Bí Mật Sau Bức Tường Đổ

CHƯƠNG 15 – KỄ TỌC MẠCH



Nghe lén ngoài cửa thế này nghĩa là làm sao chứ? Ông Roy lớn tiếng hỏi với giọng nghiêm khắc, trong lúc nắm cổ áo người đàn ông để lôi y đứng lên.
– Tôi… tôi đâu có nghe lén mấy người, kẻ lạ mặt ấp a ấp úng.
Và hắn cố vùng thoát khỏi nắm tay siết chặt của ông Roy.
– Ngồi đi, luật sư ra lệnh. Tôi có chuyện phải nói với ông.
Alice đã nhận ra tên tọc mạch này chính là kẻ lạ mặt đã theo dõi cô mấy giờ trước.
– Lúc nãy ông làm gì phía sau cửa phòng tôi, hả? Ông Roy tiếp tục hạch hỏi.
– Chẳng làm gì cả. Tôi ngỡ đây là phòng một người bạn của tôi và tôi đã tính chơi xỏ anh ta một phen cho vui.
– Thôi đi, thôi đi, đừng quanh co nữa. Rõ ràng là anh đã kề sát tai vào ổ khóa lúc tôi mở tung cửa phòng mà. Tên anh là gì?
– Cái đó chẳng mắc mớ gì tới ông cả.
– Được thôi. Vậy tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát.
– Và tôi sẽ nói với họ là mới hồi nãy ông đã cố tình theo dõi tôi ngoài đường, Alice bồi thêm.
Nghe những lời trên, kẻ lạ mặt chợt ngọ nguậy trên ghế ngồi, khó chịu thấy rõ.
– Có gì làm bằng chứng đâu!
– Sao! Người đàn ông này đã theo dõi con hả? Ông Roy hỏi con gái mình.
– Dạ, lúc nãy con quên chưa nói với ba.
– Thế này là vấn đề đã được giải quyết gọn rồi! Ông luật sư nhíu mày tuyên bố. Ba sẽ gọi đến đồn cảnh sát ngay mới được.
– Ấy chớ! Xin ông đừng làm như thế. Tôi sẽ khai hết mọi chuyện với ông, ngoại trừ họ tên của tôi!
– Được. Vì lý do nào anh đã đeo theo con gái tôi hồi xế trưa này?
– Vì có người đã hứa cho tôi rất nhiều tiền nếu tôi nhận làm việc ấy cho họ.
– Ai thế?
– Tôi từ chối trả lời. Vả lại, tôi thậm chí đâu có biết ông ấy tên là gì.
– Anh được chỉ thị ra sao?
Câu hỏi không nhận được lời đáp lại. Ông Roy khéo léo xoay người lại sao cho kẻ lạ mặt không nhìn thấy phía trước mặt ông và ông đã ngầm ra dấu cho con gái mình. Thoạt đầu ngơ ngác, sau đó Alice đã phỏng đoán là cha cô muốn cô đi gọi điện cho cảnh sát.
– Anh khăng khăng không chịu khai họ tên của mình ra hả? Ông Roy lặp lại, đồng thời ném một cái nhìn cho con gái.
– Vâng!
Alice lẻn ra ngoài không một tiếng động. Tại gian đại sảnh, cô đã vào một cabin điện thoại và quay số đồn cảnh sát. Sau khi khai danh tính của cha mình, cô yêu cầu viên trung sĩ trực ban hãy phái một cảnh sát vận thường phục tới ngay, rồi sẽ giải thích rõ đầu đuôi ngọn ngành cho người ấy sau.
– Tôi sẽ nhận ra người ấy bằng cách nào ạ?
– Anh ta sẽ giả bộ đi cà nhắc.
“Vái Trời cho anh ta đến kịp!” Alice nói một mình sau khi gác máy. Nhưng cô lo ngại thế là thừa: chưa đầy năm phút sau, một người đi khập khiễng đã tiếp cận cô tại đại sảnh của khách sạn. Ngắn gọn đôi câu, cô thuật lại cho anh ta việc vừa xảy ra và yêu cầu anh ta hãy đi theo người đàn ông ngay khi hắn bước ra ngoài đường phố.
– Vừa chẵn, hắn kia rồi! Alice thì thầm ngay khi kẻ lạ mặt mở cửa thang máy, và cô vội vàng núp sau một cột nhà.
Ông Roy đang đợi sẵn con gái nơi ngưỡng cửa với vẻ sốt ruột. Biết mọi việc đã được giải quyết kịp thời, ông mới yên lòng.
