Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG III – PHẦN 8



Ngày Chủ nhật giữa tháng Tám, Tomohiko được Kirihara dẫn đến căn hộ chung cư cũ, nơi cậu có trải nghiệm tình dục đầu tiên. Không như lần đó, lần này Kirihara tự dùng chìa khóa mở cửa, trên cái móc chìa khóa của cậu ta còn treo mấy chìa khóa nữa.
“Vào đi.” Kirihara vừa cởi giày thể thao vừa nói.
Căn bếp thoạt nhìn không thay đổi gì so với trước. Bàn ăn và ghế rẻ tiền, tủ lạnh và lò vi sóng, đều giống hệt như lần đó. Chỉ khác là mùi mỹ phẩm nồng nặc trong phòng giờ đã tiêu tan. Tối hôm trước, Kirihara đột nhiên gọi điện thoại tới, nói có thứ này muốn cho cậu xem, hẹn cậu hôm nay cùng đi với cậu ta. Tomohiko hỏi là thứ gì, Kirihara chỉ cười cười nói: “Bí mật.” Ngoại trừ lúc cười khẩy lạnh lùng, cậu ta hiếm khi cười như thế.
Khi biết điểm đến của họ là căn hộ chung cư ấy, Tomohiko không khỏi lộ vẻ khó chịu. Ký ức của cậu về nơi này thực sự không thể gọi là tốt đẹp.
“Đừng lo! Không bảo cậu đi bán thân đâu.” Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Tomohiko, Kirihara cười cười. Đây có thể gọi là cười khẩy lạnh lùng. Kirihara mở cánh cửa kéo lần trước được dỡ ra. Lúc đó, Hanaoka Yuko và mấy người bạn đang ngồi trong phòng kiểu Nhật phía sau cánh cửa này, hôm nay bên trong không có người. Nhưng Tomohiko vừa nhìn thấy những thứ để trong phòng, liền mở to mắt.
“Làm cậu kinh ngạc rồi hả?” Kirihara vui vẻ nói, chắc là vì phản ứng của Tomohiko đúng như mong đợi của cậu ta.
Bên trong bày bốn bộ máy tính cá nhân, còn kết nối với mười mấy cỗ máy phụ trợ khác nữa.
“Sao lại có những thứ này?” Tomohiko vẫn còn chưa hết kinh ngạc, ngẩn người hỏi.
“Còn phải nói nữa à, đương nhiên là mua về rồi.”
“Kirihara, cậu biết dùng à?”
“Biết một chút. Có điều, tớ muốn nhờ cậu giúp.”
“Tớ?”
“Đúng, vì vậy mới gọi cậu tới đây.”
Kirihara vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên. Vì không nghĩ sẽ có người đến nữa, sống lưng Tomohiko bất giác cứng đờ.
“Chắc là Namie.” Kirihara đứng dậy.
Tomohiko bước lại gần đống hộp giấy chất trong góc phòng, nhìn vào cái hộp trên cùng, thấy bên trong nhét đầy băng cát xét còn mới nguyên. Cần nhiều băng cát xét như vậy để làm gì? Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa và tiếng chân người. Cậu nghe thấy Kirihara nói “Sonomura đến rồi.” “Ờ.” Tiếng phụ nữ trả lời. Và người phụ nữ đó đi vào phòng. Cô ta khoảng hơn ba mươi tuổi, dung mạo bình thường. Tomohiko cảm thấy hình như đã gặp cô ta ở đâu đó.
“Lâu rồi không gặp.” Người phụ nữ nói.
“Ơ?”
Thấy bộ dạng ngạc nhiên của Tomohiko, người phụ nữ cười khẽ.
“Chính là chị lần đó về trước đấy.” Kirihara đứng bên cạnh cất tiếng.
“Lần đó… à!” Tomohiko rất kinh ngạc, nhìn kỹ người phụ nữ thêm lần nữa.
Cậu nhớ lúc đó cô ta mặc đồ bò, còn hôm nay cô ta trang điểm rất nhạt, nên trông có vẻ già hơn. Có điều, đây mới là diện mạo thực sự của cô ta.
“Giải thích thì phiền phức lắm, cậu đừng hỏi nhiều về chị ấy. Chị ấy tên Namie, là kế toán của chúng ta, biết vậy đủ rồi.” Kirihara nói.
“Kế toán…”
Kirihara lấy trong túi quần bò ra một tờ giấy gấp nhỏ đưa cho Tomohiko. Trên tờ giấy viết một hàng chữ bằng bút ký tên “Bán hàng qua bưu điện các loại trò chơi máy tính cá nhân – Kế hoạch Vô hạn.”
“Kế hoạch Vô hạn?”
“Tên của công ty chúng ta, bán chương trình trò chơi máy tính lưu trữ trong băng cát xét, theo phương thức đặt hàng qua đường bưu điện.”
