Bởi Vì Yêu

CHƯƠNG 23 – MẬT KHẨU



Biết được bí mật của người khác là một quyền năng đầy sức mê hoặc.
NGÀY HÔM NAY
TRÊN MÁY BAY
MƯỜI SÁU GIỜ
Phần lớn hành khách trên chuyến bay 714 ngủ gà ngủ gật trong khi tiêu hóa món cơm Ý cùng nấm tổ ong và bánh crêp nhân táo dầm của suất ăn được phục vụ trên máy bay. Tai nghe gắn chặt trên đầu, một số khác thả mình chìm đắm trong những bộ phim hay Chương trình ca nhạc do hãng hàng không phục vụ.
Mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, Evie gặp lại Layla tại xứ sở ước mơ. Mong muốn máy bay hạ cánh nhanh nhanh, Mark ngọ nguậy liên tục trên ghế ngồi, đồng thời lo lắng liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Một cảm giác cần phải khẩn trương xâm chiếm anh. Anh không thể đợi đến New York để tìm hiểu hành vi bí ẩn đầy bất ngờ của Nicole. Anh cần phải tìm thấy một điều gì đó.
Ngay bây giờ.
Anh cúi nghiêng về phía dãy ghế chính giữa khoang máy bay. Ở trước anh hai hàng ghế, mệt mỏi và đeo cà vạt, một doanh nhân đang chăm chú theo dõi tỷ giá Chứng khoán trên Internet. Bị thúc đẩy bởi một ý tưởng nảy sinh bất chợt, Mark rời chỗ ngồi và bước trên lối đi, tay trái cầm cốc nước cam mà Eive vừa mới uống dở. Đến trước mặt nạn nhân, vị bác sĩ làm ra vẻ bị vấp và cố tình đổ chỗ nước hoa quả lên áo sơ mi và quần của vị doanh nhân.
– ANH PHẲI CẨN THẬN CHỨ! Vị này hét lên khi nhận thấy mức độ thiệt hại.
– Tôi thật sự xin lỗi, Mark xin lỗi cụt lủn.
Anh rút gói khăn giấy Kleenex từ trong túi áo ra và, thay vì thấm hút chất lỏng, anh lại làm chúng kéo dài hơn nữa, khiến vết bẩn lan rộng và nhanh chóng trở nên dính dáp.
– Để mặc đấy! nạn nhân của anh ra lệnh, mong muốn nhanh chóng thoát khỏi kẻ vụng về này. Tôi sẽ đi tìm chút nước vậy.
Anh ta đứng dậy, cẩn thận lau vài giọt nước rơi trên bàn phím máy tính rồi cất máy tính vào ô hành lý trước khi đi về phía toa lét, vừa đi vừa cáu gắt:
– …. bộ trang phục Kenzo giá nghìn đô… cuộc họp với đối tác Nhật… khả năng được quyền chọn mua cổ phiếu…
Mark giả bộ đi tiếp rồi quay trở lại. Để tránh những tia mặt trời vàng cam, người ta đã kéo phần lớn tấm rèm che lại khiến bên trong máy bay chìm trong một vùng tranh tối tranh sáng rất thuận tiện cho việc nghỉ trưa hay xem phim.
Tỏ ra hết sức tự nhiên, Mark mở ngăn đựng hành lý để lấy chiếc máy tính rồi mang về chỗ của mình. Anh liếc nhìn về phía cuối máy bay. Có một hàng dài đợi trước toa lét: với chút may mắn, anh có thể có khoảng chục phút trước khi gã đàn ông kia nhận ra chiếc máy tính đã biến mất.
Anh lôi máy tính ra khỏi túi rồi cẩn thận mở máy. Trên tờ bướm phát cho hành khách, anh đã đọc thấy rằng kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay cho phép kết nối Internet tốc độ cao qua mạng không dây. Vì vậy anh khởi động trình duyệt web.
Trình duyệt web mở ra trang Google. Mark gõ vào cụm “danh bạ tra ngược” và kích vào một trong những trang web được công cụ tìm kiếm đưa ra. Trong phần mục tìm kiếm, anh đánh số điện thoại mà đầu giờ chiều nay anh đã gọi được cho Nicole. Quá trình phân tích chỉ diễn ra trong vài giây và đưa ra kết quả vô cùng bất ngờ:
Connor McCoy, Psy.D[1]
Time Warner Center
10, Colombus Circle
New York 100119
Đó là số điện thoại của văn phòng mới của Connor! Giọng nói ra lệnh cho Nicole gác máy, chính là giọng người bạn thân nhất của anh. Giờ thì anh có thể chắc chắn về điều đó. Vậy tại sao anh lại không nhận ra ngay lập tức nhỉ? Và vợ anh có thể làm cái gì ở nhà Connor được chứ?
Bối rối, anh ngừng trong vài giây mà không biết hướng quá trình tìm kiếm vào đâu. Nếu anh nhớ không lầm, trước khi Nicole vẫn dùng một tài khoản Hotmail để kiểm tra thư từ khi cô phải đi đâu đó. Anh vào trang chủ, gõ “nicole.hathaway” trong phần tên đăng nhập.
Giờ thì con trỏ nhấp nháy để mời điền mật khẩu của vợ anh. Anh không biết mật khẩu.
