Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG XIII – PHẦN 14



Trước cửa hàng có ông già Noel tặng thiệp, bên trong liên tục phát ra ca khúc Giáng sinh được cải biên lại theo phong cách cổ điển. Dưới tác động chung của các yếu tố như Giáng sinh, cuối năm, cộng với ưu đãi khi khai trương, cửa hàng đông đến mức đi không lọt. Đưa mắt nhìn quanh, khách hàng hầu như đều là các phụ nữ trẻ, Sasagaki thầm nghĩ, thật giống như một đám côn trùng đang bay quanh một đoá hoa.
Chi nhánh số 1 ở Osaka của cửa hàng R&Y hôm nay khai trương rất long trọng. Khác với cửa hàng ở Tokyo, ở đây R&Y chiếm cả một toà nhà, bên trong không chỉ có trang phục mà còn có cả tầng chuyên bán đồ trang sức, túi và giày. Nghe nói trong tiệm toàn là đồ hiệu cao cấp mà Sasagaki chưa từng biết đến. Cả xã hội đang khốn đốn vì nền kinh tế bong bóng bị vỡ, nhưng nơi này lại có phương thức kinh doanh đi ngược lại không khí đó.
Cạnh cầu thang cuốn từ tầng một lên tầng hai có khu để uống cà phê, khách hàng có thể ngồi đây nghỉ ngơi giây lát. Một tiếng trước, Sasagaki đã ngồi ở một bàn mé ngoài nhìn xuống tầng một. Sau khi trời tối, lưu lượng khách vẫn không hề giảm bớt. Ông cũng phải xếp hàng rất lâu mới vào được, hiện giờ ngoài cửa vẫn còn một hàng dài người. Ngại nhân viên trong tiệm khó chịu, Sasagaki gọi cốc cà phê thứ hai.
Ngồi đối diện với ông là một cặp đôi trẻ tuổi. Người ngoài nhìn vào, có lẽ cho rằng đó là một đôi vợ chồng trẻ đi cùng ông bố. Chàng trai trẻ thấp giọng nói với ông. “Vẫn chưa thấy xuất hiện.”
“Ừm.” Sasagaki khẽ gật gật đầu, hai mắt vẫn liếc nhìn xuống dưới.
Cặp đôi trẻ tuổi này đều là sĩ quan cảnh sát của Osaka, chàng trai còn là người thuộc ban điều tra. Sasagaki nhìn đồng hồ, thời gian mở cửa đã sắp hết.
“Giờ vẫn còn chưa biết được.” Ông lẩm nhẩm tự nói một mình.
Người bọn họ đang đợi đương nhiên chính là Kirihara Ryoji. Họ được phép bắt giữ anh ta ngay khi phát hiện. Giai đoạn hiện tại vẫn chưa thể truy nã, nhưng cần phải tạm giữ anh ta lại. Sasagaki là cảnh sát đã về hưu, hiểu biết rất sâu về con người này, đến đây để hỗ trợ điều tra. Tất nhiên, chuyện này là do trưởng ban điều tra Koga sắp xếp.
Kirihara bị tình nghi giết người.
Khi Sasagaki trông thấy mảnh kính vỡ trong chậu cây xương rồng ở nhà Shinozuka, một ý nghĩ liền loé lên trong đầu ông, đó chính là cách ăn mặc của Matsuura Isamu lúc y mất tích. Có mấy nhân chứng khai rằng “Ông ta thường đeo kính râm Rayban màu xanh lục.”
Sasagaki nhờ Koga điều tra về mảnh kính vỡ. Trực giác của ông chính xác, đó đúng là mảnh kính từ một chiếc Rayban, vả lại bên trên còn sót lại một dấu vân tay nhỏ, rất giống với vân tay của Matsuura mà cảnh sát lấy được ở phòng y, tỷ lệ giống nhau đến chín mươi tám phần trăm.
