Bí Mật Núi Sát Nhân

MỞ ĐẦU



Chiếc Chevy Suburban lướt nhanh trên đường. Vùng quê bang Virginia bao phủ một màn đêm tĩnh lặng. Adnan al-Rimi, gã đàn ông bốn mươi mốt tuổi đang gò người trên vô lăng tập trung vào con đường quanh co trước mặt. Vùng này có rất nhiều hươu, và Adnan hoàn toàn không muốn chứng kiến cảnh lũ thú có gạc chết tiệt này lao rầm qua kính chắn gió. Thật sự thì người đàn ông này đã quá mệt mỏi với việc bị đủ thứ tấn công. Gã nhấc một bàn tay đi găng lên khỏi vô lăng và sờ vào khẩu súng nằm trong chiếc bao dưới lần áo khoác của mình; vũ khí không chỉ là món đồ trang trí đối với Adnan, nó thực sự là một thứ bắt buộc phải có.
Bất thình lình gã vụt liếc ra ngoài cửa sổ khi nghe thấy âm thanh trên đầu.
Có hai hành khách ngồi trên băng ghế sau. Người đàn ông đang sôi nổi nói chuyện qua điện thoại di động bằng tiếng Farsi là Muhammad al-Zawahiri, một người Iran đã vào nước Mỹ ngay sau vụ tấn công khủng bố ngày 11 tháng 9. Bên cạnh hắn là một người đàn ông Afghanistan tên là Gul Khan, mới đến Mỹ được vài tháng. Khan có vóc người to lớn và lực lưỡng với cái đầu cạo trọc. Hắn mặc chiếc áo khoác rằn ri của thợ săn và đang kiểm tra khẩu súng máy của mình bằng những ngón tay nhanh thoăn thoắt. Hắn ấn tạch băng đạn vào vị trí cũ và chỉnh khóa an toàn lên chế độ điểm xạ hai viên một. Vài giọt mưa rơi xuống đập vào cửa sổ, và Khan hờ hững nhìn chúng chảy xuống thành dòng.
“Đây quả là một vùng quê tươi đẹp,” Khan nói bằng tiếng Pashto, một thứ thổ ngữ Muhammad nói được nhưng Adnan thì không rành cho lắm. “Quê tao thì ngổn ngang xác những chiếc xe tăng thời Liên Xô. Người nông dân cứ thế làm ruộng xung quanh chúng.” Hắn ngừng lại và nói thêm với vẻ mặt vô cùng hài lòng, “Và còn có cả xác xe tăng Mỹ nữa.”
Adnan chốc chốc lại liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Gã không hề thích một người đàn ông với một khẩu súng máy ngồi sau lưng mình, dù là đồng đạo Hồi giáo đi chăng nữa. Và gã cũng không hề tin tưởng tên người Iran. Adnan sinh ra ở Saudi Arabia nhưng di cư sang Iraq khi mới là một cậu bé. Gã chiến đấu cho Iraq trong cuộc chiến tranh khủng khiếp giữa hai nước 1, và mối căm thù của gã đối với Iran vẫn còn vô cùng sâu sắc. Về mặt sắc tộc, Muhammad al-Zawahiri là người Ba Tư, không phải người Ả-rập như al-Rimi. Đây là một sự khác biệt nữa giữa hai người càng khiến cho al-Rimi không tin tưởng hắn.
Muhammad kết thúc cú điện thoại, lau một vết bùn bẩn ra khỏi một trong hai chiếc ủng cao bồi kiểu Mỹ của mình, kiểm tra giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay cực kỳ đắt tiền rồi nằm ngửa ra ghế và mỉm cười châm một điếu thuốc. Hắn nói điều gì đó bằng tiếng Farsi và Khan cười phá lên. Hơi thở của tên người Afghanistan to xác nồng nặc mùi hành.
Adnan nắm chặt vô lăng hơn. Gã chưa bao giờ là một kẻ cẩu thả, và Adnan không ưa thái độ bỗ bã của gã người Iran về những vấn đề nghiêm túc. Vài giây sau Adnan lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rõ ràng là Muhammad cũng đã nghe thấy âm thanh đó. Hắn hạ cửa sổ xuống và thò đầu ra ngoài, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy mây. Khi nhìn thấy những ánh đèn đỏ lập lòe trên đầu, hắn quát to lên với Adnan, gã này gật đầu và đạp cần ga; cả hai người đàn ông ngồi sau liền cài chặt dây an toàn lại.