– Giờ đây, ta hãy chuyển sang một đề tài khác. Con đã điện thoại cho Sarah chưa, kể từ lúc chúng ta rời khỏi nhà tới giờ? Không chừng bà ấy có những tin cần chuyển gấp đến chúng ta cũng nên.
– Ồ, chưa, ba ạ! Tội nghiệp vú già! Tại con quên mất. Vú chắc là đang lo dữ lắm.
– Con hãy quay số điện thoại liên tỉnh luôn đi.
Sau vài phút, Alice nghe thấy giọng nói vui vẻ của vú Sarah.
– Con gọi điện cho vú làm vú mừng hết sức. Hồi nãy vú thử gọi cho con ở Hampton, nhưng người ta cho vú biết là con đã lên đường ra về rồi.
– Có tin chẳng lành hả vú?
– Bà Fenimore có ghé qua nhà mình hồi sáng này. Bà ta muốn gặp con gấp.
– Bà Fenimore ư? Cô gái lặp lại, sửng sốt cao độ.
Sự việc hẳn là phải trọng đại lắm, vì trong tình trạng đau ốm, người phụ nữ đáng thương ấy không mấy khi rời khỏi nhà.
– Bà ta đã không thông báo cho vú biết mục đích chuyến ghé thăm, Sarah lại nói tiếp. Nhưng trước khi ra về, bà ta đã yêu cầu vú hãy dặn con nên thận trọng giữ mình.
– Vì sao vậy, hả vú?
– Bà ta dường như tin rằng con đang bị đe dọa bởi một mối nguy hiểm nào đó. Alice này, vú chỉ cảm thấy an tâm chừng nào con đã về đến nhà thôi, con ạ.
– Nếu vậy thì vú chả còn phải lo ngại lâu nữa đâu. Ba và con sẽ có mặt tại River City ngay ngày mai đấy, vú ạ.
“Tại sao Fenimore lại thấy áy náy không yên về mình nhỉ? Cô ấy mới được biết một sự kiện mới mẻ nào chăng?”
Sáng hôm sau, họ vẫn chưa được tin gì của nhân viên cảnh sát mặc thường phục chịu trách nhiệm canh chừng người đàn ông mặc đồ màu nâu. Ông Roy do đó đã yêu cầu ông cảnh sát trưởng hãy gửi cho mình một bản báo cáo về River City.
Ngay khi về đến nơi, Alice liền chạy một mạch lại nhà Fenimore. Người bệnh đã liệt giường trở lại, bởi sự gắng sức của ngày hôm trước đã là một vố quá nặng đối với bà.
– Lẽ ra tôi không nên liều mình để bị rơi vào một tình trạng bi đát thế này, bà nói với cô gái. Nhưng lão Hector Karoja lúc nào cũng tác động xấu đến tôi như vậy.
– Lão ta đã đến gặp cô ư?
– Ôi! Đúng vậy. Tôi đã có một cuộc nói chuyện tay đôi rất căng với lão. Lão đã tấn công tôi dồn dập bằng hàng loạt những câu vặn hỏi. Tôi đã có cảm tưởng mình là một can phạm đang bị lấy khẩu cung vậy.
– Về chuyện gì chứ?
– Lão muốn biết có phải tôi đã thuê mướn ai đó để truy tìm Floriane không.
– Cô đã nêu đích danh em hả?
– Rốt cuộc tôi đã phải nhìn nhận là cô đã đề nghị cứu giúp tôi, bà Fenimore thú thật, nhưng tôi lập tức ân hận vì đã làm thế. Căn cứ vào thái độ cử chỉ của lão, tôi dám chắc mười mươi là lão ta sắp sửa làm cô khốn đốn lắm đấy.
– Em đâu có ngán lão ta.
– Tuy vậy, phải chi cô mà nghe được những lời lẽ của lão! Lão đã gầm lên rằng lão không cho phép bất cứ aỉ xía vào các “phi vụ” của lão. Nghe lão nói, tôi cứ tưởng rằng tòa lâu đài Trabert là của lão không bằng.
– Lão Karoja quả là có vấn đề gì đó không ổn rồi, Alice kết luận.
Để làm yên lòng người bệnh, Alice cho rằng tốt hơn cả là không nói với Fenimore về những gì mình đã biết được trong chuyến đi vừa rồi. Cô chỉ nói là mình đang lần theo một manh mối mới mà, theo cô nghĩ, không nhất thiết phải đụng đầu với lão Karoja khó ưa.