Trong chậu bonsai tại sao lại có mảnh kính vỡ của Matsuura? Có thể suy luận, hẳn là khi chủ nhân ban đầu của cây xương rồng là bà Karasawa Reiko đổ đất vào chậu hoa, mảnh kính đã lẫn trong đất rồi. Vậy thì, đất ấy từ đâu ra? Nếu không mua đất chuyên dùng để làm vườn, thì việc dùng đất trong vườn nhà mình là suy đoán hợp lý nhất.
Nhưng muốn đào bới vườn nhà Karasawa cần có giấy phép lục soát. Chỉ dựa vào chút chứng cứ mỏng manh ấy, thực sự rất khó để phán đoán có nên đưa ra quyết định táo tợn như vậy hay không. Cuối cùng, trưởng ban điều tra số 1 Koga đã đồng ý không do dự. Tuy hiện nay nhà Karasawa không còn ai cư trú cũng là một yếu tố lớn, nhưng Sasagaki cho rằng, Koga tin vào sự cố chấp của một cảnh sát già đã về hưu.
Cuộc lục soát được tiến hành ngày hôm qua. Trong sân nhà Karasawa, ở chỗ sát mép tường có một khoảnh đất trống. Các điều tra viên giàu kinh nghiệm không chút do dự đào bới từ đó.
Sau khi đào bới được hai tiếng, phát hiện ra một bộ xương trắng. Thi thể không mặc quần áo, đã chết được bảy tám năm. Cảnh sát tỉnh Osaka đã tìm đến Sở Nghiên cứu khoa học điều tra nhờ hỗ trợ xác nhận thân phận người chết. Có đến mấy phương pháp, chí ít muốn chứng minh có phải là Matsuura Isamu hay không chắc chắn không khó.
Sasagaki tin chắc người chết này chính là Matsuura, vì ông nghe được chi tiết trên ngón tay út bàn tay phải của bộ xương có đeo một chiếc nhẫn bạch kim. Ông có thể nhớ lại cảnh bàn tay đeo nhẫn của Matsuura cử động như thể điều đó vừa mới diễn ra hôm qua.
Vả lại, trên tay phải của cái xác còn nắm một chứng cứ khác… trên ngón tay đã hoá thành xương trắng có quấn mấy sợi tóc người, theo suy đoán, đã được giật từ trên đầu đối phương xuống trong lúc ẩu đả.
Vấn đề là, liệu có thể khẳng định đó là tóc của Kirihara Ryoji hay không. Trong tình huống bình thường, có thể dựa vào màu tóc, độ bóng, độ cứng, kích thước, chỉ số tuỷ, trạng thái phân bố của các hạt sắc tố, nhóm máu… để phân biệt tóc của tất cả mọi người. Nhưng lần này, sợi tóc được phát hiện đã rơi ra từ nhiều năm trước, vẫn còn chưa biết được có thể xác định ở mức độ nào, nhưng đối với chuyện này, Koga sớm đã có chuẩn bị từ trước.
“Nếu thật sự không được, thì phải nhờ đến Viện Nghiên cứu Khoa học Hình sự.” Anh đã nói như thế.
Có vẻ Koga nghĩ tới việc tiến hành giám định ADN. Phương pháp so sánh sự sắp xếp chuỗi ADN để phân biệt thân phận, khoảng một hai năm gần đây đã được sử dụng trong một số vụ án. Cục Cảnh sát đã lên kế hoạch trong bốn năm tới sẽ đưa hệ thống này vào tất cả các cơ quan cảnh sát các cấp trên toàn quốc, nhưng trước mắt vẫn do Viện Nghiên cứu Khoa học Hình sự độc quyền phụ trách.
Sasagaki không thể không thừa nhận thời đại đã thay đổi. Vụ án mạng chủ tiệm cầm đồ đã qua mười chín năm, thời gian làm tất cả đều biến dạng, cả cách thức phá án cũng không ngoại lệ.
Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ tìm ra được Kirihara Ryoji. Nếu không thể bắt được anh ta, thì chỉ có bằng chứng suông cũng chẳng ý nghĩa gì. Sasagaki đề nghị cấp trên triển khai giám sát Shinozuka Yukiho, vì cá bống trắng luôn ở ngay bên cạnh tôm pháo. Đến giờ ông vẫn tin chắc như thế. “Ngày cửa hàng đồ hiệu của Yukiho khai trương, Kirihara nhất định sẽ xuất hiện. Việc mở cửa hàng ở Osaka có ý nghĩa đặc biệt với hai người bọn họ, vả lại, Yukiho cũng phải lo quản lý cửa hàng ở Tokyo, không thể thường xuyên đến Osaka được, họ nhất định sẽ không bỏ qua ngày khai trương này đâu.” Sasagaki ra sức thuyết phục Koga.
Koga tán đồng ý kiến của người cảnh sát về hưu. Ngày hôm nay, từ lúc cửa hàng mở cửa, đã có mấy nhóm nhân viên điều tra đổi nhau, liên tục thay đổi địa điểm, duy trì giám sát R&Y. Sasagaki đã đồng hành với các điều tra viên từ sáng sớm, khoảng một tiếng trước, ông vẫn còn ngồi trong quán cà phê đối diện. Nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là Kirihara sẽ xuất hiện, ông bèn đi vào cửa hàng để quan sát.
“Hiện gờ Kirihara vẫn dùng cái tên Akiyoshi Yuichi phải không ạ?” Viên cảnh sát trẻ tuổi thấp giọng hỏi.
“Không biết, có thể là đã đổi rồi.” Sau khi trả lời, Sasagaki nhớ ra chuyện này không liên quan lắm. Cái tên giả Akiyoshi Yuichi này… Ông vẫn luôn cảm thấy dường như mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi, rốt cuộc đến gần đây mới làm rõ được lý do.
Cái tên này ông nghe được từ cậu bé Kikuchi Fumihiko năm ấy.
Kikuchi Fumihiko bị cảnh sát nghi ngờ vì vụ án hiếp dâm, chính lời chứng của Kirihara Ryoji đã trả lại cho anh sự trong sạch. Thế nhưng, khi ấy tại sao anh ta lại bị nghi ngờ nhỉ? Là vì có người báo cảnh sát, cái móc chìa khoá rơi ở hiện trường là của Kikuchi Fumihiko. Kikuchi nói, kẻ “phản bội” ấy tên là Akiyoshi Yuichi.
Tại sao Kirihara lại chọn cái tên này là tên giả cho mình? Nguyên nhân bên trong e rằng phải hỏi chính anh ta mới biết được, nhưng Sasagaki lập luận theo cách của mình. Có lẽ Kirihara tự biết sự sinh tồn của mình được xây dựng trên cơ sở phản bội hết thảy mọi thứ, nên mới có suy nghĩ tự ngược đãi bản thân, tự xưng là Akiyoshi Yuichi. Nhưng việc đã đến nước này, những chuyện đó đều không còn quan trọng nữa.
Sasagaki có thể tự tin là đã hiểu được lý do tại sao Kirihara lại cài bẫy Kikuchi. Bức ảnh trong tay Kikuchi rất bất lợi đối với Kirihara. Nghe nói, trong tấm ảnh chụp Kirihara Yaeko và Matsuura Isamu hẹn hò với nhau. Nếu Kikuchi đem bức ảnh này cho cảnh sát xem, thì sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào? Cuộc điều tra có thể sẽ vì vậy mà triển khai trở lại. Kirihara lo rằng sẽ mất đi chứng cứ ngoại phạm vào hôm xảy ra vụ án, bởi nếu Yaeko và Matsuura bận tư tình với nhau, vậy thì Kirihara sẽ ở một mình một chỗ. Suy nghĩ một cách khách quan thì phía cảnh sát không thể hoài nghi anh ta, khi ấy vẫn còn là học sinh cấp I, nhưng anh ta vẫn hy vọng có thể che giấu chuyện đó. Tối qua, sau khi gặp Kirihara Yaeko, Sasagaki càng tin vào suy luận của mình. Hôm đó, Kirihara Ryoji ở một mình trên tầng hai, nhưng anh ta không hề ở đó suốt. Ở khu vực nhà dân dày đặc như thế, cũng như kẻ trộm có thể dễ dàng đột nhập từ tầng hai, muốn từ tầng hai ra bên ngoài thực sự không phải chuyện khó. Ryoji đã từ trên nóc nhà bám vào mép tường leo xuống, rồi lại men theo đường cũ trở về.
