Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG VIII – PHẦN 2



Tomohiko và Hiroe đến một quán rượu nhỏ ngoài tiền sảnh có lắp cửa ô kéo. Các viên chức đã ngồi đầy bên trong, chỉ có chiếc bàn ngoài cùng còn trống. Hai người ngồi đối diện nhau, đặt áo khoác xuống bên cạnh. Chiếc ti vi trên đầu đang chiếu chương trình nghệ thuật tổng hợp.
Một phụ nữ trung niên mặc tạp dề bước tới nhận đặt món, họ gọi hai cốc bia và mấy món ăn. Quán này ngoài món cá sống ra thì trứng cuộn kiểu Nhật và rau củ hầm cũng rất vừa miệng.
“Lần đầu tiên anh gặp cái người họ Kinjo ấy là mùa xuân năm ngoái.” Tomohiko lấy món salad mực và trứng cá tuyết nhà hàng tặng làm mồi, nhấp một ngụm bia, rồi bắt đầu kể “Kirihara bảo anh ra ngoài, giới thiệu cho anh biết. Lúc ấy, mặt mũi Kinjo vẫn còn chưa tệ như bây giờ.”
“So với cái đầu lâu thì có thêm ít thịt à?” Câu hỏi của Hiroe làm Tomohiko bật cười.
“Có thể nói vậy, có điều, y nhất định đang cố đóng vai người tốt. Lúc đó, Kinjo muốn tìm người làm chương trình trò chơi, bèn tới nhờ Kirihara.”
“Trò chơi? Trò chơi gì?”
“Trò đánh golf.”
“Ồ, y muốn nhờ các anh phát triển trò đó à?”
“Nói đơn giản thì là vậy, nhưng kỳ thực chuyện phức tạp hơn rất nhiều.” Tomohiko uống một hơi hết nửa cốc bia còn lại.
Chuyện lần đó ngay từ đầu đã rất đáng ngờ. Kinjo cho Tomohiko xem bản thiết kế của trò chơi và phần lập trình chưa hoàn chỉnh. Nội dung yêu cầu là trong vòng hai tháng phải hoàn thành được chương trình này.
Đã viết đến đây rồi, phần còn lại sao phải tìm người khác làm? Khi ấy, Tomohiko đã đưa ra nghi vấn lớn nhất.
“Người phụ trách viết phần mềm đã đột tử vì bệnh tim. Các kỹ sư lập trình khác của công ty phần mềm ấy lại chẳng được việc gì, cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng không kịp thời gian giao hàng, nên mới phải đi khắp nơi tìm người có thể làm tiếp.”
Kinjo trả lời bằng một giọng mềm mỏng không thể tưởng tượng nổi từ một Kinjo như bây giờ.
“Sao hả?” Kirihara hỏi “Mặc dù chưa hoàn thành nhưng hệ thống đã có khung hoàn chỉnh rồi. Việc chúng ta làm chỉ là lấp những lỗ trống bị sâu bọ đục khoét mà thôi. Hai tháng chắc vẫn kịp.”
“Vấn đề là việc kiểm tra lỗi sau khi hoàn thành.” Tomohiko trả lời “Tôi nghĩ phần lập trình chỉ cần một tháng là được nhưng muốn làm đến mức hoàn toàn không có vấn đề gì thì một tháng còn lại có đủ hay không rất khó nói.”
“Xin nhờ các cậu, tôi chẳng còn tìm được ai khác nữa rồi.” Kinjo cúi rạp người. Duy chỉ có lúc ấy, y mới tỏ ra hạ mình như vậy.
Cuối cùng bên Tomohiko nhận công việc này, lý do lớn nhất là điều kiện rất tốt. Nếu mọi việc thuận lợi, có thể còn khôi phục được cả công ty Kế hoạch Vô hạn.
Nội dung của trò chơi thể hiện đầy đủ tính chân thực của môn đánh golf. Người chơi dựa theo tình huống mà sử dụng các loại gậy cũng như cách đánh khác nhau, lúc lên đồi cỏ còn phải phán đoán hướng mọc của cỏ nữa. Để hiểu rõ những đặc tính này, Tomohiko và Kirihara buộc phải nghiên cứu cách đánh golf, vì cả hai đều là tay mơ trong môn này.
Nghe nói, trò chơi hoàn thành xong sẽ được bán ở các trung tâm trò chơi điện tử và quán cà phê. Kinjo nói, nếu may mắn, có lẽ sẽ trở thành Kẻ xâm lược ngoài hành tinh thứ hai.
Tomohiko không rõ lai lịch của Kinjo cho lắm, Kirihara cũng không giới thiệu kỹ. Nhưng qua mấy lần trò chuyện, Tomohiko hiểu rằng dường như y có quan hệ với Enomoto Hiroshi.
