Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG XI – PHẦN 2



Buổi tối hai ngày sau khi Imaeda gặp Shinozuka ở Ginza, Sugawara Eri gọi điện tới, Imaeda có một vụ điều tra khác, phải theo dõi một khách sạn dành cho các đôi tình nhân ở Shibuya đến tận mười một giờ hơn, về đến nhà thì đã hơn mười hai giờ. Đúng lúc anh ta cởi quần áo, đang định đi tắm thì điện thoại đổ chuông.
Eri nói, có chuyện bất thường, nên mới gọi điện thoại đến. Nghe giọng cô không có vẻ gì là đùa cợt.
“Hộp thư thoại có mấy cuộc gọi đến mà hoàn toàn im lặng, làm em sợ đến rởn cả gai ốc. Không phải anh Imaeda gọi đúng không ạ?”
“Anh chẳng hứng thú với kiểu gọi điện ấy, liệu có phải người khách nào ở quán rượu không?”
“Làm gì có người như thế chứ, với lại, em chẳng bao giờ cho khách số điện thoại cả.”
“Số điện thoại thì tra ra dễ ợt.”
Chẳng hạn như mở hòm thư, xem trộm hóa đơn điện thoại của công ty điện thoại NTT gửi đến, Imaeda nghĩ ngay đến một thủ thuật mình vẫn quen dùng. Nói ra chỉ càng khiến Eri sợ hãi, nên anh ta cũng không nói gì thêm.
“Còn một chuyện này cũng làm em thấy rất lạ.”
“Chuyện gì thế?”
“Có thể là em nghĩ nhiều quá.” Eri hạ giọng nói “Em cứ có cảm giác hình như có ai đó đã vào phòng em ấy.”
“Gì hả?”
“Khi nãy em từ chỗ làm về, vừa mở cửa ra liền có cảm giác ấy. Rất là lạ.”
“Cụ thể có gì khác thường không?”
“Có. Đầu tiên, là chiếc xăng đan bị đổ nghiêng.”
“Xăng đan?”
“Một đôi xăng đan đế cao, em để ở tiền sảnh, có một chiếc bị đổ nghiêng. Em ghét nhất là giày dép để nghiêng ngả nên dù có vội đi đến mấy cũng nhất định phải xếp cho ngay ngắn.”
“Nhưng mà nó lại bị đổ nghiêng?”
“Vâng, điện thoại cũng thế.”
“Điện thoại làm sao?”
“Góc độ đặt máy đã thay đổi. Em quen để máy hơi nghiêng trên giá, để có thể ngồi mà vẫn vươn tay trái cầm được ống nghe. Nhưng không biết tại sao, bây giờ điện thoại lại được đặt thẳng thớm trên giá rồi.”
“Không phải tự em làm à?”
“Không. Em không nhớ mình từng đặt điện thoại như thế bao giờ.”
Trong đầu Imaeda lập tức lóe lên một ý nghĩ, nhưng anh ta không nói với Eri, chỉ bảo “Anh biết rồi, Eri, em nghe cho rõ nhé, bây giờ anh sẽ qua đó, được không hả?”
“Ơ, anh Imaeda sẽ qua đây ạ? Ừm… được ạ.”
“Em không cần phải lo, anh không biến thành con sói già gian ác đâu. Ngoài ra, trước khi anh đến, tuyệt đối không được dùng điện thoại. Biết chưa hả?”
“Em biết rồi… nhưng có chuyện gì vậy?”
“Anh đến nơi rồi sẽ giải thích sau. Còn điều này nữa. Anh sẽ gõ cửa, nhưng em nhất định phải kiểm tra đúng là anh mới được mở cửa đấy nhé, hiểu chưa?”
“Vâng, em biết rồi.” Eri trả lời với giọng còn lo lắng hơn lúc mới gọi đến.
Imaeda vừa gác máy liền mặc ngay quần áo, nhanh chóng cho mấy món đồ vào ba lô thể thao, xỏ đôi giày thể thao đi ra khỏi nhà.
Bên ngoài đang mưa lất phất. Trong một thoáng, anh ta định quay về lấy ô, nhưng ngay sau đó lại quyết định chạy thẳng tới căn hộ của Eri chỉ cách đó khoảng vài trăm mét.
Ngõ vào khu căn hộ nằm ở phía sau con đường lớn dành cho xe buýt, đối diện với bãi đậu xe có thu phí. Tường bao bên ngoài đã có vết nứt. Imaeda chạy lên cầu thang bên ngoài, gõ cửa phòng 205. Cửa mở, lộ ra gương mặt lo lắng của Eri.
“Chuyện này là sao vậy anh?” Cô chau mày hỏi.
“Anh cũng không biết, mong rằng chỉ là em nghĩ quá lên thôi.”
