Bí Mật Núi Sát Nhân

CHƯƠNG 68



Tạ ơn Chúa,” Simpson thốt lên, bước về phía cha đỡ đầu của mình. Tuy nhiên, Gray hướng sự chú ý của mình về phía Hemingway.
“Tổng thống đã ở trong chiếc trực thăng mà anh dùng để đưa tôi quay về nhà, đúng không?” Rõ ràng là Gray không hề đợi câu trả lời, và Hemingway cũng không nói đáp lại. “Anh đã sửa lại những hồ sơ của tôi, tập hợp một đội quân gồm những kẻ đã chết và bắt cóc Tổng thống.” Gray lắc đầu.
“Tổng thống vẫn ổn mà cha,” Simpson nói. “Ông ấy chỉ bị đánh thuốc thôi.”
Gray nói, “Rất tốt. Hừm, chúng tôi sẽ phụ trách từ chỗ này.” Ông ta ra hiệu cho hai người của mình bước lại đỡ Tổng thống.
“Chờ đã!” Hemingway quát lên. “Ông ta cần phải được trả lại đúng theo cách mà tôi đã lên kế hoạch! Ông không thể để tất cả những người kia chết một cách vô ích ở Pennsylvania. Họ đã hy sinh cuộc sống của mình cho một thế giới tốt đẹp hơn.”
Mặt Gray nhăn nhúm lại. “Anh bị điên rồi!” Ông ta dịu xuống và quay sang Stone.
“Xin chào, John. Không thể nói với anh là tôi sốc đến mức nào khi biết là anh vẫn còn sống,” Gray tiếp tục. Ông ta liếc sang nhìn Thuyền trưởng Jack đang nằm trên sàn nhà, tay vẫn ôm chặt hai chân đầy máu của mình. “Hai người bạn cũ mà tôi cứ đinh ninh là đã chết. Sự phục sinh dường như là một chủ đề của thế kỷ hai mươi mốt.”
“Tôi chưa hề sẵn sàng chết theo thời gian biểu của ông, Carter,” Stone nói.
Simpson chăm chú nhìn hai người đàn ông. “Hai người đang nói chuyện quái gì thế này?”
Alex xen vào. “Nghe này, mọi người, chúng ta đang sắp hết thời gian rồi. Chúng ta phải thông báo với Nhà Trắng là chúng ta đã tìm lại được Tổng thống. Họ sẽ ngừng vụ phóng tên lửa.”
Gray phớt lờ câu này và nói, “Jackie, ta muốn con bước lại đây với ta.”
“Gì cơ?” cô thốt lên. “Chẳng lẽ cha không nghe thấy Alex vừa nói gì sao? Chúng ta phải dừng vụ phóng tên lửa lại.”
“Khi con và ta rời khỏi đây cùng nhau, con sẽ không bao giờ được nói đến bất kỳ điều gì con đã thấy hoặc nghe đêm nay. Con hiểu rồi chứ?”
Simpson nhìn những người khác. “Cha có thể tin tưởng rằng tất cả mọi người ở đây sẽ không tiết lộ bất kỳ điều gì gây tổn hại cho đất nước.”
“Ta không lo về những người khác, Jackie, mà chỉ con thôi.”
Stone nhìn người phụ nữ. “Cô là người duy nhất trong chúng ta sẽ còn sống rời khỏi đây, đặc vụ Simpson.” Ông liếc nhìn Gray. “Và tôi tin chắc trong đó bao gồm cả Tổng thống.”
“Ông đang nói cái quái quỷ gì vậy?” Simpson quát lên. Cô quay sang nhìn người cha đỡ đầu của mình để tìm kiếm một sự bảo đảm, nhưng sự thật mà Stone vừa mới nói ra đã được thể hiện quá rõ ràng trên vẻ mặt của Gray. Cô chỉ vào Brennan đang nằm bất tỉnh. “Đây là Tổng thống Hoa Kỳ!”
Gray nói, “Ta biết rõ điều đó mà. Và có một người đàn ông khác đang ở Phòng Bầu dục ngay lúc này cũng có năng lực không kém trong việc điều hành đất nước này, cho dù đáng tiếc là như thế cũng chẳng nói lên điều gì nhiều nhặn.”
Simpson trừng trừng nhìn những người đi cùng với Gray. “Ông ta định giết cả Tổng thống. Các anh phải ngăn chặn ông ta lại!”
“Những người này chỉ trung thành với riêng một mình ta thôi, nếu không thì họ đã không có mặt ở đây,” Gray đáp lại.
Cô nói với giọng van vỉ, “Sáu triệu người sẽ chết nếu chúng ta không gọi điện cho Nhà Trắng, Carter.”
“Sáu triệu người Syria,” Gray phản bác. “Con có biết là anh bạn cũ Syria thân mến đã hậu thuẫn bao nhiêu hoạt động khủng bố không? Và họ là ngân hàng cung cấp hầu như tất cả những thủ phạm đánh bom liều chết được đưa vào Iraq. Lẽ ra chúng ta phải ném bom hạt nhân vào cái đất nước chết tiệt đó từ nhiều năm nay rồi.”
