Bích Huyết Kiếm

Hồi 17: Đồng tâm kết nghĩa kim lan, trợ oai cướp đoạt hồng y



Mọi người đang vui vẻ trò chuyện, Thanh Thanh bỗng hỏi A Chín rằng:

– Cô Chín, hôm nọ chúng ta đang chém giết quân binh sướng tay, bỗng nhiên không thấy cô nữa. Chẳng hay cô đi đâu thế?

A Chín mặt đỏ bừng, ấp úng một lát rồi lảng sang chuyện khác, lên tiếng nói:

– Chị Thanh, nếu chị mặc lại phục sức phục nữ, chắc đẹp lắm đấy! Thấy nàng nói lảng sang chuyện khác, Thanh Thanh định hỏi cho ra lẽ nhưng thấy Trình Thanh Trúc đưa mắt ra hiệu bảo không nên, nàng mỉm cười nói:

– Đi đường cát bụi phủ đây người như thế này nên tôi không muốn mặc nữ trang là tại thế đấy! Mọi người thấy trời đã khuya nên ai nấy đều về phòng yên nghỉ.

Thừa Chí sắp ngủ bỗng thấy Trình Thanh Trúc bước vào và khẽ nói:

– Viên tướng công, tôi có một việc này muốn nói để tướng công hay.

Thừa Chí ngồi nhổm dậy mời Trình Thanh Trúc ngồi, rồi hỏi:

– Có chuyện gì xin huynh cứ nói.

Trình Thanh Trúc liền rỉ tai nói:

– Câu chuyện khá dài, chúng ta ra ngoài kia nói thì hơn! Biết câu chuyện của Trình Thanh Trúc muốn nói rất bí mật, Thừa Chí vội mặc áo ngoài vào. Rồi hai người cùng đi ra khỏi khách điếm, tiến thẳng lên ngọn đồi nhỏ ở ngoài thị trấn kiếm một tảng đá nhỏ ngồi xuống. Nhìn xung quanh không thấy một bóng người nào, Trình Thanh Trúc liền nói:

– Viên tướng công, đồ đệ của tôi là A Chín có một lai lịch rất đặc biệt. Lúc bái sư, tôi đã nhận lời giữ bí mật cho nàng, không cho ai biết thân thế của nàng.

Thừa Chí nói:

– Tôi cũng nhận thấy cô ta không phải là một thiếu nữ tầm thường. Nếu lão huynh đã nhận lời giữ chuyện bí mật của cô ta thì không cần phải nói cho tôi biết nữa.

Trình Thanh Trúc nói:

– Những tùy tòng theo hầu nàng đều là nhân viên trong phủ cho nên tất cả cơ mưu của chúng ta phải giữ kín, đừng để cho bọn họ biết thì hơn.

Thừa Chí kinh hãi nói:

– Những người đó đều là nhân viên trong phủ nha đấy à?

Trình Thanh Trúc gật đầu nói:

– Tôi chắc đồ đệ của tôi không dám phản bội chúng ta đâu. Nhưng y trẻ người non dạ, nhỡ bị bọn kia dò hỏi, buột miệng nói rõ mưu cơ của chúng ta ra thì sao?

Thừa Chí nói:

– Nếu vậy, chúng ta phải đề phòng việc bí mật của chúng ta.

Hai người quyết định xong xuôi, thủng thẳng đi xuống chân đồi trở về khách điếm.

Sắp đi tới khách điếm, Thừa Chí trông thấy một đại hán tay cầm đèn lồng ở phía Đông đi tới, nhanh nhẹn lẻn luôn vào trong khách điếm. Thấy mặt người đó rất quen thuộc, Thừa Chí nghĩ mãi không sao nhớ ra đã gặp y ở đâu. Cho tới khi về phòng ngủ, chàng vẫn cố nghĩ xem người đó là ai? Chàng nghĩ lại đại hội Thái Sơn ở Nam Kinh, ở Từ Châu, Thạch Lương, ở trong quân đội Sấm Vương, vân vân, đều không thấy mặt người đó. Đang lúc nghĩ ngợi, chàng bỗng nghe cửa phòng có tiếng gõ rất khẽ, vội khoác áo xuống giường, ra cạnh cửa hỏi:

– Ai đó?

Thanh Thanh đứng bên ngoài hỏi:

– Anh có ăn gì không?