“Còn lâu nhé.” Eri lắc lắc đầu. “Gác điện thoại xong, em lại càng thấy sợ, cảm thấy chỗ này cứ như thể không phải nơi ở của mình ấy.”
Đây đúng là vấn đề cảm xúc rồi. Mặc dù nghĩ vậy, song Imaeda lại lẳng lặng gật đầu, lách người qua khe cửa.
Tiền sảnh có ba đôi giày. Một đôi giày thể thao, một đôi giày thường và một đôi xăng đan. Gót xăng đan quả nhiên rất cao, với chiều cao thế này, chỉ hơi chạm vào là sẽ đổ ngay.
Imaeda cởi giày vào trong nhà. Eri ở căn hộ một phòng, chỉ có một kệ rửa nhỏ kiêm chỗ nấu nướng, không có cả bếp và phòng khách. Mặc dù vậy, cô vẫn treo một tấm màn ở giữa nhà, tránh để người đứng ngoài cửa liếc vào là thấy hết bên trong. Phía sau tấm màn có giường, ti vi và bàn, chiếc điều hòa cũ kỹ chắc đã có từ khi cô dọn vào ở, kêu to, nhưng vẫn phả ra hơi lạnh.
“Điện thoại đâu?”
“Đằng kia.” Eri chỉ vào bên cạnh chiếc giường. Chỗ đó có một cái giá nhỏ, mặt trên giá gần như hình vuông, bên trên đặt một máy điện thoại màu trắng. Không phải loại điện thoại không dây phổ biến hiện nay. Chắc vì căn hộ nhỏ này cũng không cần dùng đến loại ấy.
Imaeda lấy trong ba lô ra một thiết bị hình hộp màu đen, bên trên có gắn ăng ten, bề mặt có mấy mặt đồng hồ hiển thị và các công tắc khác nhau.
“Đó là cái gì vậy? Máy thu phát à?” Eri hỏi.
“Không, một món đồ chơi nhỏ thôi.”
Imaeda bật công tắc nguồn, rồi vặn nút điều chỉnh tần số. Không lâu sau, đồng hồ hiển thị xuất hiện thay đổi ở tần số khoảng 100 hertz. Đèn cảm ứng cũng bắt đầu nhấp nháy. Anh ta giữ nguyên trạng thái này, hết tiến gần rồi lại ra xa điện thoại. Phản ứng của đồng hồ hiển thị vẫn không thay đổi.
Imaeda tắt công tắc nguồn, giơ điện thoại lên xem phần đế, sau đó lấy ra một bộ tuốc nơ vít trong ba lô. Anh ta chọn lấy chiếc tuốc nơ vít bốn cạnh, vặn ốc vít giữ vỏ bên ngoài điện thoại. Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh ta không hề tốn chút sức lực nào để vặn cái ốc vít ấy, vì đã có người tháo ra trước đó rồi.
“Anh làm gì vậy? Định phá điện thoại à?”
“Đang sửa đây.”
“Hả?”
Sau khi gỡ hết các ốc vít, Imaeda cẩn thận dỡ phần đế máy điện thoại, để lộ ra bảng mạch gắn la liệt các linh kiện điện tử bên trong. Anh ta lập tức chú ý đến một chiếc hộp nhỏ được cố định bằng băng dính, liền đưa ngón tay vào nhấc ra.
“Cái gì vậy? Lấy ra không ảnh hưởng gì ạ?”
Imaeda không trả lời, dùng tuốc nơ vít bật nắp hộp, bên trong có một viên pin thủy ngân hình cúc áo. Anh ta móc viên pin ra ngoài.
“Xong, vậy là không sao rồi.”
“Cái đó là gì vậy? Nói cho em đi!” Eri sốt ruột.
“Chẳng có gì to tát cả, là máy nghe trộm.” Imaeda vừa nói vừa lắp chiếc điện thoại lại như cũ.
“Cái gì cơ!” Eri kinh hãi trợn mắt, cầm chiếc hộp vừa bị tháo ra ấy “To tát đấy! Sao lại lắp máy nghe trộm trong nhà em làm gì?”
“Anh còn đang định hỏi em đây, có phải em bị thằng cha nào đeo bám không hả?”
“Em đã bảo là không có mà.”
Imaeda lại bật chiếc máy thăm dò thiết bị nghe trộm lên, vừa thay đổi tần số vừa đi vòng quanh trong nhà. Lần này đồng hồ hiển thị không có phản ứng gì nữa.
“Xem ra không cẩn trọng đến mức lắp hai ba cái.” Imaeda tắt công tắc, cất máy thăm dò và bộ tuốc nơ vít vào ba lô.
“Sao anh biết có người lắp máy nghe trộm?”
