Bảy Năm Sau

CHƯƠNG 9



Trường trung học Nam Brooklyn là một tòa nhà đồ sộ xây bằng gạch nâu hướng ra đường Conover. Đang là giờ nghỉ trưa, nhưng nhìn vào số lượng khổng lồ food trucks đậu trước trường học, người ta có thể hình dung đồ ăn trong căng tin không được ngon lành gì cho lắm.
Với vẻ ngờ vực, Sebastian tiến lại gần một chiếc “xe tải sành ăn” mà vài năm trở lại đây đã luồn lách khắp các phố phường mang bữa ăn cho người dân New York. Mỗi xe bán một loại đặc sản: xúc xích tôm hùm, bánh cuộn Mexico, bánh hấp Tàu, thịt viên vùng Cận Đông… Bị ám ảnh bởi vấn đề vệ sinh, Sebastian thường tránh xa thú vui này, nhưng anh chưa có gì bỏ bụng suốt từ hôm qua và giờ những tiếng òng ọc cứ đau khổ gầm réo trong bụng anh.
– Tôi khuyên anh không nên ăn đồ Nam Mỹ, Nikki cảnh báo.
Bị thách thức, anh phớt lờ lời cảnh báo này và gọi một suất ceviche, một món ăn Pêru làm từ cá sống ướp muối.
– Nó trông thế nào, thằng nhóc Thomas ấy? Anh hỏi khi hồi chuông báo tan học vang lên và hàng đàn học sinh đổ ra vỉa hè.
– Tôi sẽ ra hiệu cho anh, cô vừa trả lời vừa nheo mắt để không lỡ mất thời điểm cậu nhóc ra khỏi cổng trường.
Sebastian trả tiền suất ăn rồi nếm món cá. Anh nuốt chửng một miếng. Món cá muối cay xè ngay lập tức khiến họng anh bỏng rát, anh nhăn nhó.
– Tôi đã cảnh báo anh rồi mà, Nikki thở dài.
Để làm dịu cơn bỏng rát đang thiêu đốt trong họng, anh nốc một cốc đầy horchata mà người bán hàng vừa đưa cho anh. Loại nước ép rau quả màu cháo lòng có mùi ngây ngấy của va ni khiến anh lợm giọng.
– Nó kia rồi! Nikki vừa reo lên vừa chỉ một cậu nhóc trong đám đông.
– Là đứa nào? Thằng mặt mụn hay thằng nhóc có cái mặt khó ưa kia?
– Anh để tôi nói, được chứ?
– Rồi xem…
Mặc chiếc quần jean bó, đeo kính Wayfarer, áo vest đen bó sát, vẻ ngông nghênh, mái tóc xù được làm rồi khéo léo, áo sơ mi trắng để mở cúc trên thân người mảnh khảnh: Thomas khá chăm chút cho vẻ ngoài của mình. Mỗi buổi sáng, cậu phải mất hàng giờ trong phòng tắm, trau chuốt đến từng li cho hình ảnh một rocker trẻ trung.
Nikki đuổi kịp cậu nhóc trước sân bóng rổ được rào lưới sắt.
– Này! Thomas!
– Hello cô, cậu ta vừa chào vừa gạt một món tóc đang xõa xuống mặt.
– Cháu không trả lời tin nhắn của cô.
– Vâng, cháu không có nhiều thời gian mà.
– Không có dấu hiệu nào của Jeremy à?
– Không. Cháu không gặp nó từ thứ Sáu đến giờ.
– Không email, không gọi điện, không tin nhắn ư?
– Không gì hết.
Sebastian nhìn cậu nhóc chăm chú hơn. Anh không thích giọng điệu lẫn dáng vẻ của thằng nhóc này, trên người nó liểng xiểng nhẫn phong cách gô tíc, chuỗi hạt xà cừ và vòng tay. Dẫu vậy, anh vẫn giấu đi vẻ khó chịu để hỏi nó:
– Cháu không nghĩ nó có thể đến đâu sao?
Thomas quay sang Nikki.
– Chú này là ai?
– Tao là bố nó, thằng ngu!
Cậu nhóc lùi lại, nhưng có vẻ cởi mở hơn một chút:
– Gần đây bọn cháu ít gặp nhau hơn. Jerem’ bỏ tất cả các buổi tập của nhóm.
– Tại sao?
– Nó thích chơi poker hơn.
– Thật không? Nikki lo lắng hỏi.
– Cháu nghĩ là nó cần tiền. Cháu nghĩ nó còn bán lại cả cây bass của nó rồi còn rao trên eBay để nhượng lại cái máy quay kỹ thuật số.
