Bạch Dạ Hành

CHƯƠNG XIII – PHẦN 6



Tất nhiên, ý nghĩ bất ngờ đó không phải lập tức xuất hiện trong đầu Sasagaki. Một chuyện rất nhỏ nhặt đã làm ông chú ý đến thằng bé tên Kirihara Ryoji này.
Đó là chuyện xảy ra rất lâu sau vụ án mạng, khi Sasagaki quay lại tiệm cầm đồ Kirihara.
Sasagaki làm bộ nói chuyện phiếm hòng moi được chút gì đó liên quan đến Kirihara Yosuke lúc còn sống từ miệng Matsuura. Matsuura tỏ rõ thái độ chán ghét, cũng chẳng muốn nghiêm túc trả lời những câu hỏi Sasagaki đặt ra. Hơn một năm trời không ngừng bị thẩm vấn hỏi han, cũng khó trách y không sao giữ nổi thái độ hoà nhã như lúc đầu.
“Ông cảnh sát à, ông đến bao nhiêu lần nữa cũng không có kết quả gì đâu.” Matsuura chau mày nói.
Lúc này, ánh mắt Sasagaki dừng lại ở một quyển sách đặt trên góc tủ quầy. Ông cầm quyển sách ấy lên, hỏi Matsuura “Đây là…”
“Ồ, đấy là sách của Ryo.” Y trả lời. “Vừa nãy chẳng hiểu nó làm cái gì mà bỏ ở đó, chắc là quên mất rồi.”
“Ryoji thích đọc sách à?”
“Nó đọc cũng khá nhiều, quyển ấy hình như là mua, nhưng hồi trước nó cũng thường đến thư viện lắm.”
“Thường đến thư viện?”
“Phải rồi.” Matsuura gật đầu, vẻ mặt như thể đang nói: thế thì có gì không ổn?
“Hừm.” Sasagaki gật đầu, trả quyển sách về vị trí cũ, nhưng bắt đầu cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.
Đó là quyển Cuốn theo chiều gió, cũng chính là quyển sách mà Yukiho đang đọc lúc Sasagaki đến tìm Nishimoto Fumiyo.
Sasagaki không biết đây có thể gọi là điểm chung hay không. Hai học sinh cấp I ham đọc sách tình cờ lại đọc cùng một quyển sách, khả năng này là rất lớn. Vả lại, Yukiho và Ryoji không phải đọc Cuốn theo chiều gió trong cùng một thời điểm, Yukiho đọc nó sớm hơn một năm.
Nhưng đây cũng là một sự trùng hợp khiến người ta cảm thấy tò mò, vậy là Sasagaki đến thư viện đó. Từ toà nhà phát hiện cái xác của Kirihara Yosuke đi về phía Bắc chừng hai trăm mét, có một nhà nhỏ màu xám. Đó chính là thư viện.
Sasagaki đưa cho nữ thủ thư đeo kính, thoạt nhìn đã biết thời trẻ là một thiếu nữ mê văn chương xem ảnh Nishimoto Yukiho. Cô vừa nhìn tấm ảnh, đã gật mạnh đầu.
“Cô bé này hồi trước hay đến lắm, lần nào cũng mượn rất nhiều sách, tôi nhớ cô bé.”
“Cô bé chỉ đến một mình à?”
“Vâng, chỉ đến một mình.” Nói đoạn, người thủ thư hơi nghiêng nghiêng đầu. “À, nhưng mà, thỉnh thoảng cũng đi với bạn nữa, một cậu bé.”
“Cậu bé, hình như là bạn học.”
Sasagaki vội vàng lấy ảnh ra, là ảnh chụp vợ chồng nhà Kirihara với Ryoji. Ông chỉ vào Ryoji nói “Có phải cậu bé này không?”
Người thủ thư nheo nheo mắt nhìn tấm ảnh.
“Vâng, có vẻ giống, nhưng tôi không dám chắc một trăm phần trăm.”
“Chúng luôn đi với nhau à?”
“Tôi nghĩ là không, chỉ thỉnh thoảng thôi. Hai đứa nó thường cùng tìm sách. À, còn nữa, chúng còn chơi trò cắt giấy.”
“Cắt giấy?”
