BÍ MẬT NGÔI NHÀ NGHỈ

MỘT VỤ TỐNG TIỀN



Harold Waring đã chú ý tới hai người phụ nữ khi họ từ con đường dưới hồ đi lên. Trời đẹp, bầu trời xanh ngắt, mặt trời nhấp nháy. Harold đang ngồi ở tầng trệt của khách sạn, hút tẩu và nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp.
Hoạt động chính trị tạo cho người ta cái vẻ mãn nguyện. Một thứ trưởng ở tuổi ba mươi thì thật là tuyệt. Anh có thể tự hài lòng về mình. Ngài thủ tướng chẳng thường nói: Anh chàng Waring còn tiến xa! Cuộc sống hiện ra dưới những màu sắc rực rỡ.
Harold đã quyết định đi nghỉ ở Herzoslovaquie để tránh những con đường lớn, để tránh xa tất cả, tất cả. Khách sạn nằm bên hồ Stampka, tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ tiện nghi. Khách trọ phần đông là những người nước ngoài. Người Anh ở đây chỉ có bà Rice một phụ nữ cao tuổi, và cô Clayton, con gái bà. Harold thấy mến cả hai. Cô Elsie Clayton rất xinh đẹp là loại người ăn mặc không theo thời trang. Cô ít trang điểm, nếu không muốn nói là không trang điểm, tính dè dặt gần như là nhút nhát. Bà Rice là loại người mà người ta gọi là có tính cách. To cao, giọng nói ồm ồm bà thường quen ra những quyết định, nhưng trí óc bà vẫn sáng suốt. Có thể nói bà chỉ sống vì con.
Harold dã có những giờ dễ chịu bên bà mẹ và cô gái nhưng họ không tìm cách giữ rịt lấy anh. Những người đi nghỉ trong khách sạn thường tổ chức từng nhóm đi du ngoạn. Họ chỉ ở đây một hoặc hai đêm rồi đi nơi khác, Harold đã chú ý đến điều này cho đến khi…
Hai người phụ nữ từ đường dưới hồ đi lên một cách chậm chạp. Đúng lúc Harold chú ý tới họ thì có một dám mây đen che khuất mặt trời. Chàng trai giật mình. Hai người đàn bà này có bộ dạng khác thường. Mũi dài và khoằm như mỏ chim, mắt nhìn chòng chọc. Họ giống nhau một cách kỳ lạ. Mỗi người đều khoác một chiếc áo choàng, hai vạt tung bay như đôi cánh lớn.
Hai bà này đi thẳng vào tầng trệt của khách sạn. Họ không còn trẻ, đã khoảng ngoại tứ tuần. Vẻ giống nhau có thể coi đây là hai chị em ruột. Khi đi qua chàng trai, họ nhìn anh rất lâu và chăm chú.
Harold cảm thấy khó chịu quay mặt đi nơi khác thì nhìn thấy một bàn tay có những ngón dài như vuốt của con thú…
Những người đàn bà ghê tởm làm sao! Đúng là những con ác điểu…
Khi nhìn thấy bà Rice đi đến thì những ý nghĩ đen tối của anh bị xua tan. Anh chạy lại và đẩy cho bà một chiếc ghế. Bà cảm ơn anh, ngồi xuống và theo thói quen bà đan lia lịa.
– Bà có nhìn thấy hai bà vừa tới khách sạn không? – Harold hỏi.
– Mặc áo khoác phải không? Có, tôi đã gặp họ.
– Họ thật khác thường, có đúng không? – Thế nào? Đúng, có thể là như vậy. Tôi cho rằng họ mới tới đây. Họ rất giống nhau… Có thể là chị em sinh đôi.
– Có thể là tôi hay tưởng tượng – Chàng trai nói – Nhưng tôi thấy họ thật là kỳ quái.
– Thế ư? Tôi phải nhìn họ gần hơn mới được… Người gác cổng sẽ cho chúng ta biết họ là ai. Hình như họ không phải là người Anh.
– Ồ! Không phải!
Bà Rice nhìn đồng hồ đeo tay.
– Đã tới giờ dùng trà rồi. Ông Waring, liệu ông có thể bấm chuông giúp được không?
Anh đi bấm chuông và trở về ghế ngồi.
– Chiều nay con gái bà có đi chơi đâu không? – Anh hỏi.
– Elsie ư? Một vòng quanh hồ sau đó là rừng thông. Thật tuyệt.
Người hầu bàn đưa trà tới.
– Elsie vừa nhận được thư của chồng – Bà Rice nói tiếp khi người phục vụ đã đi xa – Chắc chắn là nó không xuống đâu.
– Chồng cô ấy ư? – Harold ngạc nhiên nhắc lại – Tôi tưởng cô ấy góa chồng.
Bà Rice ném cho anh một cái nhìn bất chợt.
– Ồ! Không – Bà nói giọng khô khan – Nó không góa chồng. Thật là bất hạnh! – Giọng bà trở nên khoa trương.