– Tiền để làm gì? Nikki hỏi.
– Cháu chịu. Thôi, giờ cháu phải đi đây.
Nhưng Sebastian đã tóm lấy vai cậu nhóc.
– Đừng vội thế. Nó chơi poker với ai?
– Cháu chịu. Mấy thằng nhóc trên mạng…
– Và chơi trực tuyến?
– Chắc phải hỏi Simon, cậu nhóc lảng tránh.
– Simon đang đi kiến tập. Cháu biết rõ điều đó mà, Nikki nói thêm.
Sebastian lay nhẹ cậu nhóc.
– Thôi, khai ra đi!
– Này, chú không có quyền động đến cháu! Cháu biết rõ quyền của mình đấy!
Nikki cố gắng trấn an chồng cũ, nhưng Sebastian đã mất hết kiên nhẫn. Thằng nhóc ngông nghênh này đã bắt đầu khiến anh nóng máy.
– Jeremy thường chơi poker với ai?
– Một số gã hơi kỳ cục, mấy tên rounder…
– Là thế nào?
– Là những kẻ thế chỗ trên các bàn chơi cash game hòng kiếm những ván ngon ăn, Thomas giải thích.
– Chúng tìm những tên non tay để vặt lông, phải thế không?
– Vâng, cậu thiếu niên xác nhận. Jeremy thích đóng vai chim mồi để bẫy chúng. Cậu ấy kiếm được không ít từ việc đó.
– Tiền đặt tầm bao nhiêu?
– Ôi, không đáng kể. Đây có phải là Vegas đâu. Những gã đó chơi bài để kiếm tiền thanh toán các hóa đơn và thẻ tín dụng thôi.
Nikki và Sebastian nhìn nhau lo âu. Mọi thứ trong câu chuyện này đều tệ hại: những hội chơi bất hợp pháp kéo theo đám trẻ nhỏ, tình trạng dạt vòm, những món nợ tiềm tàng…
– Chuyện đó diễn ra ở đâu, cái trò đốn mạt này ấy?
– Trong các quán bar tồi tàn khu Bushwick.
– Cháu có địa chỉ không?
– Không. Cháu không thiết tha mấy trò đó lắm.
Sebastian hẳn đã sẵn sàng lắc vai cậu nhóc thêm chút nữa, nhưng Nikki ngăn cản lại: lần này, có vẻ cậu nhóc nói thật.
– Thôi thế nhé, cháu chuồn đây. Với lại, cháu đói lắm rồi.
– Câu hỏi cuối cùng nhé, Thomas. Jeremy có bạn gái phải không?
– Đương nhiên!
Nikki tỏ ra ngạc nhiên.
– Cháu có biết tên bạn gái nó không?
– Đó là một phụ nữ lớn tuổi.
– Thật không?
– Một bà góa chồng.
Sebastian nhíu mày.
– Chú đang hỏi cháu tên người đó.
– Họ thủ tên dâm! Cậu nhóc đáp rồi bật cười ha hả.
Nikki thở dài. Sebastian tóm cổ áo cậu nhóc kéo về phía mình.
– Mày đang lừa tao bằng mấy chuyện đùa cợt với hai hòn dái đấy à. Nó có bạn gái chưa, có hay không?
– Tuần trước, cậu ấy kể với cháu đã gặp một cô gái trên mạng. Một cô gái người Braxin, cháu nghĩ thế. Cậu ấy cho cháu xem ảnh, một cô nàng nóng bỏng, nhưng cháu nghĩ đó là chuyện đùa thôi. Jerem’ có lẽ chẳng bao giờ đủ khả năng chộp được ả nào tương tự.
Sebastian buông Thomas ra. Họ sẽ chẳng moi thêm được gì từ cậu thiếu niên nữa.
– Gọi cho cô nếu cháu biết tin gì mới được chứ? Nikki hỏi.
– Cứ tin ở cháu, thưa cô, cậu nhóc hứa hẹn rồi đi khỏi.
Sebastian day day thái dương. Thằng nhãi ranh này khiến anh mệt rã rời. Giọng nói của nó, ngôn ngữ của nó, điệu bộ của nó. Tất cả điều khiến anh thấy khó chịu.
– Thằng nhóc này đúng là thằng hề, anh thở dài. Trong tương lai, tôi nghĩ chúng ta nên giám sát kỹ càng hơn các mối quan hệ của con trai chúng ta.
– Để làm vậy thì trước hết phải tìm thấy nó đã. Nikki lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.