Bí Mật Núi Sát Nhân

CHƯƠNG 19



Bộ phận Sách hiếm ở Tòa nhà Jefferson của Thư viện Quốc hội là nơi giữ hơn 800.000 cuốn sách quý giá. Với nhiều người mê sách thì viên ngọc trên vương miện của cái kho báu văn chương này là bộ sưu tập Lessing J. Rosenwald về những cuốn sách và bản in cổ. Phần lớn trong số này được phân loại là “incunabula”, nghĩa là chúng được xuất bản trước năm 1501 và không được hưởng thành quả của công nghệ in xuất bản Gutenberg. Bộ sưu tập Rosenwald, cùng với hơn một trăm bộ sưu tập khác, được xếp trong vô số căn hầm bên cạnh phòng đọc sách hiếm. Chốn thiêng liêng này chỉ những độc giả thân quen mới được phép đọc, và thỉnh thoảng được sờ vào, những cuốn sách có thể coi là những tác phẩm nghệ thuật chứ không phải là sách thông thường.
Mặc dù phòng đọc được mở cửa đối với công chúng, nhưng an ninh ở đây rất nghiêm ngặt. Toàn bộ khu vực được giám sát 24/24 bằng camera mạch kín có đánh dấu về thời gian. Các nhân viên theo dõi việc sử dụng tất cả những cuốn sách trong căn phòng, và không bao giờ có chuyện một cuốn sách nào được cho phép ra khỏi phòng trừ trường hợp được cho một tổ chức khác mượn hoặc theo lệnh của Giám đốc Thư viện Quốc hội. Những ấn phẩm quý hiếm nhất nhiều khi thậm chí còn không được lấy ra khỏi hầm chỉ trừ những trường hợp rất đặc biệt. Phần lớn những trường hợp đặc biệt này là khi các nhân viên lần giở những cuốn sách còn các vị khách chỉ được đọc những trang giấy quý giá này từ một khoảng cách an toàn.
Không túi xách hay sổ sách nào được phép mang vào trong vì chúng có thể được sử dụng để cất giấu những bộ sách quý giá đó, bút máy cũng không, vì chúng có thể làm bẩn những trang giấy cổ. Chỉ có bút chì và giấy rời từng tờ là được phép mang vào chốn thiêng liêng này. Và ngay cả khi đó, một số nhân viên vẫn phải giật mình thon thót khi một cây bút chì vạch xuống cách những “đứa con cưng” của họ cả gang tay.
Oliver Stone bước thẳng lên phòng đọc trên tầng hai và đi qua những cánh cửa lớn bọc da và đồng phía trong với những khung cửa sổ kiểu ô pháo đài. Những cánh cửa bằng đồng thau khổng lồ – mà theo nhiều người là được dập bằng ba tấm đồng chồng lên nhau để tượng trưng cho tầm quan trọng của lịch sử nghề in – mở ra dựa sát vào tường. Khi phòng đọc đóng lại, những cánh cửa này được khóa trùm bên ngoài cánh cửa trong, tạo ra một rào cản ghê gớm ngay cả khi ai đó có thể vượt qua tất cả những thiết bị an ninh điện tử và lực lượng bảo vệ có vũ trang. Bản thân căn phòng cũng là một trong những phòng đẹp nhất của toàn bộ Thư viện Quốc hội. Nó được thiết kế theo ảnh hưởng của phong cách giản dị thời vua George của Hội trường Độc lập ở Philadelphia với mục đích tạo ra một môi trường dễ chịu cho việc nghiên cứu và chiêm nghiệm. Mục đích đề ra đó đã đạt được, bởi vì ngay khi Stone bước vào đây, ông nhận thấy một cảm giác thư thái đến lạ thường.
Caleb Shaw đang làm việc ở bàn của mình dưới đầu kia căn phòng. Không chỉ là một chuyên gia về tra cứu, ông cũng là chuyên gia trong nhiều giai đoạn sưu tầm sách cổ, và ông còn giúp các học giả tiến hành những khảo cứu quan trọng. Khi Caleb nhìn thấy bạn mình, ông vội bước tới để đón, vừa đi vừa đóng cúc chiếc áo len. Căn phòng rất lạnh.
