Bắt lửa

Chương 16 – Phần 2



Beetee rà soát tôi dưới cặp kính của ông ta. “Đúng vậy. Cháu có phải làm tương tự như vậy về việc sản xuất than năm nay không?” ông hỏi.

“Dạ không. Ừm, Chúng cháu mất vài tuần khi họ đưa tới một người cầm đầu Bảo vệ hoà bình mới và đội của hắn, nhưng không giúp được gì cả,” tôi nói. “Cho sản xuất, ý cháu là vậy. Hai tuần ngồi xung quanh nhà mà không làm gì cả đồng nghĩa với hai tuần phải chịu đói với hầu hết mọi người.”

Tôi nghĩ họ hiểu tôi đang cố nói điều gì. Đó là chúng tôi không có cuộc nổi dậy nào cả. “Ồ, Thật hổ thẹn,” Wiress nói bằng một thứ giọng khinh khi đầy thất vọng. “Ta nghĩ quận của cháu phải rất…” bà lê giọng, bị phân tâm bởi thứ gì đó trong đầu bà.

“Thật thú vị,” Beetee thêm vào. “Cả hai chúng ta đều nghĩ vậy.”

Tôi thấy thật tệ, biết rằng quận của họ phải cam chịu nhiều hơn quận chúng tôi. Tôi thấy tôi phải bảo vệ những người của mình. “Không có nhiều người trong chúng ta ở quận 12,” tôi nói. “Không phải chuyện sẽ ra sao nếu ở cạnh lực lượng Bảo vệ hòa bình bây giờ. Nhưng cháu nghĩ, chúng ta đều rất thú vị.”

Khi chúng tôi di chuyển qua các trạm trú ẩn, Wiress dừng lại và nhìn chăm chăm vào những nhà sản xuất Trò chơi đang đi lang thang xung quanh, chỉ – ăn – và – uống, thỉnh thoảng chú ý tới chúng tôi. “Nhìn kìa,” bà bảo, khẽ gật đầu về hướng của họ. Tôi nhìn lên và thấy Plutarch Heavensbee trong chiếc áo choàng tím tuyệt đẹp với cổ áo lông được cắt tỉa chỉnh tề biểu thị anh chính là người đứng đầu sản xuất Trò chơi. Anh ta đang gặm một cái chân con gà tây.

Tôi không hiểu tại sao điều này đáng được bình luận nhưng tôi nói, “À, anh ta vừa được thăng chức làm Trưởng sản xuất Trò chơi năm nay.”

“Không, không. Ở góc bàn kia. Cháu mới có thể…” Wiress nói.

Beete liếc xéo dưới cặp kính của ông. “Mới có thể hiểu được.”

Tôi nhìn theo hướng đó, đầy lúng túng. Nhưng sau khi tôi thấy nó. Một mảnh vá không gian khoảng mười lămcentimet vuông ở góc bàn, nó gần như đang rung lên. Nó giống như những cơn sóng hữu hình ôm trọn bầu khí quyển chung quanh, thứ đang lay động mạnh mẽ, được tạo hình theo những khía nhọn trên lằn gỗ, hay như rượu trong ly ai đó để lại.

“Một hàng rào… vô hình sao? Họ đã dựng một cái để ngăn cách những người sản xuất Trò chơi và chúng ta. Ai đã khiến họ khơi mào vụ này vậy?” Beetee nói.

“Có thể là cháu,” tôi thú nhận. “Năm ngoái cháu bắn một mũi tên vào bọn họ trong buổi Đánh giá cá nhân.” Beetee và Wiress nhìn tôi tò mò. “Cháu bị chọc giận. Nên, cháu xoá bỏ mọi hàng rào vô hình như thế để họ đều phải chú ý tới cháu.”

“Người Trung Hoa,” Wiress mơ hồ nói.

“Trong bộ giáp, giống như bọn họ,” Beetee nói nốt. “Xem như nó vô hình, được chứ?”

Tôi muốn hỏi họ nhiều hơn, nhưng bữa trưa đã được thông báo. Tôi tìm Peeta, nhưng cậu ấy vẫn dính với nhóm gồm khoảng mười người chiến thắng khác, nên tôi quyết định sẽ ăn với quận 3, có thể tôi sẽ mời Seeder đi cùng.