Thừa Chí thắp đèn lên, Thanh Thanh tay bưng một mâm gỗ trên có hai bát, mỗi bát đựng ba cái trứng gà, chắc nàng vừa ở dưới bếp đi lên.

Thừa Chí cười nói:

– Cảm ơn chú nhé! Sao tới giờ này còn chưa đi ngủ?

Thanh Thanh khẽ nói:

– Em thấy cô A Chín kì lạ lắm nên không sao ngủ được. Chắc anh cũng đang nghĩ tới nàng nên không ngủ được phải không?

Nói xong, nàng tủm tỉm cười, Thừa Chí cười nói:

– Tôi nghĩ đến cô ta làm gì?

Thanh Thanh cười nói:

– Nghĩ về cái vẻ đẹp của nàng ấy! Anh bảo nàng có đẹp không?

Biết tính Thanh Thanh hay ghen, Thừa Chí sợ nói A Chín đẹp thì nàng không vui, mà bảo A Chín không đẹp thì không đúng sự thật, nên không dám trả lời, cầm cái thìa múc trứng lên ăn, đột nhiên, chàng ném luôn cái thìa ra bên ngoài, và la lớn:

– Chính y, đúng rồi! Thanh Thanh giật mình, ngơ ngác hỏi:

– Anh nói gì thế? Có phải quả trứng bị hư hỏng không?

Thừa Chí cười nói:

– Không phải, đó là anh chợt nhớ ra cái người vừa rồi là ai, mau đi theo anh đi. Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi:

– Đi đâu thế?

Thừa Chí lấy thanh kiếm của Hồng Thắng Hải đưa cho nàng. Lúc này nàng mới hiểu Thừa Chí gọi mình đi ra ngoài đánh giặc.

Thì ra trong khi Thừa Chí đang cắn quả trứng, liền nghĩ tới hồi nhỏ ở trọ nhà An đại nương, có người tới bắt cóc Tiểu Tuệ, chàng đã hăng hái phản kháng, đánh đến khi bị thương. May An đại nương vừa về kịp, dùng ba quả trứng gà ném vào mặt Hồ Lão Tam, mới đuổi được tên giặc ấy đi. Tới đây chàng mới hay người đó lẻn vào khách điếm hồi nãy là Hồ Lão Tam. Nhưng không hiểu y tới khách điếm lén lút như thế làm gì? Muốn biết rõ sự thể, Thừa Chí mới rủ Thanh Thanh đi tìm tên gian tặc nọ. Hai người rón rén đến từng căn phòng một lắng tai nghe trộm. Tới một căn phòng lớn, hai người nghe thấy trong phòng có tiếng nói của bảy, tám người. Họ đều dùng tiếng lóng giang hồ trò chuyện với nhau.

Một người nói:

– Chúng ta đi khỏi đây sao được? Nếu có việc gì xảy ra thì sao? Liệu chúng ta còn tính mạnh hay không?

Một người khác nói:

– Việc đằng An Đại nhân cũng quan trọng lắm. Bây giờ sai người lên Bắc Kinh điều động được người xuống đây, thì chúng đã lẻn trốn mất rồi, kịp sao được chứ? Như vậy, bỏ lỡ kì công này có đáng tiếc không?

Mọi người trầm ngâm giây lát, một người nói giọng khàn khàn lên tiếng:

– Hay là thế này vậy? Bây giờ chúng ta chia ra làm hai bọn, một bọn đến đằng kia để An Đại nhân điều phái, một bọn thì ở lại đây, bất cứ bên nào lập được công, chúng ta cũng chia đều ra cùng hưởng.

Người lên tiếng trước tiên vỗ bàn lớn tiếng nói:

– Phải đấy, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Nếu có chuyện gì không may xảy ra thì chúng ta cũng phải cáng đáng cả.

Lại một người nữa nói:

– Bây giờ chúng ta rút thăm xem ai phải đi hay ở. Như vậy mới công bằng và không ai dám oán than nữa.

Mọi người vỗ tay phụ họa. Thừa Chí nghĩ thầm: “Ở đây có việc gì quan trọng đến nỗi mà chúng phải chia một nửa người ở lại thế này? Và còn An Đại nhân nào với kì công gì thế nhỉ?” Một lát sau, Thừa Chí và Thanh Thanh lại nghe thấy khí giới va chạm rất khẽ, chắc là chúng đã rút thăm xong rồi. Thừa Chí rỉ tai Thanh Thanh khẽ nói:

– Chú ra bảo Sa Thiên Quảng và mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Để tôi theo dõi chúng xem sao.

