùng cô ta?” Người mặc sơ mi trắng hỏi.
“Cô ấy nói cô ấy mời.” Tomohiko đáp.
Người mặc áo polo khịt mũi một tiếng.
“Uống trà xong rồi thì sao?” Người mặc sơ mi trắng hỏi tiếp.
“Chỉ uống trà thôi, sau khi rời khỏi quán cháu liền về nhà.”
“Ừm. Có điều, hai người không chỉ gặp nhau một lần chứ gì?”
“Về sau… lại gặp mặt hai lần nữa.”
“Ừ, gặp thế nào?”
“Cô ấy gọi điện cho cháu, bảo là đang ở đâu đó mạn Minami, nếu cháu rảnh rỗi, có thể đi uống trà không… đại khái như vậy.”
“Người đầu tiên nghe điện thoại là mẹ cậu à?”
“Không ạ, hai lần vừa khéo đều là cháu bắt máy.”
Câu trả lời của Tomohiko dường như làm người hỏi cảm thấy hết sức vô vị. Viên cảnh sát cắn môi dưới. “Thế là cậu đi?”
“Vâng.”
“Làm những gì? Lại uống trà rồi về nhà à? Làm gì có chuyện ấy phải không?”
“Đúng thế ạ, chỉ thế thôi ạ. Cháu uống cà phê đá, nói chuyện với cô ấy một lúc rồi về nhà thôi.”
“Thật sự chỉ có thế?”
“Thật ạ. Chỉ làm thế thôi cũng không được ạ?”
“Không, làm gì có chuyện đó.” Viên cảnh sát mặc sơ mi trắng gãi gãi cổ, nhìn chằm chằm vào Tomohiko. Ánh mắt anh ta như muốn moi ra sơ hở trên nét mặt của cậu thiếu niên. “Trường các cậu có cả nam và nữ cùng học nhỉ, chắc là cậu phải có mấy cô bạn gái ấy chứ, sao phải đi với một người đàn bà đã có tuổi hả?”
“Cháu chỉ vì rảnh rỗi quá nên mới đi với cô ấy thôi.”
“Hừm.” Viên cảnh sát gật gật đầu, nhưng khuôn măt lộ vẻ không tin tưởng “Tiền tiêu vặt thì sao? Cô ta có cho cậu không?”
“Cháu không lấy.”
“Nghĩa là sao? Nghĩa là cô ta cho cậu nhưng cậu không lấy à?”
“Vâng. Lần gặp thứ hai, cô Hanaoka định cho cháu tờ năm nghìn yên, nhưng cháu không nhận.”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả… cháu chẳng có lý do gì để nhận tiền của cô ấy.”
Người mặc sơ mi trắng gật đầu, ngẩng lên nhìn người mắc áo polo.
“Hai người gặp nhau ở quán cà phê nào?” Người mặc áo polo hỏi.
“Quán trong khách sạn Shinnikko ở Shinsaibashi.”
Câu này thì cậu trả lời thành thật, vì cậu biết bạn của chồng Yuko từng trông thấy hai người họ.
“Khách sạn? Đã đi tới đó rồi, thật sự chỉ uống trà thôi chứ? Hai người không thuê phòng à?” Người mặc áo polo thô lỗ xẵng giọng, chắc hẳn trong lòng rất coi thường loại hoc sinh cấp III đi phục vụ mấy bà nội trợ giết thời gian.
“Cháu và cô ấy chỉ uống trà nói chuyện thôi.”
Người mặc áo polo bĩu môi, hừ một tiếng.
“Tối hôm kia,” người mắc sơ mi trắng mở miệng “sau khi tan học cậu đi đâu?”
“Hôm kia…” Tomohiko liếm liếm môi, đây chính là mấu chốt. “Sau khi tan học, cháu đến tiệm Asahiya ở Tennoji lượn lờ môt lúc.”
“Lúc nào về nhà?”
“Khoảng bảy giờ rưỡi.”
“Sau đó cứ ở nhà suốt à?”
“Vâng.”
“Có gặp ai ngoài người nhà không?”
“À… ừm, khoảng tám giờ có bạn đến chơi. Là bạn cùng lớp của cháu, họ Kirihara.”
“Kirihara à? Viết thế nào?”
Tomohiko nói ra cách viết, người mặc sơ mi trắng ghi lại, rồi hỏi “Người bạn đó ở nhà cậu đến mấy giờ?”
“Khoảng chín giờ.”
“Chín giờ, sau đó cậu làm gì?”