Về đến nhà, Alice ngẫm nghĩ mãi đến các vấn đề hóc búa mà mình đã khởi công giải quyết. Những kẻ đào tường khoét ngạch đang lảng vảng rình mò trong địa bàn lâu đài Trabert nhằm tìm kiếm một kho báu. Chuyện đó có quan hệ trực tiếp với vụ mất tích của Floriane không? Hector Karoja phải chăng đang âm mưu điều gì đó trong bóng tối dây dưa đến những vụ sục sạo và vụ mất tích ấy? Ngoài ra, còn Emilia và người đàn ông vận đồ màu nâu nữa chứ…
Lúc mở ngăn kéo để lấy cây bút chì, ánh mắt Alice chợt bắt gặp tờ thư đã bị xé rách. Quá bận rộn với bao lo toan, cô đã vô tình lãng quên nó.
“Ngộ lỡ đây là một manh mối quí giá thì sao? Cô tự hỏi. Ta phải giải mã nó mới được.”
Nhè ngay lúc ấy, chuông điện thoại réo vang. Marion gọi đến vì tò mò muốn biết những diễn biến mới nhất của vụ việc.
– Mình biết quần áo của bạn ở đâu rồi! Alice vừa nói vừa cười rúc rích và kể lại cho bạn nghe sự kiện tại sân nhà bà Houkker. Nổi sùng, Marion tính phóng lại nhà mụ đàn bà bất lương, nhưng Alice thoa dịu khi lưu ý nó là mình chẳng chứng minh được gì cả.
– Bạn nên cùng Bess đến đây thì hơn. Mình có cả đống chuyện cần nói với hai chị em bạn đấy.
– Mấy phút nữa, bọn tớ sẽ có mặt liền!
Alice quay về phòng riêng.
“Xem nào! Nếu chính thằng Jeddy đã “chỉa” áo quần của Marion, thì trước đó nó đang bận làm gì tại khu địa ốc Trabert nhỉ? Có mối liên hệ nào giữa nó và điều bí ẩn ư? Nhưng là gì mới được chứ?”
Cô gái ngẫm nghĩ hoài như vậy, mà không sao tìm được lời giải cho bài toán đố ấy. Bess và Marion chẳng mấy chốc đã làm gián đoạn dòng tư tưởng của cô. Alice kể tóm tắt cho họ hai ngày mà mình vừa trải qua cùng với thân phụ.
– Tội nghiệp cho Floriane! Bess chép miệng than thở. Thật là một thử thách tàn bạo đối với một diễn viên múa mà tài năng đang độ nở rộ như thế.
– Đáng tiếc biết bao vì cậu đã không tìm lại được cái bà Emilia Foster ấy, Marion nói. Thế bây giờ, cậu tính làm gì đây?
– Trước hết, giải mã mẩu giấy này đã.
Mỗi người một cây bút chì và một tờ giấy, cả ba cô gái bắt tay vào việc.
Cuối cùng Bess hất mũi lên và tuyên bố bỏ cuộc. Bị hai bạn xài xể nặng lời, nó lại tiếp tục mày mò tìm kiếm.
Bỗng chốc, Alice nhảy vọt ra khỏi ghế ngồi, reo to lên:
– Mình dám cá là trò “đố vui có thưởng” này ở ngay đây chứ chẳng đâu xa!
Và không đưa ra một lý giải nào khác cho bạn bè, Alice chạy vụt ra khỏi phòng, hộc tốc xuống thang và trở lại với một cuốn sách vĩ đại ôm trong tay.
– Cuốn sách ấy thì có liên quan gì đến Floriane chứ? Marion bỡ ngỡ hỏi.
Đó là một tác phẩm về những dinh thự cổ kinh và những hoa viên lớn ở nước Anh. Sau khi lật sách được một lát, Alice chợt reo mừng hớn hở.
– Coi nè!
– Lâu đài Trabert! Marion kêu lên.
– Hoặc chí ít cũng là bản gốc, mà tên gọi không phải là thế, tất nhiên rồi.
– Lại có cả hình minh họa toàn khu khuôn viên bao quanh nữa chứ! Bess nêu nhận xét trong lúc quan sát các phiên bản khác nhau.
Alice đọc bài viết về tòa lâu đài và dừng lại ở một đoạn đã khêu gợi sự chú ý của cô.
– Marion ơi! Bess ơi! Rốt cuộc, đây là những gì sẽ giúp chúng ta có một cái nhìn sáng tỏ hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.