“Cậu bé khéo tay cắt giấy thành các hình khác nhau cho cô bé xem. Tôi nhớ mình từng nhắc nhở nó đừng vứt giấy vụn ra lung tung. Nhưng tôi xin nhắc lại là, tôi thật sự không thể xác định nó có phải thằng bé ở trên ảnh hay không, chỉ có thể nói là rất giống.”
Có lẽ sợ ý kiến của mình có ảnh hưởng gì đó mang tính quyết định nên giọng người thủ thư nghe rất cẩn trọng. Thế nhưng, Sasagaki đã gần như xác định. Trong đáy mắt ông hiện lên hình cắt giấy tinh xảo từng thấy trong phòng Ryoji. Thì ra Yukiho và Ryoji thường gặp nhau ở đây. Lúc xảy ra án mạng, hai đứa đã quen nhau rồi.
Đối với Sasagaki, đây gần như là một phát hiện mới đảo ngược tất cả những gì ông nghĩ trước đó, cách nhìn của ông đối với vụ án mạng đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Vậy là, ông lại quay về với giả thiết hung thủ thoát thân qua lối thông gió.
Nếu là Kirihara Ryoji, thì có thể chui qua chui lại tự nhiên trong ống thông gió. Sự thật là một cậu bé từng học cùng lớp với Ryoji hồi lớp ba và lớp bốn ở trường cấp I Oe nói, bọn chúng thường hay chui vào ống thông gió chơi. Theo lời cậu bé ấy, Ryoji rất thông thạo vị trí và hướng đi trong hệ thống thông gió của toà nhà.
Còn chứng cứ ngoại phạm? Vào thời điểm được suy đoán là thời điểm tử vong của Kirahara Yosuke, Ryoji, Yaeko và Matsuura đều ở nhà. Nhưng khả năng hai người kia bao che cho Ryoji rất lớn, mà tổ chuyên án lại chưa từng xem xét kỹ theo chiều hướng này.
Nhưng mà…
Con trai liệu có sát hại cha đẻ của mình hay không?
Lẽ dĩ nhiên, trong lịch sự tội phạm dài đằng đẵng, cũng có nhiều vụ án con giết cha. Nhưng đằng sau những vụ án dị thường như thế, chắc chắn phải có bối cảnh, động cơ và điều kiện. Nếu bị hỏi giữa hai cha con Kirihara phải chăng có tồn tại một trong những vấn đề trên, Sasagaki đành phải trả lời là không có vấn đề gì cả. Theo như ông điều tra được, giữa hai cha con nhà này không hề có bất kỳ va chạm gì. Chẳng những vậy, gần như tất cả lời khai đều nói Kirihara Yosuke cưng chiều đứa con duy nhất, Ryoji cũng rất kính trọng cha mình.
Sasagaki một mặt tiếp tục tiến hành điều tra thực địa, một mặt nghi ngờ phải chăng đây là tưởng tượng của mình, liệu có phải đó chỉ là những ý tưởng hão huyền nảy sinh do suy nghĩ quá nhiều vì rơi vào giữa đám sương mù mờ mịt hay không?
“Tôi hiểu rất rõ, nếu nói với người khác những suy đoán này, chỉ tổ bị coi là viển vông hão huyền. Vì vậy, giả thuyết cho rằng Ryoji là hung thủ, tôi thậm chí còn không nhắc đến với đồng nghiệp và cấp trên. Nếu nói ra, nhất định bọn họ sẽ nghĩ đầu óc tôi có vấn đề, có lẽ từ khi ấy đã phải lùi khỏi tuyến đầu rồi.” Sasagaki cười thiểu não. Thái độ nửa đùa nửa thật.
“Vậy thì, sau này ông có phát hiện thêm gì về động cơ hay không?” Kazunari hỏi.
Sasagaki lắc đầu. “Vào thời điểm đó phải nói là không có phát hiện, Ryoji không thể nào vì một triệu yên đó mà giết chết cha mình được.”
“Ông nói là vào thời điểm đó không có, thế tức là, giờ đã có rồi?”
Kazunari hơi nhổm người lên, Sasagaki giơ tay bảo anh ta đừng rốt ruột.