“Xem ti vi, nói chuyện điện thoại với bạn…”
“Điện thoại? Với ai?”
“Một cậu họ Morishita, là bạn hồi cấp II của cháu.”
“Các cậu bắt đầu nói chuyện điện thoại lúc nào?”
“Điện thoại gọi đến lúc khoảng mười một giờ, cháu nhớ lúc nói chuyện xong thì đã hơn mười hai giờ rồi.”
“Gọi đến? Cậu ta gọi cho cậu à?”
“Vâng.”
Chuyện này đã được sắp xếp, vì trước đó Tomohiko đã gọi điện cho Morishita. Cậu biết Morishita đi làm thêm không có nhà, nên cố ý chọn thời điểm ấy để gọi điện, sau đó nhờ mẹ Morishita nhắn cậu ta gọi lại cho mình. Đây đương nhiên là chiêu để đảm bảo bằng chứng ngoại phạm. Tất cả đều được thực hiện đúng theo chỉ dẫn của Kirihara. Viên cảnh sát chau mày lại, hỏi cậu cách thức liên lạc với Morishita. Tomohiko nhớ số điện thoại, liền nói ra luôn.
“Cậu nhóm máu gì nhỉ?” Người mặc sơ mi trắng hỏi.
“Nhóm máu? Cháu nhóm O ạ.”
“Nhóm O? Cậu chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn ạ, bố mẹ cháu đều nhóm máu O.”
Tomohiko cảm giác hai viên cảnh sát đột nhiên mất hết hứng thú với mình, nhưng cậu không hiểu tại sao. Tối hôm đó Kirihara cũng hỏi nhóm máu của cậu, nhưng không cho biết lý do.
“Xin hỏi,” Tomohiko rụt rè cất tiếng “có chuyện gì với cô Hanaoka thế ạ?”
“Cậu không đọc báo à?” Người mặc sơ mi trắng nói vẻ khó chịu.
“Vâng.” Tomohiko gật đầu. Cậu biết báo chiều qua đã có một mẩu tin nhỏ, nhưng quyết định coi như không biết.
“Cô ta chết rồi, chết trong khách sạn tối hôm kia.”
“Hả?” Tomohiko làm vẻ kinh ngạc, đây là màn diễn ra hồn duy nhất mà cậu thể hiện được trước mặt hai viên cảnh sát “Sao lại thế…”
“Có trời mới biết tại sao.” Viên cảnh sát đứng dậy khỏi chiếc ghế băng “Cảm ơn, lời khai của cậu giúp chúng tôi làm rõ nhiều vấn đề. Chúng tôi có thể sẽ quay lại hỏi thêm chút chuyện, đến lúc ấy mong cậu tiếp tục hợp tác.”
“Dạ, vâng.”
“Chúng ta đi thôi.” Người mặc sơ mi trắng nói với đồng nghiệp, rồi cả hai quay người rời đi, không nhìn lại lần nào.
Không chỉ có cảnh sát đến tìm Tomohiko vì cái chết của Hanaoka Yuko.
Bốn ngày sau khi hai viên cảnh sát đến, cậu mới ra khỏi cổng trường không xa thì có người từ đằng sau vỗ vai. Cậu ngoảnh đầu lại thì bắt gặp một người đàn ông đã trung tuổi, tóc chải ngược ra sau đang đứng đó, miệng nở nụ cười khó hiểu.
“Cậu là Sonomura Tomohiko phải không?” Người đàn ông hỏi.
“Vâng.”
Nghe câu trả lời của Tomohiko, người đàn ông nhanh nhẹn giơ tay phải ra, trên tay cầm một tấm danh thiếp, đề tên Hanaoka Ikuo. Tomohiko cảm giác mặt mình xám ngoét, cậu biết cần phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, song vẫn không thể khống chế được cơ thể đang cứng đờ.
“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, bây giờ có tiện không?” Người đàn ông nói giọng Tokyo, tiếng nói thấp trầm, nhả chữ rõ ràng.
“Tiện ạ.” Tomohiko trả lời.
“Vậy nói chuyện trong xe nhé.” Người đàn ông chỉ vào chiếc ô tô con màu xám bạc đỗ bên vệ đường. Tomohiko ngồi vào ghế lái phụ theo lời ông ta.
“Cảnh sát ở đồn Minami đến gặp cậu rồi phải không?” Hanaoka ngồi trên ghế lái đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Vâng.”
“Là tôi nhắc đến cậu với họ đấy, vì trên sổ địa chỉ của cô ta có số cậu. Chắc đã gây phiền phức cho cậu, nhưng có rất nhiều chuyện tôi thực sự nghĩ không thông được.”