“Chương trình trò chơi à?” Tomohiko khẽ gật đầu “Cái này… có lẽ sẽ bán được.”
“Chắc chắn bán được, tớ đảm bảo với cậu.” Kirihara nói như đinh đóng cột.
“Nhưng mà, tớ nghĩ cần phải xem phần mềm đã.”
Kirihara bước lại một chiếc máy tính, lấy một dải giấy dài máy in vừa in ra chìa tới trước mặt Tomohiko. “Đây chính là sản phẩm chủ lực.”
Trên đó in một chuỗi mã lệnh, chương trình rườm rà phức tạp, gần như quá mức Tomohiko có thể tiêu hóa được. Chương trình này được đặt tên là “Submarine”.
“Trò này ở đâu ra? Cậu viết à?”
“Chuyện đó không quan trọng… Namie, chị nghĩ ra tên của trò chơi chưa?”
“Nghĩ thì nghĩ rồi, có điều không biết Ryo có hài lòng không?”
“Nói ra nghe thử xem.”
“Marine Crash.” Namie e dè nói “… Có được không?”
“Marine Crash à?” Kirihara khoanh tay trước ngực, ngẫm nghĩ một lát rồi gật gật đầu “Ok, dùng cái tên này đi.”
Thấy cậu ta hài lòng, Namie thở phào một tiếng, nhoẻn miệng cười. Kirihara xem đồng hồ, rồi nhổm dậy.
“Tớ đến xưởng in một lát.”
“Xưởng in? Để làm gì?”
“Muốn làm ăn phải chuẩn bị rất nhiều thứ.” Kirihara đi giày thể thao vào, rời khỏi căn hộ chung cư.
Tomohiko ngồi khoanh chân trong gian phòng kiểu Nhật, xem chuỗi mã lệnh kia. Nhưng rồi chẳng mấy chốc cậu lại ngẩng đầu lên. Namie đang ngồi ở bàn, cầm máy tính tính toán gì đó. “Cậu ta rốt cuộc là người như thế nào vậy?” Cậu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô ta, hỏi.
Namie dừng tay lại. “Người như thế nào là như thế nào?”
“Ở trường cậu ta hoàn toàn không nổi bật, hình như cũng không có bạn bè nào thân thiết. Nhưng lại âm thầm làm những chuyện này.”
Namie quay mặt về phía cậu.
“Trường học chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong đời người thôi.”
“Nói thì nói vậy, nhưng cũng chẳng ai kỳ lạ như cậu ta cả.”
“Chuyện của Ryo tốt nhất cậu đừng dò hỏi quá nhiều.”
“Không phải em muốn dò hỏi, chỉ là có rất nhiều chuyện làm em cảm thấy hết sức kỳ lạ. Lúc đó cũng vậy…” Tomohiko ngập ngừng, cậu không biết có thể tiết lộ với Namie đến chừng nào.
Nhưng vẻ mặt Namie vẫn tự nhiên như không “Cậu nói chuyện của Hanaoka Yuko ấy à?”
“Ùm.” Cậu gật đầu, hiểu ra cô ta đã biết rõ nội tình, trong lòng cậu cũng nhẹ nhõm hơn “Chắc đây chính là cảm giác như rơi vào giữa đám mây mù mà người ta vẫn nói. Rốt cuộc cậu ta giải quyết chuyện đó thế nào vậy?”
“Cậu muốn biết à?”
“Đương nhiên.”
Nghe Tomohiko nói vậy, Namie chau mày, dùng cán bút bi gãi gãi lên thái dương. “Như tôi nghe được, thì xác của Hanaoka Yuko được phát hiện vào khoảng hai giờ chiều ngày hôm sau. Vì đã qua thời gian trả phòng, mà cô ta lại không liên lạc gì với quầy lễ tân, gọi điện thoại nội bộ đến phòng cũng không ai nghe máy nên người của khách sạn lo lắng, tới phòng xem xét. Cửa phòng khóa tự động, bọn họ phải dùng chìa khóa tổng mở cửa vào. Nghe nói lúc ấy Hanaoka Yuko đang trần như nhộng nằm trên giường.”
Tomohiko gật gật đầu, cậu có thể tưởng tượng ra cảnh đó.
“Cảnh sát đến ngay, xem ra thì có vẻ không phải bị sát hại. Cảnh sát dường như cho rằng cô ta phát bệnh tim lúc đang quan hệ tình dục, suy đoán thời gian tử vong là khoảng mười một giờ đêm ngày hôm trước.”
“Mười một giờ?” Tomohiko nghiêng đầu “Không đúng, sao có thể được…”
“Nhân viên phục vụ đã trông thấy cô ta.” Namie nói.
