Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG VII – PHẦN 8



Vừa uống cà phê sau bữa tối, Makoto vừa nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ rồi.
Hai nhà Takamiya và Karasawa bắt đầu dùng cơm từ lúc bảy giờ, hầu như toàn là bà Yoriko nói chuyện. Mẹ nuôi của Yukiho, bà Karasawa Reiko lúc nào cũng chỉ nhoẻn miệng cười khoan dung, đóng vai thính giả. Reiko là một người phụ nữ tao nhã, sự tao nhã của bà bắt nguồn từ lý trí. Cứ nghĩ đến ngày mai có thể phải phụ lòng bà, Makoto không khỏi khổ tâm.
Rời khỏi nhà hàng đã là chín giờ mười lăm. Đúng như Makoto dự tính, bà Yoriko lại đề nghị, giờ hẵng còn sớm, chi bằng tới quán bar ngồi một lúc nữa.
“Quán bar đông người lắm, hay là ra đại sảnh chỗ tầng một ấy. Ở đó cũng có thể uống rượu được.”
Karasawa Reiko là người đầu tiên tán thành ý kiến của Makoto, bà có vẻ không uống được nhiều rượu.
Mọi người đi thang máy xuống tầng một, Makoto nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ hai mươi phút.
Lúc bốn người định đi vào đại sảnh, chợt sau lưng vang lên tiếng gọi “Takamiya”, Makoto ngoảnh đầu lại, thấy Shinozuka đang đi về phía anh ta.
“Hả?” Makoto cố làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Sao cậu lâu thế? Tôi còn tưởng kế hoạch bị hủy rồi chứ?” Shinozuka khẽ nói.
“Bữa tối kéo dài lâu quá, nhưng mà, cậu đến vừa kịp lúc đấy.”
Sau khi vờ nói chuyện với nhau vài câu, Makoto trở lại chỗ Yukiho và hai bà mẹ.
“Đám bạn tốt nghiệp đại học Eimyo đang tụ tập ở gần đây, con ra chào họ một lúc.”
“Lúc này thì cần gì phải đi chứ?” Bà Yoriko tỏ rõ thái độ không vừa lòng.
“Có sao đâu, bạn bè cũng rất quan trọng mà.” Bà Karasawa Reiko nói.
“Thật là ngại quá ạ.” Makoto cúi đầu xin lỗi bà.
“Cố về sớm anh nhé.” Yukiho nhìn thẳng vào mắt anh ta nói.
“Ừm.” Makoto gật đầu.
Vừa rời đại sảnh, Makoto liền cùng Shinozuka lao khỏi khách sạn. May mắn là, Shinozuka có lái chiếc Porsche yêu quý của anh ta đến.
“Nếu bị phạt vì chạy quá tốc độ, cậu phải trả tiền đấy.” Dứt lời, Shinozuka nổ máy.
Khách sạn Parkside cách ga Shinagawa chừng năm phút đi bộ. Khoảng gần mười giờ, Makoto xuống xe trước cửa khách sạn.
Anh ta chạy thẳng tới quầy lễ tân, nói muốn tìm một cô gái tên Misawa Chizuru thuê phòng ở đây. Nhân viên khách sạn có mái tóc gọn gàng lịch thiệp trả lời.
“Đúng là cô Misawa đã đặt trước, nhưng vẫn chưa nhận phòng.”
Anh ta còn nói, thời gian dự kiến đến nơi là chín giờ tối.
Makoto cảm ơn anh ta, sau đó rời khỏi quầy lễ tân, đảo mắt một vòng quanh đại sảnh, đoạn ngồi xuống chiếc sô-pha gần đấy, từ đó có thể nhìn rõ quầy lễ tân.
Không lâu nữa, cô ấy sẽ xuất hiện, chỉ tưởng tượng ra cảnh ấy, tim anh ta đã đập rộn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.