Bích Huyết Kiếm

Hồi 25: (tiếp)



Ôn Minh Nghĩa vừa sợ hãi vừa tức giận, túm ngực tên tiểu nhị giơ cao tay vứt mạnh xuống đất chỉ nghe “đạch” một tiếng, tên nọ hai chân gãy gục và chết giấc liền.

Ôn Minh Sơn chạy ra túm ngực người chưởng quầy, tay cầm đôi đũa gắp con nhện quát hỏi:

– Mi táo gan thật, dám mưu toan hại mạng? Cái này là cái gì?

Sợ hãi đến mất hồn vía, tên chưởng quầy van lơn, phân trần:

– Tiểu điếm đã mở hơn bảy mươi năm rồi, trong bếp lại thanh khiết vô cùng. Không… Không… hiểu… tại sao lại… có vật này…

Minh Sơn nắm má dưới tên nọ bóp mạnh một cái, cả cái quai hàm rời hẳn ra, không sao mím môi lại được. Minh Sơn liền nhét con nhện vào mồm chưởng quầy, chỉ trong giây phút và người hắn ta thâm tím mà chết liền.

Lúc ấy trong tửu điếm đã đại loạn, Minh Đạt một tay vẫn nắm cổ tay Thanh Thanh, còn tay kia bồng xác Minh Nghĩa. Minh Sơn và Minh Ngô thì đập phá hết và giết chóc, chỉ trong chốc lát đã có bảy tám mạng người bị chết oan, rồi còn châm lửa thiêu tửu điếm ấy ra tro. Thấy anh em họ hung dữ quá, những người đi đường chỉ đứng tận đằng xa mà nhìn chứ không ai dám tới can thiệp cả.

Ba anh em họ Ôn đem xác Minh Nghĩa ra cánh đồng chôn cất, rồi dắt Thanh Thanh vào một cổ miếu nghỉ ngơi. Ba anh em vừa bị thương vừa phẫn nộ, đều không hiểu tại sao con nhện lại độc đến thế?

Thấy thủ đoạn của Ngũ Độc Giáo độc ác quá đỗi, Thanh Thanh nghĩ thầm: “Đấy tất nhiên là hành vi của Ngũ Độc Giáo và chắc mụ Hà Hồng Dược đang theo dõi bọn chúng ta cũng nên?” Ngày hôm sau, bốn người vào khách điếm ăn cơm, bắt người làm trong điếm phải nếm thử trước mới dám ăn. Đi được mấy ngày, một đêm, trong chuồng ngựa bỗng có tiếng người ồn ào, và tiếng điếm tiểu nhị kêu là có người ăn trộm ngựa. Minh Ngô nổi giận, đi xuống xem xét, sắp tới chuồng ngựa, bỗng nghe trong bóng tối có tiếng “xịt” một cái, thấy một tia nước phun tới Minh Ngô lùi về phía sau để tránh nhưng không kịp, nước đó đã phun đầy mặt. Mặc dầu hai mắt không mở được nhưng nhờ có võ nghệ khá cao, Minh Ngô rút roi ra, nhắm phía tia nước vọt tới quất luôn một cái, đánh trúng kẻ ám hại gãy gục xương sống.

Một tên khác quát lớn:

– Lão huynh còn muốn đánh nữa phải không?

Vừa nói tên nọ vừa bổ búa xuống. Minh Ngô quay nhuyễn tiên lại quấn luôn cả người lẫn búa của địch, giơ lên quất mạnh xuống một cái. Người nọ bị văng sang góc tường, không kịp kêu la, đã vỡ sọ chết liền.

