Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG X – PHẦN 9



Lúc tiếng chuông cửa vang lên ngoài tiền sảnh, Eriko đang lấy quần áo trong máy sấy ra. Cô bỏ đống ga trải giường và đồ lót đang ôm trên tay vào cái giỏ để bên cạnh.
Thiết bị liên lạc gắn ở trên tường phòng ăn, Eriko cầm ống nghe lên trả lời “Vâng.”
“Xin hỏi có phải chị Tezuka không ạ? Tôi họ Maeda, từ Tokyo đến.”
“A, vâng. Tôi ra mở cửa ngay đây.”
Eriko cởi tạp dề, đi ra ngoài tiền sảnh. Hành lang căn nhà cũ vợ chồng cô mới mua phát ra tiếng cọt kẹt khắp nơi. Cô cứ giục Tamio, chồng cô tranh thủ sửa đi cho sớm, nhưng anh ấy lại chần chừ mãi. Nhược điểm của anh là hơi ì.
Cô mở cửa, vẫn để nguyên dây xích bảo hiểm. Một người đàn ông mặc áo sơ mi cộc tay màu trắng, đeo cà vạt xanh lam, chừng hơn ba mươi tuổi đang đứng bên ngoài.
“Thật ngại quá, đột nhiên lại đến làm phiền cô.” Người đàn ông cúi đầu chào. Mái tóc được chải chuốt rất thẳng thớm. “Xin hỏi, bác nhà đã chuyển lời đến cô chưa ạ?”
“Vâng, mẹ tôi đã nói trước với tôi rồi.”
“Tốt quá.” Người đàn ông nở một nụ cười yên tâm, lấy danh thiếp ra “Đây là danh thiếp của tôi. Rất mong được cô giúp đỡ.”
Trên danh thiếp có đề “Điều tra viên trung tâm tư vấn hôn nhân Trái Tim Hồng, Maeda Kazuo”.
“Thật xin lỗi, xin anh đợi cho một lát.” Eriko đóng cửa lại trước, gỡ dây xích bảo hiểm xuống rồi lại mở ra. Có điều, cô không muốn để một người đàn ông lạ bước vào nhà. “Chuyện này… nhà cửa tôi đang rất bừa bộn…”
“Không sao, không sao cả.” Maeda xua xua tay.
“Ở đây là được rồi.” Nói đoạn, anh ta rút quyển sổ ghi chép trong túi ngực chiếc sơ mi trắng ra.
Sáng nay cô nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng có nhân viên điều tra về vấn đề hôn nhân sẽ đến. Xem ra, điều tra viên này dường như đã đến nhà mẹ Eriko trước đó.
“Điều tra viên nói muốn hỏi thăm về Karasawa.”
“Hỏi thăm về Yukiho? Cô ấy ly hôn rồi mà.”
“Đúng thế, hình như lại có người muốn cầu hôn với cô ấy.”
Mẹ cô nói, điều tra viên hình như nhận được ủy thác của nhà trai, đến đây để tìm hiểu về Yukiho.
“Họ bảo là muốn nghe ý kiến của bạn bè về cô ấy nên mới tìm đến nhà chúng ta. Mẹ bảo Eriko đã lấy chồng rồi không ở đây nữa, anh ta liền hỏi có thể cho biết địa chỉ nhà chồng con được không. Được không nhỉ?”
Có vẻ người điều tra viên đang đứng bên cạnh chờ đợi.
“Con thì chẳng vấn đề gì cả.”
“Vậy thì, anh ta nói, nếu được, chiều nay sẽ ghé qua gặp con.”
“Ừm… được ạ.”
“Mẹ sẽ nói thế với anh ta nhé.”
Mẹ Eriko nói với cô, người điều tra viên ấy họ Maeda.
Nếu là bình thường, cô sẽ yêu cầu mẹ từ chối vì không muốn gặp những người không rõ lai lịch. Song lần này cô không làm thế, vì đối tượng điều tra là Karasawa Yukiho. Eriko cũng muốn biết hiện giờ bạn mình sống như thế nào.
Chỉ có điều, cô vẫn nghĩ hành động điều tra đối tượng kết hôn sẽ phải bí mật hơn. Điều tra viên này không ngờ lại đường đường chính chính tự xưng tên họ đến phỏng vấn.
Maeda đứng đó, gần như chen vào giữa khung cửa chỉ mở một nửa, đưa ra các câu hỏi về quan hệ trước đây của Eriko và Yukiho. Cô giải thích vắn tắt rằng bọn họ học cùng lớp với nhau từ hồi lớp chín ở phân hiệu cấp II thuộc trường nữ Seika, từ đó dần trở nên thân thiết, lên đại học cũng chọn vào cùng một khoa. Điều tra viên ghi lại tất cả những điều này vào sổ tay.
