BI KỊCH VỀ 3 CÁI CHẾT

Phần thứ hai: Chắc như bắp – Chương bảy : Phương án hành động



Tối hôm sau ngài Charles và ông Satterthwaite đã về tới London.

Cuộc gặp gỡ ngài đại tá Johnson được sắp xếp khéo léo. Kiểm sát viên Crossfield không hài lòng lắm trước việc hai vị khách “hào hoa” có tìm thấy chứng cứ mà ông và mấy người cộng sự đã quên đi. Ông thật sự bức xúc muốn giữ thể diện.

– Thật đáng khen, thưa ngài. Thú thật tôi không nghĩ chuyện tìm ra một cái xó xỉnh dưới bếp sưởi. Nói đúng ra tôi cảm thấy bối rối vì ngài phải nhìn thấu vô chỗ đó.

Hai vị khách chưa kể hết chi tiết suy đoán từ vết mực dẫn đến việc khám phá cái chỗ xó xỉnh.

– Chúng tôi sục sạo khắp nơi. – Ngài Charles nghĩ sao nói vậy.

– Vậy là ngài cứ lục lạo, – Ông kiểm sát viên nói theo – và tìm đúng chỗ – Không phải việc ngài tìm thấy khiến chúng tôi phải ngạc nhiên. Ngài biết đó, rõ ràng là Ellis không phải là thủ phạm, hắn lẩn trốn vì nhiều lý do, trong thâm tâm tôi nghĩ chuyện tống tiền có thể nằm trong đường dây làm ăn của hắn.

Một tia sáng vừa lóe ra trong cuộc khám phá vừa qua. Ngài đại tá Johnson đang hợp tác với Cục Cảnh sát Loomouth. Cần phải điều tra ngay cái chét của mục sư Stephen Babbington.

– Và nếu cảnh sát phát hiện chết vì nicotine thì ngay cả Crossfield phải chấp nhận sự việc hai cái chết có cùng một nguyên nhân, ngài Charles nói ngồi trong khi xe đang lao về phía thành phố London.

Ngài vẫn còn bực tức vì phải giao lại chứng cứ cho cảnh sát.

Ông Satterthwaite khuyên ngài yên tâm, tin tức đó không được phép phổ biến, không cho đăng báo.

Thủ phạm không còn nghi ngờ gì nữa. Công cuộc truy lùng Ellis đang tiếp diễn.

Ngài Charles thừa nhận điều đó hoàn toàn đúng. Lúc vừa tới London, ngài giải thích cho ông Satterthwaite nghe, đề nghị liên lạc ngay với Egg Lytton Gore. Thư nàng gửi đề địa chỉ ở phố Belgrave Square. Ngài hy vọng nàng còn ở lại đó.

Ông Satterthwaite thầm lặng nghe theo. Bởi ông cũng cần gặp Egg. Chương trình sắp xếp ngay khi tới London. Ngài Charles gọi điện cho nàng ngay.

Egg vẫn còn ở đó. Hai mẹ con và mấy người bà con còn nán lại một tuần, chưa tính về lại Loomouth. Egg sẵn sàng nhặn lời dùng cơm tối cùng hai vị khách.

– Ta nghĩ nàng đến đây không được tự nhiên – Ngài Charles nói, nhìn quanh một vòng khắp căn phố sang trọng của mình – Mẹ nàng chắc cũng không thích, lạ nhỉ? Tất nhiên ta phải mời thêm nàng Milray nữa – nhưng mà thôi. Thật tình mà nói nàng Milray không thích lối sống của ta. Nàng tài tình ở chỗ dễ xui khiến ta mang mặc cảm tự ti.

Ông Satterthwaite đề nghị ghé nhà ông. Rốt cuộc bữa ăn tối tổ chức ở Berkeley. Sau bữa ăn, nếu Egg thích thì ta dời qua địa điểm khác.

