Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG VII – PHẦN 6



Sau khi tham gia tiệc chia tay mấy người bọn Misawa Chizuru, Takamiya Makoto trở về nhà ở Seijo.
Trong nhà hiện có mẹ anh ta và ông bà ngoại. Ông bố đã qua đời của anh ta ở rể, bà Yoriko mới là con cháu trực hệ của dòng họ tư bản bao đời nay, Takamiya.
“Chỉ còn hai ngày nữa thôi, mai sẽ bận lắm đấy, phải đi đến hiệu làm đầu, còn phải đi lấy đồ trang sức đã đặt trước. Phải dậy từ sáng sớm mới được.” Bà Yoriko trải tờ báo trên chiếc bàn ăn cổ, vừa gọt táo vừa nói.
Makoto ngồi đối diện với bà, giả bộ xem tạp chí, nhưng thực ra lại đang để ý thời gian. Anh ta định mười một giờ sẽ đi gọi điện thoại.
“Thằng Makoto kết hôn cơ mà, con ăn mặc đẹp mấy cũng chẳng có tác dụng gì.” Ông ngoại Niichiro ngồi trên ghế sô-pha nói. Trước mặt ông bày một bàn cờ vua, tay trái ông cầm tẩu thuốc. Đã hơn tám mươi, nhưng khi bước đi sống lưng ông vẫn thẳng tắp, giọng nói cũng sang sảng.
“Nhưng mà, cả đời con chỉ có một lần được dự hôn lễ của con trai thôi, ăn diện một chút thì có sao, đúng không ạ?”
Cụm từ “đúng không ạ” cuối câu là để hỏi bà Fumiko đang ngồi đan len đối diện với ông Niichiro. Bà ngoại dáng người nhỏ nhắn lặng lẽ mỉm cười.
Bộ cờ vua của ông ngoại, cuộn len của bà ngoại, cùng với giọng nói tràn đầy sức sống của mẹ. Từ hồi Makoto còn bé tí, những điều ấy đã tạo nên một thế giới riêng của gia đình này. Thậm chí đêm nay, khi chỉ còn hai ngày nữa anh ta sẽ kết hôn, điều đó vẫn không hề thay đổi. Anh ta yêu sâu sắc tất cả những gì bất biến trong gia đình này.
“Có điều, không ngờ Makoto lại sắp lấy vợ, chứng tỏ ông đúng là một lão già khọm rồi!” Ông Niichiro ngậm ngùi nói.
“Con thấy, hai đứa nó đều còn hơi trẻ để kết hôn, nhưng đã hẹn hò bốn năm rồi, cứ kéo dài mãi cũng vậy thôi.” Nói đoạn, bà Yoriko nhìn sang phía Makoto.
“Con bé Yukiho ấy tốt lắm, bà cũng yên tâm.” Bà Fumiko nói.
“Ừ, con bé ấy được, tuy còn trẻ, nhưng rất chín chắn.”
“Con cũng thấy thế, từ lần đầu tiên Makoto dẫn nó về nhà, con đã thích nó ngay rồi. Con gái nhà có gia giáo quả nhiên khác hẳn.” Bà Yoriko xếp những miếng táo đã cắt lên đĩa.
Makoto nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên mình dẫn Yukiho về gặp gia đình. Đầu tiên, bà Yoriko thích dung mạo của cô, kế đó lại đồng cảm với cảnh ngộ cô và mẹ nuôi sống nương tựa vào nhau, về sau biết được mẹ nuôi chẳng những dạy Yukiho chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà mà còn dạy cô cả trà đạo, cắm hoa, bà càng thêm khâm phục.
Ăn hai miếng táo, Makoto đứng dậy, đã sắp mười một giờ. “Con lên tầng đây.”
“Tối mai ăn cơm với nhà Yukiho đấy, đừng quên nhé.” Bà Yoriko đột nhiên nhắc.
“Ăn cơm?”
“Tối mai mẹ con Yukiho ở khách sạn còn gì? Vì vậy, mẹ gọi điện qua đó, hỏi họ có muốn ăn cơm chung không.”
“Sao mẹ cứ tự quyết định nhũng chuyện như thế cơ chứ?” Makoto hơi cao giọng.
“Ơ này, không được à? Đằng nào tối mai con cũng định gặp Yukiho cơ mà.”
“… Mấy giờ bắt đầu ạ?”
“Mẹ hẹn bảy giờ, món Pháp của khách sạn ấy nổi tiếng lắm.”
Makoto chẳng nói chẳng rằng rời khỏi phòng khách đi lên cầu thang về phòng mình.