Tưởng chỉ có vài tên trộm quèn thôi, Minh Đạt và Minh Sơn nghĩ rằng một mình Minh Ngô cũng dư sức đối phọ rồi nên cứ ở trên lầu nằm nghĩ. Sau nghe tiếng kêu la của Minh Ngô khác thường đều giật mình chạy xuống xem, mới hay Minh Ngô hai tay dụi mắt kêu đau. Minh Đạt chạy lại bồng lấy em, còn Minh Sơn nhảy ra bên ngoài tra xét tung tích của địch, nhưng không thấy gì, liền quay trở vào cùng anh bồng Minh Ngô lên lầu. Vừa tới cửa phòng, thấy Minh Ngô đã tắt thở rồi, cả hai ông anh đều gục xuống thi hài em mà khóc lóc. Mặt mày Minh Ngô bị thuốc độc ăn nát bét. Minh Đạt càng nhìn càng xót thương giận dữ nói:

– Hai mươi năm trước, tên Kim Xà ác tặc bỗng tẩu thoát khỏi tay anh em chúng ta. Lúc ấy chân tay bị cắt đứt hết gân mạch và đã trở nên phế nhân rồi, thì còn chạy sao nổi? Nên anh đã nghĩ bọn Ngũ Độc Giáo cứu y…

Minh Sơn nói:

– Chính thế, có ngờ đâu bọn Ngũ Độc Giáo lại gây hấn ngầm với anh em ta. Lần này, chúng ta và bọn chúng đều được Tào Hóa Thuần mời vào trong Kinh mưu đồ đại sự, tuy không thành công nhưng chúng ta với chúng không có thù oán gì với nhau, tại sao chúng lại theo dõi và giở thủ đoạn độc ác đốc với chúng ta như thế này?

Ngẫm nghĩ giây lát, Minh Đạt bỗng nhảy lên la lớn:

– Tên Kim Xà ác tặc dùng các thứ thuốc độc lợi hại vô cùng.

– Chẳng lẽ nó với Ngũ Độc Giáo có liên hệ gì chăng?

Minh Sơn cũng sực tỉnh ngộ liền nói:

– Đúng thế đấy.

Hai người nghĩ lại những pha trò thù độc ác của Kim Xà Lang Quân ở Từ Châu, Thạch Lương đều sợ hãi vô cùng. Bàn định nửa ngày, hai anh em chôn Minh Ngô xong, quyết tâm lên núi Hoa Sơn trước, chờ đào bảo vật xong, mới đi kiếm bọn Ngũ Độc Giáo để trả thù. Sợ bọn Hà Hồng Dược hãm hại ngầm, hai anh em họ Ôn không những ăn uống rất cẩn thận mà đêm tới cũng không dám vào khách sạn ngủ trọ.

Hôm đó hai anh em dắt Thanh Thanh vào một tòa cổ miếu đổ nát để nghỉ ngơi. Muốn được yên trí ngủ một giấc ngon lành, Minh Đạt khuân luôn hai tảng cối đá lớn chặn cửa trước và cửa sau. Ngủ tới giữa đêm, bỗng nghe đằng sau tượng phật có tiếng động “chít chít” đưa ra. Thoạt tiên, hai anh em tưởng lầm là lũ chuột ra kiếm ăn nên không thèm để ý tới, lim dim sắp sửa ngủ lại. Minh Sơn bỗng ngửi nghe có mùi thơm đưa tới, trong người khoan khoái vô cùng, cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng và đi trên mây.

Nhưng y bỗng rùng mình ngồi nhổm dậy, sực tỉnh ngộ ngay, quát lớn một tiếng, nhảy phắt lên. Tuy việc xảy ra rất đột ngột nhưng dù sao Minh Đạt cũng là tay giang hồ lão luyện, y liền kéo Thanh Thanh rồi cùng nhảy lên trên bàn thờ.

Dưới ánh trăng lờ mờ, hai người trông thấy Minh Sơn đang múa quài trượng đánh tứ phía bốn bề. Bỗng nghie một tiếng động rất lớn, thì ra tượng phật đã bị quài trượng của Minh Sơn đánh sạt một góc.

Phía sau tượng có hai thằng bé áo vàng nhảy ra. Một tên múa đao nhảy vào tấn công Minh Sơn, còn tên kia cầm ống đồng thổi khói độc phun ra. Minh Đạt lấy hai cái tụ tiễn (tên trong tay áo) ném luôn ra. Hai tên nhỏ bị ám khí xuyên qua ngực chết liền, Minh Sơn vẫn múa quài trượng đánh đập lung tung.