“Cho hỏi, người định cầu hôn cô ấy là người thế nào vậy?” Sau khi kết thúc một loạt vấn đề, Eriko hỏi ngược lại.
Maeda có vẻ hơi bất ngờ, anh ta cười thiểu não, gãi gãi đầu.
“Tôi rất xin lỗi, hiện giờ không thể nói với cô được.”
“Anh nói hiện giờ là chỉ…”
“Nếu chuyện hôn nhân trở thành chính thức, tôi nghĩ rồi cô cũng biết thôi. Nhưng rất đáng tiếc, giai đoạn hiện nay có thể sẽ không còn chuyện hôn nhân nữa.”
“Ý anh là, người đó có đến mấy đối tượng để chọn làm cô dâu?”
Maeda thoáng lộ vẻ ngần ngừ, nhưng rồi vẫn gật đầu. “Cô có thể hiểu như thế.”
Xem ra, đó là người của một gia đình tương đối có địa vị.
“Vậy thì chuyện anh đến gặp tôi, tốt nhất cũng không nên nói với Karasawa?”
“Vâng, nếu cô đồng ý như vậy thì tốt cho tôi quá. Chẳng ai thích thú khi biết có người điều ta mình cả. Ừm, cô và cô Karasawa hiện giờ vẫn còn liên lạc với nhau chứ?”
“Gần như là không rồi, chỉ gửi thiệp chúc mừng năm mới thôi.”
“Ồ. Xin hỏi, cô kết hôn từ lúc nào vậy?”
“Hai năm trước.”
“Cô Karasawa không đến tham gia hôn lễ của cô sao?”
Eriko lắc đầu.
“Mặc dù chúng tôi có tổ chức hôn lễ, nhưng không bày tiệc lớn, mà chỉ tổ chức một bữa cơm giữa những người thân trong gia đình thôi. Vì vậy tôi cũng không gửi thiếp mời cô ấy, mà chỉ gửi báo hỉ. Cô ấy đang ở Tokyo, vả lại, nói như thế nào nhỉ, thời điểm có chút không được thích hợp lắm, tôi cũng không tiện mời cô ấy…”
“Thời điểm?” Nói xong, Maeda gật mạnh đầu như đã hiểu. “Lúc đó cô Karasawa vừa mới ly hôn nhỉ?”
“Trong tấm thiệp mừng năm mới năm đó, cô ấy viết vắn tắt là họ đã chia tay rồi, đâm ra tôi cũng ngại.”
“Ra vậy.”
Khi biết Yukiho ly hôn, Eriko vốn định gọi điện hỏi thăm, nhưng lại cảm thấy ngần ngại, bèn bỏ ý định ấy đi. Cô nghĩ, rồi Yukiho sẽ chủ động liên lạc với mình. Nhưng Yukiho chưa từng gọi điện cho cô lần nào. Vì vậy đến nay, cô vẫn không rõ nguyên nhân Yukiho ly hôn. Trên thiếp chúc mừng năm mới chỉ viết “Thế là, tớ lại trở về vạch xuất phát, bắt đầu lại từ đầu.”
Cho đến năm thứ hai đại học Eriko vẫn giống như thời cấp II, cấp III, thường xuyên đi chung với Yukiho. Dù là dạo phố mua sắm hay đi nghe ca nhạc, lần nào cô cũng rủ bạn đi cùng. Vụ tai nạn đáng sợ xảy ra hồi năm thứ nhất, khiến Eriko không chỉ không dám qua lại với những chàng trai lạ mà thậm chí còn sợ hãi cả việc làm quen bạn mới. Yukiho đã trở thành chỗ dựa duy nhất của cô. Thậm chí có thể nói, cô là kênh liên hệ duy nhất của Eriko với xã hội bên ngoài cũng không sai.
Thế nhưng, tình trạng này không thể kéo dài mãi được. Điều này Eriko hiểu rõ hơn ai hết. Đồng thời, cô cũng cho rằng không thể cứ làm phiền Yukiho mãi. Mặc dù Yukiho chưa bao giờ biểu hiện khó chịu chút nào, nhưng Eriko biết cô đang hẹn hò với đàn anh Takamiya ở câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp. Đương nhiên là cô sẽ muốn ở bên cạnh bạn trai mình nhiều hơn.
Còn một nguyên nhân thực sự khác nữa. Yukiho hẹn hò với Takamiya, làm Eriko thường xuyên nhớ đến một chàng trai, chính là Shinozuka Kazunari.
Yukiho chưa bao giờ nhắc đến Takamiya trước mặt Eriko, nhưng qua dăm câu ba lời vô tâm của cô, cũng vẫn lộ ra rằng cô đã có bạn trai. Lúc này, Eriko liền cảm thấy trái tim mình như bị một lớp màng mỏng xám xịt bao phủ, không thể ngăn nổi tâm trạng rơi xuống tận đáy vực sâu đen tối.