“Oliver, cậu nói đúng, tôi không chắc là nếu cậu không nói thì tôi có nhận ra cậu không nữa,” ông vừa nói, vừa chăm chú nhìn vẻ bề ngoài đã thay đổi của bạn mình.
“Thực sự là rất dễ chịu,” Stone chằm chằm nhìn một chiếc camera an ninh. “Chỗ này có vẻ được canh phòng rất cẩn mật.”
“Bắt buộc phải thế. Bộ sưu tập này là vô giá, bộ duy nhất trên thế giới này. Những biện pháp an toàn đề ra để bảo đảm không có gì bị mất. Cậu sẽ không thể tin được đâu, nếu một cuốn sách bị thất lạc, không ai được rời khỏi đây cho đến khi nó được tìm thấy. Người nào mua sách cho bộ sưu tập thì không thể truy cập vào cơ sở dữ liệu và thay đổi những thông tin trong catalog, còn người có thể truy cập cơ sở dữ liệu thì lại không được phép mua sách.”
“Bởi vì nếu không làm thế thì một người có thể mua một cuốn sách cho bộ sưu tập và làm nó biến mất trong cơ sở dữ liệu, để rồi lấy cắp cuốn sách và bán nó đi mà không ai hay biết gì cả?”
“Chính xác. Cậu biết không, đã xảy ra một chuyện kinh khủng!” Caleb thốt lên. “Một buổi sáng có một ông già đến đây không phải là học giả nổi tiếng, chỉ là một người bình thường thôi. Vậy mà ông ta muốn xem một cuốn của William Blake. Một cuốn của William Blake cơ đấy! Quyển nào của William Blake cũng được, ông ta bảo thế. Ở đây mà có chuyện đó tức là phải phất cờ đỏ rồi. Chắc cũng giống như khi cậu đến và yêu cầu xem cuốn Kinh thánh Mormon của chúng tôi, phải tắt cơ man nào là chuông báo động. Không ai được phép xem một cuốn sách của Blake mà không có sự phê chuẩn từ cấp cao, và sự phê chuẩn đó thì không mấy khi được đưa ra, tôi có thể cam đoan với cậu là như vậy.”
“Blake hiếm thế sao?” Stone nói.
“Thậm chí đó không phải là từ có thể diễn tả tình trạng của các tác phẩm của Blake. Phải nói là thần thánh.”
“Vậy các cậu đã làm gì?”
“Khi chúng tôi nói chuyện với ông ta kỹ hơn một chút, chúng tôi phát hiện ra là nhiều khả năng ông ta là hậu duệ của một trong những anh chị em của Blake. Vì vậy chúng tôi đưa cho ông ta xem một số tác phẩm được minh họa của Blake, những bản khắc gỗ, cậu biết đấy. Ông ta không được phép chạm vào chúng, tất nhiên, vì có rất ít người biết cách xử lý những cuốn sách cổ. Nhưng câu chuyện này có một kết thúc có hậu. Ông già đó vô cùng xúc động vì toàn bộ những gì ông ta được nhìn thấy. Thật ra, tôi nghĩ ông ta đã bật khóc. Nhưng phần lớn những cuốn sách của chúng tôi đều là những kiệt tác nghệ thuật. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi yêu công việc ở đây.”
Tất cả những lời này tuôn ra ào ào theo kiểu của một người đàn ông tâm huyết với công việc và đang háo hức truyền sự nhiệt tình của mình sang người khác.
Caleb và Stone đi thang máy dành cho nhân viên xuống tầng dưới, đi qua những đường hầm nối những tòa nhà Jefferson, Adams và Madison của tổ hợp Thư viện Quốc hội, sau đó đến căng tin ở tầng dưới của Tòa nhà Madison. Tại đó, họ mua đồ ăn trưa và mang ra ngoài, dùng bữa trên chiếc bàn picnic được dựng lên trên mặt sân nhô cao của Tòa nhà Madison trông thẳng xuống Đại lộ Độc lập. Tòa nhà Jefferson đồ sộ ở bên kia con phố và phía sau đó là Tòa nhà Quốc hội Mỹ.