Harold không che giấu nổi vẻ tò mò.
-… Phải, thưa ông Waring, việc say sưa chịu trách nhiệm về mọi sự đau khổ.
– Anh ấy uống rượu ư?
– Đúng. Hắn ghen một cách bệnh hoạn và vũ phu không thể tưởng tượng nổi – Bà thở dài nói – A! Thế gian mới tàn nhẫn làm sao thưa ông Waring. Tôi quí mến Elsie, đó là đứa con độc nhất của tôi… và khi thấy nó khổ sở thì tim tôi tan nát.
– Cô ấy hiền lành – Harold thật thà nói.
– Quá hiền nữa là khác, chắc chắn như thế.
– Thế nào?
– Một người phụ nữ sung sướng thì có lòng kiêu hãnh. Sự hiền lành của Elsie xuất phát từ sự thất bại, tôi cho là như thế. Cuộc đời đã vùi dập nó.
– Tại sao… tại sao cô ấy lại lấy anh ta?
– Philip Clayton là một chàng trai đầy quyến rũ. Hắn đã và sẽ còn hấp dẫn mọi người. Hắn có một gia tài lớn và không một ai cho chúng tôi biết tính nết thực sự của hắn. Tôi ở góa từ lâu. Hai người đàn bà độc thân sống bên nhau thì đó là những quan tòa tồi…
– Vâng, đúng như thế – Harold suy nghĩ nói.
Anh thương hại tình cảnh của Elsie Clayton vào tuổi chưa đến hai mươi nhăm. Anh nhớ lại cái nhìn trong sáng, cặp mắt xanh, vành môi cong. Và anh chợt nhận ra tình cảm của mình đối với cô gái ấy đã vượt quá một tình bạn đơn giản.
Và cô ấy đang sống với một con ác thú…
Sau bữa ăn, Harold tới gặp bà mẹ và cô con gái. Elsie Clayton mặc một chiếc áo màu nhạt. Hẳn là cô ta đã khóc, mắt đỏ hoe.
– Tôi đã biết hai mụ nữ yêu tinh mình chim của ông là ai rồi – Bà Rice nói với giọng vui vẻ – Những người Ba Lan, trong một gia đình quí phái, người gác cổng đã nói với tôi như thế.
Harold nhìn về phía hai phụ nữ Ba Lan.
– Hai bà kia ư – Elsie vô tư hỏi – Hai bà tóc nhuộm kia ư? Họ như một cái gì để gây tai họa… tôi không hiểu tại sao.
– Đúng như điều tôi đã nói! – Harold nói với vẻ chiến thắng.
Bà Rice cười.
– Hai người thật là kỳ cục – Elsie thật thà xác nhận – Nhìn họ con liên tưởng tới những con chim kền kền.
– Chúng thường móc mắt những xác chết để ăn! – Harold nói thêm.
– Ôi! Không – Người đàn bà trẻ sợ hãi kêu lên.
– Tha lỗi cho tôi.
– Mong sao họ không gặp chúng ta trên đường đi dạo – Bà Rice nói.
– Chúng ta chẳng có bí mật tội lỗi gì cả – Elsie tuyên bố.
– Nhưng ông Waring có cái đó thì sao – Người mẹ nháy mắt nói.
– Không khi nào, cuộc đời tôi như cuốn sách để mở.
“Những người không chịu đi theo con đường ngay thẳng thì thật là điên rồ”. Anh chợt nghĩ. Một lương tâm trong sáng, đó là cái mà người ta cần trong cuộc sống. “Những cái đó giúp người ta đối mặt với thế gian, xua đuổi những kẻ muốn anh đi chệch đường”.
Anh cảm thấy mình rất mạnh, tuyệt đối mạnh, để làm chủ số phận của mình. Cũng như mọi người Anh, Harold Waring rất kém về ngoại ngữ. Tiếng Pháp của anh mới ở trình độ bập bẹ và phát âm theo kiểu tiếng Anh. Anh không biết một tiếng Đức nào, cả tiếng Ý cũng vậy.
Nhưng cho đến bây giờ anh không cảm thấy phiền phức. Trong hầu hết các khách sạn ở lục địa, bao giờ cũng có ai đó biết nói tiếng Anh.
Cái vùng hẻo lánh mà tiếng nói hầu hết là của người Slave, chỉ có người gác cổng biết nói tiếng Đức, anh phải cầu cứu đến một người phiên dịch. Bà Rice biết nhiều thứ tiếng nhưng giọng bà vẫn pha lẫn giọng Slave. Harold quyết định mình phải học tiếng Đức. Trời đẹp và sau khi học được vài chữ, anh thấy đã đến giờ đi dạo trước bữa ăn. Anh đi theo con đường xuống hồ, rồi đi vào rừng thông. Sau khi đi khoảng chừng năm phút, tai anh bắt gặp một tiếng động. Không thể nhầm lẫn được: cách chỗ anh đứng một vài mét một phụ nữ đang khóc nức nở.