Minh Đạt vội gọi:

– Chú Ba hết kẻ địch rồi. Minh Sơn hình như không nghe, vẫn cứ múa đánh như cũ, thì ra đầu óc y đã bị hơi độc làm mê ám. Minh Đạt muốn xông vào hãm quài trượng của người anh lại nhưng Minh Sơn càng múa càng nhanh, không có kẽ hở nào để nhảy vào.

Đang vô kế khả thi, đột nhiên Minh Đạt thấy Minh Sơn quay đầu trượng lại đâm mạnh vào ngực một cái, miệng hộc máu tươi ra ngã nằm thẳng cẳng, chỉ trong vài ngày, ba người ông ngoại đã bị bọn Ngũ Độc Giáo giết chết.

Tuy xưa nay không ưa gì ông ấy thật nhưng thấy tình cảnh bi đát như vậy, nàng cũng phải động lòng thương xót. Minh Đạt lẳng lặng bồng xác Minh Sơn ra ngoài chôn cất.

Tính nết rất cứng cỏi và ương ngạnh, Minh Đạt không ứa một giọt nước mắt, đứng trước mộ Minh Sơn vái mấy cái rồi nói với Thanh Thanh rằng:

– Ta sẽ giết những kẻ thù rồi đưa người trở lại nơi này hành quyết cúng tế ba anh em.

Thanh Thanh rơi lệ chẳng đáp nửa lời, vì nàng hiểu rõ tính tình của Minh Đạt rất là ác độc. Những người ông ngoại của nàng từ trước đến này vẫn không bao giờ từ bỏ tính hiểm độc và tham lam.

Thanh Thanh tự hiểu Minh Đạt khống chế nàng để làm con tin chờ sau khi chiếm bảo vật rồi sẽ mổ tim nàng để tế mộ.

Tế mộ xong, Minh Đạt đưa Thanh Thanh vào khách điếm, trói gô nàng nằm lên giường.

Trời tối dần! Thanh Thanh bị trói nằm trên giường nhớ tới Thừa Chí. Nàng giận chàng vì chàng có quá nhiều người con gái theo chàng.

Thanh Thanh ngộ nhận Uyển Nhi và A Chín đã có tình với Thừa Chí nên nổi cơn ghen tức bỏ đi.

Và vì vậy, nàng mới gặp khốn khổ thế này. Thanh Thanh rơi nước mắt, sự thật trong thâm tâm của nàng chẳng còn muốn sống làm gì trên thế gian nữa vì nàng nghĩ mình đã mất người yêu.

Trời trở về khuya, trong khách điếm đã im vắng tiếng người, chỉ còn Minh Đạt nằm đọc quyển sách gì đó.

Chợt nghe có tiếng động thật khẽ ở phía ngoài cửa sổ. Tiếng động như chiếc lá rơi.

Là một kẻ giang hồ lão luyện, Minh Đạt hiểu ngay có kẻ đang tới đứng bên cửa sổ rình rập.

Ông ta nhỏm người lên nhẹ như sợi tơ hồng, bước lại gần bên cửa sổ lắng tai nghe.

Tiếng động phía ngoài mạnh hơn, hình như người kia đang sắp sửa bỏ chạy vì phát giác bên trong có người.

Soạt! Lẹ như chớp, Minh Đạt mở toang cánh cửa sổ phóng ra ngoài vừa lúc ba mũi phi tiêu bắn vào mặt lão.

Minh Đạt đưa tay bắt lấy ba mũi phi tiêu đưa mắt nhìn thì nhận ra có một chiếc bóng chạy đằng xa.

Không bỏ lỡ cơ hội, Minh Đạt phóng mình đuổi theo chiếc bóng kia thật gấp. Lão nhất định bắt xem tên kia là ai.