“Làm ơn để tôi kể theo thứ tự. Trong tình trạng ấy, tôi muốn tự mình điều tra cũng bị ngăn trở. Nhưng sau đấy tôi vẫn luôn theo dõi hai đứa trẻ này. Nói vậy nhưng không phải lúc nào cũng bám sát, chỉ là thỉnh thoảng đến khu vực quanh đấy hỏi thăm một vài thông tin, nắm được quá trình trưởng thành của chúng, học trường nào lớp nào chẳng hạn, vì tôi cho rằng, bọn chúng ắt hẳn sẽ tiếp xúc với nhau vào một lúc nào đó, ở một nơi nào đó.”
“Kết quả thế nào?”
Sasagaki đáp lại bằng một tiếng thở dài.
“Tôi không thể tìm ra được điểm giao nhau giữa hai con người này. Nhìn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, bọn chúng đều là hai người hoàn toàn không có dính dáng gì đến nhau. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài, chắc là ngay cả tôi cũng sẽ bỏ cuộc.”
“Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Đúng thế, hồi chúng học lớp chín…” Sasagaki đưa ngón tay vào bao thuốc, nhưng bên trong đã trống không. Kazunari liền mở nắp hộp thuỷ tinh đặt trên bàn, bên trong đừng đầy thuốc lá hiệu Kent. Sasagaki nói cảm ơn, đoạn cầm lên một điếu.
“Hồi học lớp chín… nói vậy, có liên quan đến vụ bạn học của Karasawa Yukiho bị tấn công?” Kazunari vừa châm thuốc cho Sasagaki vừa nói.
Sasagaki nhìn Kazunari. “Anh cũng biết chuyện đó à?”
“Anh Imaeda nói cho tôi biết.” Kazunari đáp, vụ án nghi là hiếp dâm thời cấp II, rồi chuyện người phát hiện ra nạn nhân là Yukiho, đều do Imaeda nói với anh ta. Kazunari còn nói, anh ta từng kể với Imaeda, thời đại học bản thân mình cũng biết đến một vụ việc tương tự, và Imaeda đã coi Yukiho là điểm liên kết giữa hai vụ việc này.
“Quả không hổ là thám tử chuyên nghiệp, cả những chuyện này mà cũng điều tra được. Tôi đang muốn nói đến vụ án hiếp dâm đó đây.”
“Vâng.”
“Chỉ có điều, góc nhìn của tôi có hơi khác với anh Imaeda. Vụ án hiếp dâm đó cuối cùng không bắt được thủ phạm, nhưng khi ấy có một nghi can, đó là một học sinh lớp chín của một trường khác. Nhưng sau đó đã xác nhận được chứng cứ ngoại phạm của cậu ta, giải tỏa mọi nghi ngờ. Vấn đề là ở người xác nhận chứng cứ ngoại phạm của nghi phạm kia.” Sasagaki phun ra một màn khói mà ông gọi là khói thuốc lá cao cấp hình thành bởi thuốc lá cao cấp, rồi tiếp lời “Nghi phạm ấy tên là Kikuchi Fumihiko, chính là anh trai của cậu bé phát hiện ra cái xác mà tôi nhắc đến lúc nãy, còn người làm chứng cậu ta không có mặt tại hiện trường, chính là Kirihara Ryoji.”
“Ồ?” Kazunari kinh ngạc thốt lên một tiếng, thân hình hơi bật dậy khỏi sô-pha.
Sasagaki có vẻ rất hài lòng trước phản ứng của anh ta.
“Chuyện này đúng là thật kỳ lạ! Không thể giải thích bằng hai chữ ‘trùng hợp’ được.”
“Rốt cuộc là thế nào?”
“Trên thực tế, vụ án hơn một năm rồi tôi mới nghe nói đến. Chính Kikuchi Fumihiko nói cho tôi biết.”
“Chính cậu ta?”
“Vì việc phát hiện ra xác chết kia nên tôi có quen biết hai anh em Kikuchi. Một lần tình cờ gặp lại sau một thời gian dài, Kikuchi Fumihiko có nói rằng một năm trước xảy ra một chuyện kỳ lạ, sau đó kể lại vụ hiếp dâm cùng chuyện cậu ta bị nghi ngờ.”