Ông Satterthwaite nhìn ra ngay cô nàng gầy hơn dạo trước. Mắt mở to, nhiệt tình hơn, chiếc cằm quả quyết. Gương mặt xanh xao, mắt quầng thâm. Sao mà nàng nhìn say đắm hơn dạo trước, cái vẻ thèm khát thơ ngây càng rạo rực biết mấy!

Nàng nói với ngài Charles :

– Em biết các ngài sẽ đến…

Lời nói của nàng đầy vẻ ngụ ý “Các ngài đã đến thì mọi việc sẽ đâu vào đấy…”

Ông Satterthwaite nghĩ ngợi “Nàng đâu có chắc ngài đến – nàng không chắc chút nào. Đứng ngồi không yên”. Rồi ông lại nghĩ “Ngài đã nghĩ kỹ chưa? Mấy anh chàng nghệ sĩ phiêu bạt phù phiếm lắm… Ngài có biết chăng nàng yêu ngài say đắm?”

Ông nghĩ tình thế coi bộ căng lắm. Ngài Charles cũng say mê cô nàng dữ lắm, chắc quá đi rồi. Đổi lại nàng cũng yêu ông. Mối dây ràng buộc hai con người – khắng khít cuồng nhiệt – một vết nhơ – tự nó lại càng ghê tởm hơn.

Bữa cơm tẻ nhạt. Ngài Charles kể lại mấy việc lúc còn ở nước ngoài. Egg chỉ nói chuyện quanh quẩn ở Loomouth. Mỗi lúc câu chuyện dừng lại, ông Satterthwaite nói xen vô cho vui. Sau bữa ăn mọi người ghé lại nhà Satterthwaite.

Nhà ông Satterthwaite ở trên con đê Chelsea. Một ngôi nhà đồ sộ trang trí nhiều tác phẩm nghệ thuật. Rất nhiều tranh tượng, đồ gốm sứ, đồ gốm thời tiền sử, những sản phẩm bằng ngà, tranh tiểu họa, bàn ghế kiểu Chippendale và Hepplewhite. Nhìn quanh đây là ngôi nhà của một nhân vật sống từng trải, am hiểu việc đời.

Egg Lytton Gore chẳng hề ghé mắt nhìn lại. Nàng vắt tấm áo choàng trên lưng ghế và chợt cất tiếng.

– À, thế thì các ngài kể hết chuyện cho em nghe đi.

Nàng chăm chú nghe. Ngài kể lại những gì khám phá được ở Yorkshire, nàng nghe như nín thở đến đoạn tìm thấy những bức thư tống tiền. Còn chuyện gì xảy ra về sau ta chỉ đoán mò – Ngài Charles vừa kể cho nàng nghe xong. – Có thể là Ellis được trả tiền công không được nói bậy, hắn lẩn trốn có người bao che.

Vậy mà Egg cứ lắc đầu.

– Ồ, đâu phải vậy – Nàng chống chế – Ngài không hay biết gì sao? Ellis đã chết rồi.

Cả hai vị khách kinh hoàng, Egg thì vẫn lặp lại câu nói ban nãy.

– Tất nhiên là hắn đã chết. Bởi vậy nên hắn biến mất dạng và không ai tìm thấy được dấu vết. Hắn bị giết chết vì cái tội biết quá nhiều. Ellis là nạn nhân vụ án thứ ba.

Cho dù hai vị khách không ai ngờ được chuyện đó, họ buộc phải nhìn nhận câu chuyện không phải là vô căn cứ.

– Này nhìn đây cô em, – Ngài Charles đối đáp – Ellis đã chết ta chấp nhận chuyện đó. Vậy thì xác hắn đâu? Có tới mười hai người quản gia đã bị giết chết.

– Em không rõ xác chết giờ ở chỗ nào – Egg đáp gọn – Biết chỗ nào mà chỉ cho ra.

– Gay đấy, – Ông Satterthwaite nói thầm – gay thật.

– Biết chỗ nào – Egg nhắc lại – Để xem nào… – Nàng chợt im tiếng – Trên gác lửng, nhiều căn gác lửng chưa ai nghĩ ra chỗ đó. Xác chết có thể đem bỏ trong rương giấu trên gác lửng.