Harold dừng lại một lúc sau đó anh đi về phía có tiếng khóc. Elsie Clayton đang ngồi trên một thân cây, tay ôm mặt, thổn thức.
– Bà Clayton – Harold dịu dàng gọi – Elsie đó phải không?
Cô ta giật nẩy mình, ngẩng mặt lên nhìn anh. Anh ngồi xuống bên cô.
-… Tôi có thể làm được gì? – Anh nồng nhiệt hỏi.
Cô ta lắc đầu.
– Không… Không… Ông rất tốt. Nhưng ông không thể giúp gì được tôi đâu!
– Có phải vì… chồng bà không? – Anh khó chịu hỏi lại.
Cô gật đầu. Sau đó cô lau mặt, lấy ra một hộp phấn, đấu tranh để lấy lại sự can đảm.
– Tôi không muốn mẹ tôi lo lắng- Cô run rẩy nói – Mẹ tôi sẽ rất hoảng hốt khi thấy tôi đau khổ. Thế là tôi tới đây để khóc. Thậy là ngốc nghếch, tôi biết điều đó… Nhưng… nhiều khi cuộc đời hình như không thể chịu đựng nổi.
– Tôi lấy làm tiếc – Harold nói.
Cô nhìn anh với cái nhìn biết ơn. Sau đó nói rất nhanh:
– Tất cả do lỗi của tôi. Tôi đã kết hôn với Philip với tất cả tấm lòng. Nếu xảy ra chuyện gì, thì người đáng trách độc nhất là tôi.
– Bà thật can đảm khi nói rõ sự tình theo cách đó.
Cô ta lắc đầu:
– Ồ! Không, tôi không can đảm. Tôi cũng không mạnh dạn nữa, tôi hèn nhát. Sống với Philip thật là đáng lo ngại. Anh ta làm tôi run lên khi lên cơn điên dại, tôi chết khiếp.
– Nhưng phải rời bỏ hắn ta! Harold kêu lên.
– Tôi không dám. Anh ta… anh ta không ly hôn tôi đâu.
– Thật là nực cười. Tại sao bà không ly hôn hắn.
– Tôi không có một lý do gì – Cô ta đứng lên – Không, tôi phải theo số phận của mình. Ông biết đấy, tôi luôn luôn sống bên mẹ tôi. Philip sẽ thấy không có trở ngại gì. Nhưng khi chúng ta đi từ con đường này ra…
Cô đỏ mặt ngập ngừng một chút khi nói tiếp:
– Anh ta rất ghen! Chỉ cần tôi vô ý nói đến tên một người đàn ông nào đó thì sẽ có những cảnh tượng kinh khủng đối với tôi.
Sự bực bội của Harold tăng lên. Anh đã nhiều lần nghe những chuyện ghen tuông của người chồng đối với vợ. Anh cho rằng như vậy là đúng, người chồng thường là có lý. Nhưng Elsie Clayton không phải là người đàn bà lẳng lơ. Chưa bao giờ cô đưa mắt tống tình anh.
Elsie tránh xa anh với vẻ run rẩy. Cô ngước mắt nhìn lên trời.
– Mặt trời sắp lặn. Trời rét. Tốt nhất là chúng ta trở về khách sạn. Sắp đến giờ ăn rồi.
Họ đứng lên và đi về khách sạn. Đi khoảng một phút đồng hồ họ thấy một bóng người đi phía trước. Họ nhận ra chiếc áo khoác. Đó là một trong hai người phụ nữ Ba Lan.
Họ vượt qua và Harold cúi đầu chào. Bà ta không trả lời nhưng nhìn họ chằm chằm làm chàng trai đỏ mặt. Người đàn bà ấy có nhìn thấy họ ngồi trên thân cây lúc nãy không? Chắc chắn bà ta nghĩ rằng…
Dù thế nào đi nữa bà ta cũng nghĩ rằng… Một nỗi bực dọc mơ hồ nổi lên.
Trời ơi! Có những phụ nữ suy nghĩ khá tầm bậy!
Mặt trời đã lặn… hai người đều cảm thấy lạnh… có phải đây là lúc ấy bà ta đang rình mò họ không?
Bất chợt Harold cảm thấy khó chịu.
Harold trở về phòng mình lúc khoảng mười giờ. Người phu trạm đã tới và anh nhận được rất nhiều thư từ. Có một số thư đòi hỏi anh phải trả lời ngay.
Mặc quần áo ngủ, anh bắt tay làm việc. Anh đã viết được ba lá thư và bắt đầu viết lá thư thứ tư. Đúng lúc ấy cửa phòng anh bật mở như bị gió thổi mạnh và Elsie chạy vội vào phòng.
Harold vội vàng đứng lên. Elsie đóng cửa và đứng sững bên cạnh chiếc tủ thấp. Mặt tái nhợt như người chết, cô thở đứt quãng. Cô như đang khiếp đảm.