“Khung cảnh không tồi lắm,” Stone nhận xét.
“Tôi e là nhiều người coi đó là chuyện đương nhiên.”
Stone ăn xong chiếc bánh sandwich của mình rồi nghiêng đầu về phía bạn.
“Patrick Johnson?”
“Tôi đã tra cứu về anh ta trong cơ sở dữ liệu chính phủ nhưng không tìm được gì. Tôi không có thẩm quyền an ninh để thực hiện một cuộc tìm kiếm thực sự kỹ càng. Cậu cho là có thể anh ta làm cho Cơ quan Mật vụ căn cứ vào cái ghim cài áo mà cậu tìm thấy. Nếu như thế việc này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi của tôi. Các cơ quan pháp luật và các thư viện không chung cơ sở dữ liệu, tôi e là thế.”
“Có một diễn biến mới đây. Tay nhân viên mật vụ mà tôi đã kết bạn, Alex Ford ấy! Cậu ta qua thăm tôi tối qua ở lều của tôi.”
“Đêm qua? Cậu có nghĩ là có mối liên hệ không?”
“Tôi không nghĩ là có được, vì cậu ta ghé qua trước khi vụ giết người xảy ra. Nhưng kể cũng đáng lo.”
Có một âm thanh rì rì vang lên, Caleb lôi điện thoại di động của mình ra và nghe máy. Khi tắt máy, ông nói, “Đó là Milton. Cậu ấy đã hack vào được cơ sở dữ liệu của Cơ quan Mật vụ.”
Stone tròn mắt. “Cậu ấy làm được như vậy sao! Đã xong rồi à?”
“Milton có thể làm được bất kỳ điều gì với một chiếc máy tính, Oliver ạ. Cậu ấy có thể kiếm được cả gia tài bằng cách làm những chuyện phi pháp trên mạng Internet. Ba năm trước cậu ấy hack vào Lầu Năm Góc bởi vì cậu ấy nói cậu ấy muốn bảo đảm là họ không có âm mưu ném bom hạt nhân xuống một trong những thành phố của chính chúng ta và đổ lỗi vụ đó cho những nhóm khủng bố để lấy cớ phát động một cuộc chiến tranh tổng lực chống lại đạo Hồi.”
“Đó chắc chắn có vẻ là một điều mà Milton thường nghĩ tới. Cậu ấy tìm được gì rồi?”
“Johnson làm việc trên cương vị một chuyên viên quản lý dữ liệu ở NIC.”
“NIC? Carter Gray?”
“Chính xác.”
Stone đứng dậy. “Tôi muốn cậu gọi cho Reuben và Milton rồi bảo họ sẵn sàng ra ngoài tối nay. Và chúng ta sẽ cần đến chiếc xe của cậu. Cậu có thể đón tôi ở địa điểm mọi khi. Chúng ta sẽ gặp Reuben ở nhà của Milton. Đó là nơi gần nhất với chỗ chúng ta sắp tới.”
“Đó là đâu vậy?”
“Bethesda. Tới nhà của anh chàng Patrick Johnson xấu số.”
“Nhưng, Oliver, cảnh sát sẽ có ở đó. Đó là cuộc điều tra giết người.”
“Không,” Oliver nói. “Ngay lúc này thì đó là một cuộc điều tra án mạng và không nghi ngờ gì nữa cảnh sát sẽ nghiêng về khả năng tự tử. Nhưng nếu có cảnh sát ở đó, chúng ta có thể thu lượm thêm một vài thông tin giá trị. À, mà Caleb, mang cả Goff đi.”
Khi bạn mình đi khỏi, Caleb đứng ngơ ngác nhìn theo. Goff là con chó của Caleb! Tuy nhiên, Caleb đã quá quen với những đề nghị quái dị của bạn mình. Ông vứt đồ thừa vào thùng rác và quay trở lại thế giới sách hiếm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.