Thanh Thanh gật đầu, rồi khẽ nói:

– Anh phải cẩn thận một tí nhé! Lúc ấy cửa phòng vừa mở, nhờ có ánh sáng đèn, Thừa Chí trông thấy người đi đầu bước ra là Hồ Lão Tam, tám người theo sau tay đều cầm khí giới, nhìn kĩ lưỡng mới hay chúng toàn là tùy tòng của A Chín. Chúng hết thảy đều vượt ra đi, sau đó cửa phòng lại khép lại như trước.

Thanh Thanh khẽ nói:

– Ồ, ra là bọn chúng. Em biết trước con nhỏ không phải là người tử tế mà?

Thừa Chí cũng lấy làm kì lạ, nghĩ thầm: “Vấn đề này sẽ kết luận sau, ta hãy đi theo chúng xem rõ sự thể ra sao đã.” Nghĩ đoạn, chàng giở khinh công ra vượt tường, lẳng lặng đuổi theo chín người kia.

Nhờ bản lĩnh khinh thân đã tới chỗ tột mức, Thừa Chí đi theo bọn chín người không ai hay biết tí nào. Ra khỏi thị trấn, chín người kia đi hơn dặm đường nữa. Tới một căn nhà thật lớn, Hồ Lão Tam gọi cửa, rồi dẫn tám người nọ vào bên trong. Vòng ra phía sau nhà, Thừa Chí vượt tường vào trong, lần mò tới một căn phòng có ánh sáng đèn lóe ra ngoài cửa sổ, liền nhảy lên trên nóc nhà, khẽ lật một viên ngói ra xa, thấy dưới phòng có một đại hán ngót năm mươi tuổi ngồi chính giữa, thân hình vạm vỡ. Hồ Lão Tam và tám người tùy tòng của A Chín lần lượt bước vào, vái chào đại hán nọ. Hình như người nọ là quan trên của chúng vậy.

Hồ Lão Tam nói:

– Tiểu nhân gặp Vương chỉ huy phó ở trong thị trấn, mới hay các người vừa mới tới nơi, cho nên tiểu nhân mời mấy vị tới đây trợ giúp.

Người đó nói:

– Hay lắm, hay lắm! Vương chỉ huy phó nói sao?

Một người đáp:

– Vương chỉ huy phó nói, An Đại nhân có việc cần sai muốn bảo tôi, thì anh em phải đi ngay lập tức! Nghe thấy Hồ Lão Tam gọi người nọ là An Đại nhân. Thừa Chí rùng mình liền nghĩ: “Thế ra là một viên võ quan khá cao cấp đấy! Không biết đêm khuya thế này, y còn có mưu đồ gì đây?” Sau đó, chàng lại nghe An Đại nhân nọ nói:

– Nếu lần này thành công, công lao này của chúng ta lớn lắm. Hà, hà… ! Lại một người nói:

– Chúng con đều đội ơn An Đại nhân nâng đỡ cho.

An Đại nhân nói:

– Anh em ta đừng có phân biệt Nội đình thị vệ và Cẩm y vệ gì cả, chúng ta đều phải tận lực và trung thành với Hoàng thượng! Mọi người đồng thanh nói:

– An Đại nhân dạy rất phải. Chúng con lúc nào cũng chờ đợi Đại nhân sai bảo.

An Đại nhân nói:

– Tốt lắm. Nào đi thôi! Càng ngạc nhiên thêm, Thừa Chí nghĩ thầm: “Thì ra hai bọn này lại là Nội đình Thị vệ và Cẩm y vệ đây. Nghe nói, Cẩm y vệ hãm hại dân chúng luôn luôn, hễ ai bị bắt, là bị chúng chặt chân lột da ngay, tàn nhẫn vô cùng. Hôm nay không biết chúng lại đi đâu hãm hại ai đây. Nay ta đã gặp, không khi nào ta lại chịu để yên cho chúng hoành hành!” Một lát sau, An Đại nhân dẫn bọn chúng đi ra. Phục trên nóc nhà nhìn xuống, Thừa Chí điểm thấy tất cả mười sáu tên như vậy bộ hạ An Đại nhân có sáu người thôi. Chờ chúng đi khá xa, Thừa Chí mới nhảy xuống đuổi theo sau.