Phía trước chiếc bóng kia cứ chạy, đằng sau Minh Đạt rượt theo thật gấp.

Ra tới ngoại ô chiếc bóng kia chợt biến mất chẳng hiểu đi đằng nào.

Minh Đạt ngưng bước đưa mắt nhìn quanh khắp tìm chiếc bóng kia xem đang trốn ở nơi nào.

Bỗng lão kêu lên:

– Chết! Ta đã trúng kế “Điệu hổ li sơn” của mụ Hà Hồng Dược rồi! Minh Đạt khẩn cấp chạy trở về khách điếm, vừa tới đã thấy cánh cửa phòng mở toang.

Lão đưa mắt nhìn vào trong thì không còn trông thấy Thanh Thanh nữa. Lão phóng người vào nhận ra còn mấy sợi dây trói cô gái bị cắt đứt bởi một loại kiếm rất sắc.

Đương nhiên kẻ kia đã bắt cóc Thanh Thanh đi từ lúc Minh Đạt rượt theo chiếc bóng kia…

***

Thật thế, kẻ bắt cóc Thanh Thanh chẳng ai khác hơn là Hà Hồng Dược.

Mấy ngày qua, ả này đã theo sát bên lưng anh em Minh Đạt và ả đã cho đánh độc chết ba người, giờ ả dùng quỷ kế bắt Thanh Thanh.

Hà Hồng Dược bắt cóc nàng không phải vì bảo vật như Minh Đạt mà chỉ vì mối tình hận năm xưa.

Hà Hồng Dược nhất định bắt buộc nàng phải đến tới chỗ trú ngụ của Kim Xà Lang Quân để tìm người yêu cũ và sau đó sẽ giết nàng thay thế cho mẫu thân nàng.

Cái ghen của bà ta quả thật là kinh khủng chưa từng trông thấy trên mặt giang hồ. Thanh Thanh vẫn hiểu như thế, nhưng cũng chỉ vì ghen tức Uyển Nhi và A Chín mà nàng bỏ đi và nàng không cần đến cái mạng sống của nàng nữa. ý định của nàng cũng tự quyết trước mộ phần của song thân sau khi mai táng.

Trưa nay, Hà Hồng Dược dẫn Thanh Thanh đi trên một con đường vắng vẻ. Thanh Thanh nhìn phía trước có hai người đang đi sát bên nhau.

Một ông đạo sĩ già và một người lái buôn đứng tuổi vừa đi vừa trò chuyện. Thanh Thanh nhận ra hai người đó là Mộc Tang đạo nhân và đại sư huynh của Thừa Chí, Hoàng Chân. Nàng biết rõ hai người ấy võ nghệ giỏi hơn mụ ăn xin này nhiều nhưng hễ cứ hơi cử động một tí là bị năm ngón tay chất độc của mụ nọ đâm vào cổ họng liền.

Lại nghe tiếng Hoàng Chân cười nói:

– Trong vài ngày nữa, sư phụ cháu thế nào cũng hồi sơn, và tiểu sư đệ một hay hai ngày cũng sẽ tới, lúc ấy đạo trưởng khỏi lo không có đối thủ đánh cờ.

Mộc Tang hà hà cười nói:

– Nếu không vì ham đánh mấy ván cờ thì lão đạo sĩ này lên núi dự buổi họp của phái Hoa Sơn các anh làm quái gì?

Vừa cười vừa nói, hai người càng đi càng xa.

Đi mãi rồi hai người cũng lên tới đỉnh núi hoa sơn. Biết võ nghệ của đệ tử phái Hoa Sơn cao siêu khôn lường lại thêm họ hội họp trên núi, Hà Hồng Dược phải cúi đầu xuống, không dám sơ ý, rồi từ từ bò lên trên mỏm núi, lấy dây thừng ra cột vào cành cây cổ thụ, còn một mẩu dây cột vào thân mình với Thanh Thanh, cho thòng lòng xuống dưới vách núi.