– Chồng tôi! – Cô lắp bắp – Anh ta đến bất chợt. Tôi cho rằng anh ta muốn giết tôi… Anh ta điên rồi… Xin che chở cho tôi. Đừng để anh ta tìm được tôi.
Cô bước một vài bước. Cô run rẩy đến mức đi loạng choạng sắp ngã. Harold phải đưa tay ra đỡ lấy cô. Cùng lúc ấy cửa bật mở và một người đàn ông đứng sững ở ngay đấy. Người tầm thước anh ta lông mày rậm, tóc nâu chải bóng. Tay anh ta vung vẩy một chiếc mỏ-lết lớn.
– Thế là bà già người Ba Lan nói có lý! – Anh ta nói giọng điên dại, the thé – Mày vui thú với con người này!
– Không! Philip, không phải – Elsie kêu lên – Không đúng đâu. Anh nhầm rồi!
Người đàn ông tiến lên, đe dọa và Harold đứng trước che cho người đàn bà trẻ.
– Tao nhầm mà tao lại tìm thấy mày trong phòng của nó! Đồ đĩ! Tao phải giết mày!
Anh ta tìm cách đẩy Harold và túm lấy Elsie đang kêu khóc.
Harold tìm cứu cho người đàn bà. Nhưng Philip chỉ có một ý định, tóm được cô. Sợ hãi, Elsie chạy ra cửa đang để ngỏ và người chồng của cô lập tức đuổi theo. Không để chậm một giây, Harold cũng lao theo họ.
Elsie chạy vội vào phòng của mình ở phía đầu hành lang. Harold nghe thấy tiếng chìa khóa đang khóa phía trong cửa. Nhưng đã quá muộn, Philip Clayton đã có thời gian đẩy cửa và bước vào trong phòng. Elsie kêu lên một tiếng kinh hoàng. Harold chạy tới…
Người đàn bà đứng trước cửa sổ, tay túm chặt lấy tấm màn che đang kêu van. Philip Clayton chạy đến phía cô, giơ cao chiếc mỏ-lết lớn. Elsie kêu lên một tiếng khiếp đảm, tay cầm lấy chiếc chặn giấy nặng trên bàn ném vào đầu người chồng.
Clayton ngã xuống như một chiếc bao nặng. Harold đứng chết lặng bên cạnh cửa. Người vợ trẻ quì xuống bên cạnh chồng bất động.
Người ta nghe thấy tiếng khóa mở trong hành lang.Elsie đứng phắt lên chạy đến bên Harold.
– Tôi xin ông – Cô nói với giọng run rẩy – Ông trở về phòng mình ngay đi… Người ta sẽ tới dây… và sẽ thấy ông ở đây.
Vừa rồi, Clayton chưa đánh vợ. Nhưng có thể là người ta đã nghe thấy tiếng kêu của Elsie. Nếu người ta trông thấy Harold ở đấy thì sẽ có những chuyện phiền phức và khinh bỉ. Đối với anh cũng như đối với cô, tốt hơn là không nên để xảy ra một vụ tai tiếng.
Khi anh vừa trở về phòng mình xong thì anh nghe thấy tiếng một cánh cửa ở một phòng nào đó kẹt mở.
Anh không ngủ và chờ. Sớm hoặc muộn thì Elsie cũng sẽ tới. Anh biết cái đó. Anh đợi hơn một tiếng đồng hồ. Rồi có tiếng gõ nhẹ cửa.
Không phải là Elsie mà là mẹ cô với dáng vẻ làm anh kinh ngạc. Bà ta đột nhiên già thêm mười tuổi. Mớ tóc màu xám rối bù và mắt thâm quầng.
Anh vội vàng đưa ra một chiếc ghế. Bà ngồi xuống thở dốc.
– Thưa bà, hình như bà quá xúc động. Tôi mời bà uống gì đây?
Bà ta lắc đầu:
– Không. Đừng bận rộn về tôi. Tôi khỏe. Đó chỉ là một cú sốc, thưa ông Waring, đã có một chuyện ghê gớm xảy ra.
– Clayton bị thương có nặng không?
– Anh ta chết rồi.
Gian phòng hình như quay cuồng. Harold không thể nói lên thành tiếng sau nhiều giây đồng hồ.
– Chết ư? – Anh hỏi lại bằng một giọng mơ hồ.
– Cạnh cái chặn giấy đập trúng vào thái dương – Bà Rice nói một cách đơn điệu, mệt mỏi – Sau đó anh ta ngã, đầu đập vào lò sưởi. Tôi không hiểu do đâu mà anh ta chết, do cái chặn giấy hoặc do lò sưởi… nhưng anh ta đã chết… cái đó thì chẳng nghi ngờ gì nữa.
Một tai họa, tai họa… Harold không thể nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
– Đó là một tai nạn. Tôi đã trông thấy hắn ta! – Anh ta nói một cách hăng hái.