Càng đi càng tới những nơi hoang vu, bọn An Đại nhân đi được bảy, tám dặm đường, có người khẽ nói vài lời, cả bọn liền tản mác ra bốn bên, rồi lẳng lặng tới bao vây một căn nhà nhỏ chơ vơ ở chốn hoang vu này. Thừa Chí cũng bắt chước chúng cúi khom lưng từ từ đi tới gần căn nhà đó. Vì trời tối, bọn họ có người trông thấy hình bóng của chàng nhưng cứ tưởng là người trong bọn, chứ không ai nghi ngờ và để ý tới chàng cả. An Đại nhân thấy đã bao vây chặt chẽ rồi, liền ra hiệu cho mọi người nằm phục xuống đất, rồi một mình đến gõ cửa.

Một lát sau, trong nhà có tiếng đàn bà hỏi vọng ra:

– Ai đó?

An Đại nhân ngẩn người ra giây lát mới hỏi:

– Bà là ai thế?

Tiếng người đàn bà trả lời:

– Ồ, ra là ông! Đêm khuya thế này, ông tới đây làm gì?

An Đại nhân ha hả cười nói:

– Thật là cố nhân dạy không sai, “Bất thị oan gia, bất tụ đầu”. Không ngờ bà lại ở đây, mau mở cửa đi! Người đàn bà đáp:

– Tôi đã nói không gặp ông nữa, ông còn tới đây kiếm ta làm gì?

An Đại nhân vẫn vừa cười vừa nói:

– Bà không muốn gặp tôi cũng không sao nhưng còn tôi rất thương nhớ người vợ của tôi! Người đàn bà nổi giận nói:

– Ai là vợ của ông? Giữa hai ta tình duyên đã được cắt đứt bằng lưỡi dao sắc rồi. Nếu ông không chịu buông tha cho thì ông cứ việc phóng hỏa đốt cháy căn nhà này và tôi đi. Đành chết chứ tôi không muốn gặp lại con người vô lương tâm, chỉ tham phú quý như ông nữa! Càng nghe, càng thấy tiếng nói của đàn bà nọ quen thuộc lắm, Thừa Chí lại nhớ và nghĩ ngay ra: “ồ, phải rồi, bà ta là An đại nương! Nếu vậy, An Đại nhân là chồng của bà ta, và là cha của cô An Tiểu Tuệ rồi!” An Đại nhân vẫn cười nói:

– Tôi kiếm bà khắp nơi không thấy, đau khổ biết bao, khi nào tôi lại nỡ thiêu đốt bà chứ? Thôi, mở cửa đi, để chúng ta tụ họp, nối lại tình cũ nghĩa xưa. Nói xong, An Đại nhân dùng chân đá cánh cửa đã mở toang. Nghe tiếng phá cửa, Thừa Chí biết võ công của y rất lợi hại. Trong bóng tối, ánh sáng chớp lên một cái, An đại nương đã múa đao xông thẳng ra.

An Đại nhân cười nói:

– Giỏi lắm! Bà có muốn mưu sát thân phu phải không?

Y sợ trong nhà còn có người khác nên không dám xông thẳng vào, cứ tay không đứng bên ngoài chiến đấu với An đại nương. Từ từ bò tới gần, Thừa Chí giương đôi mắt quan sát cuộc đấu tranh.

An Đại nhân võ nghệ quả nhiên phi phàm, vừa đánh vừa cười đùa. Thấy vậy, An đại nương càng tức giận, vừa đánh vừa lớn tiếng mắng chửi. Đấu được một hồi lâu, An Đại nhân đột nhiên giơ tay xông vào vuốt má An đại nương một cái. Càng tức giận thêm, An đại nương đánh luôn thanh đao vào đầu đối phương. Cốt dụ nàng đánh miếng đó, An Đại nhân né mình tiến lên một bước, nắm lấy tay kẻ địch, dùng sức vặn mạnh một cái, thanh đao rơi xuống đất tức thì. Rồi An Đại nhân nắm chặt hai tay vợ đưa chân vào kê ngang đầu gối, thế là An đại nương không sao kháng cự được nữa.

Thừa Chí nghĩ: “Nghe giọng nói của tên họ An này, y chưa dám hãm hại Đại nương ngay đâu. Ta hãy dò thám thêm một lát nữa, rồi ra tay cứu giúp cũng chưa muộn.” Thừa cơ An Đại nhân đang đắc chí cả cười, An đại nương đang tức giận chửi mắng tơi bời, chàng len qua góc cửa, vào thẳng bên trong, lần mò tới chân tường, giở khinh công “Bích hổ du tường” leo lên trên trầ nhà.