Enomoto Hiroshi, tình nhân của Nishiguchi Namie, người từng làm việc với Tomohiko.
Vụ án Namie bị sát hại ở Nagoya vẫn chưa phá được. Enomoto bị nghi ngờ vì là người nhận được số tiền cô trộm của ngân hàng, nhưng cảnh sát vẫn chưa nắm được chứng cứ chính xác. Ngoài ra, vụ án chiếm đoạt công quỹ ấy vẫn đang trong quá trình tố tụng. Có vẻ vì nhân vật chủ chốt là Namie đã chết, nên cảnh sát cũng không thể tiến hành điều tra một cách thuận lợi.
Tomohiko tin rằng Namie bị Enomoto sát hại. Nhưng vấn đề là làm sao Enomoto biết được việc Namie đến Nagoya?
Tất nhiên Tomohiko đã có câu trả lời, nhưng có chết anh ta cũng không dám nói ra miệng.
Tomohiko không nhắc đến chuyện của Nishiguchi Namie, chỉ giải thích với Hiroe mình tham gia vào công việc lập trình trò chơi đánh golf trong tình huống thế nào. Món sashuni tổng hợp và trứng cuộn kiểu Nhật đã được bưng ra.
“Các anh đã hoàn thành chương trình trò chơi đánh golf ấy à?” Hiroe vừa hỏi vừa dùng đũa chia món trứng cuộn thành hai phần.
Tomohiko gật đầu. “Bọn anh hoàn thành sau hai tháng, đúng theo tiến độ. Một tháng sau đó, thì bắt đầu xuất hàng đi khắp toàn quốc.”
“Bán rất chạy phải không?”
“Ừ, sao em biết?”
“Trò chơi ấy em cũng biết mà, còn chơi mấy lần nữa, cắt bóng với đẩy gậy khó lắm.”
Nghe Hiroe nói ra thuật ngữ trong môn đánh golf, Tomohiko thấy hơi bất ngờ. Anh ta vốn tưởng cô hoàn toàn không biết gì về đánh golf.
“Anh rất muốn gọi em là khách hàng, nhưng anh không biết trò đánh golf mà em chơi có phải trò mà bọn anh làm không.”
“Ơ, tại sao thế?”
“Phần mềm trò chơi đánh golf ấy bán được khoảng mười nghìn bản trên toàn quốc. Nhưng trong đó chỉ có một nửa là do bọn anh làm, còn đâu đều do công ty khác bán ra.”
“Vậy là bị nhiều công ty khác nhau làm nhái giống như Kẻ xâm lược ngoài hành tinh à?”
“Hơi khác một chút, Kẻ xâm lược ngoài hành tinh là do một công ty đưa ra, về sau vì được đón nhận nhiệt liệt, những công ty khác mới bắt đầu sao chép. Nhưng bản lậu của trò chơi đánh golf này đã xuất hiện gần như cùng thời điểm công ty trò chơi điện tử lớn Megabit Enterprise tung ra bản chính thức.”
“Ơ!” tay Hiroe chuẩn bị đưa miếng cà nướng lên miệng thì khựng lại giữa chừng, hai mắt cô trợn tròn “Nghĩa là sao? Cùng thời điểm phát hành cùng một chương trình giống nhau, chắc không phải trùng hợp đấy chứ?”
“Không thể là trùng hợp được. Thật ra chắc là có người lấy được chương trình của một trong hai bên từ trước, rồi sao chép ra.”
“Em hỏi câu này trước đã, cái bọn anh làm là bản gốc hay bản lậu?” Hiroe ngước mắt nhìn Tomohiko.
Tomohiko thở dài một tiếng. “Còn phải nói nữa sao?”
“Cũng phải.”
“Anh không biết bọn Konjo làm cách nào, có điều bọn họ nhất định đã lấy được mã lập trình và bản thiết kế của trò đánh golf từ giai đoạn phát triển. Nhưng vì chương trình chưa hoàn thành, nên mới tìm bọn anh để hoàn thiện.”
“Như vậy mà không xảy ra chuyện gì à?”
“Có chứ. Công ty Megabit gần như phát điên lên đi điều tra nguồn gốc của bản lậu, nhưng không tìm được. Xem ra lộ trình lưu thông bọn họ sử dụng rất phức tạp.”
Lộ trình mà anh ta nói, thực ra có liên quan đến bọn xã hội đen, nhưng Tomohiko cũng không muốn để Hiroe biết nhiều như vậy.
“Các anh không lo bị liên lụy à?” Hiroe thấp thỏm hỏi.