Trong khoảng thời gian đó anh ta đã làm gì?
Trong tiệm bắt đầu phát thông báo sắp đóng cửa, dòng người lập tức đổi hướng.
“Xem ra không được rồi.” Viên cảnh sát trẻ tuổi nói, nữ cảnh sát cũng bực bội đảo măt nhìn xung quanh.
Phía cảnh sát đã vạch ra các bước hành động, nếu như không phát hiện Kirihara Ryoji, hôm nay sẽ chất vấn Shinozuka Yukiho. Nhưng Sasagaki phản đối, ông cho rằng Yukiho sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin nào trợ giúp cho việc phá án. Cô ta ắt sẽ lộ vẻ kinh ngạc đủ để lừa gạt bất cứ ai, mà nói “Trong vườn nhà mẹ tôi phát hiện ra xương người? Thật không thể nào tin nổi. Thế là thế nào?” Cô ta đáp như thế, cảnh sát sẽ làm sao? Takamiya Makoto đã xác nhận là vào dịp tết của bảy năm trước khi Matsuura bị giết, bà Karasawa Reiko nhận lời mời đến nhà Yukiho. Thế nhưng, không có chứng cứ nào chứng minh giữa Yukiho và Kirihara có bất cứ liên quan gì cả.
“Ông Sasagaki, ông xem…” Nữ cảnh sát lẳng lặng chỉ tay.
Đưa mắt nhìn về phía ấy, Sasagaki không khỏi trợn tròn mắt lên. Yukiho đang chậm rãi bước trong cửa hàng, cô ta mặc một bộ vest trắng tinh, trên gương mặt nở nụ cười có thể nói là hoàn mỹ. Đó không còn là gương mặt xinh đẹp nữa, mà là ánh sáng tỏa ra từ cô ta, trong chớp mắt đã thu hút tất cả ánh mắt của khách hàng và nhân viên xung quanh. Có những người ngoảnh lại nhìn theo khi đã đi qua. Có những người thì thầm với nhau. Cũng có những người không che giấu ánh mắt ngưỡng mộ.
“Đúng là một nữ hoàng.” Người cảnh sát trẻ thấp giọng nói.
Thế nhưng, trong mắt Sasagaki, Yukiho tựa như nữ hoàng ấy và một bóng hình khác đang xếp chồng lên nhau. Cô bé ông gặp trong căn hộ cho thuê cũ kỹ, cô bé không có gì để dựa dẫm, không chịu mở rộng tấm lòng.
“Nếu biết được chuyện này sớm hơn một chút…” Câu ông nói với Yaeko tối qua lại vang lên trong óc.
Yaeko đã nói với ông chuyện đó từ năm năm trước, khi ấy bà ta đã khá say. Chính vì vậy, nên mới không giấu giếm gì.
“Giờ tôi mới dám nói, chuyện đó của ông chồng tôi chẳng ra gì cả. Kỳ thực, ông ta vốn không phải như thế, sau này mới dần dần thay đổi. Ông ta chạy theo một sở thích kỳ quặc… nên nói thế nào nhỉ? Cái đó gọi là chứng ấu dâm đúng không? Có hứng thú với mấy đứa bé gái. Lại còn đi mua một đống thứ ảnh quái dị ấy về nữa. Đống ảnh ấy à? Ông ta vừa chết, tôi liền xử lý hết luôn, còn phải nói nữa hay sao?”
Những lời tiếp sau đấy của bà ta càng làm Sasagaki kinh ngạc hơn.
“Có một lần, Matsuura nói với tôi một chuyện rất kỳ quái. Anh ta kể, ông chủ hình như đang mua con gái. Tôi hỏi anh ta mua con gái tức là thế nào, anh ta bảo, tức là bỏ tiền ra cho một đứa con gái còn rất nhỏ rồi lên giường với anh ta. Tôi sợ hết cả hồn, bảo sao lại có người bán cái đó. Matsuura cười tôi, nói bà chủ hồi trước rõ ràng xuất thân từ đó mà ra, thế mà chẳng biết gì cả, thời buổi này, bố mẹ đều nhờ bán con gái mà sống qua ngày đấy.”