Khi chúng tôi vào khu ăn uống, tôi thấy một số người trong tốp Peeta có ý tưởng khác. Họ kéo toàn bộ bàn nhỏ lại, tạo thành một bàn lớn để họ có thể ngồi ăn cùng nhau. Bây giờ tôi chả biết làm gì cả. Ngay cả ở trường tôi đã quen với việc tránh ngồi ăn ở những bàn đông người. Thành thật mà nói, tôi chắc đã ngồi một mình nếu như Madge không tham gia với tôi. Tôi nghĩ tôi muốn ăn với Gale, nhưng vì cách nhau hai khối, nên bữa trưa của chúng tôi không cùng giờ.

Tôi lấy một cái khay và bắt đầu đi xung quanh các xe đẩy đầy đồ ăn đã được xếp thành vòng tròn quanh phòng. Peeta bắt kịp tôi ở món thịt hầm. “Thế nào rồi?”

“Tốt. Ổn cả. Tớ thích những người chiến thắng từ quận 3,” tôi nói. “Wiress và Beetee.”

“Thật à?” cậu hỏi. “Họ là một cái gì đó như trò đùa đối với những người khác.”

“Tại sao chuyện này không làm tớ ngạc nhiên nhỉ?” tôi nói. Tôi nghĩ về việc làm thế nào mà Peeta luôn được vây quanh bởi những đám đông toàn bạn bè. Điều đó rất tuyệt, thật sự, và cậu ấy chưa từng chú ý tới tôi ngoại trừ việc nghĩ tôi là một đứa kì dị.

“Johanna đã đặt biệt danh cho họ là Quả hạch và Vôn,” cậu bảo. “Tớ nghĩ bà ấy là Quả hạch và ông ấy là Vôn.”

“Và vậy nên tớ thật ngu ngốc khi nghĩ họ có thể hữu dụng. Chỉ bởi vì điều Johanna Mason nói trong lúc cô ta rưới dầu lên ngực để đấu vật,” tôi đáp trả.

“Thật ra tớ nghĩ biệt danh của họ đã là như vậy hàng năm qua rồi. Và tớ không hề có ý xúc phạm. Tớ chỉ muốn cho cậu biết chút thông tin thôi,” cậu ấy nói.

“Wiress và Beetee rất thông minh. Họ biết chế ra nhiều thứ. Họ có thể cho biết bằng mắt rằng có một hàng rào vô hình đã được đặt giữa chúng ta với những người sản xuất Trò chơi. Và nếu chúng ta buộc phải có đồng minh, tớ muốn họ.” Tôi ném cái muôi trở lại nồi thịt hầm, làm văng nước thịt lên cả hai.

“Cậu đang tức giận về cái gì vậy?” Peeta hỏi, cố lau vết nước thịt trên áo cậu. “Bởi vì tớ đã chọc cậu trong thang máy sao? Tớ xin lỗi. Tớ nghĩ rằng nó sẽ giúp cậu sẽ cười.”

“Quên đi,” tôi lắc đầu. “Có nhiều thứ lắm.”

“Darius,” cậu nói.

“Darius. Đấu trường. Haymitch đòi chúng ta phải lập nhóm với những người khác,” tôi nói.

“Có thể chỉ cần tớ và cậu thôi, cậu biết đấy,” cậu bảo.

“Tớ biết, nhưng có lẽ Haymitch đúng,” tôi nói. “Đừng bảo ông ấy rằng tớ đã nói như vậy, nhưng thường là ông đúng, về những việc có liên quan tới Đấu trường.”

“Ừm, cậu có thể nói về đồng minh của chúng ta sau. Nhưng bây giờ, tớ nghiêng về phía Chaff và Seeder.” Peeta nói.

“Tớ thấy ổn với Seeder, nhưng không với Chaff,” tôi nói. “Dù sao cũng chưa được.”

“Tới ngồi ăn với ông ấy đi. Tớ hứa, tớ sẽ không để ông ta hôn cậu lần nữa đâu,” Peeta nói.

Chaff không có vẻ là gặp khó khăn với bữa trưa. Ông ta rất điềm tĩnh, và ngay cả khi ông nói quá to và có những trò đùa tệ hại, hầu hết bọn họ vẫn đặt nguồn tài trợ vào ông. Tôi có thể hiểu tại sao ông ta sẽ tốt cho Haymitch – người của những suy nghĩ đen tối. Nhưng tôi vẫn không chắc là mình có thể lập đội với ông ta.