– Làm gì có chuyện đó, – Ngài Charles nói – nhưng có thể lắm. Có một lúc nào đó chưa ai nghĩ tới.

Không phải vì Egg muốn xoa dịu tình thế. Nàng đã nhắm đúng ý đồ ngài Charles.

– Mùi hôi thường xông ra ngoài chứ không bị hút vô bên trong. Ta dễ khám phá nhanh chóng một xác chết thối rửa nằm ở dưới hầm hơn là giấu ở trên gác lửng. Mấy lâu nay mọi người tưởng là xác con chuột chết trên đó.

– À, cũng còn nhiều giả thiết nữa. Quanh nhà còn có một lối thoát bí mật ra ngoài, em còn nhớ không. Nàng Sutcliffe đã có lần báo cho ta hay, và ngài Bartholomew định chỉ cho ta thấy. Tên sát thủ có thể đã chi tiền cho Ellis chỉ đường cho hắn thoát thân. – Tên sát thủ đi theo ra đến nơi giết hắn ngay. Một người phụ nữ cũng có thể giết được. Người này sử dụng một loại hung khí tấn công từ phía sau lưng. Thi hành xong bỏ xác lại, trở vô nhà chẳng ai hay biết.

Ngài Charles lắc đầu như đang còn hồ nghi, ngài không muốn cắt ngang câu chuyện của Egg.

Ông Satterthwaite cũng nhận thấy một điểm khả nghi lúc hai vị khách bước vô lục soát bên trong chỗ ở Ellis và tìm thấy một xấp thư còn để lại đó. Ông nhớ lại lúc đó ngài Charles khẽ rùng mình. Đúng lúc đó ông chợt nghĩ Ellis đã chết…

Ông Satterthwaite ngẫm nghĩ: “Nếu Ellis chết rồi, ta đang đối mặt với một kẻ còn đáng sợ hơn… Phải đấy, một kẻ đáng sợ hơn…” Nghĩ đến đó ông chợt thấy ớn lạnh xương sống…

Một tay sát thủ từng gây án đến ba lần, nó giết người không gớm tay…

Mọi người đang bị đe dọa, cả ba mạng người – Ngài Charles, nàng Egg và ông…

Bởi họ đã biết quá nhiều…

Chợt ông nhớ lại câu nói ngài Charles hôm nào :

– Trong thư em viết có một điểm ta chưa hiểu, Egg. Em nhắc đến Oliver Manders đang bị đe dọa – cảnh sát đang theo dõi. Vậy mà ta chẳng thấy họ nghi cho anh chàng.

Ông Satterthwaite nhìn thấy Egg chẳng hề xúc động, ông cứ ngỡ nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng.

– “Thảo nào” ông Satterthwaite nói thầm “Để xem làm thế nào mà cô né đi chuyện này, cô em”.

– Em thật đáng tội – Egg nói – Em lo cuống quít. Em cứ nghĩ Oliver giữ đúng lời hứa sẽ đến, dù với một lời tạ lỗi giả dối – Ôi, em cứ nghĩ cảnh sát đang theo dõi anh chàng.

Ngài Charles nhất trí với cách giải thích vừa rồi.

– Phải, ngài nói, ta hiểu ra rồi.

Ông Satterthwaite chợt hỏi :

– Một lời tạ lỗi giả dối là thế nào? – Ông hỏi lại.

Egg quay lại nhìn ông.

– Ông nghĩ thế nào?

– Một vụ tai nạn lạ đời – Ông Satterthwaite nói – Ta nghĩ nếu anh chàng bịa ra lời tạ lỗi hẳn là cô phải biết chứ.

Egg lắc đầu :

– Em không biết. Em không hề nghĩ chuyện đó. Vậy sao Oliver lại muốn gây tai nạn trong khi anh chàng không cố ý?

– Hắn phải có lý do – Ngài Charles nói xen vô – Chuyện bình thường.