“Không biết, đến giờ thì vẫn chưa có chuyện gì. Có điều, ngộ nhỡ cảnh sát đến hỏi thì cũng chỉ có cách đùn đẩy bảo không biết, giả ngây đến cùng thôi. Vả lại, bọn anh vốn dĩ cũng không biết gì cả mà.”
“Ừm. Thì ra các anh từng làm những chuyện nguy hiểm như thế cơ à.” Hiroe chăm chú nhìn Tomohiko, ánh mắt kinh ngạc pha lẫn hiếu kỳ, nhưng không hề có vẻ coi thường.
“Anh đã chịu đủ rồi.” Tomohiko nói.
Tuy không nói với Hiroe, nhưng anh ta cho rằng, có lẽ ngay từ đầu Kirihara đã đoán được chân tướng toàn bộ sự việc. Kirihara tinh đời như vậy không thể nào chỉ tin theo lời một kẻ đáng ngờ như Kinjo. Chứng cứ là khi bọn họ biết mình được nhờ làm trò chơi ăn cắp bản quyền, Kirihara cũng không kinh ngạc gì lắm.
Tomohiko đã tận mắt trông thấy những hành vi Kirihara từng làm trong quá khứ. Cứ nghĩ đến những việc đó, Tomohiko lại cho rằng, có lẽ viết một phần mềm máy tình ăn cắp bản quyền đối với Kirihara cũng chẳng phải việc gì to tát.
Hồi trước, Kirihara máu me làm giả thẻ ngân hàng, đồng thời còn dùng thẻ giả trộm tiền của người khác. Tomohiko cũng từng giúp anh ta một tay. Tuy không biết Kirihara đã kiếm được bao nhiêu nhờ mánh khóe này, nhưng có thể khẳng định số tiền tuyệt đối không phải là một, hai triệu yên.
Không lâu trước đây, Kirihara lại quan tâm đến chuyện nghe lén. Tomohiko không biết anh ta được ai nhờ vả, đi nghe trộm điện thoại của ai, nhưng anh ta đã tìm Tomohiko mấy lần để bàn bạc xem phương pháp nào hiệu quả nhất.
Có điều, hiện giờ dường như Kirihara đang tập trung nghĩ cách để cửa hàng máy tính cá nhân kinh doanh thuận lợi. Chỉ mong cậu ta không bị đám người của Kinjo lung lạc, Tomohiko thầm nhủ. Thực ra, Tomohiko rõ hơn ai hết rằng, Kirihara hoàn toàn không phải loại người vì lời lẽ của kẻ khác mà thay đổi cách nghĩ.
Sau khi tiễn Hiroe ra ga, Tomohiko quyết định quay về cửa hàng, đoán rằng có lẽ Kirihara vẫn còn ở đó. Kirihara thuê nhà trong một tòa chung cư khác.
Khi đến cạnh khu căn hộ, Tomohiko ngước lên nhìn thấy trong của hàng vẫn sáng đèn. Cửa hàng máy tính cá nhân MUGEN nằm ở tầng hai.
Tomohiko leo lên cầu thang, lấy chìa khóa mở cửa. Nhìn từ cửa vào, Kirihara đang ngồi trước máy tính uống bia lon.
“Sao lại quay lại thế?” Trông thấy Tomohiko, Kirihara hỏi.
“Cứ cảm thấy không yên tâm.” Tomohiko mở cái ghế gấp ở cạnh tường ra ngồi xuống “Kinjo lại nói gì đấy?”
“Vẫn thế. Trò đánh golf kiếm được một mớ, đến giờ hắn vẫn không quên.” Kirihara lại giật nắp một lon bia khác, uống một ngụm lớn. Cạnh chân anh ta có một chiếc tủ lạnh nhỏ, bên trong lúc nào cũng có khoảng một tá lon Heineken.
“Lần này hắn nói gì?”
“Chuyện chẳng ra đâu.” Kirihara cười khẩy mấy tiếng “Nếu thật sự dễ kiếm tiền như thế, thì tôi cũng chấp nhận ít nhiều nguy hiểm, nhưng lần này không được, thực sự là không có cách nào làm được.”
Tomohiko nhận ra mức độ nguy hiểm của sự việc lần này qua nét mặt chứ không phải lời nói của Kirihara. Trong mắt Kirihara bắn ra những tia sáng chỉ xuất hiện khi anh ta suy nghĩ nghiêm túc. Có lẽ anh ta không muốn tham gia vào vụ việc Kinjo đề nghị, nhưng nhất định rất có hứng thú. Cái gã đầu lâu kia rốt cuộc đã nói gì, Tomohiko càng lúc càng thêm tò mò.
“Hắn muốn làm gì vậy?” Tomohiko hỏi.
Kirihara nhìn Tomohiko, cười lạnh lùng. “Cậu không biết thì hơn.”