Không tới lưng chừng, Thanh Thanh bỗng trông thấy một cái động nhỏ, liền nói:

– Ở đây này.

Trống ngực đập thật mạnh, vì mấy chục năm nay, Hà Hồng Dược ngày đêm vẫn hằng mong nhớ con người phụ bạc, nay lại gặp gỡ nơi đây, có lẽ mình sẽ dày vò y một hồi, rồi đánh chết cho hả dạ nhưng cũng có lẽ mình không nhẫn tâm, và sẽ tha thứ cho chàng. Nghĩ tới sự sắp gặp mặt đến nơi, mụ ta cảm thấy chân tay run lẩy bẩy, gan bàn tay toát mồ hôi lạnh. Mụ dùng tay phải bới những gạch đã dựng ở xung quanh cửa động cho rộng để chui vào.

Cửa động này, Kim Xà Lang Quân xây rất chật hẹp, sau nhờ có Thừa Chí dùng Kim Xà Kiếm phá rộng nên bây giờ hai người mới chui được vào không khó như trước nữa.

Đề phòng Kim Xà Lang Quân tập kích, mụ ăn xin bắt Thanh Thanh phải bò vào trước, còn mụ ta theo sau. Vừa bò vào phía bên trong động, Thanh Thanh vừa khóc lóc rất thảm thiết. Tới phía trong, thấy tối quá, Hà Hồng Dược phải đánh đá lửa, đốt dây thừng để soi sáng, rồi đưa cho Thanh Thanh cầm để chiếu lối đi. Thanh Thanh nghĩ: “Lấy dây thừng thay đuốc thế này nhỡ cháy hết đoạn dây này thì lấy gì mà leo lên trở về? Đằng nào ta cũng đã định chết ở đây để được gần gũi cha mẹ rồi nhưng chẳng lẽ mụ ta cũng không muốn trở về nữa chăng.” Sự thật thì Hà Hồng Dược cũng đã quyết được chết ở trên này rồi.

Càng đi vào sâu càng cảm thấy động này hình như không có người ở, mụ nọ trong lòng càng sinh nghi. Đột nhiên mụ ta nắm lấy cổ Thanh Thanh quát hỏi:

– Ngươi vừa đánh lừa ta, ngươi sẽ chết khổ, chết sở! Vào thêm mấy bước, dưới ánh sáng dây thừng hai người trông thấy phía trước mặt có một thạch thất rất rộng. Hà Hồng Dược vội cầm dây thừng ở tay Thanh Thanh lên soi, thấy bốn vách có khắc những đồ hình luyện võ, và còn thêm một hàng chữ như sau: “Trọng báu bí thuật, tặng kẻ hữu duyên, vào trong cửa này, gặp họa chớ oán.” Tuy ở với nhau không lâu lắm nhưng bút tích của Kim Xà Lang Quân thế nào, Hà Hồng Dược có thể nhận ra ngay. Thấy chữ viết trên vách, mụ ta nhận ngay ra bút tích của người yêu, nhưng mụ ta không thấy hình bóng Kim Xà Lang Quân đâu cả. Trong lòng đau đớn như bị dao cắt, mụ lớn tiếng kêu gọi:

– Tuyết Nghi, anh ra đây đi! Lát lâu không thấy trả lời, mụ định thần giây phút, quát hỏi Thanh Thanh rằng:

– Y đi đâu rồi?

Thanh Thanh vừa khóc vừa chỉ xuống dưới đất, trả lời:

– Cha tôi ở dưới này! Hai mắt tối sầm, Hà Hồng Dược vội nắm tay Thanh Thanh, và suýt nữa đã bị chết giấc ngã lăn ra đó. Với một giọng nói khàn khàn và run run, mụ ta hỏi:

– Ngươi nói gì vậy?