Ngài cười, nhìn về phía cô nàng. Egg đỏ mặt tía tai.

– Ồ, không phải, – Nàng nói – không phải vậy.

Ngài Charles thở dài. Ông Satterthwaite nghĩ là ngài hiểu nhầm ý cô nàng muốn nói gì. Trông ngài có vẻ già hẳn và buồn hơn lúc vừa nhắc lại chuyện cũ.

– Thôi được, – Ngài nói – nếu anh chàng không bị đe dọa vậy thì ta biết đứng về phía nào?

Egg nhanh nhẹn bước đến trước nắm lấy tay áo ngài.

– Ngài đừng bỏ đi nữa. Ngài định bỏ cuộc sao? Ngài phải tìm ra sự thật – sự thật. Em chỉ còn dựa vô ngài, mong tìm ra đâu là sự thật. Ngài làm được việc đó. Ngài sẽ tìm ra sự thật.

Nàng nôn nóng biết chừng nào. Nhiệt tình đang dâng tràn sôi sục hâm nóng bầu không khí nguội lạnh bên trong gian phòng cổ kính.

– Em tin ta lắm ư? – Ngài Charles hỏi lại. Ngài xúc động.

– Dạ, phải, dạ. Chúng ta đang xích lại gần sự thật. Chỉ ngài và em mà thôi.

– Còn Satterthwaite nữa chứ?

– Hẳn nhiên rồi, có cả ông Satterthwaite. – Egg nói, nàng không màng chuyện đó.

Ông Satterthwaite quay mặt cười. Dù nàng Egg có muốn nhắc đến ông hay không, ông không muốn đứng ngoài cuộc. Ông thích lao vô mấy chuyện bí ẩn, chuyện người đời, và ông càng thích hơn chuyện những người đang yêu. Cả những sở thích đó đều lẫn lộn trong vụ án ly kỳ này.

Ngài Charles ngồi xuống. Giọng nói khác trước. Kể từ lúc này ngài điều động mọi việc.

– Trước mắt ta cần làm sáng tỏ vụ việc. Ta có hay không quả quyết là thủ phạm giết chết mục sư Babbington và ngài Bartholomew chỉ là một?

– Có. – Egg nói.

– Có. – Đến lượt ông Satterthwaite.

– Ta có quả quyết là vụ án thứ hai xuất phát từ vụ án thứ nhất? Nghĩa là ta có quả quyết ngài Bartholomew Strange bị giết chết để bịt đầu mối vụ án trước bởi ngài biết rõ sự việc?

– Có, cả hai. – Egg và ông Satterthwaite đều nhất trí.

– Giờ ta đi vô vụ án thứ nhất trước, sau mới đến vụ thứ hai.

Egg gật gù :

– Ta nghĩ là thật khó tìm ra thủ phạm cho đến khi ta khám phá được động cơ gây án. Cũng khá gay go cho chúng ta đây. Mục sư Babbington một người vô tội, vui vẻ, hiền lành, trên đời này chẳng có ai thù địch với ngài. Vậy mà ngài bị giết chết – tất nhiên phải có lý do trong đó. Ta tìm cho ra lý do nào.

Ngài im lặng một lúc và trở lại giọng điệu thường ngày :

– Nào ta bắt tay vào việc. Lý do nào phải giết người? Ta cho, trước tiên vì đồng tiền.

– Vì ân oán. – Egg nói xen vào.

– Vì chứng cuồng giết người – Ông Satterthwaite nói tiếp – Ta không thể gán tội giết người vì tình trong vụ án này. Nhưng có thể vì sợ hãi.

Ngài Charles Cartwright gật gù. Ngài đang viết vội trên một mảnh giấy.

– Ta đang đề cập vô vấn đề, – Ngài nói – trước hết, vì đồng tiền. Có ai được lợi trong vụ án mục sư Babbington? Người đó có tiền – hoặc chờ được tiền?

– Em nghĩ không có chuyện đó. – Egg nói.

