Bí Mật Sau Bức Tường Đổ

CHƯƠNG 7 – VỤ NỔ GÂY NHIỀU THẮC MẮC



Alice và Marion đã phải băng ngang một khoảng đất trống mênh mông đầy những bãi lầy để đến được nơi xưa kia từng là xưởng sản xuất nút áo. Đến lúc rốt cuộc họ cũng lao được vào một khu vực mọc đầy những cỏ gianh um tùm cao nghệu. Cả hai không hề nghĩ đến chuyện than thân trách phận mà còn lấy làm mừng vì cỏ hoang dầy đặc khỏa lấp bớt tiếng chân bước của họ.
– Mình không chắc là hai gã ấy có còn ở bên trong xưởng hạy không, Alice bảo. – Một tên đội một cái nón kết rất giống với cái của tên lái ca nô hôm trước.
– Còn tên kia?
– Ô! Tên ấy thì mình chỉ thấy thoáng qua trong giây lát, Alice nói úp úp mở mở để khỏi làm nản lòng cô bạn đồng hành.
Thật ra, Alice cảm thấy y mường tượng hơi giống với lão luật sư Hector Karoja.
Còn cách cơ sở sản xuất khoảng hai chục mét, hai người bạn nghe thấy những tiếng búa nện inh tai nhức óc. Tiếng ồn vọng ra từ trong xưởng.
Thận trọng, Alice gạt những cọng cỏ cao qua hai bên.
– Không biết bọn chúng đang làm cái quái gì thế nhỉ? Alice hỏi
– Không chừng đó là những công nhân được giao cho công tác chỉnh trang lại cơ xưởng cũng nên, Marion góp ý.
Alice tránh không đưa ra bất cứ lời bình phẩm nào. Quả thật, rất có thể là tên luật sư đã đem theo một người đàn ông nhằm mục đích xác lập một bản khai giá, hoặc để tiến hành vài việc tu sửa chi đó, nhưng điều ấy thì sao cô thấy nghi quá.
Đúng lúc hai cô gái đến gần, tiếng búa nện chợt im bặt. Họ chờ thêm mấy phút nữa. Sự tĩnh mịch tiếp tục bao trùm cảnh vật.
Vượt qua những thước đất cuối cùng ngổn ngang bụi bờ gò đống, đôi bạn tiến đến tận cửa ra vào. Cánh cửa đang mở rộng toang hoác. Alice ghé mắt nhìn vào bên trong. Một hành lang dài ăn thông với nhiều văn phòng làm việc và dẫn đến một cơ xưởng rộng thênh thang nằm ở tận cuôì tòa nhà. Tuyệt nhiên không một bóng người.
Lúc hai nữ thám tử nghiệp dư bắt đầu đặt chân lên hành lang, họ nhận ra dược tiếng những bước chân đang rầm rập rời xa. Qua một cánh cửa sổ, họ thoáng thấy bóng hai người dàn ông đang co giò chạy ra phía bờ sông.
– Ồ, Alice! Marion kêu lên đầy tiếc rẻ. Bọn chúng đã nghe thấy chị em mình rồi!
– Chúng đang chạy thẳng tới chiếc ca nô! Alice bổ sung thêm.
Những thân cỏ cao chưa gì đã che khuất bóng hai gã dàn ông. Alice và Marion cùng tiến về một cánh cửa mở thông ra mặt tiền phía bên kia. Khi dôi bạn vừa tới nơi, một chuỗi tiếng nổ rền vang chợt xé nát không gian yên tĩnh. Các vách tường của hãng sản xuất rung lên, thạch cao rơi vãi tung tóe.
– Thoát ra ngoài thôi, lẹ lên! Marion gào lên.
Cô nhảy bật một cú về phía sau, vừa kịp để tránh khỏi trong gang tấc một cái xà vĩ đại đổ xuống gãy rời trên nền nhà. Một thanh ván bay lướt qua trán, khiến Marion xây xẩm mặt mày.
– Alice! Marion gọi bằng một giọng yếu ớt. Alice ơi!
Không có tiếng đáp lại. Hồn vía lên mây, Marion đáng thương nhận ra là một đống xà bần khổng lồ đã chắn ngang giữa mình và bạn vì một vách tường của hành lang đã sụp đổ. Alice chắc chắn là đã bị chôn sống ở bên dưới!
– Alice! Alice ơi! Marion lại gào lên trong lúc gắng gượng trỗi dậy, hết sức chật vật.
Một lớp bụi dầy đặc màu trắng đục mù mịt khắp gian nhà. Ho hen sặc sụa và nấc cụt từng cơn, Marion ra sức tháo gỡ những thanh ván và những tảng gạch vỡ.