Lúc ấy An Đại nhân lớn tiếng gọi:

– Hồ Lão Tam, vào nhà thắp đèn đi.

Hồ Lão Tam móc túi lấy đá lửa ra và cầm đao hộ thân trước khi vào trong nhà, y ném một viên đá vào dò thử trước, thấy không có động tĩnh gì mới từ từ bước vào, đi tới cạnh bàn chầm lửa vào ngọn nến để ở đó. An Đại nhân đưa mắt ra hiệu, Hồ Lão Tam cởi cuộn dây thừng đeo bên hông ra, đoạn lại trói chặt chân An đại nương. An Đại nhân cười nói:

– Em bảo không muốn gặp mặt anh nữa. Vậy bây giờ thì sao? Thử nhìn anh xem, đầu tóc anh đã bạc nhiều lắm rồi phải không?

An đại nương nhắm mắt không trả lời. Nằm trên trần nhà nhìn xuống, Thừa Chí trông thấy mặt An Đại nhân rất rõ. Tuy đã qua tuổi trung niên, mặt mũi của y rất còn anh tuấn. Chắc hồi thiếu niên y rất đẹp trai, thật đáng đôi với An đại nương.

Vuốt mặt An đại nương, An Đại nhân vừa cười vừa nói:

– Xinh thật! Mười mấy năm không gặp, bộ mặt trái xoan này vẫn trắng trẻo đẹp đẽ như xưa! Nói tới đây, y quay lại nói với Hồ Lão Tam rằng:

– Đi ra ngoài kia! Hồ Lão Tam vừa cười vừa lè lưỡi ra. Lúc đi ra còn thuận tay khép cánh cửa lại.

Yên lặng giây phút, An Đại nhân thở dài một tiếng rồi nói:

– Con Tiểu Tuệ đâu? Bấy lâu nay, ngày nào anh cũng tưởng nhớ tới nó. An đại nương vẫn làm thinh như trước. An Đại nhân lại nói:

– Vợ chồng ta, hồi xưa trẻ tuổi nóng tính mới cãi nhau bỏ nhau. Nhưng chúng ta cách biệt nhau mười mấy năm rồi, bây giờ nên hòa hảo thì hay hơn.

Không thấy An đại nương trả lời, y lại nói tiếp:

– Đấy em xem, bấy lâu nay, anh có lấy ai đâu? Và có bao giờ không nhớ em đâu? Chẳng lẽ em không còn một chút tình nghĩa nào nữa hay sao?

An đại nương lớn tiếng quát tháo:

– Ông có biết cha và anh tôi tại sao chết không?

An Đại nhân thở dài một tiếng rồi đáp:

– Cha và anh của em bị Cẩm y vệ giết hại thật nhưng em không thể vơ đũa cả nắm mà oán trách tất cả anh em Cẩm y vệ. Bất cứ hạng người nào có xấu nhưng cũng có tốt. Anh làm việc cho nhà vua, tất nhiên phải trung thành với triều đình. Cái đó cũng là việc làm vẻ vang cho tổ tiên…

Y chưa dứt lời, An đại nương đã nhổ ngay nước miếng xuống đất liên tiếp. Một lát sau, An Đại nhân lảng sang chuyện khác nói:

– Anh nhớ con Tiểu Tuệ quá, cho người về đón nó. Tại sao em cứ đem nó trốn tránh, nhất định không cho nói gặp anh?

An đại nương đáp:

– Tôi có nói cho nó hay, người cha tốt của nó đã chết từ lâu rồi! Cha nó rất tài ba, rất có chí khí nhưng chỉ đáng tiếc là chết yểu.

Lời nói của nàng chứa đấy phẫn uất. An Đại nhân nói:

– Em hà tất phải lừa dối nó như vậy? Và em hà tất rủa tôi như thế?

An đại nương nói:

– Cha nói xưa kia là một người rất có chí khí. Mặc dầu gia đình phản đối, tôi vẫn lén lút đi theo anh ta. Ngờ đâu…

Tới đây nàng nghẹn ngào không thể nói tiếp được. An Đại nhân móc túi lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng, nhất thời xúc động, ôm lấy nàng hôn hít. Y bỗng thét lớn một tiếng, nhảy lùi về phía sau, môi rơi giọt máu tươi. Thì ra y đã bị An đại nương cắn cho một cái nên thân.