Tôi cố gắng hết sức để hoà đồng hơn, không chỉ với Chaff mà còn với những nhóm khác. Sau bữa trưa tôi tới trạm có những loại côn trùng ăn được với Vật tế quận 8 – Cecelia, người đã có ba đứa con ở nhà, và Wood, một người đàn ông già gặp khó khăn trong việc lắng nghe và dường như không biết chuyện gì đang xảy ra kể từ khi ông cố giữ một thứ thuốc độc hại nào đó trong miệng ông ấy. Tôi ước tôi có thể nhắc tới việc gặp Twill và Bonnie trong rừng, nhưng tôi không tìm được cách để mở lời. Cashmere và Gloss, người chị và người anh tới từ quận 1, mời tôi tới và cùng họ làm võng một lúc. Họ lịch sự nhưng lại thoải mái, và thế là tôi dành hết toàn bộ thời gian để nghĩ về cách mà tôi đã giết hai Vật tế từ quận của họ, Glimmer và Marvel, vào năm ngoái, rất có thể họ biết hai người đó, thậm chí còn là cố vấn của bọn họ. Cả hai cái võng của tôi và nỗ lực của tôi tạo ra để phối hợp với họ thật bình thường nhưng lại rất đúng lúc. Tôi tập đấu kiếm với Enobaria và trao đổi vài lời bình luận, nhưng quá rõ ràng là cả hai chúng tôi đều không muốn hợp tác. Finnick lại xuất hiện lần nữa khi tôi đang học vài mánh bắt cá, nhưng chủ yếu chỉ để giới thiệu tôi với Mags, người phụ nữ già cũng tới từ quận 4. Giữa giọng nói hay nhấn câu từ quận 4 và những câu nói được cắt xén lung tung của bà – có khả năng là bà đã từng bị đột quỵ – tôi không thể hiểu nhiều hơn một từ trong cả câu bốn chữ đó. Nhưng tôi thề là bà ấy biết làm lưỡi câu từ bất cứ thứ gì – gai, xương đòn, bông tai. Sau một lúc, tôi nghe theo lời người huấn luyện và cố gắng bắt chước những gì Mags làm một cách đơn giản hoá. Khi tôi làm xong một cái lưỡi câu khá đẹp từ một cái móng con gì đó rồi buộc chặt nó vào vài sợi tóc của tôi, bà ấy cho tôi một nụ cười không răng và một lời bình khó hiểu, tôi nghĩ có thể là lời khen. Bỗng nhiên tôi nhớ lại cách bà ấy tình nguyện thế thân cho người phụ nữ trẻ, cuồng loạn trong quận của bà. Điều này là không thể vì bà không hề có cơ hội chiến thắng. Bà làm thế là vì cô gái, giống như tôi đã tình nguyện để cứu Prim vào năm trước. Và thế là tôi quyết định: tôi muốn bà ấy có mặt trong đội của tôi.

Tuyệt thật. Giờ tôi chỉ cần trở về và nói với Haymitch tôi muốn một người đàn bà tám mươi tuổi cùng với quả hạch và vôn làm đồng minh. Ông ấy sẽ thích thế.

Vậy nên tôi từ bỏ việc kết bạn và đi tới khu bắn cung để lấy lại tỉnh táo. Thật tuyệt vời khi ở đó, thử tất cả các loại cung và mũi tên khác nhau. Người huấn luyện, Tax, nhận thức được rằng các mục tiêu trên tấm bia đã đặt sẵn không hề là thử thách đối với tôi, nên anh bắt đầu khởi động lũ chim giả ngu ngốc bay vào không trung để tôi bắn. Lúc đầu thì tưởng là vớ vẩn nhưng hoá ra cũng thú vị phết. Rất giống như đang săn một sinh vật đang chuyển động. Vậy nên tôi bắn tất cả những con mà anh ấy thả ra, anh ta bắt đầu tăng dần số lượng chim thả vào không trung. Tôi quên luôn phần còn lại của phòng tập với những người chiến thắng, cả việc tôi đã khổ sở thế nào và cứ thể thả mình vào việc bắn cung. Khi tôi cố bắt cả năm con chim trong một lần bắn, tôi nhận ra mọi thứ rất yên tĩnh tới nỗi tôi nghe được cả tiếng bước chân người khác trên sàn nhà. Tôi quay lại và thấy hầu hết những người chiến đều dừng lại để nhìn tôi. Gương mặt họ biểu lộ tất cả mọi loại cảm xúc, từ ghen tị, tới căm ghét, rồi cả sự ngưỡng mộ.

Sau khi luyện tập, Peeta và tôi đi lang thang, đợi Haymitch và Effie tới ăn tối. Khi chúng tôi được gọi ra ăn, Haymitch vồ lấy tôi ngay lập tức. “Vậy là ít nhất nửa số người chiến thắng đã chỉ thị cho cố vấn của họ tới yêu cầu cháu làm đồng minh. Ta biết đó không phải là do tính cách nổi bật của cháu.”