Trong lúc ấy, hai gã đàn ông hồi nãy đã dừng chân giữa đám cỏ gianh, chúng sắp sửa quay trở lại căn xưởng thì chợt nghe tiếng chân bước dồn dập. Đó là tiếng chân của người thủy thủ già. Lo ngại bởi sự huyên náo do tiếng nổ gây nên, người thủy thủ già chạy ùa tới, trên tay lăm lăm cái mai mà ông quen dùng để đào bới ngao sò. Ông chạy ngang qua chỉ cách hai gã đàn ông mấy thước.
– Mẹ kiếp! ông không ngớt lầm bầm chửi thề. Vái trời sao cho đừng có chuyện gì xảy ra cho mấy bà con tiểu thư ấy cả!
Cuối cùng, ông thấy cô gái tóc nâu đang cào bới như điên trong đống thạch cao. Vẻ sợ hãi của cô gái khiến ông lo cuống lên.
– Ông Ba Còn ơi! Marion réo gọi. Con không sao tìm được Alice cả! Con e là bạn ấy đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát này quá.
Không nói nửa lời, ông già bắt đầu hùng hổ cào bới những mảnh gạch vỡ gây tắc nghẽn hành lang.
Trong suốt thời gian ấy, Alice nằm dài, bất tỉnh nhân sự, trên sàn ván của một gian phòng nhỏ, ở một cự ly không mấy xa với địa điểm mà Marion và người thủy thủ già đang miệt mài cào xới. Sức dội của vụ nổ đã hất tung cô lên và quẳng vào một gian được dừng làm kho tồn trữ hàng. Cánh cửa đã đóng sập lại và, trong lúc đổ ập xuống, trần nhà đã phong tỏa mất lối ra vào.
Hồi tỉnh lại, Alicer nhận thấy là mình đang bị dìm trong một bóng tối dày đặc. Cô tự hỏi không biết mình đang ở đâu. Dần dà, cô trỗi dậy và, quờ quạng mò mẫm, cố tìm cách nhận ra bằng được các đồ vật quanh mình. Cuối cùng, cô nhận ra dưới các ngón tay mình là cửa ra vào và tính mở nó ra. Cánh cửa vẫn trơ trơ bất động.
“Làm gì đây?” Cô gái tự hỏi, vẫn chưa hết bần thần.
Ít phút sau, các ý nghĩ của cô chợt sáng lên.
“Marion đâu rồi nhĩ?”. Rồi cô nghe thấy tiếng ai đó gọi đích danh mình. Thanh âm dường như vọng lại từ cõi xa xăm nào đó, rất xa.
Liệu có phải là tiếng của Marion không nhỉ?
Vận dụng hết sức bình sinh, Alice uốn cong người xô mạnh vào cửa khiến nó, rốt cuộc, đã hơi bung ra.
– Marion! Cô gái cất tiếng gọi xuyên qua kẽ hở.
– Alice! Cậu đâu rồi? Một giọng nói cất lên, mà Alice nghe mơ hồ như đến từ một thế giới khác.
Marion vẫn bình an vô sự. Ý tưởng này tiếp thêm sinh lực cho Alice. Cô xô mạnh một cú nữa vào cánh cửa, làm nó hé rộng thêm vài centimét.
– Mình đây! Alice gào lên lần nữa.
Người thủy thủ già và Marion bước qua những đống đổ nát. Nhờ vào cái cuốc, đôi bàn tay và cặp giò của họ, những vật cản cồng kềnh đã được giải tỏa và lỗ hổng được mở ra đủ lớn để Alice có thể lọt qua.
– Đội ơn Chúa! ông Ba Còn reo mừng, cô vẫn còn sống!
Marion ôm chầm lấy bạn, mừng mừng tủi tủi không cầm được nước mắt.
– Cậu đâu biết tớ đã… lên ruột tới mức nào! Nó trách nhẹ.
Rồi, bằng một giọng bình thản hơn, nó bồi thêm:
– Sao cậu không trả lời lúc tớ gọi tên cậu, khoảng hai chục phút trước đây.
– Mình có nghe được tiếng của bạn hồi nào đâu.
– Hồi nãy cô bị ngất xỉu hả? Người thủy thủ già hỏi mà mắt nhìn đăm đăm vào cô gái, để biết chắc là cô không bị đau đớn gì cả.
– Dạ. Nhưng ông khỏi lo; bây giờ thì ổn cả rồi. Cái gì đã gây nên vụ nổ ấy vậy?
Bất chợt, Alice nhớ đến hai kẻ lạ mặt đã bỏ chạy ra khỏi nhà xưởng.
– Hai gã đàn ông ấy ra sao rồi?