Nghe được chuyện này, trong đầu Sasagaki nổi lên một trận phong ba, các dòng suy nghĩ đều trở nên hỗn loạn. Nhưng sau đó những gì không nhìn ra được trong quá khứ, lại hiện ra rõ mồn một như vừa xua tan được sương mù.
Yaeko còn chưa nói hết.
“Không lâu sau, chồng tôi bắt đầu có một số hành vi quái dị khó hiểu. Ông ta chạy đi hỏi tay luật sư quen biết xem muốn nhận con người khác về làm con gái nuôi cần phải làm những thủ tục gì? Khi tôi chất vấn ông ta chuyện này, ông ta liền nổi giận đùng đùng, bảo chẳng liên quan gì đến tôi cả. Vẫn chưa hết, ông ta còn đòi ly hôn với tôi nữa. Tôi nghĩ, từ lúc ấy, đầu óc ông ta chắc đã có vấn đề rồi.”
Sasagaki cho rằng, đây chính là mấu chốt.
Kirihara Yosuke thường xuyên đến căn hộ của mẹ con nhà Nishimoto, mục đích không phải là Nishimoto Fumiyo, mà nhắm vào Nishimoto Yukiho. Chắc hẳn, ông ta đã nhiều lần mua thân thể cô bé, căn hộ cũ kỹ đó chính là nơi dùng để tiến hành thứ giao dịch bệnh hoạn ấy.
Lúc này, đương nhiên Sasagaki nảy ra một nghi vấn.
Khách hàng phải chăng chỉ có một mình Kirihara Yosuke?
Terasaki Tadao chết vì tai nạn ô tô thì sao? Tổ chuyên án coi y là tình nhân của Nishimoto Fumiyo, nhưng không ai có thể khẳng định Terasaki không có sở thích biến thái giống như Kirihara Yosuke.
Tiếc là hiện giờ những điều ấy đều không thể chứng minh được nữa. Cho dù khi ấy vẫn còn khách làng chơi khác, cũng không biết tìm lại từ đâu.
Người duy nhất có thể xác định được, chỉ có Kirihara Yosuke.
Một triệu yên của Kirihara Yosuke, quả nhiên chính là số tiền giao dịch đưa cho Nishimoto Fumiyo, số tiền ấy không phải để bà ta làm tình nhân của Kiriahara Yosuke, mà là cái giá để nhận nuôi con gái bà ta. Hẳn là, sau mấy lần mua bán, ông ta hy vọng có thể chiếm lấy con gái bà ta làm của riêng.
Yosuke đi rồi, Fumiyo ngồi lại một mình trên ghế xích đu công viên. Bà ta có đang vướng bận suy nghĩ nào không?
Sau khi nói chuyện với Fumiyo, Yosuke đến thư viện, để đón cô bé xinh xắn đã giành được trái tim mình. Quá trình xảy ra tiếp theo, Sasagaki có thể hình dung rõ ràng. Kirihara Yosuke dẫn cô bé vào toà nhà đang xây dở. Có phải cô bé từng kháng cự? Sasagaki suy đoán, có lẽ là không. Yosuke nhất định đã nói với cô thế này “Ta đã trả một triệu yên cho mẹ cháu rồi…”
Chỉ nội việc tưởng tượng trong căn phòng đầy bụi bặm đó đã xảy ra chuyện gì cũng đủ khiến người ta thấy lộn mửa. Thế nhưng, nếu có người nhìn thấy cảnh tượng đó thì sao chứ? Sasagaki không tin là Ryoji lúc đó đang tình cờ chơi đùa trong hệ thống thông gió. Ryoji trốn khỏi nhà qua lối cửa sổ tầng hai, hẳn là để đến thư viện. Có lẽ cậu ta thường làm vậy để gặp Yukiho, khoe với cô bé tài cắt giấy của mình. Duy chỉ có thư viện ấy, mới là chốn nghỉ của hai trái tim thơ trẻ. Nhưng hôm đó, Ryoji lại thấy một cảnh tượng kỳ dị bên cạnh thư viện. Bố cậu và Yukiho đi cùng nhau. Cậu đi theo. Họ vào toà nhà ấy.