Từ khoảng học kỳ II của năm thứ hai đại học, Eriko bắt đầu cố ý giảm bớt số lần gặp Yukiho. Thoạt đầu, Yukiho có vẻ bối rối, nhưng dần dần, cô cũng không chủ động tiếp xúc với Eriko nữa. Có lẽ cô gái thông minh ấy đã cảm nhận được dụng ý Eriko. Cũng có thể cô cho rằng, cứ tiếp tục như vậy, Eriko sẽ không thể nào tự đứng lên được.
Không phải là họ thôi làm bạn với nhau nên cũng không hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Họ vẫn gặp mặt, vẫn nói chuyện, thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại cho nhau. Nhưng không còn đặc biệt thân hơn so với những người bạn khác nữa.
Sau khi tốt nghiệp đại học, quan hệ giữa hai người càng thêm xa cách. Vì Eriko được người họ hàng giới thiệu, vào làm việc ở quỹ tín dụng địa phương, còn Yukiho thì chuyển nhà lên Tokyo kết hôn với Takamiya.
“Cô có thể trả lời theo cảm nhận của mình.” Maeda tiếp tục đặt câu hỏi. “Cô Karasawa là kiểu phụ nữ thế nào? Chỉ cần miêu tả kiểu như là hướng nội, nhạy cảm, hay hiếu thắng và không câu nệ tiểu tiết chẳng hạn.”
“Anh bảo tôi miêu tả như vậy thì khó quá.”
“Vậy nói theo cách của cô cũng được mà.”
“Nếu dùng một câu để nói thì,” Eriko đáp sau một thoáng suy nghĩ “cô ấy là một cô gái mạnh mẽ. Tuy rằng không đặc biệt sôi nổi, song khi ở bên cạnh cô ấy, ta sẽ cảm thấy từ cô ấy tỏa ra một luồng sức mạnh.”
“Kiểu như hào quang rực rỡ?”
“Đúng thế.” Eriko nghiêm túc gật đầu.
“Ngoài ra còn gì không ạ?”
“Ngoài ra… Vâng, có lẽ cô ấy là một cô gái cái gì cũng biết.”
“Ồ?” Đôi mắt Maeda hơi mở to ra. “Rất thú vị. Ý cô muốn nói, cô Karasawa có hiểu biết rộng phải không?”
“Tôi có cảm giác cô ấy không đơn thuần có kiến thức phong phú, mà còn hiểu biết sâu sắc về bản chất của con người hay mặt trái của xã hội. Vì vậy, khi ở bên cạnh cô ấy, cảm giác rất là…” cô ngưng lại giây lát rồi mới tiếp lời “học hỏi được nhiều.”
“Học hỏi nhỉ. Một cô gái thấu hiểu sự đời như thế, vậy mà lại thất bại trong hôn nhân. Cô nghĩ gì về chuyện này?”
Eriko đã hiểu ra mục đích của người điều tra viên này. Thì ra cái anh ta quan tâm đến là chuyện ly hôn của Yukiho, lo rằng nguyên nhân căn bản của vụ ly hôn ấy nằm ở Yukiho. “Cuộc hôn nhân đó, có lẽ cô ấy đã phạm sai lầm.”
“Cô nói vậy nghĩa là?”
“Tôi cảm thấy, hình như cô ấy bị ảnh hưởng của xung quanh nên mới quyết định kết hôn, đối với cô ấy, đây là chuyện rất hiếm khi xảy ra. Tôi nghĩ, nếu cô ấy giữ vững chính kiến của mình hơn, chắc hẳn đã không kết hôn rồi.”
“Ý cô là, chồng cũ thúc ép cô ấy kết hôn à?”
“Không, cũng không hẳn là thúc ép.” Eriko dè dặt chọn lựa từ ngữ. “Bình thường khi yêu nhau rồi kết hôn, tôi cho rằng tình cảm của hai bên phải đạt đến một trạng thái cân bằng nào đó mới được. Nhưng hai người họ thì hơi có chút…”
“So với anh Takamiya, tình cảm của cô Karasawa không mạnh mẽ như vậy, có phải ý cô là thế không ạ?”
Maeda nói ra họ của Takamiya. Đã điều tra thì không thể nào bỏ qua chồng trước của Yukiho nên Eriko không lấy làm ngạc nhiên.
“Tôi không biết nói sao nữa…” Cô không biết nên diễn đạt thế nào, lúng búng nói “Tôi nghĩ, anh ấy không phải là người mà cô ấy yêu nhất.”