– Ta cũng vậy, nhưng ta nên gặp bà Babbington để hỏi rõ vấn đề hơn.

– Qua đến chuyện ân oán. Ngài Babbington đã từng đụng chạm đến ai – hay có thể là lúc ngài còn trẻ? Ngài lấy vợ đã từng có nhiều kẻ dòm ngó chăng? Ta nên xét cho kỹ mấy việc đó.

– Đến lý do chứng cuồng giết người. Có thể một kẻ điên đã giết chết ngài mục sư và ngài Tollie? Ta cho lý do này không vững. Dù là một kẻ điên, nó cũng có lý lẽ riêng lúc gây án. Ý ta muốn nói kẻ điên tự cho mình được người cõi trên sai xuống trần để giết mấy vị bác sĩ, mục sư nhưng không thể giết một lúc cả hai. Ta nghĩ nên gạt qua lý do này. Vậy thì còn lý do sợ hãi.

– Giờ nói thật ra ta cho đây là giả thiết có lý nhất. Mục sư Babbington có lẽ đã biết một tên nào đó – hoặc ngài đã nhận dạng được. Ngài đã bị giết chết để bịt đầu mối.

– Thưa ngài, em không cho là một người như ngài Babbington lại biết chuyện gây phương hại cho kẻ khác có mặt tại chỗ ngay đêm hôm đó.

Ngài nói thêm cho rõ :

– Thật khó nói sao cho dễ nghe. Giả sử (đây chỉ là một tình huống) mục sư Babbington đã có lúc nói có nhìn thấy kẻ lạ mặt. Theo ngài nghĩ, không có lý do nào buộc người lạ mặt không đến đó. Ta cũng giả thiết người lạ mặt bịa ra cái cớ tuyệt chiêu vì một lý do nào đó không thể đến ngay vì còn cách xa cả trăm cây số. Vậy thì, ngay lúc đó ngài Babbington đáng thương, vì quá thật thà đã nói ra hết.

– Em hiểu rồi – Egg nói – Như thế này một vụ án vừa xảy ra ở bên London, ngài Babbington nhận dạng thủ phạm ngay tại Paddington Station nhưng hắn chứng minh được vô tội, bịa ra mưu mẹo rằng thời điểm đó hắn đang ở tại Leeds. Vì vậy có thể ngài Babbington đáng thương đã nói ra hết.

– Đúng như ý đồ của ta. Dĩ nhiên đó chỉ là một tình huống. Cũng cần lưu ý thêm. Ngài nhận dạng được kẻ lạ tối hôm đó, hắn còn một cái tên gọi khác nữa.

– Cũng có thể vì lý do để làm đám cưới – Egg nói – Mục sư đúng chủ lễ nhiều đám cưới như vậy. Cũng có nhiều người lấy vợ lấy chồng hai lần.

– Hoặc vì lý có một người vừa sinh ra đời hay vừa mới chết. – Ông Satterthwaite góp ý thêm.

– Chuyện còn dài, – Egg vừa nói vừa nhíu trán – chúng ta chuyển hướng theo cách khác. Hãy bắt đầu từ những người có mặt đêm hôm đó. Lập một bản danh sách. Những ai có mặt ở nhà ngài, và những ai có mặt ở nhà ngài Bartholomew.

Nói xong nàng đỡ lấy giấy bút từ tay ngài Charles.

– Nhà Dacres, có mặt ở hai nơi. Một người đàn bà như rau héo, tên gì nhỉ – Wills – đến nàng Sutcliffe.

– Cô có thể gạt tên Angela – Ngài Charles ra lệnh – Ta quen biết nàng từ lâu.

Egg nhíu mày vẻ tức tối.

– Chúng ta không làm như vậy được – Nàng phân trần – Gạt tên một người vì lý do quen biết. Làm như chuyện kinh doanh buôn bán. Vả lại, em chẳng quen biết nàng Angela Sutcliffe. Nàng cũng có khả năng là thủ phạm như mọi người khác, em có thể nói như vậy – còn có khả năng hơn nữa kia. Các nữ diễn viên cũng có một thời oanh liệt. Theo em nghĩ, nói chung nàng có khả năng là thủ phạm.