– Đúng như vậy! – Bà Rice khô khan trả lời – Tôi biết cái đó. Nhưng… nhưng… mọi người có chịu tin như thế không? Tôi… thật ra tôi rất sợ. Chúng ta không phải đang ở Anh quốc.
– Tôi có thể chứng nhận hành động của Elsie – Chàng trai thong thả nói.
– Phải… Và nó có thể chứng nhận hành động của ông, thế đấy!
Harold với bản chất thông minh và thận trọng, hiểu rõ điều bà ta nói và thế yếu của anh và Elsie.
Anh đã có nhiều thời gian ngồi bên Elsie. Mặt khác, một trong hai người đàn bà Ba Lan đã trông thấy họ trong rừng thông, một trong những điều kiện có thể bị nghi vấn. Hai người phụ nữ ấy có vẻ như không biết tiếng Anh, nhưng cũng có thể họ biết một vài từ như “ghen”, “chồng” chẳng hạn. Trong mọi trường hợp sự giận dữ, ghen tuông của Clayton đã làm anh nhớ lại những điều mà người ta đã nói với anh. Và anh, Harold, lại đang ở trong phòng của Elsie khi chồng cô ta chết. Chẳng ai có thể chứng minh là anh đã không giết chết Philip Clayton bằng chiếc chặn giấy cả… Là người chồng, hắn không thể không ngạc nhiên khi trông thấy vợ đang trong đôi tay của anh. Chỉ có Elsie là nói ngược lại. Nhưng liệu người ta có tin cô không?
Bất chợt anh lạnh người vì sợ hãi.
Không, không chỉ trong chốc lát mà người ta có thể ghép họ vào tội chết được chỉ vì một cái chết mà họ không gây ra, cả với Elsie và anh nữa. Người ta chỉ có thể gán cho họ cái tội giết người không cố ý mà thôi. Nhưng liệu có cái tội danh đó trong cái xứ sở xa xôi này không nhỉ? Nhưng dù chỉ để chứng minh sự vô tội của họ thì điều đó cũng cần phải có một cuộc điều tra… Báo chí sẽ đăng tin… Một nhà chính trị trẻ tuổi có tương lai… Một người chồng ghen tuông, một người đàn bà xinh đẹp… Nghề nghiệp của anh không thể đứng vững trước một vụ bê bối như thế.
– Liệu người ta có thể giấu xác chết đi không nhỉ? – Đột nhiên anh hỏi – Chuyện giết người sẽ không có nữa.
Và anh đỏ mặt trước con mắt phản đối của bà Rice.
– Ông Harold thân mến, chúng ta không sống trong một cuốn truyện trinh thám! Thật là điên rồ khi muốn làm như vậy.
– Phải, đúng thế, anh thừa nhận. Nhưng làm gì đây? Trời ơi, làm gì đây?
Bà Rice lắc đầu, chau mày suy nghĩ một cách tuyệt vọng.
– Phải làm một cái gì chứ? – Harold nài nỉ – Bất cứ một cái gì để tránh khỏi tai họa ấy.
– Elsie, con gái nhỏ bé của tôi – Bà Rice rên rỉ – Tôi có thể vì nó mà làm bất cứ việc gì. Nó sẽ chết mất… Cả ông nữa, cả sự nghiệp của ông, tất cả…
– Không nên nghĩ đến tôi – Harold nói.
– Như thế là không công bằng… Tôi, tôi biết giữa hai người không có chuyện gì… Nhưng những người khác…
– Ôi! Thật là bất hạnh. Chúng ta lại không đang ở Anh quốc!
– Nhưng… – Bà Rice ngẩng đầu – Đúng, chúng ta không đang ở Anh quốc. Tôi tự hỏi liệu có thể…
– Sao? – Harold nói.
– Ông có bao nhiêu tiền ở đây? – Bà Rice hỏi sỗ sàng.
– Không nhiều lắm. Nhưng tôi có thể đánh điện tín về nhà để họ gửi thêm cho tôi.
– Chúng ta cần nhiều tiền đấy – Bà già nói một cách cay đắng – Nhưng tôi thấy cái đó đáng giá với những khó khăn mà chúng ta phải gỡ ra.
Harold thấy có một tia sáng hy vọng.
– Bà có ý kiến gì.
– Chúng ta không thể tự mình che giấu cái chết đó, nhưng chúng ta có thể hủy bỏ vụ này một cách công khai.
– Bà tin là như vậy ư? – Harold hỏi một cách đầy hy vọng nhưng cũng có đôi chút nghi ngờ.
– Vâng! Người quản lý khách sạn sẽ ở phía chúng ta. Lão ta không có lợi ích gì để tiết lộ vụ này. Tôi biết cái đó qua kinh nghiệm, người ta có thể mua tất cả những gì mình muốn ở vùng Ban-căng… Còn cảnh sát thì lại càng hư hỏng hơn những nhân viên hành chính… May mắn thay, tôi có cảm giác rằng không một ai trong khách sạn chú ý đến những việc đã xảy ra.