Hai người làm gì trong đó? Cậu bé cảm thấy một nỗi bất an vô hình dâng lên. Muốn rình xem họ làm gì chỉ có một cách, cậu ta ngay lập tức bò vào trong ống thông gió.
Vậy là, có thể cậu ta đã nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nhất kia. Khoảnh khắc ấy, trong lòng cậu bé, ông bố đã trở thành một con dã thú xấu xí và tàn ác. Chắc chắn cơ thể của cậu ta đã bị sự đau khổ và căm phẫn chi phối. Đến giờ, Sasagaki vẫn nhớ rõ vết thương của Kirihara Yosuke, đó cũng là vết thương trong lòng cậu bé. Giết chết bố mình xong, Ryoji để Yukiho chạy trước. Chất gạch sau cửa, hy vọng có thể nhờ vậy mà ít nhiều kéo dài thời gian phát hiện ra vụ án mạng, có lẽ đó là tất cả những gì mà trí óc cậu bé nghĩ được. Sau đó, cậu ta lại chui vào ống thông gió. Hễ nghĩ đến tâm trạng cậu ta lúc bò trong ống thông gió của toà nhà, Sasagaki lại thấy lòng đau như cắt.
Sau đó, hai người giao hẹn với nhau thế nào thì không thể biết được. Sasagaki suy đoán, có lẽ không có chuyện giao hẹn gì cả, họ chỉ muốn bảo vệ linh hồn của mình mà thôi. Kết quả, Yukiho không bao giờ dùng gương mặt thật để đối mặt với thế gian, Ryoji thì đến giờ vẫn đang luẩn quẩn trong ống thông gió tăm tối. Động cơ trực tiếp khiến Ryoji giết Matsuura, chắc là vì Matsuura giữ bí mật về chứng cứ ngoại phạm của anh ta. Có lẽ, trong một dịp tình cờ, Matsuura phát hiện ra có thể Ryoji đã phạm tội giết bố. Rất có thể y đã ngầm ám chỉ chuyện này với Ryoji, ép anh ta tham gia vào hành động làm bản lậu của trò chơi điện tử lần đó. Nhưng Sasagaki cho rằng, còn một động cơ nữa khiến Ryoji sát hại Matsuura. Vì không ai có thể khẳng định chứng ấu dâm của Kirihara Yosuke có phải bắt nguồn từ chuyện Yaeko ngoại tình hay không. Trong căn phòng kín trên tầng hai ấy, Ryoji ắt hẳn đã vô số lần trông thấy chuyện xấu xa của mẹ mình và Matsuura. Tất cả đều do tên đó hại bố mẹ mình phát điên… anh ta có nghĩ vậy cũng không có gì là lạ.
“Ông Sasagaki, chúng ta đi thôi.”
Tiếng gọi của viên cảnh sát làm Sasagaki giật mình sực tỉnh, ông đưa mắt nhìn quanh, trong quán cà phê đã không còn khách nào khác.
Vẫn không xuất hiện à…
Trong lòng ông không khỏi có cảm giác hụt hẫng. Sasagaki cảm thấy, nếu hôm nay không tìm được Kirihara ở đây, sợ rằng sẽ không thể bắt được anh ta nữa. Nhưng dù sao cũng không thể ở lì đây mãi được. Đi thôi, ông chán nản nâng cơ thể nặng nề của mình đứng dậy. Ra khỏi quán cà phê, ba người cùng lên thang cuốn. Khách hàng đang túm năm tụm ba rời khỏi. Nhân viên cửa hàng dường như rất hài lòng vì hoạt động ưu đãi ngày khai trương đầu tiên đã thành công tốt đẹp. Ông già Noel đứng ngoài cửa phát thiệp đang đi thang cuốn lên trên, thoạt nhìn ông ta cũng toát lên một vẻ mệt mỏi nhưng vui sướng. Xuống khỏi thang cuốn, Sasagaki đảo mắt nhìn quanh trong cửa hàng, không thấy bóng dáng Yukiho đâu. Lúc này chắc cô ta bắt đầu tính toán doanh thu ngày hôm nay rồi.