“Nhân viên phục vụ?”
“Nghe nói có người phụ nữ gọi điện thoại cho quầy phục vụ bảo rằng trong buồng tắm không có dầu gội đầu. Lúc nhân viên phục vụ mang lên, là Hanaoka Yuko ra nhận.”
“Không đúng, chuyện này kỳ lạ quá. Lúc em rời khỏi khách sạn…”
Tomohiko không nói tiếp, vì Namie đã lắc đầu “Đây là người phục vụ đó nói, khoảng mười một giờ anh ta mang dầu gội đầu lên cho người khách nữ. Khách nữ trong phòng ấy, không phải chính là Hanaoka hay sao?”
“A!”
Tomohiko giờ mới hiểu, thì ra có người đóng giả Hanaoka Yuko. Hôm đó, Yuko đeo một cặp kính râm rất lớn. Chỉ cần chải kiểu tóc tương tự, rồi đeo cặp kính ấy lên, muốn đánh lừa nhân viên phục vụ chắc không phải chuyện khó. Nếu vậy, ai đã mạo danh Hanaoka Yuko? Tomohiko đưa mắt nhìn Namie ở trước mặt “Chị Namie đóng giả à?”
Namie cười cười lắc đầu “Không phải tôi, chuyện liều lĩnh như thế tôi chẳng làm được. Chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở ngay.”
“Nếu thế thì…”
“Chuyện này tốt nhất cậu đừng nên nghĩ nhiều.” Namie không hề khách khí nói “Chuyện ấy chỉ có Ryo mới biết. Có người giúp cậu, như vậy chẳng phải là xong rồi sao?”
“Nhưng mà…”
“Còn một chuyện nữa,” Namie giơ ngón trỏ lên “cảnh sát nghe theo lời ông chồng của Hanaoka Yuko, để mắt đến cậu, nhưng ngay lập tức lại không còn hứng thú với cậu nữa. Cậu biết tại sao không? Đó là vì dấu vết tìm được ở hiện trường thuộc nhóm AB.”
“Nhóm AB?”
“Tinh dịch,” Namie không chớp mắt “nghĩa là họ đã tìm thấy tinh dịch của người có nhóm máu AB trên người Hanaoka Yuko.”
“Chuyện này… kỳ lạ quá.”
“Chắc cậu rất muốn nói chuyện ấy không thể nào chứ gì, nhưng sự thực chính là thế đấy. Trong âm đạo cô ta đích thực đổ đầy tinh dịch nhóm AB.”
“Đổ đầy?” Tomohiko băn khoăn trước từ đó rồi sực hiểu ra. “Kirihara nhóm máu gì?”
“AB.” Nói xong, Namie khẽ gật đầu.
Tomohiko đưa tay lên bịt miệng, hơi buồn nôn. Rõ ràng đang giữa mùa hè, nhưng cậu lại thấy sống lưng mình lạnh toát. “Cậu ấy làm với xác chết…”
“Tôi không cho phép cậu nghĩ bừa đã xảy ra chuyện gì.” Giọng Namie lạnh đến nỗi khiến người ta nghe mà phát run. Mắt cô ta cũng nhướng lên.
Tomohiko không biết nói gì, đến khi định thần lại mới phát hiện mình đang run lên. Lúc này, cánh cửa ngoài tiền sảnh mở ra.
“Bàn xong vụ quảng cáo rồi.” Kirihara bước vào, đưa tờ giấy trên tay cho Namie “Thế nào? Đúng giá đã tính toán ban đầu chứ?”
Namie nhận lấy tờ giấy, mỉm cười gật đầu, vẻ mặt hơi gượng gạo. Kirihara dường như nhận ra ngay bầu không khí có vẻ khang khác lúc trước. Cậu ta vừa đưa mắt nhìn Namie và Tomohiko, vừa đi tới cạnh cửa sổ, ngậm một điếu thuốc.
“Sao vậy?” Cậu ta hỏi cụt lủn, cầm bật lửa châm thuốc.
“Chuyện đó…” Tomohiko ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
“Hả?”
“Chuyện đó… tớ…” Nuốt nước bọt, Tomohiko nói “Chuyện gì tớ cũng làm, tớ sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho cậu.”
Kirihara nhìn chằm chằm Tomohiko, sau đó, đôi mắt ấy chuyển hướng sang Namie, cô ta khẽ gật đầu. Ánh mắt Kirihara lại dừng lại trên người Tomohiko, nụ cười lạnh lùng mọi khi đã trở lại trên gương mặt cậu ta. Vẫn giữ nụ cười ấy trên khóe miệng, cậu ta hút thuốc vẻ hài lòng “Đương nhiên rồi.”
Sau đó, cậu ta ngước lên nhìn bầu trời xanh đùng đục trên cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.