Núp trên trần nhà trông thấy rõ lắm, Thừa Chí không thể nhịn được phải bịt miệng cười ngầm.

An Đại nhân nổi giận hỏi:

– Tại sao em lại cắn anh như thế?

An đại nương trả lời:

– Ông đi giết chết người chồng yêu quý của tôi, sao tôi lại không cắn ông? Tôi còn muốn hạ sát ông mới nguôi cơn giận! An Đại nhân nói:

– Ủa, sao em lại nói thế? Anh không phải là chồng của em hay sao? Tại sao em lại bảo tôi giết hại chồng em?

An đại nương nói:

– Chồng tôi vốn dĩ là một trượng phu khí khái, không hiểu vì sao bỗng dưng bị lợi lộc mê hoặc, bỏ cả vợ con chỉ thích làm quan, muốn phát tài lớn. Người chồng khí khái mà tôi vẫn tin tưởng đã chết rồi, tôi không sao gặp được anh ta nữa.

Thấy nàng nói như vậy, Thừa Chí khen ngợi thầm và chắc An Đại nhân thế nào cũng cảm động.

An đại nương lại nói:

– Chồng tôi tên họ là An Kiếm Thanh đã bị An Đại nhân giết chết rồi. Quyền sư Sở Đại Đạo là vị sư phụ đã ban ơn rất nặng cho chúng tôi cũng bị An Đại nhân tham mê lợi lộc mà hãm hại chết rồi. Cả Sở phu nhân và con gái cũng bị An Đại nhân này áp bức đến chết…

Giận quá, An Đại nhân quát lớn:

– Im ngay, không được nói nữa! An đại nương nói:

– Con người lòng lang dạ thú kia, thử tự nghĩ xem nói có đúng không?

An Đại nhân nói:

– Phủ nha chỉ đòi Sở Đại Đạo lên hỏi qua loa thôi, ngờ đâu ở công đường ông ta lại múa đao định chém tôi? Còn vợ con ông ta tự tử chết thì việc gì đến tôi?

An đại nương nói:

– Đúng lắm. Ai bảo Sở Đại Đạo mù quáng, lại bảo thu nhận một môn đồ có lương tâm như thế. Trong khi tên môn đồ sắp chết vì đói rét, Sở Đại Đạo lại đem về dạy võ nghệ, nuôi cho thành người, rồi lại lấy vợ cho.

Đại nương càng nói càng hăng. An Đại nhân đập mạnh xuống bàn một cái, quát lớn:

– Hôm nay, vợ chồng gặp nhau tại đây, sao em cứ nhắc nhở tới những người đã khuất làm gì?

An đại nương cũng la lớn:

– Tôi cứ thích nhắc đấy, ông muốn giết tôi cứ việc ra tay đi! Căn cứ lời đàm thoại của hai người, Thừa Chí nhận xét thấy câu chuyện như sau đây: An Kiếm Thành nhờ được Sở Đại Đạo nuôi nấng dạy bảo từ hồi còn thơ ấu. Tới trưởng thành vì tham mê phú quý, An Kiếm Thành đã giết chết cả nhà sư phụ. Thấy hành vi khốn nạn quá, An đại nương liền quyết liệt với chồng. Trước kia, Hồ Lão Tam đến cướp Tiểu Tuệ, sở dĩ An đại nương cứ phải tránh Đông trốn Tây là cố ý lánh xa An Kiếm Thanh, người chồng lòng lang dạ thú. Thừa Chí nghĩ: “Tên này chết cũng đáng lắm rồi. Ta phải cho y một chưởng chết ngay tức thì nhưng không biết An đại nương có còn tình nghĩa vợ chồng với y nữa không?” Nghĩ đoạn, chàng lại lắng tai nghe xem hai người còn nói chuyện gì nữa. Ngờ đâu, cả hai đều im lặng. Một lát sau, đằng xa có tiếng vó ngựa đưa tới. An Kiếm Thanh đem cây nến ra đặt ở cạnh cửa sổ, rồi rút thanh đao ra, quát khẽ rằng:

– Nếu có ai tới, hễ em kêu la báo tin, đừng có trách anh độc ác đấy nhé?