– Ai ở căn phòng kế bên phòng của cô Elsie?
– Hai bà người Ba Lan. Họ không nghe thấy gì cả nên họ không chạy ra hành lang. Philip tới lúc khi khuya. Không ai trông thấy hắn, trừ tên gác cổng. Chúng ta có thể có được một giấy chứng nhận về một cái chết bình thường không? Còn những kẻ khác thì chỉ cần cho đủ nhờn miệng là được… và phải tìm người mà chúng ta cần… chắc chắn đó là viên cảnh sát trưởng.
– Cái đó như một vở hài kịch – Harold cười gượng gạo – Cuối cùng thì chúng ta có thể làm thử xem.
Bà Rice tỏ rõ tính năng động của mình. Bà bắt đầu bằng việc gặp người quản lý khách sạn. Harold ngồi trong phòng mình. Anh đã thỏa thuận với bà ta là anh đứng ngoài cuộc. Người ta chỉ nói về sự cãi cọ vợ chồng. Vẻ xinh đẹp, trẻ trung của Elsie làm cho cô được mọi người yêu mến.
Sáng hôm sau rất nhiều nhân viên cảnh sát tới khách sạn. Người ta dẫn họ vào phòng bà Rice. Đến trưa thì họ ra về. Harold đã đánh điện về nhà yêu cầu gửi tiền cho anh nhưng anh không tham dự gì vào những công việc đang xảy ra. Việc này cũng chẳng ích gì vì không một nhân viên cảnh sát nào biết nói tiếng Anh
Buổi chiều, bà Rice vào phòng của anh. Sắc mặt xanh xám có vẻ mỏi mệt. Nhưng người ta có cảm giác yên tâm khi nhìn nét mặt của bà.
– Cái đó xong rồi! – Bà nói một cách đơn giản.
– Trời phù hộ! Bà thật là kỳ diệu! Thật là không thể tưởng tượng được!
– Nhưng từ sự dễ dàng ấy, người ta có thể tin rằng không có gì là không bình thường. Họ đã giơ tay ra nhận tiền. Thật là… ghê tởm!
– Chưa phải là lúc phê phán tệ ăn hối lộ của các cơ quan chính quyền – Harold khô khan nói – Hết bao nhiêu?
Bà đọc một bảng kê những con số cùng với danh sách người.
– Ông đồn trưởng cảnh sát.
– Ông thanh tra cảnh sát.
– Những nhân viên cảnh sát.
– Ông bác sĩ.
– Ông quản lý khách sạn.
– Người gác cổng.
Harold chỉ có thể có một lời bình luận.
– Người gác cổng thì chẳng quan trọng gì – Anh nói.
– Theo cách nói công khai, cái chết không xảy ra ở khách sạn. Philip bị đau tim đột ngột trên xe lửa. Hắn rơi xuống đường… ông biết đấy, họ luôn luôn để ngỏ cửa. Công việc mà cảnh sát sắp đặt thì thật là phi thường!
– Thật là sung sướng khi cảnh sát nước ta không giống như vậy.
Bữa ăn kết thúc, chàng trai tới gặp bà Rice và con gái bà để dùng cà-phê. Anh quyết định không thay đổi những thói quen thường ngày.
Anh chưa gặp lại Elsie từ cái đêm ấy. Cô rất xanh và run rẩy sau cơn choáng váng. Nhưng cô đã có sự cố gắng đáng khen để lấy lại tư cách cư xử như trước kia.
Họ đang trao đổi ý kiến về quốc tịch của một ông khách mới tới trọ. Harold đoán rằng ông ta là người Pháp vì có bộ ria mép giống anh. Elsie cho rằng ông ta là người Đức, và bà Rice, người Tây Ban Nha.
Một người họ ở tầng trệt, trừ hai bà người Ba Lan. Cũng như mọi lần, Harold không khỏi rùng mình khi nhìn thấy họ.
Một người hầu bàn tới nói nhỏ với bà Rice. Bà ta đứng lên đi theo người này ra cửa gặp một nhân viên cảnh sát.
Elsie hoảng hốt kêu lên:
– Ông…. Ông có tin rằng có chuyện gì đó xảy ra không?
– Không, không – Harold mạnh dạn trả lời. Nhưng tim anh thắt lại.
– Mẹ cô thật là kỳ diệu – Anh nói thêm.
– Phải. Mẹ tôi không chấp nhận thất bại… thật đáng sợ.
– Không nghĩ đến nó nữa. Mọi việc đã xong.
– Tôi không thể không nghĩ là… là tôi đã giết hắn.
– Bỏ cái ý nghĩ ấy đi! Đây là một tai nạn. Cô biết rõ cái đó… Hơn thế, nó là quá khứ. Chúng ta hãy cố gắng quên nó đi.
Bà Rice quay lại.
– Tôi sợ quá – Bà ta vui vẻ nói – Một thủ tục giấy tờ. Tất cả tốt đẹp. Hình như chúng ta có thể làm một việc gì đó, như vậy mới xứng đáng với sự mệt nhọc.