“Họ thấy cô ấy bắn,” Peeta nói với một nụ cười. “Thực tế, cháu thấy cô ấy bắn, tận mắt, lần đầu tiên. Cháu sắp tự đặt mình vào họ để được yêu cầu nhập hội với cô ấy một cách hợp lệ đây.”

“Cháu giỏi tới thế sao?” Haymitch hỏi tôi. “Giỏi tới nỗi Brutus muốn cháu ư?”

Tôi nhún vai. “Nhưng cháu không muốn Brutus. Cháu muốn Mags và quận 3.”

“Đương nhiên là cháu muốn rồi.” Haymitch thở dài và gọi một chai rượu. “Ta sẽ nói với mọi người là cháu vẫn đang suy nghĩ.”

Sau buổi triễn lãm bắn cung của tôi, tôi vẫn bị chọc ghẹo vài lần, nhưng tôi lại không cảm thấy mình bị chế nhạo. Thực tế, tôi cảm nhận như mình đã bắt đầu vào được vòng tròn của người chiến thắng. Suốt hai ngày tiếp theo, tôi dành thời gian với hầu hết những người đã đối đầu với Đấu trường. Ngay cả những kẻ bệnh hoạn, với sự trợ giúp của Peeta, họ đã vẽ cho tôi một bức tranh với cánh đồng đầy hoa vàng và tất nhiên, có cả tôi trong đó nữa. Cả Finnick, người đã cho tôi cả một giờ để học về đinh ba để đổi lấy một giờ học hướng dẫn bắn cung. Tôi càng biết nhiều người bao nhiêu, thì mọi chuyện càng tệ đi bấy nhiêu. Bởi vì, trên tổng thể, tôi không ghét họ. Còn có một vài người tôi thích. Và rất nhiều người trong số họ rất dễ bị hại đến nỗi bản năng tự nhiên của tôi sẽ là bảo vệ họ. Nhưng tất cả đều phải chết nếu tôi cứu Peeta.

Ngày cuối của việc huấn luyện kết thúc bằng buổi đánh giá cá nhân. Chúng tôi lần lượt nhận được mười lăm phút để gây ngạc nhiên cho các Nhà sản xuất với các kĩ năng của chúng tôi, nhưng tôi không biết bất kì ai trong chúng tôi phải cho họ thấy cái gì bây giờ. Họ đã nói đùa về việc này rất nhiều vào bữa trưa. Chúng tôi có thể làm gì. Hát, nhảy, thoát y, kể chuyện cười. Mags, người mà giờ tôi đã hiểu hơn một chút, quyết định bà ấy sẽ đánh một giấc. Tôi không biết tôi sẽ làm gì. Bắn vài mũi tên, tôi đoán vậy. Haymitch nói rằng hãy làm họ ngạc nhiên nếu chúng tôi có thể, nhưng tôi cạn kiệt ý tưởng rồi.

Là cô gái tới từ quận 12, tôi được sắp sếp để đi cuối cùng. Phòng ăn càng lúc càng yên tĩnh khi các Vật tế rời đi chuẩn bị cho việc trình diễn. Thật dễ dàng nếu để chúng tôi cứ giữ thái độ xấc xược, bất khả chiến bại mà chúng tôi đều có lúc ở cùng nhau. Khi mọi người dần biến mất qua cánh cửa, tất cả những gì tôi nghĩ là họ đều có vấn đề với những ngày sống của họ.

Peeta và tôi cuối cùng cũng bị để lại một mình. Cậu đưa tay qua bàn để nắm tay tôi. “Quyết định sẽ làm gì cho những người sản xuất chưa?”

Tôi lắc đầu. “Tớ thật sự không thể dùng họ như tấm bia luyện tập năm nay được, với cái hàng rào vô hình ấy. Có thể là làm vài cái lưỡi câu. Cậu thì sao?”

“Chả có gì cả. Tớ đang ước là có thể nướng bánh hay thứ gì đó,” cậu ấy nói.

“Hãy nguỵ trang đi,” tôi đề nghị.

“Nếu những kẻ bệnh hoạn có để lại cho tớ bất kì thứ gì có thể làm được,” cậu ấy vặn lại. “Họ đã dán mắt vào trạm đó từ khi buổi huấn luyên mới bắt đầu.”

Chúng tôi ngồi yên lặng một lúc và rồi tôi buột miệng nói về điều đang ở trong đầu cả hai. “Chúng ta định giết những người này thế nào đây Peeta?”

“Tớ không biết.” Cậu ấy dựa trán mình lên hai đôi tay đang gắn chặt vào nhau của chúng tôi.

