Bí Mật Căn Phòng Đỏ

CHƯƠNG 2: ĐỊCH CÔNG GẶP QUAN ÁN LỖ TẠI ĐẢO THIÊN ĐƯỜNG ÔNG BẤT NGỜ ĐƯỢC CHỈ ĐỊNH LÀM THẨM PHÁN



Run rẩy toàn thân một cách không tự chủ, Địch công bỏ những đồng tiền trở lại tay áo. Sự thay đổi đột ngột từ vẻ đẹp hoàn hảo của người kỹ nữ sang sự kinh tởm của người ăn mày nghèo nàn làm ông bị choáng.
– Tôi có một tin tốt cho ngài, thưa đại nhân! – một giọng nói nồng nhiệt vang lên từ phía sau.
Thấy quan án quay lại với nụ cười hài lòng, Mã Tông tiếp tục với vẻ hào hứng:
– Thẩm phán Lỗ đang ở tại đảo Thiên Đường! Trên con phố thứ ba tôi thấy một đội lính bộ đầu đang xếp hàng trước một cái kiệu của quan chức. Tôi hỏi nhân vật trong kiệu là ai thì họ trả lời đó là thẩm phán Lỗ! Ông ta đã ở đây một vài ngày trước và bây giờ đang quay về thành phố. Tôi vội vã chạy về để thông báo cho đại nhân.
– Tuyệt vời! Ta sẽ chào đón ông ta tại đây và như vậy sẽ đỡ tốn công đi đến Tần Hoài. Chúng ta sẽ về nhà sớm một ngày. Mã Tông, ngươi nhanh chóng đến gặp ông ta trước khi ông ta rời khỏi đây!
Trên đường phố rất đông đúc, dọc hai bên đường là các nhà hàng và sòng bạc với đèn sáng bên trong và tiếng cười nói ồn ào như mời gọi du khách. Khi họ đi ngang qua, Mã Tông háo hức quét cặp mắt lên ban công các ngôi nhà. Trên đó những cô gái trẻ trong đủ loại trang phục đang đứng ở lan can trò chuyện hoặc quạt cho mình bằng những chiếc quạt bằng lụa màu sắc sặc sỡ. Bầu không khí ngột ngạt vì nóng và ẩm ướt.
Đường phố tiếp theo ít ồn ào hơn, chỉ có những căn nhà mờ tối nhưng trước mỗi cổng nhà đều có một chiếc đèn lồng. Trên đèn lồng có những dòng chữ nhỏ ghi ” Chốn hạnh phúc”, ” Thiên đường của tình yêu” và các tên khác cho biết đây là những nhà thổ.
Địch công vội vã quẹo vào một góc đường. Trước một khách điếm nguy nga có chừng một chục phu khiêng kiệu vạm vỡ đang khiêng một chiếc kiệu trên vai của họ cùng với một toán bộ đầu. Mã Tông nhanh chóng nói với người đội trưởng:
– Đây là quan án sát Địch của Phổ Dương. Xin thông báo cho đại nhân của ông.
Đội trưởng ra lệnh cho phu khiêng kiệu đặt kiệu xuống một lần nữa. Ông ta kéo màn kiệu sang một bên và thì thầm điều gì đó với người ngồi bên trong.
Thân hình đẫy đà của quan án Lỗ xuất hiện trong kiệu. Thân thể béo tròn của ông ta được bọc trong chiếc áo thụng bằng lụa màu xanh tao nhã và chiếc mũ bằng nhung màu đen được đội trên đầu một cách cẩu thả. Ông vội vã xuống kiệu, cúi đầu trước mặt Địch công và kêu lên:
– Cơn gió nào đã thổi ông anh đến đảo Thiên Đường này? Anh đúng là người mà tôi đang cần! Thật là thú vị khi gặp lại ông anh một lần nữa!
