Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG VIII – PHẦN 3



Sau buổi nói chuyện giữa Tomohiko và Kirihara một tuần, vào thứ Hai tuần kế tiếp, người đàn ông đó đến. Kirihara đã ra ngoài nhập hàng, Tomohiko một mình tiếp khách. Nakajima Hiroe cũng có mặt, nhưng công việc của cô là nghe điện thoại. Bọn họ đăng quảng cáo trên tạp chí và báo rao vặt, vì vậy người gọi điện tới hỏi và đặt hàng cũng khá nhiều. MUGEN khai trương cuối năm ngoái, lúc đó Hiroe vẫn chưa đến làm, Tomohiko và Kirihara bận chóng cả mặt. Đến tháng Tư năm nay cô mới tham gia. Tomohiko vừa mở miệng đề nghị, cô liền nhận lời luôn. Bấy giờ Hiroe đang than thở rằng công việc rất nhàm chán, bắt đầu nghĩ đến chuyện xin nghỉ, công việc cô nói tới chính là ở cửa hàng mà Tomohiko từng làm việc cho đến mùa thu năm ngoái.
Sau khi vị khách trả nửa giá mua chiếc máy vi tính kiểu cũ đi khỏi, người đàn ông ấy bước vào. Dáng người ông ta tầm thước, xem chừng chưa đến năm mươi, vệt tóc chỗ trán đã hơi lẹm, toàn bộ mái tóc chải hất ngược ra sau. Ông ta mặc quần dài nhung trắng và áo jacket thể thao bằng da hươu. Một cặp kính râm màu xanh gọng vàng đeo ở túi áo ngực chiếc jacket. Sắc mặt ông ta không tốt lắm, hai mắt đờ đẫn, miệng mím chặt vẻ không vui, hai bên mép hơi chùng xuống, làm Tomohiko liên tưởng đến con thạch sùng.
Ông ta vừa vào cửa hàng, liền nhìn ngay về phía Tomohiko, kế đó lại quan sát Hiroe đang gọi điện thoại một lúc lâu hơn. Hiroe đang nói chuyện để ý thấy ánh mắt của ông ta, có lẽ cảm thấy không thoải mái, bèn quay chiếc ghế sang một bên.
Tiếp đó, người đàn ông nhìn chằm chằm vào đống máy tính và các thiết bị liên quan bày trên giá. Nhìn vẻ mặt là biết ông ta không có ý định mua cũng như hoàn toàn không hề hứng thú gì với máy tính.
“Không có trò chơi à?” Rốt cuộc người đàn ông cũng mở miệng, giọng khàn khàn.
“Ông muốn tìm trò gì ạ?” Tomohiko hỏi một cách máy móc.
“Mario.” Người đàn ông nói “Trò nào hay kiểu như Super Mario ấy. Có không?”
“Rất xin lỗi, trò chơi cho máy tính không có loại đó ạ.”
“Ồ, vậy sao. Tiếc thật.” Trái với lời nói, người đàn ông hoàn toàn không có vẻ gì là thất vọng. Ông ta nở một nụ cười khó hiểu đầy phản cảm, tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh.
“Nếu như thế, tôi đề nghị ông dùng máy xử lý văn bản. Mặc dù máy vi tính cũng có thể tiến hành xử lý văn bản, nhưng khi dùng vẫn không tiện cho lắm… NEC? Vâng ạ, NEC cũng đưa ra rồi. Loại cao cấp thì có Bungo 5V hoặc 5N… các tệp được lưu trữ trong đĩa từ… Loại giá trung bình thì số hàng chữ có thế hiển thị một lần rất ít, khi muốn lưu trữ, những văn bản dung lượng lớn có khi phải chia làm mấy tệp để lưu… Vâng ạ, nếu công việc của ông chủ yếu là soạn thảo văn bản, tôi nghĩ loại cao cấp thì thích hợp hơn.” Tiếng Hiroe nói điện thoại vang khắp cửa hàng. Tomohiko cảm thấy giọng cô rành rọt hơn thường ngày. Anh hiểu cô muốn cho người đàn ông kia thấy rằng bọn họ rất bận rộn, không có thời gian tiếp đãi loại khách kỳ quặc như ông ta.
Tomohiko thắc mắc ông ta rốt cuộc là ai, đồng thời cũng tỏ ra cảnh giác. Rõ ràng người này không phải khách bình thường. Việc ông ta nhắc đến Super Mario, khiến Tomohiko càng thêm bất an. Liệu người này và việc tay Kinjo kia nhắc đến tuần trước có liên quan đến nhau hay không?
Hiroe gác máy điện thoại. Người đàn ông dường như chỉ đợi có thế, lại hướng ánh mắt về phía hai người bọn Tomohiko. Tựa hồ không biết nên mở miệng với ai, ánh mắt của ông ta đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng dừng lại ở chỗ Hiroe.
“Ryo đâu?”
“Ryo?” Hiroe bối rối nhìn sang phía Tomohiko.
“Ryoji, Kirihara Ryoji.” Người đàn ông lạnh lùng nói “Cậu ta là ông chủ chỗ này nhỉ, không có ở đây à?”
“Cậu ấy ra ngoài có việc rồi.” Tomohiko trả lời.
Người đàn ông nhìn sang anh ta. “Bao giờ về?”
“Tôi không rõ, cậu ấy bảo sẽ về muộn một chút.”
Tomohiko nói dối. Theo dự định, hẳn Kirihara sắp về. Thế nhưng, trực giác mách bảo Tomohiko rằng không được để người này gặp Kirihara, ít nhất, cũng không thể cho bọn họ gặp mặt nhau như thế này. Theo Tomohiko được biết, người gọi Kirihara là Ryo chỉ có mình Nishiguchi Namie mà thôi.
