Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG XIII – PHẦN 12



Công việc chuẩn bị khai trương cửa hàng R&Y đầu tiên ở Osaka kéo dài đến tận mười một giờ đêm. Hanamoto Natsumi theo sau Shinozuka Yukiho đang kiểm tra tỉ mỉ lần cuối cùng, đi đi lại lại. Dù là diện tích mặt bằng, hay số lượng và chủng loại mặt hàng, nơi này đều hơn xa cửa hàng chính ở Tokyo, hoạt động quảng cáo cũng hoàn hảo không thể hơn được. Giờ chỉ còn ngồi đợi kết quả nữa thôi.
“Như vậy là nỗ lực đến chín chín phần trăm rồi.” Kiểm tra xong xuôi, Yukiho nói.
“Chín chín phần trăm? Vẫn chưa đủ hoàn hảo sao ạ?” Natsumi hỏi.
“Không sao cả, thiếu một phần này, mục tiêu cho ngày mai mới đạt được chứ.” Yukiho vừa nói vừa nở nụ cười tươi “Được rồi, giờ thì nghỉ ngơi thoải mái. Tối hôm nay, chúng ta có uống rượu cũng phải tiết chế đấy nhé.”
“Để dành cho ngày mai ăn mừng.”
“Đúng vậy.”
Lúc hai người ngồi trên chiếc Jaguar màu đỏ thì đã là mười một giờ rưỡi khuya. Natsumi cầm vô lăng, Yukiho ngồi trên ghế lái phụ hít sâu một hơi.
“Cùng cố gắng nào! Đừng lo lắng, cô nhất định sẽ làm được mà.”
“Thật ạ? Cũng chỉ mong được thế.” Natsumi hơi e sợ. Trên thực tế, việc quản lý kinh doanh của cửa hàng Osaka được giao cho cô phụ trách.
“Cô phải tự tin chứ. Tin rằng mình là người giỏi nhất, biết chưa?” Yukiho lay lay vai Natsumi.
“Vâng.” Trả lời xong, Natsumi nhìn Yukiho.
“Nhưng mà, thực ra tôi rất sợ. Tôi lo lắm, không biết có thể làm được như giám đốc hay không. Giám đốc xưa nay chưa bao giờ thấy sợ ạ?”
Đôi mắt của Yukiho nhìn thẳng vào cô. “Natsumi này, trong một ngày, có lúc mặt trời lên cao, cũng có lúc mặt trời lặn xuống. Đời người cũng thế, có ban ngày thì phải có đêm đen, chỉ là không giống như mặt trời kia, lúc lặn lúc mọc theo định kỳ. Có một số người, cả đời đều sống dưới ánh mặt trời rực rỡ, cũng có một số người lại không thể không sống trong đêm đen tăm tối. Điều con người ta sợ hãi, chính là vầng dương vẫn luôn tồn tại kia lặn xuống rồi không mọc lên nữa, cũng chính là sợ hãi ánh sáng vốn chiếu trên người mình đột nhiên biến mất, Natsumi lúc này chính là như vậy đó.”
Natsumi lờ mờ hiểu được những điều bà chủ nói, liền gật đầu.
“Còn tôi,” Yukiho tiếp tục nói “xưa nay chưa từng sống dưới ánh mặt trời!”
“Sao lại thế ạ!” Natsumi bật cười “Giám đốc mới là người lúc nào cũng được mặt trời chiếu sáng rực rỡ chứ ạ.”
Yukiho lắc đầu. Ánh mắt cô hết sức chân thành khiến nụ cười của Natsumi biến mất.
“Bầu trời của tôi không có mặt trời, chỉ toàn là bóng đêm, nhưng không hề tối tăm, vì có thứ khác thay thế cho mặt trời. Tuy rằng không được sáng như mặt trời, nhưng đối với tôi thì thế đã là đủ rồi. Nhờ chút ánh sáng này, tôi có thể biến đêm đen thành ngày rạng. Cô hiểu không? Tôi chưa bao giờ có mặt trời, thế nên tôi không sợ mất đi nó.”
“Thứ thay thế mặt trời đó là gì vậy?”
“Chà, là gì nhỉ? Có lẽ sau này cô sẽ hiểu ra thôi.” Nói đoạn, Yukiho chỉnh lại tư thế ngồi hướng về phía trước. “Được rồi, chúng ta đi.”
Natsumi không thể hỏi tiếp, khởi động động cơ.
Yukiho ở khách sạn Osaka Sky gần Yodoyabashi, còn Natsumi đã thuê căn hộ ở Kitatenma.
“Đêm Osaka, thật ra đến giờ mới bắt đầu đấy.” Yukiho nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói.
“Vâng ạ. Osaka không thiếu chỗ để chơi, hồi trước tôi cũng chơi ác lắm.”
Natsumi nói xong, liền cảm thấy Yukiho cười.
“Ở đây một thời gian, lại nói giọng Osaka rồi.”
“Chết, xin lỗi, tôi buột miệng…”
“Không sao đâu, đây là Osaka. Tôi cũng định khi nào đến đây lại nói giọng Osaka theo mọi người mà.”
“Tôi thấy như vậy rất hay.”
“Vậy sao?” Yukiho mỉm cười.
Không lâu sau, họ đã đến khách sạn, Yukiho xuống xe ở ngoài cổng.
“Giám đốc, ngày mai nhờ chị giúp đỡ ạ.”
“Ừm, tối nay có việc gấp gì, thì gọi vào điện thoại di động cho tôi.”
“Vâng ạ, tôi biết rồi.”
“Natsumi,” Yukiho chìa tay phải ra “thắng hay bại đến bây giờ mới bắt đầu thôi đấy.”
“Vâng.” Natsumi trả lời, đoạn nắm lấy bàn tay Yukiho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.