Tomohiko không cho rằng Hanaoka thật sự nghĩ cho mình, nên không lên tiếng.
“Tôi nghe bên cảnh sát nói, cô ta đã mấy lần buộc cậu đi chơi với cô ta.” Hanaoka cười với Tomohiko, nhưng ánh mắt chẳng có vẻ gì là đang cười.
“Bọn cháu chỉ nói chuyện trong quán cà phê thôi.”
“Ừm, chuyện này thì tôi biết. Nghe nói là cô ta chủ động bắt chuyện với cậu?”
Tomohiko lặng lẽ gật đầu, Hanaoka phát ra một tiếng cười trầm đục. “Cô ta thích trai đẹp mà, hơn nữa còn mê tít các cậu chàng trẻ tuổi. Đã ngần ấy tuổi đầu rồi mà nhìn thấy minh tinh thần tượng vẫn còn kêu ré lên. Vừa trẻ vừa đẹp trai như cậu đây, chính là loại cô ta thích nhất.”
Hai bàn tay đặt trên đầu gối của Tomohiko nắm chặt lại. Giọng Hanaoka nghe dinh dính nhơm nhớp, giống như sự ghen tuông thấm ra từ từng câu chữ. “Hai ngươi chỉ nói chuyện thật chứ?” Ông ta hỏi lại.
“Vâng.”
“Cô ta có rủ rê cậu làm chuyện khác không? Chẳng hạn như, đi nhà nghỉ thuê phòng ấy.” Hanaoka dường như muốn ra vẻ dí dỏm, nhưng giọng điệu ông ta nghe chẳng có chút gì vui vẻ.
“Chưa bao giờ.”
“Thật chứ?”
“Thật ạ.” Tomohiko gật đầu quả quyết.
“Vậy, tôi lại hỏi cậu một chuyện nữa. Ngoài cậu ra, còn có ai gặp cô ta giống như cậu nữa không?”
“Ngoài cháu ra ạ? Không biết…” Tomohiko hơi nghiêng đầu.
“Không nhớ ra ai à?”
“Không ạ.”
“Hừm.”
Mặc dù đang cúi đầu, nhưng Tomohiko vẫn cảm thấy Hanaoka đang nhìn mình chằm chằm. Đó là ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành. Cảm giác nhoi nhói như bị đâm ấy, làm cảm xúc của cậu tụt xuống tận đáy. Đúng lúc này, bên cạnh Tomohiko vang lên tiếng gõ vào cửa kính. Cậu ngẩng đầu lên, thấy Kirihara đang nhòm vào trong xe, Tomohiko bèn mở cửa ra.
“Sonomura, cậu đang làm gì thế? Thầy giáo tìm cậu kìa.” Kirihara nói.
“Hả…?”
“Thầy giáo đợi cậu trong văn phòng, tốt nhất là cậu nhanh nhanh lên.”
“A!” Vừa nhìn vào mắt của Kirihara, Tomohiko lập tức hiểu được dụng ý của cậu ta. Tomohiko bèn xoay người lại phía Hanaoka “Xin hỏi, cháu đi được chưa ạ?”
Đã là thầy giáo tìm thì không thể phớt lờ được. Hanaoka mặc dù có vẻ không bằng lòng lắm, song cũng đành nói “Được rồi, không còn việc gì nữa.”
Tomohiko xuống xe, sánh vai cùng Kirihara đi về phía trường học.
“Ông ta hỏi cậu những gì?” Kirihara khẽ hỏi.
“Về người kia.”
“Cậu giả ngây chứ?”
“Ừ.”
“Tốt lắm, như vậy là được rồi.”
“Kirihara, giờ sự việc rốt cuộc thế nào rồi? Cậu đã làm gì?”
“Chuyện này cậu khỏi cần quan tâm nữa.”
“Nhưng mà…”
Tomohiko còn muốn nói tiếp, nhưng Kirihara đã vỗ bộp lên vai cậu một cái.
“Thằng cha vừa nãy có thể vẫn đang nhìn đấy, cậu cứ vào trường. Lúc về nhà hãy đi cổng sau này”
Hai người đứng lại trước cổng chính của trường học.
“Biết rồi.” Tomohiko trả lời.
Từ đó trở đi, chồng của Hanaoka Yuko không bao giờ xuất hiện trước mặt Tomohiko nữa, các cảnh sát ở đồn Minami cũng không quay lại tìm cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.