“Ừm.” Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Tomohiko. Ánh mắt ấy như muốn soi thấu hàm ý ẩn sau lời nói của anh. Tomohiko rất muốn ngoảnh mặt đi.
“Vậy thì,” người đàn ông nói “tôi đợi một lúc vậy. Đợi ở đây không sao chứ?”
“Vâng, được.” Anh ta không dám nói không. Tomohiko nghĩ, nếu Kirihara gặp phải tình cảnh này, nhất định sẽ đuổi được ông ta đi một cách dễ dàng, anh thầm giận mình không thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện như Kirihara.
Người đàn ông ngồi xuống ghế, toan lấy thuốc lá trong túi áo jacket ra nhưng hình như nhìn thấy hàng chữ cấm hút thuốc trên tường, bèn bỏ lại vào túi, trên ngón tay út ông ta đeo một cái nhẫn bằng bạch kim.
Tomohiko mặc kệ ông ta, bắt đầu sắp xếp chứng từ thanh toán, nhưng cứ mải để ý ánh mắt của người đàn ông mà nhầm lẫn mất mấy lần. Hiroe xoay lưng lại phía người đàn ông, kiểm tra các đơn đặt hàng.
“Không ngờ thằng nhãi đó cũng giỏi giang thật, cửa hàng không tệ chút nào.” Người đàn ông đảo mắt nhìn quanh cửa tiệm, hỏi. “Thằng nhãi Ryo vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe.” Tomohiko trả lời mà chẳng buồn nhìn ông ta.
“Vậy thì tốt. Từ nhỏ nó đã hiếm khi bệnh tật rồi.”
Tomohiko ngẩng đầu lên, hai chữ “từ nhỏ” làm anh tò mò.
“Ông quen với Kirihara như thế nào vậy?”
“Chỗ quen biết cũ thôi,” người đàn ông lộ ra nụ cười đáng ghét “tôi biết nó từ hồi nó còn bé tí. Chẳng những biết nó, mà còn biết cả bố mẹ nó nữa.”
“Ông là họ hàng của cậu ấy ạ?”
“Không phải, nhưng cũng gần như thế.” Nói đoạn, người đàn ông gật đầu mấy lần, dường như rất hài lòng với câu trả lời của mình. Dứt cơn gật đầu, ông ta hỏi ngược lại “Nó vẫn trầm tính thế à?”
“Sao cơ?” Tomohiko hỏi lại.
“Tôi hỏi có phải nó rất trầm không. Từ nhỏ nó đã là một đứa lầm lì, làm người ta không thể đoán được trong đầu nó nghĩ cái gì nữa. Tôi đang nghĩ bây giờ có phải nó đã khá hơn một chút rồi hay không.”
“Cũng ổn, bình thường thôi.”
“Vậy hả. Bình thường à?” Không hiểu có gì đáng cười mà ông ta lại cười không ra tiếng “Bình thường, thật là tốt quá rồi.”
Tomohiko thầm nghĩ, dù người này thật sự là họ hàng của Kirihara, chắc chắn Kirihara cũng không muốn qua lại gì với ông ta.
Người đàn ông nhìn đồng hồ, vỗ đùi một cái rồi đứng dậy.
“Xem ra nó không quay lại ngay nhỉ. Để lần sau tôi đến vậy.”
“Nếu ông cần nhắn gì, tôi có thể chuyển lời giúp.”
“Không cần, tôi muốn nói thẳng với nó.”
“Vậy tôi sẽ nhắn lại với cậu ấy tên của ông.”
“Tôi đã bảo là không cần rồi mà.” Người đàn ông trừng mắt với Tomohiko, rồi đi về phía tiền sảnh.
Thì thôi vậy, Tomohiko nghĩ. Chỉ cần tả lại cho Kirihara đặc điểm của người này, cậu ta chắc chắn sẽ hiểu đó là ai. Vả lại, việc quan trọng nhất bây giờ là làm cho người này đi sớm chừng nào hay chừng đó.
“Cảm ơn đã ghé thăm.” Tomohiko nói. Người đàn ông chẳng nói chẳng rằng đưa tay ra nắm lấy quả đấm cửa.
Bàn tay ông ta vẫn đang ở lưng chừng không thì nắm đấm cửa đã chuyển động. Kế đó, cánh cửa mở ra. Kirihara đứng bên ngoài. Gương mặt anh ta có vẻ kinh ngạc, chắc là vì nhìn thấy có người xuất hiện ngay trước mắt mình.
Nhưng ánh mắt vừa dừng lại trên gương mặt người đàn ông, anh ta liền biến sắc. Tuy đều là vẻ kinh ngạc, song tính chất đã hoàn toàn khác nhau.
Gương mặt Kirihara nhăn nhúm lại, rồi cứng đờ ra như chiếc mặt nạ xi măng. Bóng tối phủ lên gương mặt anh ta, đôi mắt không còn sáng nữa, cặp môi như thể muốn kháng cự lại tất thảy mọi thứ trên đời. Đây là lần đầu tiên Tomohiko nhìn thấy bộ dạng này của Kirihara nên không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, biến đổi trên gương mặt Kirihara chỉ diễn ra trong chớp mắt. Ngay sau đó, anh ta lại nhoẻn miệng cười.
“Ông Matsuura?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông cười cười đáp lại.
“Lâu lắm không gặp, ông vẫn khỏe chứ?”
Hai người bắt tay nhau trước mặt Tomohiko.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.