Simpson sững sờ nhìn người cha đỡ đầu của mình. “Cha bị mất trí rồi.”
“Chuyện này còn quan trọng hơn bất kỳ cá nhân nào, Jackie,” Gray trả lời một cách lạnh lùng. “Đây thực sự là một cuộc chiến giữa cái thiện chống lại cái ác, và chúng ta phải bảo đảm rằng ranh giới giữa hai phe được giữ nguyên một cách rõ ràng. Và để làm như vậy, phải có sự hy sinh nhất định, vì lợi ích của tất cả mọi người. Ngay cả Tổng thống cũng không thể đứng trên điều đó. Và để thực hiện được mục tiêu khiến cho cả thế giới phải tin rằng chính những kẻ bắt cóc đã hành hình ông ấy.” Ông ta ngừng lại và nói thêm, “Ta tin rằng cha con sẽ không thấy có vấn đề gì với chuyện này đâu.”
“Vớ vẩn!” Simpson gầm lên. “Ông ấy sẽ là người đầu tiên tống ông vào tù.”
“Bước lại qua bên này với ta, Jackie,” Gray nói một cách giục giã. “Hãy làm ngay lập tức.”
Simpson không hề nhúc nhích. “Không. Nếu thế ông sẽ phải giết cả tôi nữa.”
“Con đừng bắt ta phải đưa ra quyết định đó.”
Bất thình lình Alex kêu thất thanh, “Súng!” Anh lao mình về phía Brennan. Nhưng một người khác đã nhanh hơn một chút xíu.
Phát súng nổ đanh gọn, trong khi dường như tất cả mọi người đang di chuyển trong một cảnh phim quay chậm. Có tiếng la hét và tiếng bàn chân miết trên mặt sàn cùng tiếng kim loại chạm xuống đất. Và rồi là sự im lặng.
Đầu tiên là Jackie Simpson khuỵu xuống bằng hai đầu gối của mình và rồi đổ úp người xuống mặt sàn xi măng lạnh lẽo. Viên đạn lẽ ra bắn trúng Brennan giờ nằm sâu trong tim cô. Gray thét lên và lao vội tới chỗ Thuyền trưởng Jack, kẻ vừa rút ra một khẩu súng ngắn nhỏ từ bao giấu dưới mắt cá chân và nhằm bắn vào Tổng thống. Nhưng Simpson đã phá hỏng âm mưu ám sát của hắn.
Alex quỳ xuống kiểm tra mạch của cô rồi ngẩng lên nhìn và lắc đầu.
“Jackie!” Gray hét lên khi nhìn thấy cô con gái đỡ đầu của mình giờ đây đã chết.
“Beth,” Oliver như hóa đá buột miệng thì thầm khi ông trân trân nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trên sàn.
Alex, người duy nhất đứng gần đủ để nghe thấy, ngước lên nhìn Stone. Beth?
Gray chĩa khẩu súng của ông ta vào Thuyền trưởng Jack, nhưng giọng của Stone đã vang lên. “Nếu bắn hắn, ông sẽ không còn mối liên hệ nào với âm mưu của những người Bắc Triều Tiên nhằm ám sát Tổng thống.”
Ngón tay của Gray vẫn để nguyên trên vành cò, nhưng ông ta không kéo thêm nữa.
Có thể thấy rõ là Stone đang run lên bần bật, nước mắt giàn giụa chảy tràn xuống khi ông nói, “Chúng ta phải đưa Tổng thống tới Medina. Tới nơi mà Hemingway đã bảo chúng ta phải đưa đến.”
“Đó không phải là một lựa chọn,” Gray quát to.
“Đó là lựa chọn duy nhất của ông, Carter,” Stone trả lời. “Ông không thể để hàng triệu người vô tội phải chết không có lý do.”
Ông ta quay ngoắt lại đối mặt với Stone. “Vô tội! Những con quỷ đó đã cướp mất cả gia đình của tôi!” Gray gầm lên, “Chúng cướp đi tất cả những gì tôi từng quan tâm trên đời này.”
“Và tổ quốc của tôi cũng làm như vậy đối với tôi,” Stone đáp lại.
Stone và Gray trừng trừng nhìn nhau trong khi tất cả mọi người đứng nhìn. Sau đó ánh mắt của Stone hướng về thi thể của Simpson. “Cũng giống như ông, giờ thì tôi đã mất hết tất cả.” Giọng ông run rẩy.
Ánh mắt của Gray chuyển từ Simpson sang Stone. “Tôi không thể nào đưa Tổng thống tới Medina. Không còn đủ thời gian nữa.”
“Tôi tin là Medina mà Hemingway nghĩ tới ở gần đây hơn rất nhiều,” Stone trả lời.