“Chắc không phải…” Tomohiko liếm liếm môi. Con mồi có thể khiến Kirihara căng thẳng như vậy, anh ta chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một thứ. “Chắc không phải là Quái Vật đấy chứ”
Kirihara giơ lon bia lên cao, tựa như đang nói: Đúng rồi.
Tomohiko không biết nên nói gì nữa, chỉ một mực lắc đầu.
“Quái Vật” là biệt danh bọn họ đặt cho một trò chơi điện tử, không phải vì nội dung, mà là nhắm vào thành tích bán hàng cực kỳ xuất sắc của nó.
Tên thật của nó là “Super Mario Bros.”, phần mềm trò chơi dành cho máy tính gia dụng của công ty Nintendo. Tháng Chín năm nay vừa mới tung ra thị trường liền được đón nhận nhiệt liệt, cháy hàng liên tục, lượng bán ra đã đạt gần hai triệu bản. Nội dung trò chơi này là nhân vật chính Mario phải tránh né đòn tấn công của kẻ địch, cứu được công chúa. Ngoài việc phải vuợt qua các cửa ải tầng tầng lớp lớp, trong trò chơi còn thiết kế đường vòng và đường tắt, đồng thời có thêm yếu tố tìm kiếm báu vật. Đáng kinh ngạc là không chỉ bản thân trò chơi bán chạy, ngay cả tạp chí và sách hướng dẫn phá giải các cửa ải trong trò chơi cũng liên tục đắt khách. Tình hình tích cực như thế đến tận lễ Giáng sinh. Tomohiko và Kirihara đều nhất trí rằng cơn sốt Mario này sẽ tiếp tục kéo dài sang năm mới.
“Bọn chúng định làm gì với Quái Vật? Chẳng lẽ lại làm bản lậu?” Tomohiko hỏi.
“Chính là cái ‘chẳng lẽ’ ấy đấy.” Kirihara trông như đang rất tức cười “Thằng cha Kinjo ấy hỏi tôi có muốn làm bản lậu của Super Mario không, còn phét lác nói là về mặt kỹ thuật thì hẳn là không có gì khó khăn cả.”
“Về mặt kỹ thuật thì quả thực không khó, thành phẩm đã có trên thị trường rồi, lấy một cái đi sao chép lại con chip IC, kiếm được bảng mạch chính nữa là xong. Chỉ cần một xưởng nhỏ, sẽ có thể làm ngay lập tức.”
Kirihara gật đầu.
“Kinjo muốn chúng ta làm phần này. Còn việc in ấn sách hướng dẫn và bao bì phỏng theo bản chính hắn đã tìm được một xưởng in ở Shiga rồi.”
“Shiga? Xưởng in bọn chúng tìm cũng xa thật đấy.”
“Có lẽ ông chủ ở đó đã vay tiền của bọn xã hội đen sau lưng Kinjo.” Kirihara nói như đã quá quen với những chuyện như vậy.
“Nhưng bây giờ mới làm thì không kịp lễ Giáng sinh đâu.”
“Bọn Kinjo vốn không định kiếm tiền dịp Giáng sinh này, bọn chúng nhằm vào tiền mừng tuổi của lũ trẻ con cơ. Chỉ là, bây giờ mới bắt đầu làm, dù có nhanh mấy, thì cũng phải cuối tháng Một mới ra được sản phẩm hoàn chỉnh. Lúc ấy ví của lũ trẻ còn căng hay không thì khó nói lắm.” Kirihara cười nhăn nhở.
“Kể cả có làm xong, bọn chúng dự tính bán thế nào, ở đâu? Nếu bán sỉ thì chỉ có thể bán cho những đại lý chuyên giao dịch bằng tiền mặt…”
“Nguy hiểm lắm. Đám đại lý ấy rất thính, đột nhiên mang một đống băng trò chơi khan hàng ở khắp nới đến bảo bọn họ nhập, họ đương nhiên sẽ cảm thấy có vấn đề, chỉ cần hỏi bên Nintendo là lộ ngay.”
“Vậy thì bán ở đâu?”
“Bọn chúng giỏi nhất chính là chợ đen, có điều, lần này không giống như hồi làm Kẻ xâm lược ngoài hành tinh và Đánh Golf, mục tiêu không phải các trung tâm trò chơi điện tử, cũng không phải các ông hay ngồi quán cà phê, mà là lũ trẻ con bình thường.”
“Dù sao thì cậu cũng từ chối rồi phải không?” Tomohiko xác nhận.
“Đương nhiên, tôi không muốn theo bọn chúng đâm đầu vào chỗ chết.”
“Cậu nói thế thì tôi yên tâm rồi.” Tomohiko lấy một lon Heineken trong tủ lạnh, giật khoen nắp. Bọt trắng li ti trào ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.