Lúc gặp tai nận Marion đã quên khuấy bọn chúng. Nhớ lại là đã thấy chúng lật đật phóng ra hướng bờ sông, cô hỏi người thủy thủ già xem ông có gặp chúng chạy ra không.
– Có thấy ma nào đâu, ông trả lời.
Alice, Marion và người ngư phủ tức thì lao mình vào đám lau sậy che khuất vùng đầm lầy. Khi họ đến bên bờ nước, chỉ là để nhận ra rằng chiếc ca nô không còn ở đấy nữa.
– Mấy thằng khốn ấy đã vội vàng bỏ trốn rồi, người thủy thủ già cằn nhằn với vẻ mặt cau có đầy miệt thị. Liệu cô có cho rằng đấy là một chứng cứ của tình trạng can phạm không, hả cô? Ông hỏi Alice.
– Tất nhiên là có rồi. Chúng có tới hai tội nữa kìa: tội đã đi quá tốc độ cho phép nên tông vào người ta rồi bỏ chạy, và tội đã gây ra vụ nổ vừa rồi.
– Nhưng chúng gây nổ để làm gì chứ? Marion hỏi.
Alice nhún vai ra dấu không biết. Cô thích chẳng thà đừng vội trình bày giả thuyết của mình thì hơn, tuy một ý nghĩ đã chợt nảy ra trong óc cô. Đó là một trong hai gã đàn ông sao mà giống tên Hector Karoja như khuôn đúc vậy.
Các hành vi của tên luật sư có vẻ ngày càng khả nghi đối với Alice. Bà Fenimore đã cho cô hiểu rằng hắn không từ một việc làm táng tận lương tâm nào cả. Và không thể chối cãi là qua việc bỏ mặc cho khu hoa viên và xưởng sản xuất rơi vào cảnh hoang tàn, là hắn không hề làm tròn các bổn phận của mình với chức năng kẻ chấp hành di chúc. Rõ ràng là hành tung của nhân vật này cực kỳ ám muội.
Nhưng động cơ nào đã thúc đẩy hắn thi hành ý đồ phá hủy cơ sở sản xuất? Alice tự hỏi.
Trên đường quay trở lại thuyền, người thủy thủ già và hai cô gái không ngừng đảo mắt dòm quanh với hy vọng phát hiện được chiếc ca nô sơn hai màu xanh lơ và trắng. Nhưng chỉ uổng công vô ích.
– Tôi sẵn sàng đưa hai cô đảo qua một vòng trên sông vào một buổi chiều khác, người ngư phủ đề nghị khi thả hai chị em lên kè cảng River City.
Alice cảm tạ ông và trở về nhà, nóng lòng muốn bàn cãi với cha mình về những sự việc mới vừa xảy ra. Ngay sau bữa ăn tốì, trong phòng làm việc của cha, cô đã trình bày suốt nửa giờ liền về các quan điểm của mình liền quan đến điều bí ẩn mới mẻ ấy.
– Ba thật không sao hiểu nổi, ông Roy bảo. Tại sao Karoja lại chơi trò phá hoại một tài sản đã được giao cho hắn quản lý chứ? Rõ là chuyện trống đánh xuôi kèn thổi ngược mà.
– Tuy vậy, con dám chắc là đằng sau vụ mất tích của Floriane có ẩn giấu những mưu đồ ám muội. Cứ lấy vụ nổ hôm nay làm dẫn chứng thì rõ. Đây đâu phải là một tai nạn tầm thường.
– Ba nhất trí với con về điểm đó, ông Roy nói. Nghe này, con gái cưng, ba quá rành con nên thừa rõ là có yêu cầu con bỏ qua việc giải quyết một điều bí ẩn cũng chỉ uổng công vô ích, nhưng…
– Ấy chớ, ba ơi! Con van ba mà.
– Thôi, được, nhưng trong bất cứ trường hợp nào, hãy thận trọng giữ mình… Đừng quên con là “cục cưng” duy nhất của ba đấy.
– Con xin hứa sẽ khắc cốt ghi tâm điều đó, Alice đáp trong lúc âu yếm ôm hôn cha mình. – Nhưng ta hãy trở lại với vụ bản di chúc đi. Bộ cha không tin là có kẻ nào đó rình mò trong khu đất ấy với ý đồ khám phá ra cái dấu hiệu xác minh mà John Trabert đã nhắc đến trong bản di chúc của ông ta sao?
– Con tính nói đến dấu hiệu chỉ cho phép một mình Floriane chứng minh được thân phận của nàng chứ gì?
