Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG XII – PHẦN 7



Hội trường tang lễ nằm ở tầng năm. Ra khỏi thang máy là một không gian giống như phòng chụp ảnh, bàn thờ đã được sắp sẵn phía trong cùng. Người ta cũng bắt đầu kê ghế sắt.
Cô gái trẻ tên Hirota Junko đã đến nơi, mang đồ tang của Yukiho và Hamamoto Natsumi từ Tokyo đến. Hamamoto Natsumi đã thay xong trang phục.
“Tôi đi thay đồ.” Yukiho đón lấy bộ trang phục, rồi biến mất trong phòng nghỉ.
Kazunari ngồi trên ghế, đưa mắt quan sát bàn thờ, Yukiho từng dặn dò. “Tiền không thành vấn đề, phải làm cho chu đáo để mẹ tôi khỏi tủi thân.” Bây giờ anh ta không hiểu bàn thờ trước mặt khác bàn thờ bình thường ở điểm gì.
Nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà Karasawa, anh ta không khỏi vã mồ hôi lạnh. Nếu lúc đó chuông điện thoại không reo lên, anh ta nhất định sẽ ôm chặt lấy Yukiho từ phía sau. Chính bản thân anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại có tình cảm ấy. Rõ ràng anh ta đã năm lần bảy lượt tự răn đe bản thân phải đề cao cảnh giác với người phụ nữ này, thế nhưng trong khoảnh khắc đó, anh ta lại tự gỡ bỏ hết mọi hàng rào tâm lý của mình xuống.
Anh ta cảnh cáo bản thân, nhất định không thể khuất phục trước ma lực của cô ta. Thế nhưng một mặt khác, anh ta lại bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ mình đã hiểu lầm về người phụ nữ này. Nước mắt của cô, sự run rẩy của cô ta, thực sự không hề giống như đang giả trá. Hình ảnh Karasawa Yukiho nghẹn ngào khi nhìn thấy đám xương rồng hoàn toàn khác hẳn ấn tượng của Kazunari về cô trước đây.
Bản chất của cô…
Kazanari nghĩ, bản chất của người phụ nữ này phải chăng nằm ở chính hình ảnh cô ta thể hiện lúc đó? Lẽ nào vì mình xưa nay không bao giờ nhìn thấy điều đó, nên mới tạo ra một hình tượng méo mó như thế? Liệu có phải Takamiya Makoto và Yasuharu ngay từ đầu đã nhận được bản chất thật sự của cô?
Đuôi mắt liếc thấy có cái gì đó đang chuyển động. Kazunari đưa mắt về hướng ấy, vừa hay trông thấy Yukiho đã thay độ tang phục kiểu tây chầm chậm tiến lại gần.
Một đoá hồng đen, anh ta thầm nghĩ. Kazunari chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp, rực rỡ như vậy. Bộ tang phục đen dường như càng tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của cô.
Karasawa Yukiho nhận ra ánh mắt của Kazunari, khoé miệng hơi nhếch lên, nhưng trong mắt vẫn ngân ngấn lệ, đó là những hạt sương đọng trên cánh hoa màu đen.
Yukiho chậm rãi bước lại gần bàn đón tiếp đặt ở phía sau hội trường. Hamamoto Natsumi và Hirota Junko đang bàn bạc gì đó, cô cũng tham gia thảo luận, đưa ra các chỉ dẫn chi tiết cho hai nhân viên. Kazunari ngây người nhìn cảnh đó.
Không lâu sau, khách viếng lần lượt kéo đến, hầu như là phụ nữ trung niên. Bà Karasawa Reiko dạy trà đạo và cắm hoa tại nhà, những người này chắc là học sinh của bà. Bọn họ đến đứng trước di ảnh đặt trên bàn thờ, chắp tay vào nhau và khóc.
Một người nào đó biết Yukiho, cứ nắm chặt bàn tay cô, rủ rỉ không ngừng về những chuyện đã qua của bà Karasawa Reiko. Cứ mỗi lời nói ra, bà ta lại đau buồn vô hạn, khóc nấc lên. Mặc dù những người đến viếng tương đối phiền phức, Yukiho cũng không đối đáp tuỳ tiện, mà lắng nghe hết sức chăm chú, cho đến khi đối phương bình tĩnh lại mới thôi. Nhìn cảnh đó, thật không biết là ai đang an ủi ai nữa.
Kazunari trao đổi với Hamamoto Natsumi về các công việc trong tang lễ, phát hiện ra mình chẳng có việc gì để làm. Phòng bên cạnh có chuẩn bị sẵn thức ăn và rượu nước, nhưng anh ta không thể ngồi vào trong đó được.