– Tôi mới là người vui nhất! Tôi đang trên đường từ thủ đô trở về Phổ Dương. Tôi đã lên kế hoạch để đến Tần Hoài vào ngày mai, để gởi lời chào đến ngài và cảm ơn ngài về lòng mến khách mà ngài dành cho tôi năm ngoái.
Địch công và quan án Lỗ
– Không có gì đáng nói! – quan án Lỗ hét lên. Khuôn mặt tròn với bộ ria mép nhọn và bộ râu ngắn thưa thớt của ông ta giãn ra với một nụ cười toe toét – Đó là một vinh dự cho huyện của tôi khi hai cô gái trẻ tôi cung cấp cho ngài đã giúp vạch mặt những tên tu sĩ vô lại! Trời đất chứng giám, Địch, vụ án của ngài về ngôi chùa đó đã nổi tiếng khắp tỉnh!
– Chỉ là một chút thôi! – Địch công nhận xét với nụ cười gượng gạo – các bè lũ Phật giáo trong tòa án tối cao đã triệu tập tôi đến thủ đô để xem xét về vụ án. Họ đặt ra rất nhiều câu hỏi nhưng cuối cùng họ tuyên bố là hài lòng về vụ án. Chúng ta hãy đi vào bên trong, tôi sẽ cho ngài biết tất cả câu chuyện trong khi dùng một tách trà.
Lỗ nhanh chóng bước đến gần Địch công. Đặt bàn tay béo mập của mình lên tay Địch công, ông thì thầm một cách bí mật:
– Không thể làm điều đó, ông anh! Một vấn đề cấp bách đòi hỏi tôi phải quay về Tần Hoài ngay lập tức. Nghe này, Địch, ngài phải giúp tôi! Tôi đã ở đây hai ngày để điều tra về một vụ tự tử. Trường hợp rất đơn giản, một anh chàng đã đỗ đầu kỳ thi và được bổ nhiệm làm thành viên của viện Hàn Lâm. Trên đường trở về quê nhà anh ta ghé qua nơi đây và có quan hệ với một phụ nữ – một câu chuyện cũ rích. Anh chàng đó họ Lý, là con trai của quan ngự y họ Lý nổi tiếng trong triều đình. Tôi không thể nào viết được bản báo cáo về vụ án đó. Hãy cho tôi một đặc ân, Địch, ở lại đây một ngày và giúp tôi viết bản báo cáo đó được không? Vấn đề chỉ là thói quen! Tôi thực sự phải đi ngay bây giờ.
Địch công rõ ràng là chẳng hứng thú gì với việc làm thay công việc của người đồng nghiệp ở một nơi xa lạ như thế này nhưng ông không biết phải từ chối như thế nào. Ông nói:
– Tất nhiên là tôi có thể giúp ngài, Lỗ.
– Tuyệt vời! Thế thì tôi xin tạm biệt ngài!
– Chờ một chút! – Địch công vội vã nói – Tôi không có quyền ở đây, ngài phải chỉ định tôi làm thẩm phán của Tần Hoài!
– Tôi chỉ định ngài tại đây và ngay bây giờ! – quan án Lỗ trịnh trọng tuyên bố và bước về phía chiếc kiệu của mình.
– Ngài phải viết ra điều đó bằng văn bản, ông bạn của tôi! – Địch công nói với nụ cười khoan dung – Đó là luật!
– Trời đất! Thế thì trễ mất! – quan án Lỗ kêu lên một cách gắt gỏng. Ông nhanh chóng quan sát đường phố sau đó kéo Địch công đi cùng ông ta vào khách điếm. Đến quầy tiếp tân ông lấy một tờ giấy và cây bút. Đột nhiên ông dừng lại và thì thầm một cách khó chịu:
– Lạy trời, viết văn bản chỉ định như thế nào?
Địch công lấy cây bút từ tay ông ta và viết ra một văn bản uỷ quyền. Sau đó, ông lấy thêm một tờ giấy khác và sao chép lại bản vừa viết.