“Hả?” Maeda trợn tròn mắt lên.
Eriko lập tức thấy hối hận. Cô đã nói linh tinh rồi. Những lời này không nên tùy tiện nói ra. “Xin lỗi, vừa nãy chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, mong anh đừng để tâm.”
Maeda không hiểu sao lại im lặng, chăm chú nhìn cô. Thoáng sau, anh ta mới lộ vẻ bất ngờ tựa như đã nhận ra điều gì đó. Sau đó, anh ta chậm rãi nở nụ cười. “Không đâu. Vừa nãy tôi cũng nói rồi, chỉ cần nói theo cảm nhận của cô là được.”
“Nhưng mà, tôi vẫn không nên nói nữa thì hơn. Tôi không muốn vì mình tùy tiện nói bừa mà làm phiền đến cô ấy. Anh đã hỏi xong chưa ạ? Tôi nghĩ rằng có người còn biết rõ cô ấy hơn tôi.”
Eriko chuẩn bị giơ tay về phía tay vặn của cánh cửa.
“Xin đợi một chút, một câu hỏi cuối cùng thôi.” Maeda giơ ngón tay trỏ lên “Tôi muốn hỏi về một sự việc xảy ra thời các cô học cấp II.”
“Thời cấp II?”
“Là một vụ việc. Tôi được biết hồi cô học lớp chín, có một bạn học bị kẻ xấu tấn công. Có đúng là cô và cô Karasawa cùng phát hiện ra không?”
Eriko cảm thấy máu đang rút dần xuống khỏi mặt mình. “Chuyện này thì có gì…”
“Cô có ấn tượng gì về cô Karasawa lúc bấy giờ không? Chẳng hạn như một chuyện gì đó thể hiện bản chất của cô ấy…”
Không đợi anh ta hỏi hết câu, Eriko đã lắc đầu thật mạnh.
“Hoàn toàn không có. Xin anh ngừng ở đây cho. Tôi rất bận.”
Có lẽ vẻ giận dữ của cô làm anh ta hơi hoảng, điều tra viên nhanh chóng rút người ra khỏi khung cửa.
“Vâng, cảm ơn cô đã dành cho thời gian quý báu.”
Eriko không đáp lại câu cảm ơn của anh ta, đã đóng ngay cửa lại. Dù biết rõ không thể để đối phương thấy mình bối rối, cô vẫn không sao tỏ ra bình tĩnh nổi.
Eriko ngồi xuống tấm thảm ở tiền sảnh. Cô cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội, liền giơ tay phải ấn lên trán.
Những ký ức tăm tối bắt đầu lan rộng trong tim. Đã bao nhiêu năm rồi, vết thương trong lòng chưa từng lành lại. Cô chỉ tạm thời quên đi mà thôi.
Một trong các nguyên nhân là do điều tra viên nhắc đến Fujimura Miyako. Song thực ra trước đó, câu chuyện cũ đáng sợ ấy đã rục rịch muốn trỗi lên trong tâm trí cô rồi…
Từ khi anh ta bắt đầu nhắc đến Yukiho.
Không hiểu từ lúc nào, trong tâm trí Eriko bắt đầu ẩn giấu một ý nghĩ. Thoạt tiên, đó chỉ là một ý nghĩ chợt lóe lên rồi tan biến, về sau mới dần phát triển thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Thế nhưng, chuyện này cô tuyệt đối không thể nói ra. Vì bản thân Eriko cũng cho rằng, tưởng tượng đó là một điều cực kỳ xấu xa nên không thể giữ trong lòng mình được. Cô cũng gắng sức buộc mình xóa bỏ ý nghĩ ngu ngốc đó khỏi tâm trí.
Song ý nghĩ ấy đã chiếm cứ một vị trí trong tim cô, không chịu biến mất. Điều này làm cô thấy cực kỳ căm ghét bản thân. Mỗi lần được Yukiho đối xử dịu dàng, cô đều nghĩ rằng mình là một đứa bỉ ổi thấp hèn.
Nhưng đồng thời, cô cũng muốn xem xét ý nghĩ đó thật kỹ càng. Đây thật sự chỉ là tưởng tượng? Chẳng lẽ không phải là sự thật?
Phải nói rằng đây mới là nguyên nhân lớn nhất làm cô xa cách Yukiho. Cô không thể chịu đựng nổi gánh nặng của sự nghi ngờ không ngừng lớn lên trong lòng cùng với cảm giác tự căm ghét bản thân.
Eriko vịn vào tường đứng lên. Toàn thân mệt mỏi rã rời, như có vô số chất thải lắng đọng khắp nơi bên trong cơ thể cô vậy.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra cửa vẫn chưa khóa. Cô vươn tay khóa lại, rồi móc thêm cả dây xích bảo hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.