Anh ta đi loanh quanh không mục đích trong hội trường, thấy cạnh cầu thang có máy bán hàng tự động. Tuy rằng không muốn uống cho lắm, nhưng anh ta vẫn cho tay vào túi lấy tiền lẻ.
Đúng lúc anh ta định mua cà phê, chợt nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện. Là giọng các nhân viên của Yukiho, hình như ở phía sau cửa cầu thang. Có lẽ, lúc này cũng là giờ uống trà của họ.
“Tuy chị ấy thực sự tội nghiệp vì mất mẹ, nhưng cũng may thật.” Hamamoto Natsumi nói.
“Thì thế. Lúc trước đã rơi vào hôn mê, nhưng có lẽ còn sống được rất lâu nữa. Nếu thế, có lẽ sẽ vất vả lắm.” Hirota Junko trả lời.
“Vả lại còn cả cửa hàng thứ ba ở Jiyuugaoka, chỗ đó không thể hoãn khai trương được nữa.”
“Nếu mẹ của giám đốc không mất, chị ấy định thế nào nhỉ?”
“Không biết. Có lẽ chỉ xuất hiện trong ngày khai trương một lúc, sau đó trở về Osaka. Nói thật lòng, tôi sợ nhất là như thế đấy, lúc khách quen đến mà giám đốc không có mặt, thật sự rất khó nói.”
“Đúng là hú vía thật.”
“Chứ còn gì. Vả lại, tôi cảm thấy không chỉ chuyện ở cửa hàng đâu, bà ấy đi sớm một chút cũng tốt. Cậu xem đấy, cho dù không tỉnh lại được thì vẫn phải chăm sóc, thế thì thảm lắm.”
“Ừm, cậu nói phải.”
“Đã bảy mươi mấy tuổi rồi còn gì. Như tôi cũng còn đang nghĩ xem có thể chết nhẹ nhàng hay không đây này.”
“Khiếp! Cậu ghê quá!”
“Đừng nói với ai đấy nhé.”
“Tôi biết rồi, lại còn phải dặn nữa à.” Hai người bật cười khúc khích.
Kazunari cầm cốc giấy đựng cà phê đi khỏi chỗ đó, trở lại hội trường, đặt cốc cà phê lên bàn đón tiếp.
Lời Hamamoto Natsumi nói vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta. Chết nhẹ nhàng.
Không phải chứ, anh ta nhủ thầm. Không thể nào có chuyện đó. Tuy lòng nghĩ vậy, nhưng đầu anh ta đã bắt đầu xem xét giả thuyết chẳng lành này.
Anh ta bất giác nhớ lại mấy chuyện. Đầu tiên, bà Karasawa Reiko qua đời ngay sau ngày Hamamoto Natsumi được gọi đến Osaka. Vả lại còn nhận được thông báo của bệnh viện vào buổi tối hai người họ ở với nhau.
Có thể nói Yukiho có chứng cứ ngoại phạm. Thế nhưng, cũng có thể nghi ngờ rằng Yukiho gọi Hamamoto Natsumi đến Osaka là để tạo ra chứng cứ ngoại phạm. Cô ta tạo chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo cho mình, và trong lúc đó có người lén lút lẻn vào bệnh viện, làm gì đó với máy thở của bà Karasawa Reiko.
Thế này đúng là tìm xương trong trứng, thậm chí có thể nói là suy đoán lung tung. Nhưng Kazunari không tài nào gạt nổi suy nghĩ này ra khỏi đầu, vì anh ta không quên được cái tên viên cảnh sát Sasagaki đã nói với mình…
Kirihara Ryoji.
Hamamoto Natsumi nói, nửa đêm nghe thấy trong phòng Yukiho có tiếng vọng ra. Cô nói chắc hẳn là Yukiho đang khóc, nhưng có đúng vậy không? Phải chăng là cô ta đang liên lạc với “thủ phạm thực hiện”?
Kazunari cầm cốc cà phê, nhìn Yukiho. Cô ta đang tiếp một cặp vợ chồng đã bước vào tuổi lão niên. Mỗi khi bà vợ mở miệng, cô liền gật đầu như thể đồng cảm lắm.
Sau mười giờ tối, đã không còn bóng dáng của khách viếng nữa. Đại đa số người quen đều chuẩn bị tham gia tang lễ vào ngày mai.
Yukiho bảo hai nhân viên quay về khách sạn.
“Còn giám đốc thì sao ạ?” Hamamoto Natsumi hỏi.
“Đêm nay tôi ở đây, túc trực bên linh cữu là vậy mà.”
Đúng là ngay cạnh hội trường cũng có cả phòng cho gia quyến qua đêm.
“Chị ở một mình có ổn không ạ?”
“Ổn. Hai cô vất vả rồi.”
“Giám đốc vất vả quá.” Nói đoạn, hai người liền ra về.