Chiếc Chevy vun vút lướt đi trên con đường miền quê uốn lượn, nghiêng ngả quanh một số khúc cua gấp đến nỗi hai người ngồi sau phải nắm chặt lấy tay vịn bằng cả mười ngón tay. Tuy nhiên, dù có là chiếc xe nhanh nhất trên thế giới thì cũng không thể chạy nhanh hơn một chiếc trực thăng trên một con đường quanh co.
Lại mở miệng bằng tiếng Farsi, Muhammad ra lệnh cho Adnan tấp vào bên dưới mấy gốc cây và chờ đợi, xem liệu chiếc trực thăng có bay tiếp không. Tiếp tục bằng tiếng Farsi, hắn nói: “Hay là tai nạn giao thông, hả Adnan? Có thể là máy bay trực thăng cấp cứu y tế?”
Adnan nhún vai. Gã nói tiếng Farsi không tốt lắm, và nhiều lúc những nét nghĩa của thứ ngôn ngữ đó cứ trôi tuột khỏi đầu gã. Tuy nhiên, không cần phải là một nhà ngôn ngữ học mới cảm nhận được sự cấp bách trong giọng nói của tên đồng bọn của gã. Gã tấp xe vào dưới một rặng cây, cả ba gã đàn ông bước ra rồi nằm nép xuống dưới xe. Khan chĩa khẩu súng máy của hắn lên trời và căng thẳng nhìn quanh. Trong thoáng chốc tưởng chừng chiếc trực thăng đã bay đi, nhưng rồi một ánh đèn pha xuyên qua vòm lá của rặng cây ngay phía trên đầu chúng.
Từ tiếp theo Muhammad nói bằng tiếng Anh: “Chó chết!” Hắn gật đầu với Adnan, ra lệnh cho gã tìm một chỗ quan sát rõ hơn.
Gã người Iraq lom khom chạy đến bìa của rặng cây và thận trọng quan sát phía trên. Chiếc trực thăng đang bay lòng vòng trên đầu cách mặt đất khoảng 60 foot 2. Adnan quay lại chỗ những tên đồng bọn của mình, báo cáo lại những gì gã vừa thấy.
“Có thể chúng đang tìm một chỗ để hạ cánh,” gã nói thêm.
“Chúng ta có khẩu súng phóng lựu nào trong xe không?” Muhammad hỏi, giọng hơi run rẩy. Hắn vẫn quen với vai trò là những bộ óc đằng sau các loại chiến dịch này hơn là làm một tên lính bộ binh trực tiếp bắn giết – và thường bỏ mạng trong quá trình đó.
Adnan lắc đầu, “Bọn tôi không nghĩ là đêm nay chúng ta lại cần đến một khẩu súng phóng lựu.”
“Chó chết,” Muhammad lại rủa. “Nghe này,” hắn rít lên. “Tao nghĩ là chúng sắp hạ cánh.” Vòm cây bắt đầu lay động dưới cánh quạt máy bay.
Adnan gật đầu với hai tên đồng bọn. “Đó chỉ là một chiếc trực thăng hai người thôi mà. Chúng ta có những ba người,” gã cứng cáp nói thêm. Gã trừng trừng nhìn tên cầm đầu của mình. “Lấy súng ra đi, Muhammad, và sẵn sàng sử dụng. Chúng ta sẽ không ra đi trong yên lặng. Chúng ta sẽ mang theo mấy tên Mỹ.”
“Đồ ngu,” Muhammad chửi. “Chẳng lẽ mày nghĩ là chúng chưa gọi cho bọn khác hay sao? Đơn giản là chúng sẽ giữ cho chúng ta nằm chết dí ở đây và đợi viện binh đến.”
“Giấy tờ giả của chúng ta đều hợp lệ,” Adnan phản đối. “Những thứ tốt nhất mà tiền có thể mua được.”