– Chúng ta sẽ đóng dấu và ký tên vào hai bản này – ông nói – chúng sẽ có hiệu lực. Ngài mang theo bản gốc và gửi nó cho ngài Quận trưởng sớm nhất có thể. Tôi sẽ giữ bản sao.
– Ngài làm mọi việc rất tốt! – quan án Lỗ nói với lòng biết ơn – Tôi nghĩ rằng ngài luôn ngủ với một tờ hướng dẫn trách nhiệm của một phán quan dưới gối nằm của ngài!
Trong khi quan án Lỗ đóng dấu trên các giấy tờ, Địch công hỏi:
– Ai chịu trách nhiệm về hòn đảo này?
– Ồ – Lỗ trả lời một cách hời hợt – một người tên là Phong Đại hay Tài gì đó, ông ta là ông chủ của cả khu nghĩ mát này. Một người đàn ông tuyệt vời, biết tất cả mọi thứ đang xảy ra tại đây. Ông ta sở hữu tất cả các phòng bạc cũng như nhà thổ trên hòn đảo này. Ông ta sẽ nói cho ngài biết tất cả những gì ngài cần. Gửi báo cáo cho tôi khi ngài làm xong, bất cứ lúc nào ngài thấy thuận tiện!
Nhìn ra bên ngoài một lần nữa, ông nói thêm:
– Vô cùng cám ơn, Địch, tôi đánh giá cao về việc ngài làm cho tôi!
Ông ta sắp bước lên kiệu thì nhìn thấy một bộ đầu đang cầm một lồng đèn thắp sáng mang dòng chữ màu đỏ ” Thẩm phán của Tần Hoài”.
– Tắt nó ngay, đồ con lừa! – Lỗ quát anh ta và quay sang nói với Địch công – tôi không thích sự phô trương, ngài biết đấy! ” Cai trị bằng lòng nhân ái” – như thầy Khổng Tử của chúng ta từng nói. Tạm biệt.
Ông ta biến mất vào trong kiệu và những phu kiệu đặt đòn khiêng lên đôi vai chai sần của họ. Đột nhiên cửa sổ màn kiệu được kéo sang một bên và Lỗ thò cái đầu tròn của mình ra bên ngoài.
– Tôi đã nhớ ra tên của ông ta rồi, Địch! Ông ta tên là Phong Đại. Ngài sẽ gặp ông ta trong bữa ăn tối.
– Cái gì là ăn tối? – Địch công hoang mang hỏi lại.
– Ồ, tôi quên chưa nói cho ngài biết à? Đêm nay các nhân sĩ của đảo Thiên Đường làm một bữa tiệc chiêu đãi tôi tại nhà hàng Gia Hạc và ngài tất nhiên là phải thay mặt tôi. Không thể để cho họ thất vọng. Ngài sẽ tận hưởng nó, Địch, những món ăn ngon mà họ phục vụ đặc biệt là món vịt quay. Nói với họ là tôi xin lỗi vì không thể tham dự, được không? Tôi phải đi vì công việc cấp bách, vấn đề của quốc gia, đại loại thế. Ngài biết cách tốt nhất để dựng lên những câu chuyện như vậy mà. Đừng quên dùng nước sốt với món vịt quay!
Bức màn hạ xuống và đoàn kiệu biến mất vào đêm tối. Các bộ đầu chạy phía trước không đánh cồng chiêng hoặc hét lên mở đường cho thẩm phán đi qua như họ thường làm.
– Tại sao lại có sự kích động thế này? – Mã Tông bối rối hỏi.
– Rõ ràng là có một số chuyện khó chịu đã phát sinh tại Tần Hoài trong thời gian ông ta vắng mặt – quan án nói. Ông chậm rãi cuộn tờ uỷ quyền lại và bỏ nó vào trong tay áo.