Ngoài những quần áo mới mua gần đây, tất cả đồ đạc hầu như đều để lại nơi này. Makoto tới bên chiếc bàn từ thời sinh viên, cầm ống nghe điện thoại trên bàn lên. Đây là điện thoại riêng của anh ta, đến giờ vẫn gọi được.
Nhìn tờ giấy ghi số điện thoại dán trên tường, anh ta ấn vào phím số của chiếc điện thoại. Chuông đổ hai hồi, điện thoại đã thông.
“A lô.” Trong ống nghe vang lên một giọng lãnh đạm. Có lẽ người đầu dây bên kia đang nghe nhạc cổ điển để giảm bớt mệt mỏi sau một ngày làm việc.
“Shinozuka à? Tôi đây.”
“Ồ,” Tông giọng đã cao lên một chút “có chuyện gì thế. “Giờ có tiện không?”
“Tiện.” Shinozuka sống một mình ở Yotsuya.
“Tôi có chuyện này rất quan trọng muốn nói với cậu, có lẽ sẽ làm cậu giật mình, nhưng cậu phải bình tĩnh, nghe tôi nói.”
Mấy câu này dường như đã làm Shinozuka đoán được nội dung câu chuyện tiếp theo, nên không trả lời ngay. Makoto cũng giữ im lặng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo của điện thoại. Lúc này, Makoto nhớ lại khoảng ba tháng trước, chất lượng cuộc gọi tự dưng kém đi, rất khó nghe rõ tiếng của người ở đầu dây bên kia.
“Lại tiếp tục chuyện lần trước à?” Shinozuka rốt cuộc cũng cất tiếng hỏi.
“Đúng, chính là chuyện đó.”
“Ha!” Trong ống nghe truyền tới một tiếng cười khẽ, nhưng, e rằng không phải là cười thật “Ngày kia là đám cưới rồi đấy?”
“Lần trước cậu nói, cho dù chỉ còn một ngày, cậu cũng hủy hôn mà.”
“Tôi có nói thế.” Nhịp thở của Shinozuka hơi rối loạn “Nhưng cậu nghiêm túc chứ?”
“Ừ.” Makoto nuốt một ngụm nước bọt rồi mới tiếp “Tôi định ngày mai sẽ nói rõ tình cảm của mình với cô ấy.”
“Cô ấy? Cô nhân viên thời vụ, họ Misawa nhỉ?”
“Ừ.”
“Nói rõ ra rồi thì sao? Cầu hôn à?”
“Tôi không nghĩ đến đó, chỉ là muốn cho cô ấy biết tình cảm của mình. Và tôi cũng muốn biết tình cảm của cô ấy thế nào. Vậy thôi.”
“Nếu cô ta nói không có ý gì với cậu thì sao?”
“Vậy thì mọi chuyện đến đây là chấm dứt..”
“Nghĩa là cậu định ngày hôm sau sẽ giả như không có chuyện gì, vẫn tiến hành đám cưới với Karasawa?”
“Tôi biết như thế rất hèn hạ.”
“Không đâu,” Shinozuka ngưng lại một chút rồi mới nói “tôi nghĩ, một chút tính toán như vậy không thể thiếu được. Quan trọng nhất là lựa chọn con đường mà cậu không hối hận.”
“Nghe cậu nói thế, tôi cũng thấy nhẹ lòng một chút rồi.”
“Vấn đề là,” Shinozuka hạ giọng “nếu cô gái kia cũng có ý với cậu, thì cậu tính sao?”
“Đến lúc ấy…”
“Vứt bỏ hết mọi thứ?”
“Tôi định vậy.”
Một tiếng thở phù vang lên.
“Takamiya, đây không phải chuyện nhỏ đâu. Cậu hiểu không hả? Chuyện này sẽ mang đến phiền phức cho bao nhiêu người, sẽ làm bao nhiêu người đau lòng. Hơn tất cả, Karasawa sẽ cảm thấy thế nào…”
“Tôi sẽ bù đắp cho cô ấy, cố gắng hết sức.”
Hai bên lại chìm vào yên lặng, chỉ có tạp âm chạy qua chạy lại trên đường dây điện thoại.
“Được rồi, nếu cậu đã nói như thế, nhất định là quyết tâm lắm rồi, tôi cũng không có gì để nói thêm nữa.”
“Xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi.”
“Đừng ngại, ngược lại là cậu ấy, xem ra, ngày kia có thể sẽ có một vụ rối loạn lớn. Cả tôi cũng không kìm được mà nổi hết da gà lên đây.”
“Tôi cũng thế, sao có thể không căng thẳng được.”
“Chứ còn gì nữa.”
“Phải rồi, có chuyện này tôi muốn nhờ cậu, tối mai cậu rảnh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.