Sasagaki tình cờ gặp Kikuchi Fumihiko phía trước một đền thờ Thần Đạo bên cạnh trường cấp I Oe. Bấy giờ cậu ta đã là một học sinh cấp III. Sau khi kể chuyện trường lớp, cậu ta dường như sực nhớ ra, bèn kể lại chuyện vụ hiếp dâm đó.
“Nói một cách vắn tắt là thế này: lúc vụ án xảy ra, Kikuchi đang xem phim. Đúng lúc cậu ta khổ sở không biết chứng minh chuyện này thế nào, Kirihara Ryoji liền xuất hiện. Phía đối diện rạp chiếu phim có một hiệu sách nhỏ, hôm ấy Kirihara và người bạn thời cấp I cùng ở trong hiệu sách đó, tình cờ trông thấy Kikuchi đi vào rạp chiếu phim. Cảnh sát cũng đã xác nhận lại với người bạn đi cùng Kirihara, chứng minh lời khai của cậu ta là sự thật.”
“Vì vậy Kikuchi đã được minh oan?”
“Đúng thế, Kikuchi cho rằng mình rất may mắn. Nhưng chẳng bao lâu sau, Kirihara liền liên lạc với cậu ta, ý nói rằng, nếu cậu ta biết điều thì đừng có làm bừa.”
“Làm bừa?”
“Kikuchi nói, lúc ấy cậu ta lấy được một tấm ảnh từ chỗ bạn, nghe nói là chụp mẹ Kirihara với người làm công trong tiệm cầm đồ hẹn hò với nhau. Kikuchi từng cầm tấm ảnh đó cho Kirihara xem.”
“Ảnh hẹn hò… nói như vậy, hai người họ quả nhiên là có tư tình.”
“Chắc vậy. Nhưng tạm gác chuyện này sang một bên đã.” Sasagaki gật đầu, gảy gảy tàn thuốc “Kirihara yêu cầu Kikuchi giao tấm ảnh ra, đồng thời bắt cậu ta phải thề, từ đó trở đi không được tìm hiểu về vụ án mạng ấy nữa.”
“Nghĩa là đòi trả ơn nhỉ.”
“Đúng thế. Nhưng mà, sau đó Kikuchi nghĩ kỹ lại chuyện này, cho rằng sự việc có thể không đơn thuần như vậy, nên mới kể với tôi.”
Sasagaki vừa nói vừa nhớ lại gương mặt mọc đầy mụn trứng cá của Kikuchi Fumihiko.
“Không đơn thuần nghĩa là…”
“Nghĩa là tất cả có thể đều là sắp đặt.” Điếu thuốc giữa hai ngón tay Sasagaki đã rất ngắn, nhưng ông vẫn rít thêm một hơi nữa. “Sở dĩ Kikuchi bị nghi ngờ vì móc chìa khoá của cậu ta rơi ở hiện trường. Nhưng Kikuchi nói cậu ta chưa từng đến chỗ đó, mà cái móc chìa khoá ấy cũng không phải thứ dễ dàng rơi ra được.”
“Ý ông là, Kirihara Ryoji đã trộm cái móc chìa khoá, rồi bỏ ở hiện trường.”
“Có vẻ Kikuchi nghĩ như thế. Vậy nên cậu ta nói Kirihara mới là hung thủ thực sự. Sau khi trông thấy Kikuchi ở rạp chiếu phim cùng người bạn kia, cậu ta lập tức chạy đến hiện trường, tấn công cô bé đã xác định từ trước rồi để lại chứng cứ, khiến Kikuchi bị nghi ngờ.”
“Từ trước đó Kirihara đã biết Kikuchi sẽ đi xem phim vào ngày hôm ấy sao?” Kazunari đưa ra một nghi vấn hiển nhiên.
“Vấn đề chính là ở đây.” Sasagaki giơ ngón trỏ lên. “Kikuchi nói, cậu ta không hề kể chuyện này cho Kirihara biết.”
“Vậy thì, chẳng phải Kirihara không thể sắp đặt được cái bẫy này sao?”
“Đúng là sẽ dẫn đến kết luận đó, suy luận của Kikuchi cũng bị kẹt lại ở đây.”
“Nhưng mà, cháu vẫn cảm thấy chuyện này nhất định là do nó bày ra.” Đến giờ Sasagaki vẫn nhớ như in nét mặt không phục của Kikuchi khi nói ra những lời đó.
“Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì vậy sau khi nghe chuyện của Kikuchu, bèn tìm đọc lại ghi chép của vụ án hiếp dâm đó, kết quả làm tôi giật mình kinh ngạc.”
“Vì Karasawa Yukiho cũng dính dáng vào phải không?”
“Chính thế.” Sasagaki giật mạnh đầu. “Nạn nhân là một cô bé tên Fujimura Miyako, người phát hiện là Karasawa Yukiho. Tôi cho rằng ở đây nhất định có vấn đề, nên lại tìm gặp Kikuchi, xác định lại tường tận từng chi tiết.”
“Ông nói tường tận tức là…”
“Chi tiết từng sự việc xảy ra cho đến ngày cậu ta đi xem phim. Kết quả, tôi phát hiện ra một chuyện rất thú vị.”
Sasagaki thấy miệng khô khốc, bèn uống hết chỗ cà phê đã lạnh ngắt. “Khi đó, mẹ Kikuchi đang làm việc ở hàng bán bánh ngọt trong chợ, vé xem phim ưu đãi là của khách cho mẹ cậu ta. Lại là bộ phim Kikuchi rất muốn xem. Tuy nhiên, thời hạn sử dụng lại chính là ngày hôm đó, như vậy tức là, cậu ta chỉ có thể đi xem luôn hôm đó thôi.”
Nghe tới đây, Kazunari dường như đã hiểu được ý của Sasagaki.
“Người khách cho tấm vé ưu đãi ấy là ai?”
“Cậu ta không biết họ tên, nhưng nhớ là mẹ mình từng nói thế này: một cô bé phong thái tao nhã, chắc học lớp chín hoặc cấp III…”
“Karasawa Yuhiko?”
“Nghĩ như vậy cũng không bất ngờ gì đúng không? Nếu cho rằng Karasawa Yukiho và Kirihara Ryoji muốn bịt miệng Kikuchi, nên mới thiết kế ra vụ án hiếp dâm đó, mọi việc đều trở nên rất logic. Tuy rằng vì chuyện này mà hy sinh một cô bé vô tội hoàn toàn không liên quan gì, thật không thể tìm được từ ngữ nào ngoài từ ‘tàn nhẫn’.”
“Không, cô bé họ Fujimura ấy, có lẽ không thể nói là hoàn toàn không liên quan.”
Câu nói này làm Sasagaki nhìn chằm chằm vào Kazunari “Anh nói vậy là ý gì?”
“Bọn chúng chọn cô bé ấy là có nguyên nhân. Đây cũng là do anh Imaeda nói với tôi.”
Kazunari thuật lại chuyện cô bé bị tấn công có ý cạnh tranh với Yukiho, còn đi khắp nơi gieo rắc tin đồn về thân thế của Yukiho, nhưng sau khi sự việc xảy ra lại hoàn toàn thay đổi thái độ, hết sức nghe lời Yukiho… cho Sasagaki. Ông hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này đấy. Thì ra thế, vụ việc này có thể cùng lúc đạt được mục đích của Karasawa và Kirihara, đúng là một mũi tên trúng hai đích!” Sasagaki trầm ngâm, sau đó, ông nhìn Shinozuka nói “Có chuyện này hơi khó nói, nhưng vụ việc xảy ra thời đại học mà anh Shinozuka vừa nhắc đến lúc nãy, có đúng là ngẫu nhiên không?”
Kazunari nhìn vào mắt Sasagaki. “Ý ông là, đó cũng là ý đồ của Karasawa Yukiho?”
“Tôi không thể khẳng định là không phải vậy.”
“Anh Imaeda cũng đưa ra suy lận tương tự.”
“Vậy sao? Đúng như tôi nghĩ.”
“Nếu đúng là thế, tại sao cô ta phải làm chuyện đó chứ?”
“Vì cô ta tin cách làm này có thể dễ dàng tước đoạt đi linh hồn của đối phương.”
“Tước đoạt linh hồn?”
“Đúng. Động cơ sát hạt tay chủ tiệm cầm đồ, có lẽ ẩn giấu trong niềm tin như vậy.”
Đúng lúc Kazunari trợn tròn mắt lên, chiếc điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.