“Ông vất vả rồi.” Trước khi ra khỏi cửa hàng, viên cảnh sát trẻ khẽ nói.
“Đâu có gì.” Sasagaki trả lời, khẽ gật đầu. Sau này chỉ còn biết giao lại cho bọn họ mà thôi, giao lại cho thế hệ trẻ.
Sasagaki và những người khách khác cùng ra về. Đôi cảnh sát giả làm tình nhân cũng nhanh chóng bước ra, đi về phía đồng nghiệp giám sát ở một điểm khác. Có lẽ, tiếp sau đây bọn họ sẽ đi tìm Yukiho để phỏng vấn.
Sasagaki kéo áo khoác, nhấc chân bước đi. Trước mặt ông là hai mẹ con, bọn họ dường như cũng vừa mới từ R&Y đi ra.
“Món quà này hay quá nhỉ, để mang về khoe bố nhé.” Người mẹ nói với đứa con.
“Vâng ạ.” Cô bé chừng ba bốn tuổi gật đầu đáp, trên tay cô cầm thứ gì đó, đang khe khẽ phất phơ. Trong khoảnh khắc, Sasagaki mở to hai mắt.
Cô bé cầm một tờ giấy màu đỏ, cắt thành hình một con tuần lộc rất đẹp.
“Cái này… ở đâu ra vậy?” Sasagaki từ phía sau tóm lấy cánh tay cô bé.
Người mẹ lộ vẻ hoảng hốt, muốn bảo vệ con gái mình. “Có, có chuyện gì vậy?”
Cô bé dường như sắp sửa khóc oà lên đến nơi, người qua đường không ai không đưa mắt qua phía này.
“À! Xin lỗi. Cho tôi hỏi… cái này ở đâu ra vậy?” Sasagaki chỉ vào hình cắt giấy trên tay cô bé.
“Ở đâu ra chứ… được tặng ạ.”
“Tặng ở đâu?”
“Trong cửa hàng đó.”
“Ông già Noel.” Cô bé trả lời.
Sasagaki lập tức xoay người, chẳng buồn để ý đến đầu gối đau nhức vì giá lạnh, ông dốc hết sức chạy như điên. Cửa hàng đã bắt đầu đóng cửa, nhưng các cảnh sát vẫn ở gần đó chưa ra về. Nhìn thấy bộ dạng của Sasagaki, tất cả đều biến sắc mặt.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Một người trong bọn họ hỏi.
“Ông già Noel!” Sasagaki hét lớn. “Chính là hắn ta!”
Các cảnh sát lập tức hiểu ra, liền mở cánh cửa kính đang đóng lại, xông vào bên trong, bất chấp các nhân viên ra sức ngăn cản, giẫm lên chiếc thang cuốn đã ngừng hoạt động lao lên trên tầng. Sasagaki vốn định xông lên theo bọn họ, nhưng trong đầu ông lại tức khắc nảy ra một ý nghĩ khác. Ông rẽ ngoặt vào con ngõ nhỏ bên cạnh toà nhà.
Ngu thật! Mình đúng là quá ngu xuẩn! Mình đuổi theo cậu ta bao nhiêu năm rồi! Không phải cậu ta luôn bảo vệ Yukiho từ nơi không ai nhìn thấy hay sao? Vòng ra sau toà nhà, Sasagaki nhìn thấy một cầu thang gắn tay vịn bằng sắt, bên trên có một cánh cửa. Ông leo lên cầu thang, mở cửa ra. Trước mắt ông là một người đàn ông đang đứng, một người mặc đồ đen. Đối phương dường như cũng bất ngờ vì có người đột nhiên xuất hiện trước mặt. Đây quả là một khoảng thời gian kỳ lạ. Sasagaki lập tức hiểu ra người trước mặt mình chính là Kirihara Ryoji. Nhưng ông không hề nhúc nhích, cũng không lên tiếng, đầu óc bình tĩnh đưa ra phán đoán: thằng nhãi này cũng đang nghĩ xem mình là ai.