Tên người Iran nhìn Adnan như thể gã đã hóa điên. “Chúng ta là những tên Ả-rập có vũ trang ở ngay giữa bọn nông dân chăn nuôi lợn bang Virginia. Chúng sẽ lấy dấu vân tay của tao và chỉ cần vài giây là biết tao thực sự là ai. Chúng ta mắc bẫy rồi,” hắn nói thêm với một tiếng rít nữa. “Tại sao lại có thể như thế này? Tại sao?”
Adnan chỉ vào tay gã kia. “Có lẽ là vì chiếc điện thoại mà anh suốt ngày gọi. Chúng có thể lần theo dấu vết những thứ như thế này. Tôi đã cảnh báo anh về điều này từ trước rồi mà.”
“Ý chí của Đấng Allah sẽ được thực hiện,” Gul Khan vừa nói vừa chỉnh chốt an toàn trên khẩu súng về chế độ tự động, có vẻ như đã sẵn sàng chiều theo ý nguyện của Chúa.
Muhammad trừng mắt nhìn hắn với vẻ ngờ vực. “Nếu lúc này mà chúng ta bị chặn lại, kế hoạch của chúng ta sẽ không thành công. Mày có nghĩ là Chúa muốn như thế không? Có hay không?” Hắn ngừng lại và hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. “Đây là những gì tao muốn hai thằng mày làm. Những gì mà bọn mày phải làm!” Hắn chỉ một ngón tay run rẩy lên những vòm cây đang lay động và nói bằng một giọng dứt khoát, “Tao muốn chúng mày kìm chân chúng để tao tìm cách tẩu thoát. Có một con đường khác xuyên khoảng nửa dặm qua những rặng cây này về phía Tây. Đến đó tao có thể gọi cho Marwan tới và đón tao bằng một chiếc xe khác. Nhưng bọn mày phải giữ chân chúng lại. Bọn mày phải làm như vậy!”
Adnan hằm hằm nhìn tên cầm đầu của mình. Qua nét mặt của gã, nếu có một từ dịch theo đúng nghĩa đen của từ “chó má” trong tiếng mẹ đẻ của mình thì chắc chắn Adnan cũng đã dùng rồi.
“Đi đi, nào, giữ chân chúng lại, đó là sự hy sinh của bọn mày cho sự nghiệp,” Muhammad vừa gào lên vừa bắt đầu lùi chạy ra xa.
“Nếu bọn tôi phải chết ở đây trong khi anh tẩu thoát thì hãy đưa súng của anh cho tôi,” Adnan cay đắng nói. “Đằng nào thì anh cũng không cần dùng đến nó.”
Tên người Iran rút khẩu súng ngắn của mình ra và quẳng nó cho Adnan.
Tên Khan lực lưỡng quay mặt về phía chiếc trực thăng và mỉm cười. “Mày thấy kế hoạch này thế nào, Adnan?” hắn nói qua vai mình. “Ở nước tao, bắn vào cánh quạt ở đuôi của chúng trước khi chúng có thể hạ cánh là một chiến thuật rất hiệu quả chống lại bọn Mỹ. Thân máy bay sẽ vỡ vụn như một cành cây khô khi chúng rơi xuống đất.”
Viên đạn bắn trúng ngay giữa gáy hắn, điều mỉa mai là sống lưng của Khan gẫy gập như ai đó bẻ gẫy một cành cây khô, và tên người Afghanistan lực lưỡng lăn ra chết.
Adnan quay ngay khẩu súng ngắn ra khỏi nạn nhân của mình và chĩa thẳng nó vào Muhammad, tên này, sau khi chứng kiến hành động tấn công phản bội, đã bắt đầu quay người chạy. Tuy nhiên, hắn không phải là kẻ nhanh chân cho lắm, và đôi ủng cao bồi mà hắn nâng niu rõ ràng là không phải được làm ra để chạy. Adnan đuổi kịp hắn khi Muhammad ngã lộn nhào vì vấp phải một thân cây mục.
Muhammad nằm ngửa nhìn đồng bọn của mình trong khi Adnan chĩa khẩu súng ngắn của chính Muhammad vào hắn. Muhammad tuôn ra một tràng chửi rủa thậm tệ, sau đó lại van xin bằng tiếng Ả-rập và cuối cùng là tiếng Anh: “Adnan, tôi cầu xin anh đấy. Tại sao? Tại sao?”