Thanh Thanh đáp:

– Tôi nói là thi hài cha tôi được mai táng ở dưới đất này đấy! Hà Hồng Dược ngẩn người ra nói:

– Ồ… thế ra là… y… y đã chết rồi! Lúc này, mụ ta không thể nào đứng vững được nữa, ngã ngồi phịch xuống tảng đá mà Kim Xà Lang Quân vẫn thường dùng để tọa luyện nội công, hai tay mụ ôm lấy đầu, trong lòng đau đớn hết sức. Nỗi căm hờn từ mấy chục năm nay tiêu tan ngay trong chốc lát và những cảnh âu yếm xưa kia nay hiện cả ra trước mắt. Mụ khẽ nói:

– Cô mau ra ngoài kia đi! Tôi tha thứ cho cô đấy! Lúc đó trông mụ ta rất thương hại. Thanh Thanh bỗng cảm thấy trong lòng nảy nở mối tình tương liên và thương xót. Nàng nghĩ tới cha mình phụ bạc mụ ta và Thừa Chí cũng phụ bạc mình. Vì mối dây đồng bệnh ấy, nàng đột nhiên chạy lại ôm lấy mụ ăn xin mà khóc lóc rất thảm thiết.

Hà Hồng Dược nói:

– Cô hãy mau may ra khỏi nơi này đi, kẻo để dây thừng này cháy thêm một khúc nữa thì cô không còn hi vọng lên được tới đỉnh núi này nữa đâu! Thanh Thanh hỏi:

– Còn bà thì sao?

Hà Hồng Dược đáp:

– Tôi ở lại đây với cha cô.

Hà Hồng Dược ngồi thừ mặt ra, chẳng nói chẳng rằng và cũng không thèm để ý gì tới Thanh Thanh nữa rồi bỗng nhiên như điên cuồng, ra tay cào đất lên.

Thanh Thanh giật mình hỏi:

– Bà làm gì thế?

Hà Hồng Dược vẻ mặt thê thảm đáp:

– Tôi mong nhớ anh ta từ hai mươi năm nay rồi, tuy bây giờ không còn được gặp mặt anh ta nữa nhưng được trông thấy xương cốt anh ta cũng hả hê lắm rồi. Thấy thần sắc của mụ ta thay đổi khác thường, Thanh Thanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Năm chiếc móc tay của Hà Hồng Dược rất lợi hại, khác gì cái bừa sắt, chỉ bới trong chốc lát đã trông thấy một đống xương tàn rồi. Đó là hài cốt của Kim Xà Lang Quân mà năm xưa đã do tay Thừa Chí chôn cất. Nhờ nơi động đó ở trên đỉnh núi cao ráo vô cùng nên xương cốt vẫn còn nguyên vẹn như xưa. Thanh Thanh gục xuống cạnh đống di cốt của cha mà khóc lóc thảm thiết. Khi bới thấy cái sọ, Hà Hồng Dược vội ôm chặt lấy, vừa khóc vừa hôn, lớn tiếng kêu gọi:

– Hạ lang, Hạ lang, em tới thăm anh đây! Khóc chán, mụ ta lại còn ca hát những bài ca rất lạ. Thanh Thanh nghe nhưng không hiểu nổi lời ca ấy.

Trong những phút điên rồ, Hà Hồng Dược cứ hôn lấy hôn để cái sọ ấy. Đột nhiên mụ thất thanh la lên một tiếng. Thì ra mặt mụ đã bị vật gì rất nhọn đâm phải một cái.

Mụ vội vàng cầm cái sọ ấy trở dưới ánh lửa để xem xét, mới hay bộ răng trong sọ có cắn chặt một cái kim thoa nho nhỏ. Vì cái kim thoa ấy nhỏ quá, nên không ai trông thấy. Hà Hồng Dược thò tay moi cái kim thoa ấy ra, ngờ đâu bộ răng cắn chặt quá không sao moi ra được. Chắc Kim Xà Lang Quân lúc chết đã cắn chặt cái kim thoa này, cho tới khi xác thịt đã rữa hết mà vẫn còn cắn chặt trong mồm. Hà Hồng Dược phải thọc hai ngón tay vào trong mồm cái sọ, dùng sức giật mạnh một cái, cả bộ răng rơi ra, và kim thoa cũng rơi theo xuống đất. Mụ nhặt lên lau chùi hết bụi bẩn, bỗng sắc mặt thay đổi hẳn, giận dữ quát hỏi:

– Có phải tên mẹ cô là Ôn Nghi không?