Thế nhưng, khoảng thời gian ấy có lẽ chỉ kéo dài chưa được một giây. Người kia đã xoay người, chạy theo hướng ngược lại.
“Đứng lại!” Sasagaki đuổi sát không buông.
Xuyên qua hành lang là khu vực bán hàng. Các cảnh sát đã xuất hiện, Kirihara dốc toàn bộ sức lực lao vào giữa các giá hàng bày toàn hộp với thùng. “Chính là hắn ta!” Sasagaki hét lớn. Các cảnh sát lập tức đuổi theo. Chỗ này là tầng hai. Kirihara đang chạy về phía chiếc thang cuốn đã ngừng hoạt động, Sasagaki tin rằng anh ta không thể thoát thân được nữa.
Nhưng Kirihara không chạy lên cầu thang, mà dừng lại, không chút do dự tung mình nhảy xuống tầng một. Bên tai vang lên tiếng hét của nhân viên cửa hàng, tiếng đổ vỡ vang lên liền sau đó, tựa như cú va đập đã làm hỏng mất thứ gì đó. Mấy cảnh sát lao xuống cầu thang như bay.
Sasagaki cũng đã đến chỗ cầu thang. Trái tim không chịu nổi nữa, ông ấn vào lồng ngực đang đau nhói, chầm chậm đi xuống.
Cây thông Noel khổng lồ đã đổ xuống, bên cạnh chính là Kirihara Ryoji. Anh ta nằm sóng soài, hai tay hai chân choãi ra, không nhúc nhích. Một viên cảnh sát lại gần, định kéo anh ta dậy, nhưng ngừng lại ngay sau đó, ngoảnh đầu nhìn Sasagaki.
“Sao vậy?” Sasagaki hỏi. Không có câu trả lời.
Sasagaki bước đến gần, định xoay gương mặt Kirihara lên. Lúc này, tiếng hét lại vang lên lần nữa.
Có thứ gì đó cắm trên ngực Kirihara, vì máu tươi phun ra như suối nên khó nhận ra được, nhưng Sasagaki chỉ thoáng đã biết ngay. Đó chính là chiếc kéo mà Kirihara coi như báu vật, chiếc kéo đã thay đổi cả cuộc đời anh ta!
“Mau đưa tới bệnh viện!” Có người hét lên, rồi tiếng bước chân chạy sầm sập lại vẳng tới. Sasagaki hiểu, chẳng ích gì nữa, ông đã nhìn xác chết quen rồi. Cảm giác xung quanh có người, Sasagaki ngẩng đầu lên. Yukiho đứng ngay cạnh ông, gương mặt trắng muốt như tuyết đang cúi nhìn Kirihara.
“Người này… là ai?” Sasagaki nhìn vào mắt cô ta.
Gương mặt Yukiho vô cảm, tựa như ma nơ canh. Cô ta lạnh lùng trả lời. “Tôi không biết. Việc thuê lao động thời vụ toàn bộ đều do cửa hàng trưởng phụ trách.”
Lời vừa mới dứt, một cô gái trẻ liền xuất hiện bên cạnh. Sắc mặt cô tái mét, cất giọng yếu ớt. “Tôi là cửa hàng trưởng Hanamoto.”
Cảnh sát bắt đầu hành động. Người thực hiện các biện pháp bảo vệ hiện trường, người chuẩn bị thẩm vấn cửa hàng trưởng, người vỗ lên vai Sasagaki, mời ông rời xa cái xác. Sasagaki loạng choạng ra khỏi vòng vây của cảnh sát. Chỉ thấy Yukiho đang vịn cầu thang đi lên tầng, bóng lưng cô ta tựa như một bóng ma màu trắng.
Yukiho không ngoảnh đầu lại, dù chỉ một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.