Họ gọi rượu.
– Vì tương lai – Bà Rice nhấc cốc nói.
Harold cười với Elsie.
– Vì hạnh phúc của cô!
Cô cười với anh.
– Vì hạnh phúc của ông – Cô trả lời, giọng chiến thắng. Tôi tin chắc ông sẽ trở thành người có tiếng tăm lớn.
Sau khi sợ hãi, họ trở nên vui vẻ, gần như là thoải mái. Bóng đen đã bị xóa sạch. Tất cả trở nên tốt đẹp…
Bên kia tầng trệt, hai người đàn bà mũi khoằm đứng lên, cẩn thận xếp chiếc áo đan dở lại rồi đi tới quầy rượu.
Họ gật đầu ra hiệu cho bà Rice mời bà tới ngồi bên họ. Một trong hai bà bắt đầu nói, bà kia nhìn chằm chằm vào Harold và Elsie. Một nụ cười thoáng hiện trên môi bà ta… một nụ cười ác ý…
Bà Rice chăm chú nghe, thỉnh thoảng nói một đôi câu. Harold không hiểu họ nói gì với nhau nhưng thấy sự vui vẻ đã biến mất trên mặt của bà Elsie.
Hai bà người Ba Lan đứng lên, sau khi nghiêng mình, họ đi vào khách sạn.
– Có vấn đề gì vậy? – Harold bồn chồn hỏi bà Rice.
– Hai người đàn bà ấy muốn tống tiền chúng ta. Họ đã nghe thấy mọi chuyện cái đêm hôm ấy. Việc chúng ta muốn bịt kín câu chuyện trở nên trăm lần tồi tệ hơn… – Bà Rice trả lời với giọng thất vọng…
Harold Waring đứng bên hồ. Anh bồn chồn đi đi, lại lại hơn một tiếng đồng hồ vì sự thất vọng đã xâm chiếm lấy mình. Anh đến đúng chỗ lần đầu tiên anh gặp hai người đàn bà quái ác đang nắm cuộc sống của Elsie và của anh bằng những móng nhọn của họ.
– Quỉ tha ma bắt hai con yêu tinh ấy đi! – Anh quát to.
Một tiếng ho nhẹ làm anh quay lại và anh thấy mình đang đứng trước mặt một người đàn ông râu mép rậm rạp. Chắc chắn ông ta đã nghe thấy tiếng kêu của anh và anh thấy khó chịu không biết nói gì ngoài việc chào một ngày tốt lành.
– Nhưng hình như cái đó cần cho ông! – Người ấy trả lời bằng tiếng Anh rất rành mạch.
– Có nghĩa là… là…
– Ông đang có sự lo lắng, thưa ông. Tôi có thể giúp ông được việc gì không?
– Ồ! Không! Cảm ơn ông nhiều! Tôi… tôi đi xả hơi!
– Nhưng tôi có cảm giác rằng tôi có thể giúp ông được. Tôi không nhầm lẫn, có đúng không, khi nhìn thấy vẻ lo lắng của ông với hai người đàn bà ngồi ở tầng trệt khách sạn trưa nay?
Harold nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên:
– Ông biết một chuyện gì đó về họ ư? Nhưng trước hêt, ông là ai?
– Tôi là Herucle Poirot – Người đàn ông thấp người trả lời như ông là một vị trong hoàng tộc. Chúng ta hãy đi dạo dưới rặng cây và ông hãy kể cho tôi nghe câu chuyện đã xảy ra.
Harold không hiểu tại sao mình lại kể mọi chuyện với người mà anh chỉ mới biết một vài phút trước đây. Có lẽ vì thần kinh anh quá căng thẳng…
Poirot chăm chú nghe, gật đầu, đôi lúc lắc đầu vẻ nghiêm trang:
– Những con chim trên hồ Stymphale, những con quái vật mỏ thép ăn thịt người… phải chúng đã gây ra những việc này – Anh mơ màng nói khi Harold kể xong câu chuyện.
Chàng trai nhìn anh với vẻ lạ lùng.
– Ông nói gì?
– Tôi suy nghĩ, thế thôi. Tôi có cách nhìn sự kiện riêng của mình. Còn ông thật là khó khăn.
– Ông nói về người nào vậy?
– Việc tống tiền như vậy chỉ là một trò cười. Những con yêu tinh ấy sẽ còn bắt ông nộp tiền, nộp tiền mãi mãi. Chuyện gì xảy ra nếu ông từ chối?
– Sẽ mất hết – Harold chua chát trả lời – Sự nghiệp của tôi sẽ sụp đổ và một phụ nữ khốn khổ trước nay không làm hại ai sẽ sống trong cảnh địa ngục. Thượng đế cũng không hiểu ra sao nữa!
– Phải, cần làm một cái gì đó.
– Cái gì?