“Cho anh cái gì uống đã, chạy đi chạy lại, nóng chết đi được.”
“À, vâng vâng.”
Eri lấy trong chiếc tủ lạnh nhỏ cao ngang người ra hai lon bia, giật nắp một lon, còn một lon để trên bàn.
Imaeda ngồi xếp bằng, uống một ngụm. Người vừa thả lỏng, mồ hôi cũng túa ra toàn thân. “Nói một cách đơn giản, đó là trực giác có được từ kinh nghiệm.” Anh ta một tay cầm lon bia, nói “Có dấu vết đột nhập, điện thoại bị dịch chuyển, trong trường hợp như vậy, nghi ngờ có người làm gì đó với điện thoại không phải là rất hợp lý sao?”
“À, đúng, không ngờ cũng đơn giản thật nhỉ.”
“Nghe em nói thế, anh lại muốn bảo với em là không hề đơn giản như vậy đâu, nhưng mà thôi.” Anh ta lại uống thêm một ngụm bia nữa, lấy mu bàn tay quẹt quẹt lên miệng. “Em thật sự không nghi ngờ ai à?”
“Không. Thật đấy. Hoàn toàn không có ai mà.” Eri ngồi trên giường, gật đầu thật mạnh.
“Nói như vậy, mục tiêu quả nhiên là… anh rồi.”
“Mục tiêu là anh Imaeda? Sao lại nói thế?”
“Em chẳng bảo trong hộp thư thoại có rất nhiều cuộc gọi đến mà chẳng nói gì còn gì? Vì vậy em mới cảm thấy không yên tâm, mà gọi điện cho anh. Thế nhưng, có lẽ làm vậy đã trúng kế của thủ phạm. Nghĩa là, mục đích của thủ phạm là muốn em gọi điện thoại. Khi phát hiện trong hộp thư thoại có những cuộc gọi lỡ kiểu thế, ai cũng sẽ gọi hỏi người có khả năng gọi đến trước.”
“Muốn em gọi điện để làm gì chứ?”
“Để nắm được phạm vi quan hệ xã hội của em. Chẳng hạn như bạn thân của em có những ai, khi xảy ra chuyện, em sẽ dựa vào ai.”
“Biết được những chuyện này thì phỏng có ích lợi gì đâu, mà muốn biết thì đến hỏi thẳng em là được rồi, đâu cần phải lắp máy nghe trộm gì đó chứ.”
“Là vì muốn biết, nhưng lại không muốn bị em phát hiện. Được rồi, sắp xếp lại những điều chúng ta vừa nói một chút nhé. Thủ phạm muốn biết tên và thân phận của một người nào đó, nhưng chỉ có một đầu mối duy nhất là em thôi. Có lẽ thủ phạm chỉ biết được em và người đó rất thân thiết.” Imaeda uống hết lon bia, bóp dẹt cái lon rỗng. “Em có nghi ngờ gì trước tình huống đó không?”
Tay trái Eri cầm lon bia, cô cúi đầu cắn móng tay ngón cái bàn tay phải.
“Cửa hàng đồ hiệu ở Nam Aoyama lần trước?”
“Thông minh.” Imaeda gật đầu. “Lần đó em để lại địa chỉ liên lạc cho cửa hàng, còn anh thì không để lại gì cả. Muốn biết anh là ai, chỉ có thể truy ra từ em thôi.”
“Nói như vậy, người của cửa hàng đó muốn điều tra anh Imaeda? Tại sao?”
“Nhiều nguyên nhân lắm.” Imaeda nở một nụ cười đầy thâm ý. “Chuyện người lớn.”
Trong đầu Imaeda nghĩ ngay đến chuyện chiếc đồng hồ. Karasawa Yukiho rõ ràng đã nhận ra chiếc đồng hồ ấy là của Shinozuka. Chuyện cô ta băn khoăn không biết kẻ mượn cả đồng hồ quý của người khác đeo đến cửa hàng là kẻ như thế nào cũng không có gì lạ. Vậy nên đã quyết định thuê một đồng nghiệp của anh ta để điều tra từ đầu mối Sugawara Eri… khả năng này rất cao.
Imaeda nhớ lại cuộc nói chuyện qua điện thoại vừa rồi với Eri. Cô gọi anh ta là “anh Imaeda”. Kẻ lắp đặt thiết bị nghe trộm sớm muộn gì cũng điều tra được, ở gần căn hộ này có một văn phòng thám tử do một người tên Imaeda Naomi đứng tên.
“Nhưng em có viết địa chỉ chính xác đâu. Rõ ràng là đóng giả thành tiểu thư của nhà có tiền mà địa chỉ lại ở khu Yamamoto nghèo nàn, thế chẳng phải lộ bài rồi còn gì? Vả lại, cả số điện thoại em cũng cố ý viết chệch đi mà.”