Mã Tông đột nhiên mỉm cười và nói với sự hài lòng:
– Dù sao chúng ta sẽ có một vài ngày ở cái nơi vui vẻ này!
– Một ngày duy nhất – quan án nhấn mạnh – Ta đã có một ngày để gặp được quan án Lỗ tại đây và ngày đó dùng để làm giúp ông ta công việc, không hơn. Chúng ta hãy quay về khách điếm để ta thay quan phục cho bữa ăn tối đáng nguyền rủa!
Quay lại khách điếm Thiên Phúc, Địch công nói với người quản lý rằng ông sẽ ăn tối tại nhà hàng Gia Hạc và nhờ ông ta thuê một chiếc kiệu sẵn sàng ngoài cổng để đưa ông tới đó. Họ đi vào Căn Phòng Đỏ, nơi Mã Tông giúp quan án mặc vào chiếc áo nghi lễ trang trọng bằng gấm xanh và chiếc mũ cánh chuồn bằng nhung đen. Địch công thấy người giúp việc đã vén màn che của chiếc giường và đặt một ấm trà trong giỏ đệm để trên bàn. Ông tắt những ngọn nến và đi ra ngoài, đi phía sau là Mã Tông.
Khi quan án đã khoá cửa và định cất chìa khoá vào tay áo của mình, ông dừng lại và nói:
– Ta muốn để lại chiếc chìa khoá này trong cửa. Ta không có gì để che giấu!
Ông đút chìa khoá vào ổ khoá một lần nữa và họ đi về phía sân trước. Tám phu khiêng kiệu đang đợi họ cạnh một chiếc kiệu lớn. Địch công lên kiệu và ra hiệu cho Mã Tông ngồi vào kiệu cùng với ông.
Trong khi họ di chuyển qua các đường phố ồn ào, quan án nói:
– Sau khi chúng ta đến nhà hàng và ngươi thông báo tên ta, ngươi đi ra ngoài và vào các sòng bạc cũng như quán rượu. Thực hiện một cuộc điều tra kín đáo về việc tự tử của người Viện sĩ hàn lâm, anh ta đã ở đây trong bao lâu, những người liên quan đến anh ta và tất cả mọi thứ mà ngươi có thể hỏi được. Theo người bạn Lỗ của ta thì đó là một vụ án đơn giản, nhưng không thể nào biết được với trường hợp tự sát. Ta sẽ rời khỏi bữa ăn tối sớm nhất có thể. Nếu ngươi không tìm thấy ta ở đó thì chờ ta trong phòng của ta tại khách điếm Thiên Phúc.
Chiếc kiệu được hạ xuống mặt đất. Khi họ bước xuống đường phố, Địch công nhìn lên và ngạc nhiên trước toà dinh thự cao chót vót trước mặt ông. Mười hai bậc thang bằng cẩm thạch trắng, hai bên là cặp sư tử bằng đồng lớn bằng kích thước thật dẫn đến một cánh cửa đôi sơn đỏ rực rỡ với những đồ trang trí bằng đồng. Phía trên là một tấm bảng mạ vàng rất lớn trên đó ghi hai chữ ” Gia Hạc” màu đen. Tầng hai và ba được bao quanh bằng những lan can với những hình chạm khắc phức tạp và tất cả đều được mạ vàng. Những chiếc đèn lồng khổng lồ bằng lụa treo dọc theo các mái hiên. Ông đã nghe nói nhiều về sự giàu có trên đảo Thiên Đường nhưng ông đã không dự kiến được nó lại sang trọng rực rỡ như vậy.
Mã Tông bước lên và gõ mạnh vào khoen cửa bằng đồng. Sau khi anh thông báo với sự trang trọng cho người quản lý sự xuất hiện của Hội thẩm Địch, anh chờ đợi cho đến khi quan án đã đi vào bên trong, sau đó vội vã xuống cầu thang bằng đá cẩm thạch và gia nhập vào đám đông hỗn tạp trên đường phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.