Hercule Poirot lim dim mắt và một lần nữa Harold nghi ngờ sự thăng bằng của thần kinh người này khi nghe thấy anh ta lẩm bẩm:
– Đã đến lúc phải dùng đến những chiếc thanh la bằng đồng.
– Ông điên à?
– Không. Tôi chỉ cố gắng làm theo Hercule thời xưa. Ông hãy cố chờ một vài tiếng đồng hồ nữa, ông bạn. Ngày mai, chắc chắn là như thế, tôi sẽ giải thoát ông khỏi những tên đao phủ ấy.
Harold Waring đi xuống tầng trệt vào sáng hôm sau để tìm Hercule Poirot đang ngồi một mình ở đó. Tự nhiên mặt anh nóng bừng. Anh tiến lại gần người ấy.
– Thế nào? – Anh lo ngại hỏi.
– Tốt rồi.
– Ông muốn nói gì?
– Tất cả được giải quyết bằng cách thích hợp.
– Nhưng cái gì đã xảy ra?
– Tôi đã dùng những chiếc thanh là bằng đồng… Phải, nếu ông thích nghe như vậy, tôi đã gõ lên… Tóm lại, tôi đã đánh điện tín. Những con chim trên hồ Stymphale của ông đã ở một nơi mà chúng không thể gây tội ác được nữa. Thưa ông.
– Cảnh sát đã tìm họ? Người ta đã bắt chúng?
– Đúng như vậy.
Harold thở phào.
– Thật là kỳ diệu? Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được… – Anh đứng lên – Tôi phải đi báo tin cho bà Rice và Elsie mới được!
– Họ biết rồi.
– A! Hay quá! – Anh ngồi xuống – Ông hãy cho tôi biết làm thế nào… Bất chợt anh ngừng nói.
Hai người đàn bà mũi như mỏ chim từ con đường dưới hồ đi lên. -… Nhưng ông vừa mới nói với tôi là cảnh sát đã bắt họ rồi?
Hercule Poirot theo dõi cái nhìn của chàng trai.
– Ô! Những bà kia ư? Nhưng họ hoàn toàn vô tội. Những bà người Ba Lan dòng dõi quí phái. Có thể là diện mạo của họ hơi khó coi, thế thôi.
– Nhưng tôi không hiểu!
– Không, đúng như vậy. Cảnh sát bắt những người đàn bà khác kia… Mụ Rice xảo quyệt và con bé Elsie khóc sướt mướt kia. Chúng là những con chim săn mồi nổi tiếng. Chúng sống bằng nghề tống tiền, ông bạn thân mến.
Harold có cảm giác đất dưới chân anh sụt lở.
– Nhưng – Anh nói bằng giọng yếu ớt – Nhưng… người đàn ông… người bị giết thì sao?
– Không một ai bị giết cả. Không có người đàn ông nào cả.
– Tôi đã nhìn thấy người ấy.
– Nhưng không. Mụ Rice với giọng ồm ồm đóng vai nam giới rất giỏi. Mụ đã đóng vai người chồng, đội bộ tóc giả màu nâu vào và hóa trang cẩn thận.
Poirot cúi xuống để vỗ nhẹ đầu gối của người ngồi bên cạnh.
-… Không được nhẹ dạ, cả tin, ông bạn. Người ta không dễ mua chuộc cảnh sát trong bất cứ quốc gia nào, nhất là trong những vụ giết người! Vì biết cả tiếng Anh và tiếng Pháp nên mụ Rice đã điều hành mọi việc. Cảnh sát đã vào phòng của mụ. Đúng. Nhưng vì chuyện gì thì ông lại không biết. Có thể mụ ta bịa ra chuyện đánh mất một chiếc bàn chải răng hoặc một món đồ nữ trang nào đó. Nhưng ông đã nhìn thấy. Đó là cái chính. Ông đã yêu cầu người nhà gửi tiền đến cho ông và ông đưa tiền cho mụ Rice giải quyết mọi việc! Thế đấy! Những con chim săn mồi ấy không bao giờ thấy no nê. Chúng đã thấy ông ghét hai bà người Ba Lan khốn khổ. Hai bà có cuộc nói chuyện bình thường với mụ Rice nhưng chúng không bỏ lỡ cơ hội để tiếp tục cuộc chơi… Ông còn phải bỏ ra nhiều tiền hơn nữa.
Harold phải cố gắng lắm mới hỏi thêm được một câu:
– Còn Elsie… Elsie?
Hercule Poirot tránh không nhìn mặt anh.
– Con bé đóng vai trò của mình rất khéo. Nó thường đóng vai như thế luôn. Đó là một nữ diễn viên giỏi. Nó làm ra vẻ trong trắng… vô tội. Nó biết thức tỉnh những tinh thần hiệp sĩ… Cái đó bao giờ cũng thành công với những người Anh chúng ta.
– Tôi sẽ trở lại làm việc và học tất cả những ngoại ngữ của châu Âu. Đây là lần cuối cùng tôi bị lừa dối theo cách đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.