Adnan trả lời bằng tiếng Ả-rập, “Mày buôn ma túy, theo như lời mày nói thì là để lấy tiền ủng hộ sự nghiệp. Nhưng mày lại dùng để mua sắm đôi ủng cao bồi quý giá và những đồ trang sức lòe loẹt của mày hơn là cho sự nghiệp của đạo Hồi, Muhammad. Mày đã lầm đường lạc lối rồi. Giờ thì mày là người Mỹ. Nhưng đó không phải lý do tại sao tao lại làm thế này.”
“Vậy thì hãy nói tại sao đi!” tên người Iran gào lên.
“Đây là sự hy sinh của mày cho một mục đích vĩ đại hơn.” Adnan không hề mỉm cười, nhưng vẻ đắc thắng hiện lên rất rõ trong đôi mắt gã. Gã bắn một phát rất gần vào thái dương bên trái của gã đàn ông, và chẳng còn lời cầu xin bằng bất kỳ thứ tiếng nào phát ra từ tên người Iran nữa. Adnan áp chặt tay Muhammad vào khẩu súng, rồi đặt nó xuống và nhanh chóng rảo bước quay lại chỗ bãi đất trống, nơi chiếc trực thăng đã hạ cánh và một bên cửa hành khách đã mở ra. Adnan đã nói dối. Thật ra đây là chiếc trực thăng bốn người. Hai người đàn ông bước ra. Họ là những người phương Tây với vẻ mặt đầy sát khí, và hai người trong bọn họ khiêng theo thứ gì đó. Adnan dẫn họ quay trở lại chỗ xác của Muhammad sau khi dừng lại để lấy ra một khẩu súng bắn đạn ghém ở chỗ chiếc Suburban.
Thứ mà hai gã đàn ông khiêng theo là một cái túi xác. Họ mở khóa chiếc túi. Bên trong là một người đàn ông, một người đàn ông trông rất giống Adnan và ăn mặc giống hệt gã. Người đàn ông đang nằm bất tỉnh nhưng vẫn còn thở. Họ dựng anh ta ngồi dựa vào một gốc cây nơi tên người Iran đã chết đang nằm. Adnan đưa chiếc ví của mình cho một trong hai người đàn ông và gã này nhét nó vào trong túi áo khoác của người đàn ông bất tỉnh. Rồi gã đàn ông kia lấy khẩu súng từ tay Adnan, áp chặt hai bàn tay của tên Muhammad đã chết vào nó và chĩa thẳng vào người đàn ông bất tỉnh rồi bắn một phát vào đầu anh ta, ngay lập tức một mảng mặt anh ta bị thổi bay. Một người sống thành một xác chết, chỉ trong vài giây. Adnan là một chuyên gia về vấn đề này, và không phải vì gã muốn thế. Có ai lại đi chọn một cái nghề như vậy, có chăng là kẻ điên?
Một phút sau, Adnan và hai người đàn ông chạy thẳng ra chỗ chiếc trực thăng, trèo vào trong; chiếc máy bay lập tức cất cánh. Hoàn toàn không có phù hiệu nào trên thân hoặc đuôi của chiếc trực thăng, và không ai trong số những người đàn ông mặc đồng phục. Thực tế là họ hầu như không nhìn đến Adnan khi gã tự ổn định mình trên một trong những chiếc ghế sau và thắt dây an toàn lên người. Cứ như thể họ còn đang cố quên đi sự có mặt của gã ở đó.
Adnan không còn nghĩ gì đến những tên cùng đi đã chết của mình. Tâm trí của gã hướng tới một vinh quanh lớn lao hơn nhiều đang chào đón gã. Nếu thành công, nhân loại sẽ còn nói về nó trong nhiều thế hệ sắp tới một cách nể phục. Giờ thì Adnan al-Rimi chính thức là một kẻ đã chết. Tuy nhiên gã lại càng trở nên có giá trị hơn bao giờ hết.
Chiếc trực thăng bay theo lộ trình về phía Bắc, trên đường tới phía Tây bang Pennsylvania. Tới một thị trấn có tên gọi là Brennan. Một phút sau bầu trời vùng quê Virginia lại trở nên tĩnh lặng trừ tiếng mưa rơi nhè nhẹ đang nhẩn nha cuốn trôi đi những vũng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.