Nàng nhìn về phía ngài Charles vẻ thách thức. Mắt ngài nhìn muốn nổ đôm đốm thay cho câu trả lời.

– Trong trường hợp như vậy ta không thể loại bỏ Oliver Manders.

– Làm thế nào lại có cả Oliver được? Anh chàng đã từng gặp gỡ ngài mục sư Babbington nhiều lần.

– Anh ta có mặt ở hai nơi, hắn đến nơi có dấu hiệu khả nghi.

– Được rồi. – Egg đáp.

Một thoáng lặng thinh chợt nàng lại nói :

– Trường hợp này phải ghi thêm hai mẹ con em vô cho đủ. Vậy là nàng tổng số tình nghi là sáu người.

– Ta không nghĩ là…

– Ngài cứ làm đúng thủ tục, hoặc là hủy bỏ hết. – Chợt mắt nàng sáng rỡ.

Ông Satterthwaite đề nghị giải lao để làm dịu tình hình, ông cho gọi phục vụ mang thức uống đến.

Ngài Charles lững thững bước tới phía cuối phòng ngắm nhìn pho tượng đầu người da đen. Nàng Egg đến chỗ ông Satterthwaite nắm lấy tay ông.

– Em thật ngu xuẩn, mất bình tĩnh – Nàng nói khẽ – Em thật là ngốc nghếch – vậy sao lại loại bỏ phụ nữ ngoài danh sách? Sao ngài phán đoán nhanh loại bỏ nàng ra? Ồ, này ông, sao em lại ghen tức kỳ khôi vậy?

Ông Satterthwaite cười vỗ nhẹ tay nàng :

– Ghen tức chẳng được gì, cưng ạ, – Ông nói – nếu có khi nào em ganh tị đừng cho ai biết. Vậy thì, em nghĩ là Manders bị tình nghi thật sao?

Egg phá ra cười – một tiếng cười hồn nhiên như trẻ con thật thà.

– Dĩ nhiên là không rồi. Em dàn cảnh để anh chàng đừng có lo. – Nàng xoay người qua. Ngài Charles còn mải chiêm ngưỡng bức tượng người da đen – Ông biết không – em không muốn chàng ta mang mặc cảm bị truy lùng. Nhưng em không thích anh chàng cứ nghi mình thế mạng cho Oliver – bởi em không còn gì cả. Việc đời thật nhiêu khê! Anh chàng trở về nếp sống “Lạy ơn trên phù hộ”. Em không thích cái lối sống đó.

– Phải chịu khó mới được. – Ông Satterthwaite khuyên lơn – Rồi mọi việc đâu vào đấy, nhớ lấy.

– Em nôn nóng – Egg nói – Em muốn mọi việc giải quyết trước mắt, có thể nhanh chóng hơn nữa kia.

Ông Satterthwaite phá ra cười, ngài Charles quay về chỗ cũ.

Mọi người nhấm nháp thức uống, bàn tính kế hoạch hành động. Ngài Charles trở về lại Chòi Canh, vì chưa bán được. Hai mẹ con nàng Egg trở về khu nhà Rose Cottage sớm hơn dự kiến. Bà mục sư Babbington vẫn còn ở tại khu Loomouth. Các ngài có thể đến nhà thu thập thêm tin tức từ đó mới định kế hoạch đối phó.

– Chúng ta sẽ giành phần thắng – Egg nói – Em tin chắc ta sẽ thành công.

Nàng nhoài người về phía ngài Charles, mắt chớp chóp. Nàng nâng ly chúc mừng ngài.

– Uống mừng thắng lợi. – Nàng khởi xướng.

Ngài thong thả nhìn vô mắt nàng, tay nâng ly chạm môi.

– Mừng thắng lợi – Ngài nói – mừng cho một ngày mới…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.