Tất cả đều quay sang nhìn Hemingway. “Ông có trực thăng ở đây không?” Hemingway hỏi Gray, ông trùm tình báo gật đầu. “Nếu vậy ông có thể tới Medina của tôi trong vòng chưa đến hai tiếng đồng hồ nữa, hừm, vẫn ở trong quỹ thời gian còn lại.”
“Nếu tôi đồng ý thì tại sao tôi không chỉ việc gọi trực thăng và cho họ biết tôi tìm thấy ông ta ở bất kỳ cái Medina quái quỷ nào mà anh đang nói đến?” Gray phản bác.
“Trừ khi ông thực sự tới nơi đó, ông sẽ không thể nào trả lời được những câu hỏi về việc ông ta được tìm thấy ở đâu. Báo chí và cả nước sẽ muốn được biết,” Hemingway trả lời. “Một cách cực kỳ chi tiết.”
Stone nhìn sang Gray. “Thậm chí ông có thể nhận lấy công lao vì đã tìm ra Tổng thống, Carter. Ông sẽ là một anh hùng quốc gia.”
“Chính xác thì tôi sẽ làm thế bằng cách nào đây?” Gray trả đũa.
“Ông là một người thông minh, ông sẽ tìm ra cách trên đường bay đến đó,” Stone trả lời.
Gray giật giọng, “Người này sẽ phải đi với tôi.” Ông ta chỉ vào Thuyền trưởng Jack.
“Tôi tin chắc ông sẽ thành công trong việc moi nốt tất cả những mẩu thông tin từ hắn,” Stone nói một cách tin tưởng.
“Và cả Hemingway nữa,” Gray nói thêm.
“Đi thôi,” Alex quát lên.
Trong khi những người khác lục tục bước ra ngoài, Stone quỳ xuống bên cạnh Simpson, còn Gray đứng nhìn. Stone chạm tay vào mái tóc của người phụ nữ và rồi nắm lấy bàn tay vẫn còn ấm của cô. Ông lật bàn tay lại và nhìn vào vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên lòng bàn tay. Trông nó vẫn giống hệt như trước kia khi cô con gái của ông cắt vào tay mình suốt ngần ấy năm về trước. Ông nhận ra vết sẹo khi ông nhặt tiền lẻ cho cô trên đường phố vào cái ngày hôm đó. Nước mắt chảy dài trên hai gò má của ông. Đó là những giọt nước mắt trong cơn ác mộng của ông, về việc để mất con gái mình trong một giấc mơ. Và giờ thì là sự thật, một sự thật tồi tệ hơn bao giờ hết. Ông hôn nhẹ lên má cô.
Stone ngẩng lên nhìn Gray, ông ta đứng ngay như phỗng, hai bàn tay buông thõng bên sườn bất lực. “Ông sẽ bảo đảm là thi hài con bé được mang về mai táng đúng nghi thức chứ,” Stone nói một cách kiên quyết. Gray rầu rĩ gật đầu. Sau đó Stone đi ngang qua ông ta không nói thêm một lời nào.
Ra đến ngoài, họ đi theo người của Gray tới một bãi trống gần đó nơi chiếc trực thăng đang chờ sẵn.
Viên phi công thò đầu ra ngoài. “Chúng ta bay đi đâu bây giờ?”
“Tới Medina,” Hemingway nói to.
“Gì cơ?” viên phi công thốt lên.
“Địa chỉ trong túi áo của tôi đây,” Hemingway nói.
Một trong những người lính gác rút mảnh giấy ra và đọc. Anh ta vụt liếc nhanh sang Hemingway. Stone cũng đã đọc được mảnh giấy qua vai của người kia. Vậy là ông đã đoán đúng.
Hemingway ổn định chỗ ngồi của mình ở phía sau chiếc trực thăng. Một tích tắc sau gã húc thẳng đầu vào người lính gác gần nhất với mình, làm vỡ nát mũi và má phải của người này. Sau đó Hemingway đạp chiếc ghế ngay trước mặt gã với sức mạnh khủng khiếp đến nỗi nó long ra khỏi chân đế và người lính gác ngồi trên đó bị hất tung về phía trước. Trong một tích tắc sau Hemingway đã lao vụt ra, bất kể bị thương ở chân và tay, về phía khu rừng.
Alex gắng hết sức lao theo Hemingway, những cành cây, bụi rậm và dây leo thi nhau quàng vào anh. Thằng cha kia đã bị ăn nguyên cả viên đạn vào chân, mà chẳng lẽ Alex không tóm được hắn ư? Anh nghe thấy một tiếng quát to phía trước và càng tăng thêm tốc độ. Anh bứt tung khỏi những cành cây và dừng sững lại đột ngột trước khi anh bị rơi thẳng tuột xuống triền núi. Anh đang đứng trên mép của một vách đá rất sâu. Anh không thể nhìn thấy đáy ở đâu, nhưng khi đứng đó căng tai lắng nghe, anh nghe thấy tiếng nước bắn lên tung tóe. Khi những người lính gác khác chạy tới chỗ anh, Alex chỉ xuống phía đáy vực và lắc đầu.
Tom Hemingway đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.