Thanh Thanh gật đầu. Hà Hồng Dược vừa đau lòng, vừa uất hận, nghiến răng nói:

– Giỏi lắm, giỏi lắm, anh ta sắp chết mà còn vẫn nhớ tới con tiện tì ấy, cắn chặt cái kim thoa của nó trong mồm! Trông thấy trên chiếc kim thoa có khắc hai chữ “Ôn Nghi”, mụ càng tức giận thêm, đôi mắt như nổ lửa, đột nhiên bỏ kim thoa vào mồm nhai ngấu nghiến đến nỗi bị kim thoa đâm, máu tươi chảy đầy mồm.

Thấy mụ ta như con hổ điên, thần trí bấn loạn, Thanh Thanh biết mình cùng với mụ sắp chết đến nơi, liền mở túi ra, lấy chiếc hũ tro hài cốt của mẹ ra, đổ những tro đó vào trong hố. Hà Hồng Dược ngẩn người ra giây lát rồi quát hỏi:

– Cô làm gì thế?

Dốc hết hũ tro xong, Thanh Thanh vun đất lấp hố miệng lẩm bẩm cầu khẩn:

– Cha mẹ có linh thiêng, xin hiện về chứng giám cho con đã hoàn tất nguyện vọng “hợp táng một huyệt” của cha mẹ rồi đó.

Hà Hồng Dược giằng lấy cái hũ, xem xét một lúc, đã hiểu biết là cái gì rồi, liền quát hỏi:

– Hũ này đựng tro hài cốt của mẹ cô phải không?

Thanh Thanh từ từ gật đầu. Hà Hồng Dược vung tay đánh luôn một chưởng. Thanh Thanh lùi lại nhưng vẫn không tránh khỏi, bị cái chưởng ấy đánh trúng vai, loạng choạng suýt ngã. Hà Hồng Dược như điên như cuồng, kêu gào thật lớn:

– Cấm hai người được hợp táng một nơi! Ta cấm… Vừa la, mụ vừa bới lung tung, nhưng tro xương đã trộn lẫn với đất rồi, làm sao phân tách ra được? Lửa ghen bốc cháy, Hà Hồng Dược bới hết xương cốt của Kim Xà Lang Quân lên, la lớn:

– Ta phải thiêu hài cốt của anh thành tro, tung xuống núi Hoa Sơn, cho nó bay bổng đi khắp mọi nơi, không bao giờ có thể tụ hợp với con tiện tì ấy được! Thanh Thanh sợ quá, chạy lại quyết thí mạng, mong cướp lấy lại chỗ xương cốt đó. Nhưng võ nghệ của nàng kém mụ ta xa, mới đấu được vài hiệp đã bị mụ ấy giáng cho một chưởng ngã lăn ra đất. Hà Hồng Dược cởi áo ngoài ra bọc lấy chỗ hài cốt ấy để đốt. Mụ dùng khuỷu tay trái đè lên mình Thanh Thanh không cho nàng nhổm dậy, tay phải quạt lửa cho bốc cháy lớn thêm. Chỉ trong giây lát, hài cốt đã bắt lửa, trong động khói tỏa um tùm, Hà Hồng Dược đang ha hả cười, đột nhiên ngửi mùi rất lạ xông lên mũi liên ngạc nhiên rồi la lớn:

– Hạ lang, anh ác độc lắm! Thanh Thanh cũng ngửi mũi thơm xông lên mũi, đang ngạc nhiên không hiểu mùi đó ở đâu ra thì bỗng thấy đầu óc choáng váng. Rồi nàng thấy Hà Hồng Dược quỳ xuống trước đống xương đang cháy, dùng mũi hít mạnh những làn khói thơm đang bốc lên, mồm kêu la rùm beng rằng:

– Hay lắm, hay lắm! Sự thật em cũng muốn chết bên cạnh anh mà! Mụ bỗng ngẩng đầu lên ngắm nhìn Thanh Thanh, vẻ mặt trông rất ghê sợ. Thanh Thanh thét lớn một tiếng, rảo cẳng chạy ra bên ngoài, vừa ra khỏi nơi đó vài trượng, đã mê man và chân tay bủn rủn, ngã lăn ra đất.