Chỉ còn hai người họ, Kazunari cảm thấy không khí dường như đặc sệt lại. Anh ta nhìn đồng hồ, chuẩn bị cáo từ.
Nhưng Yukiho đã nhanh hơn một bước. “Anh có muốn uống trà không? Anh ở lại đây thêm một lúc được mà?”
“Ừm, à, được.”
“Mời anh.” Cô ta cất bước đi trước.
Căn phòng kiểu Nhật, cảm giác như phòng trong quán trọ kiểu Nhật. Trên bàn có bình nước nóng, ấm trà và chén uống trà. Yukiho pha trà cho anh ta.
“Ở cùng anh Shinozuka thế này, cảm giác thật khó tin.”
“Đúng là khó tin thật.”
“Làm tôi nhớ lại hồi tập huấn, tập huấn trước khi thi đấu ấy.”
Hồi đại học, để giành được thành tích cao, trước mỗi cuộc thi, câu lạc bộ bọn họ đều tiến hành tập huấn.
“Hồi ấy mọi người hay nói, nếu người của đại học Eimyo nửa đêm tấn công thì phải làm sao. Đương nhiên là chỉ đùa thôi.”
Kazunari nhấp một ngụm trà, khẽ cười.
“Đúng là có mấy kẻ nói sẽ làm thế, có điều chưa từng nghe nói có ai thực hiện. Nhưng mà,” Anh nhìn Yukiho “không ai nói sẽ tấn công cô. Vì lúc ấy cô đã là bạn gái của Takamiya rồi.”
Yukiho mỉm cười, cúi mặt xuống.
“Chắc anh ấy đã nói với anh rất nhiều chuyện về tôi rồi nhỉ.”
“Không có, cũng không có gì mà nói…”
“Không sao cả, tôi có thể hiểu được. Tôi nghĩ, tôi cũng có rất nhiều chỗ đáng trách, nên anh ấy mới phải lòng người khác.”
“Cậu ấy nói, tất cả đều là lỗi của cậu ấy.”
“Thật sao?”
“Cậu ấy nói như vậy đấy. Tất nhiên chuyện của hai người thì chỉ hai người là rõ nhất.” Kazunari mân mê chén trà trên tay.
Yukiho thở ra một hơi “Tôi không biết.”
Kazunari ngẩng đầu lên. “Không biết gì?”
“Yêu thế nào.” Yukiho nhìn chằm chằm vào anh ta. “Tôi không biết phải yêu một người đàn ông như thế nào.”
“Chuyện này cũng không có cách gì nhất định cả, có lẽ thế.” Kazunari nhìn lảng sang chỗ khác, đưa chén trà lên môi nhưng trà gần như không vào miệng.
Hai người chìm vào im lặng, không khí tựa hồ càng thêm nặng nề, Kazunari không sao thở nổi. “Tôi đi trước đây.” Anh ta đứng dậy.
“Thật ngại quá, lại giữ anh lại.” Cô ta nói.
Kazunari đi giày vào, ngoảnh đầu lại đối diện với cô.
“Vậy tôi đi trước nhé, ngày mai lại đến.”
“Phiền anh quá.”
Anh ta đưa tay cầm lấy tay nắm, toan mở cửa. Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc đẩy cửa ra, Kazunari chợt cảm thấy sau lưng có người.
Không cần ngoảnh lại, anh ta cũng biết Yukiho đang đứng sau mình. Ngón tay thon thả của cô khẽ chạm vào sống lưng anh ta.
“Thực ra, tôi sợ lắm.” Cô ta nói. “Tôi rất sợ lẻ loi một mình.”
Kazunari tự biết lòng mình đang cuộn lên. Nỗi thôi thúc muốn xoay người lại đối mặt với cô ập tới như cơn sóng. Nhưng anh ta nhận ra, tín hiệu cảnh báo đã từ đèn vàng chuyển thành đèn đỏ. Lúc này mà nhìn vào đôi mắt của Karasawa Yukiho, nhất định sẽ không thể kháng cự lại được ma lực của cô ta.
Kazunari mở cửa, không ngoảnh đầu lại “Chúc cô ngủ ngon.”
Câu nói này tựa như thần chú hoá giải ma thuật, cảm giác Yukiho ở sau lưng lập tức biến mất. Kế đó, vang lên giọng nói bình tĩnh như trước nay của cô ta. “Chúc anh ngủ ngon.”
Kazunari bước đi, Sau khi ra khỏi gian phòng ấy, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, anh ta mới quay đầu lại.
Lại có tiếng khoá cửa lách cách vẳng ra.
Kazunari chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt, nhủ thầm.
Cô ta thật sự chỉ có “một mình” thôi sao…
Kazunari bước đi. Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.