“Tớ không muốn họ làm đồng minh. Sao Haymitch lại muốn chúng ta biết họ chứ?” Tôi nói. “Điều này sẽ làm mọi chuyện khó hơn nhiều so với lần trước. Có thể loại trừ Rue ra. Nhưng dù sao thì tớ nghĩ tớ không bao giờ có thể giết cô bé. Cô bé quá giống Prim.”

Peeta ngước lên nhìn tôi, cặp lông mày của cậu nhăn lại. “Cái chết của cô bé là điều đáng kinh nhất, phải không?”

“Chả có cái chết nào nhìn đẹp cả” tôi nói, nghĩ tới kết thúc của Glimmer và Cato.

Họ gọi Peeta, nên tôi đợi một mình. Mười lăm phút trôi qua. Rồi nửa tiếng. Gần bốn mươi phút trước khi tôi được gọi.

Khi tôi bước vào, tôi ngửi thấy mùi hương rất rõ từ người quét dọn và chú ý tới tấm thảm đã được kéo ra giữa phòng. Không khí rất khác so với năm ngoái, khi những người sản xuất đã ngà say và bị phân tâm bởi những món ngon trên chiếc bàn dạ tiệc. Họ thì thầm với nhau, bực bội nhìn cái gì đó. Peeta đã làm gì vậy? Cậu ấy đã làm gì khiến họ khó chịu như thế?

Tôi cảm nhận được sự đau đớn vì lo lắng. Không ổn rồi. Tôi không muốn Peeta phải một mình làm tấm bia cho cơn tức của những nhà sản xuất. Đó là một phần việc của tôi. Kéo lửa giận của bọn họ ra khỏi Peeta. Nhưng cậu ấy làm thế quái nào mà bọn họ tức giận chứ? Bởi vì tôi mới là người muốn làm điều đó và thậm chí còn hơn như vậy. Để phá vỡ cái sự tự phụ của những người chỉ biết sử dụng não vào việc tìm trò giải trí bằng cách giết chúng tôi. Để làm họ nhận ra chúng tôi rất dễ bị tổn thương bởi sự tàn nhẫn của Capitol, và họ cũng như thế.

Các người có biết tôi ghét các người tới thế nào không? Tôi nghĩ. Các người, những người đã đem tài năng đổ vào Trò chơi này.

Tôi cố để bắt được ánh mặt của Plutarch Heacensbee, nhưng dường như anh ta cố ý lờ tôi, như thể anh có toàn bộ thời gian ở đây. Tôi nhớ anh ta đã từng mời tôi nhảy, nhớ cái cách anh hài lòng như thế nào khi cho tôi xem hình con chim húng nhại trên chiếc đồng hồ của anh ta. Sự thân thiện của con người này không có chỗ ở đây nữa rồi. Làm sao có thể, khi tôi chỉ là một Vật tế và anh ta là Nhà đứng đầu sản xuất. Thật quá quyền thế, quá dễ thay đổi, quá an toàn…

Đột nhiên tôi biết tôi sẽ làm gì. Cái gì đó có thể cuốn trôi mọi thứ Peeta đã làm ra khỏi dòng nước chảy xiết kia. Tôi bước tới trạm học thắt nút và lấy một sợi dây. Tôi bắt đầu các thao tác của mình, nhưng nó rất khó vì thực tế tôi chưa bao giờ tự làm một cái nút như vậy. Tôi chỉ nhìn những ngón tay khéo léo của Finnick, và chúng làm rất nhanh. Sau khoảng mười phút, tôi bước lên với một cái thòng lọng tạm được.Tôi lôi một trong những người nộm ra giữa phòng, sử dụng nó như một con mồi, luồn cái thòng lọng qua cổ nó và để nó bị treo lủng lẳng trên cao. Trói tay nó lại sau lưng cũng là một ý hay, nhưng tôi nghĩ tôi sắp hết thời gian rồi. Tôi vội vàng chạy tới trạm hoá trang, chắc chắn là mấy kẻ bệnh hoạn đã làm nên một mớ lộn xộn ở đó. Nhưng tôi vẫn tìm được một ít nước dâu đỏ trong chén đựng, có thể nó sẽ có lợi cho nhu cầu của tôi. Loại vải giả thịt của da hình nộm rất tốt, dễ hấp thụ. Tôi cẩn thận dùng ngón tay vẽ những chữ cái lên thân hình nộm, cố giấu cho họ không thấy. Sau đó tôi bỏ đi nhanh chóng để xem phản ứng trên mặt những người sản xuất, khi họ đọc được tên của con hình nộm đó.

‘Seneca Crane.’


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.