Hãy nói, hôm đó Thừa Chí ở tửu điếm, trông thấy dấu hiệu của Hà Hồng Dược đóng trên tường, biết ngay là hiệu lệnh kêu gọi giáo chúng của mụ để đuổi theo kẻ địch. Đồng thời Thanh Thanh đã lọt vào tay anh em họ Ôn. Hai nhóm đó, bất cứ bên nào đắc thắng, Thanh Thanh cũng bị tai họa. Thừa Chí càng nghĩ tới, càng lo sợ cho nàng, liền cấp tốc phi ngựa đuổi theo.

Suốt dọc đường dò hỏi, chàng mới hay trong bọn anh em họ Ôn đã có ba người bị trúng độc chết. Chàng càng lo lắng thêm, ngày đêm ăn nằm không yên. May thay, căn cứ vào sự theo dõi tung tích của chúng, chàng thấy cả hai nhóm người đều đi về phía Hoa Sơn. Nhờ vậy chàng đỡ phải lo ngại sẽ lỡ kì hẹn hội họp.

Khi tới núi Hoa Sơn, Hồng Thắng Hải thấy bãi đất ở cạnh lương đinh có vẻ khác thường, liền dùng khí giới đào thử xem, ngờ đâu lại thấy thi hài của Ôn Minh Đạt chôn tại đó.

Thừa Chí nói:

– Hiện giờ chú Thanh đã lọt vào tay bọn Ngũ Độc Giáo rồi, chúng ta phải mau đuổi theo lên núi đi.

An đại nương an ủi chàng rằng:

– Lúc này là thời kì hội họp của phái Hoa Sơn chúng ta, dù Mộc lão sư phụ chưa về, chỉ cần một trong hai sư huynh có mặt trên đó cũng sư sức cứu cô ấy thoát nạn.

Thừa Chí nói:

– Bọn Ngũ Độc Giáo dám táo gan xông lên trên núi Hoa Sơn chắc thế nào chúng cũng có sửa soạn trước nên mới dám tới như vậy. Chúng ta chớ có để cho các sư điệt trong phái ta bị chúng đả thương.

Thôi Hy Mẫn nói:

– Cả Tổ sư gia cũng đã đến rồi, thì sợ quái gì bọn chúng, chúng ta mau mau lên núi đi! Mọi người liền cưỡi ngựa vào một nhà nông, rồi vội vàng lên núi. Lúc sắp lên tới đỉnh núi, mọi người bỗng trông thấy mấy chiếc ám khí nhỏ bay vượt lên trên không phát ra những tiếng kêu “xoẹt xoẹt”, Thừa Chí mừng rỡ nói:

– Mộc Tang đạo trưởng ở trên kia, ông ta ném ba quân cờ ra hiệu gọi chúng ta đấy.

Nói đoạn, chàng cũng móc túi lấy ba quân cờ ra, ném thẳng lên trời. Một lát sau, ba quân cờ ấy bay lẫn vào trong đám mây, vài phút sao mới thấy rơi xuống.

Thôi Hy Mẫn khen rằng:

– Tiểu sư thúc, hồi này công lực của sư thúc mạnh hơn trước nhiều.

Đang giơ tay ra định thu hồi mấy quân cờ của mình, Thừa Chí bỗng thấy trên lưng chừng núi có mấy chiếc ám khí bay vọt ra, chỉ nghe “leng keng” mấy tiếng, ba quân cờ của chàng đã bị những ám khí nọ đụng phải bắn ra phía sau, rơi cả xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.