“Thật sao?”
“Đúng thế mà, dù gì em cũng làm trợ lý thám tử nên ít nhiều cũng biết động não chứ.”
Imaeda nhớ lại các chi tiết khi họ có mặt trong cửa hàng đồ hiệu của Karasawa Yukiho. Liệu có sơ suất gì không nhỉ?
“Hôm đó em có mang ví đi không?” Imaeda hỏi.
“Có mang.”
“Để trong túi xách à?”
“Vâng.”
“Khi ấy em cứ liên tục thay quần áo, trong lúc đó thì em để túi xách ở đâu?”
“À… em nghĩ chắc là để trong phòng thay đồ.”
“Cứ để suốt trong ấy à?”
“Vâng.” Eri gật đầu, nét mặt đã trở nên hơi lo lắng.
“Đưa cái ví ấy cho anh xem.” Imaeda chìa tay trái ra.
“Hả? Bên trong không có mấy tiền đâu.”
“Tiền không quan trọng, anh muốn xem ngoài tiền ra còn có cái gì nữa.”
Eri mở túi xách quai chéo treo ở một góc giường, lấy ra một cái ví màu đen, dáng ví dài nhỏ, bên trên có logo của hãng Gucci.
“Em cũng có đồ xịn cơ à?”
“Ông chủ cửa hàng cho đấy.”
“Tay chủ cửa hàng để ria con kiến ấy á?”
“Vâng.”
“Ồ, thật là sộp quá đi.” Imaeda mở ví tiền, kiểm tra các loại thẻ bên trong. Bằng lái xe, thẻ hội viên trung tâm mua sắm, thẻ cửa hàng làm đầu để chung một chỗ. Anh ta rút tấm bằng lái ra, địa chỉ đề bên trên đó chính là nơi này.
“Hả? Anh muốn nói, bọn họ đã xem trộm đồ của em?” Eri rất kinh ngạc.
“Có lẽ. Tỷ lệ là trên sáu mươi phần trăm.”
“Thật quá đáng! Bình thường ai lại đi làm thế chứ? Thế nghĩa là sao? Ngay từ đầu bọn họ đã nghi ngờ chúng ta rồi à?”
“Đúng thế.” Từ khoảnh khắc nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay kia, Karasawa Yukiho đã nghi ngờ. Ngấm ngầm lục xem ví tiền của người khác đối với cô ta có lẽ cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Vừa nghĩ, trong đầu Imaeda vừa hiện lên đôi mắt mèo kia.
“Nếu đã thế, trước khi chúng ta rời khỏi cửa hàng, bọn họ việc gì phải yêu cầu em để lại tên họ địa chỉ chứ? Còn nói là muốn gửi thư mời gì đó cho em nữa.”
“Chắc là để kiểm tra.”
“Kiểm tra gì cơ?”
“Kiểm tra xem em có viết tên và địa chỉ thật không. Kết quả là không.”
Eri lấy làm áy náy gật đầu. “Em đã cố ý viết sai mã khu vực.”
“Như vậy là cô ta xác định được chúng ta không phải đến để mua quần áo.”
“Xin lỗi, đáng lẽ em không nên làm trò tiểu xảo ấy.”
“Chẳng sao đâu, đằng nào thì chúng ta cũng bị nghi ngờ rồi.” Imaeda đứng dậy, xách ba lô lên “Em đóng cửa cẩn thận vào. Anh nghĩ em cũng biết rồi đấy, gặp phải dân chuyên nghiệp, loại khóa căn hộ này coi như không. Lúc em ở trong nhà, nhất định phải móc dây xích vào đấy.”
“Vâng, em biết rồi.”
“Vậy anh đi đây.” Imaeda xỏ chân vào giày thể thao.
“Anh Imaeda, anh sẽ không gặp chuyện gì chứ? Liệu có người muốn tấn công anh không?”
Câu nói của Eri làm Imaeda bật cười thành tiếng.
“Nói như trong phim 007 ấy. Không cần lo lắng, cùng lắm là một đám đầu gấu du côn đến kiếm chuyện thôi.”
“A!” Sắc mặt Eri trở nên u ám.
“Anh đi đây, chúc ngủ ngon. Phải khóa cửa cẩn thận đấy nhé.” Imaeda ra khỏi căn hộ, đóng cửa lại. Anh ta không đi ngay, mà đợi đến khi nghe thấy tiếng cửa khóa và tiếng khóa xích móc vào, mới cất bước ra về.
Ừm, liệu một kẻ như thế nào sẽ tìm đến nhỉ?
Imaeda ngẩng đầu lên nhìn trời, mưa vẫn lất phất không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.