– Đúng thế, ba ạ. Nếu một tên lừa đảo nào đó khám phá được cái dấu hiệu ấy, thì còn gì dễ hơn là giao cho một phụ nữ na ná giống Floriane việc đòi quyền thừa hưởng gia sản?
– Không dễ dàng như con tưởng đâu. Floriane được người đời biết mặt biết tên quá nhiều mà.
– Vâng, quả có thế thật. Tuy nhiên, chỉ cần kẻ ấy tranh thủ được sự xác minh của tên Hector Karoja và của tòa án, thế là việc “lộng giả thành chân” sẽ được hợp thức hóa.
Alice đăm đăm nhìn thật lâu vào khuôn mặt quá đỗi thân thuộc của cha mình.
– Cha tưởng là Hector Karoja sẽ gây khó dễ về điểm đó ư? Lỡ ra đó là một kẻ bất lương…
Ông Roy ngồi không yên trên ghế, bối rối thấy rõ trước lời nhận định trên.
– Alice này, ba không ưa nghĩ rằng một người đồng nghiệp với ba lại có thể vô lương tâm đến nỗi để cho bọn gian phi mua chuộc, nếu đấy là điều con muốn ám chỉ. Con đã biết ý kiến của ba đối với cá nhân ông ta. Ba không ưa cách làm ăn của ông ta, nhưng ba không hề có bằng chứng nào là ông ta đã có hành động phạm pháp đi ngược lại sự lương thiện.
– Dù vậy, ba thừa nhận là vụ Trabert này rất đỗi khả nghi chứ? Cô gái khăng khăng cãi cố.
– Đúng, ba không hề chối cãi điều đó, Alice ạ. Và ba hoàn toàn ủng hộ con lo cho vụ này, tức là truy lùng bằng được Floriane. Còn với những việc khác thì ba thích con nên tránh xía vào là hơn.
– Con đã động não rất nhiều về chuyện này, Alice nói. Con thậm chí còn tự hỏi phải chăng Floriane đã bị biệt giam ở đâu đó rồi cũng chưa biết chừng.
Ông Roy lộ vẻ kinh ngạc.
– Ở trong tòa lâu đài ư?
– Biết đâu đấy? Cô gái ỡm ờ đáp lại. Nhưng, nói cho ngay, con cũng không biết nên bắt đầu cuộc điều tra của mình từ đâu nữa. Vụ nổ ngày hôm nay đã làm thay đổi các kế hoạch của con.
– Con muốn nói gi vậy?
– Con được biết là John Trabert xưa kia đã tiến hành những cuộc thí nghiệm hóa học bên trong lâu đài và chắc hẳn là tại cơ sở sản xuất. Nếu Hector Karoja ít nhiều nghi ngờ là những vách tường chênh vênh sạt lở ấy có cất giấu một bí mật, thì…
– Thôi đi, chính con có cất giấu bí mật bên trong hộp sọ của con thì có, ông Roy ngắt lời con gái với một nụ cười hóm hỉnh. Đừng chơi trò ú tim với bố già tội nghiệp của con nữa, úp úp mở mở bấy nhiêu đủ rồi. Giờ thì hãy nói toẹt ra những gì mà nữ thám tử nghiệp dư của ba đang nghiền ngẫm dưới mái tóc vàng óng này đi thôi.
– Ba chọc con hoài à! Con chỉ muốn lưu ý ba chút xíu thôi mà, Alice thú nhận trong tiếng cười ngặt nghẽo. – Sao ba không đích thân đi thâm nhập thực tế một vòng tại cơ sở sản xuất bên trong khuôn viên lâu đài Trabert với con nhỉ? Biết đâu ba lại chẳng sẽ tìm được một manh mối nào đó mà con gái của ba đã không đủ khả năng phát hiện cũng nên.
– Ừ nhỉ! Và nhân thể ba sẽ được biết thế nào là… chết không kịp ngáp sau một tiếng nổ long trời lở đất chứ gì? Không dám đâu! Con tốt với ba quá đây, con gái ạ. Cám ơn con lắm lắm nhe!
– Con cần ba mà, Alice nói bằng giọng nũng nịu rất dễ làm xiêu lòng người.
– Ôi! Con sử dụng “tuyệt chiêu” này với ba thì ba làm sao mà kháng cự cho nổi đây? Ông Roy nói nhỏ với vẻ mặt cố tỏ ra ỉu xìu. – Lúc này, ba không đến nỗi rảnh, nhưng có gì mà ba không sẵn sàng làm để chiều theo ý công chúa của ba chứ?
– Vậy thì, mai sáng nhe ba?
– Gấp dữ he!
– Còn phải nói! Ba thừa rõ là điều bí ẩn này cần phải được làm rõ nội trong ba tuần sắp tới mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.