An đại nương vẫn làm thinh. An Kiếm Thanh biết tính nết của vợ không bao giờ chịu khuất phục cả, nên cắt luôn một mảnh màn, nhét vào mồm nàng. Lúc ấy tiếng vó ngựa càng ngày càng tới gần, An Kiếm Thanh đặt An đại nương nằm lên trên giường, buông màn xuống, rồi cầm đao đứng núp sau cánh cửa. Thừa Chí biết y định đánh trộm, mặc dầu chàng không biết người sắp tới kia là ai, nhưng chắc cũng là người tử tế thuộc phe An đại nương. Nghĩ vậy, chàng liền lấy chút cát bụi bám trên trần, hòa với tí nước miếng, vò thành một viên đất nho nhỏ, nhắm trúng ngọn nến ném xuống. Ngọn lửa tắt liền. An Kiếm Thanh lẩm bẩm chửi rủa. Nhân lúc y móc túi lấy đá lửa ra đánh, Thừa Chí nhanh nhẹn nhảy luôn ra ngoài cửa, vòng ra phía đằng trước, thấy một tên Cẩm y vệ tay cầm đao, đang nằm phục dưới đất chăm chú nhìn vào bên trong. Từ từ lại gần tên Thị vệ đó, Thừa Chí khẽ nói:

– Có người đã tới đây.

Tên Cẩm y vệ trả lời:

– Phải đấy, anh mau nằm phục xuống đi! Y vừa nói dứt lời đã bị Thừa Chí điểm vào ngay huyệt câm. Lấy quần áo của y mặc vào, Thừa Chí còn xé một mảnh áo trong bịt mặt, để bọn Cẩm y vệ khỏi biết mình là ai. Xong đâu đấy, chàng ôm tên đó phục xuống đất, rồi từ từ bò tới cạnh cánh cửa.

Trong bóng tối, tiếng vó ngựa càng cần, giây phút sau, năm con ngựa đã phóng tói trước cửa, nhưng có bảy cái bóng người nhảy xuống. Một người tới gần cửa trước, khẽ vỗ tay ba cái, An Kiếm Thanh ở trong nhà cũng vỗ tay ba cái trả lời. Bật lửa châm sáng ngọn nến xong, y lại núp vào phía sau cánh cửa như trước. Vừa nghe tiếng cửa mở thật mạnh, một người vừa ló đầu ra. Y liền giơ đao chém liền, đầu lâu người nọ rớt sang một bên, máu cổ phun ra như vòi nước. Dưới ánh sáng ngọn nến, y nhìn kĩ cái đầu lâu, giật mình thất kinh. Không ngờ cái đầu lâu đó lại là đầu của mình Cẩm y vệ bộ hạ của mình. Y đang định há mồm kêu la, thì có một bàn tay điểm luôn yếu huyệt của y, thế là y không sao cử động được nữa.

Nhanh tay, Thừa Chí đỡ luôn con dao của y, để khỏi rơi xuống làm náo động những người đứng bên ngoài. An Kiếm Thanh võ nghệ rất cao cường, sở dĩ Thừa Chí điểm được yếu huyệt của y dễ dàng như vậy vì y đang hãi sợ chém nhầm phải người cùng phe, không để ý đề phòng mà nên. Nhảy tới trước giường, Thừa Chí đỡ An đại nương ngồi dậy, giật đứt dây thừng trói tay chân, rồi khẽ nói:

– Thím An, cháu tới cứu thím đấy! Vừa mừng vừa sợ, An đại nương thấy chàng ăn mặc quần áo Cẩm y vệ nhưng lại bịt mặt, bán tín bán nghi, thím khẽ hỏi:

– Ngài là ai thế?

Đột nhiên bên ngoài có hai con lông lá xồm xoàm nhảy vào, mồm kêu “khạc khạc”, xông tới cạnh Thừa Chí định vồ. Giật mình kinh hãi, chàng đang định giơ tay ra đánh bỗng nhận ra hai con đó là đười ươi, bèn nhún vai nhảy ngay lên trần nhà. Năm người theo sau con thú vừa vào tới bên trong, người đi trước cúi chào An đại nương rồi ngẩn người ra ngạc nhiên vô cùng. Lúc này Thừa Chí đã nhận ra hai con thú nọ là con đười ươi của mình thu phục ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, cả mừng kêu gọi:

– Đại Oai! Tiểu Oai! Hai con thú ở bên ngoài đã ngửi thấy hơi của chủ nó rồi, nên vừa nghe thấy chủ gọi, chúng đều nhảy cả lên trên trần nhà, ôm chặt lấy Thừa Chí, hớn hở vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.