Trong quãng thời gian sống với cô, anh chưa bao giờ thuộc típ người ghen tuông. Mối quan hệ vợ chồng của họ dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau và Mark chưa bao giờ có hứng thú lục lọi túi của vợ hay giải mã những cuộc gặp gỡ được ghi trong sổ tay của cô.
Lẽ ra anh có thể…
Anh không biết nhiều về công nghệ thông tin, nhưng chắc chắn một phần mềm “gián điệp” sẽ có khả năng truy nhập tài khoản của vợ anh. Bất hạnh thay, Mark không có phần mềm đó trong tay. Anh chỉ có trí não trong tay và chỉ bấy nhiêu thôi thì không đủ. Thậm chí ngay cả vị bác sĩ giỏi nhất cũng không thể đoán mật khẩu bằng cách dựa vào việc phân tích tâm lý đơn thuần. Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể tìm ra trong vòng năm phút. Tuy vậy, Mark không đành bỏ cuộc mà không thử một vài giải pháp.
Mọi người chọn mật khẩu bằng cách nào? Trước tiên là lương tri lên tiếng trả lời anh: họ, tên, tên của người bạn đời, tên của con cái, tên của thú nuôi trong gia đình…
Vì vậy anh thử liên tiếp
nicole
hathaway
layla
mark
pyewacket (tên của con mèo Xiêm)
Không thành công.
Sau đó anh quay sang thử các con số:
06.06.74 (ngày sinh của Nicole)
19.08.72 (ngày sinh của chính anh)
15.05.96 (ngày họ gặp nhau)
10.09.96 (ngày cưới của họ)
11.01.97 (ngày sinh của Layla)
Anh thử lại với các con số không có “.” Rồi sau đó lại thay “/” vào chỗ dấu chấm. Để chắc chắn hơn, anh thậm chí còn thử các dữ kiện với năm có bốn chữ số.
Không thành công.
Tiếp theo là gì?
Anh còn gõ thêm các dữ kiện khác, vì chúng vừa chợt đến với anh: số điện thoại, số biển đăng ký xe, số thẻ Bảo hiểm xã hội… Anh cũng thử cả chiều cao, cỡ giày và cân nặng của cô. Và cả:
Màu sắc yêu thích nhất của cô?
Màu đỏ son.
Cuốn tiểu thuyết yêu thích nhất của cô?
the-prince-of-tides
the.prince.of.tides
theprinceoftides
Bộ phim yêu thích nhất của cô?
grave-of-the-fireflies
grave.of.the.fireflies
graveofthefireflies
Nhưng không được phép nghĩ vẩn vơ lung tung.
Thế nên anh nhắm nghiền mắt lại. Hình ảnh của Nicole chợt xuất hiện, rạng rỡ trên sân khấu, đang nhận những tràng pháo tay khen ngợi sau khi kết thúc một bản nhạc.
violon
Trong quá trình tìm kiếm, anh gõ cả tên những nhà soạn nhạc mà vợ anh yêu thích hay những nhạc sĩ mà cô đã từng thu âm hay chơi cùng trong dàn nhạc:
MOZART
BACH
BEETHOVEN
MENDELSSOHN
CHOSTAKOVITCH
BRAHMS
BARBER
STRAVINSKY
Không, anh đang đi sai đường. Hãy hướng suy nghĩ của mày theo đường khác. Hiện tại, não bộ của anh tạo cảm giác đang hoạt động hết công suất. Xuất phát từ nguyên tắc mật khẩu hiển nhiên tiết lộ một phần cá tính sâu kín của người tạo ra nó, nàng Nicole mà anh biết có thể chọn một từ có ý nghĩa về mặt tình cảm: một mã góp phần củng cố mối liên kết trong gia đình hay câu chuyện tình yêu với Mark.
Nhưng Nicole cũng là một người khá thận trọng. Cách đây vài năm, có kẻ đã thử ăn trộm tài khoản ngân hàng của cô trên Internet, chuyện đó khiến cô rất cảnh giác. Để tăng thêm độ an toàn cho mật khẩu của mình, chắc chắn cô đã chọn cách sử dụng lẫn cả chữ cái với chữ số hay với các biểu tượng. Hay một thứ gì đó khá dài, theo như ông chủ ngân hàng thời đó từng khuyên họ như vậy.
Nhưng đồng thời, cô cũng kiểm tra thư điện tử hàng ngày, vì vậy mật khẩu cũng không được phép quá trừu tượng.
Vậy nên cái anh tìm kiếm sẽ là: một mật khẩu khó tìm nhưng đồng thời lại dễ nhớ.
Để xác lập lại một mật khẩu như vậy, cách đơn giản nhất là thông qua một câu khóa: một ngạn ngữ, lời một bài thơ hay một bài hát…
Không. Mark sẵn sàng đánh cược là vợ mình đã chọn một thứ gì đó riêng tư hơn. Nhưng là cái gì mới được cơ chứ? Liệu có một câu nào đó thâu tóm toàn bộ bản chất mối tình của họ?
Đột nhiên, Mark cảm thấy mình đánh mất dòng lập luận. Chứng đau đầu kinh khủng rạch nát thái dương anh. Trong đầu anh, mọi thứ xáo trộn hết lên: những con số, những chữ cái, những mật mã, những thông điệp, những kỷ niệm… Anh nhắm mắt để tập trung. Từ đó khuôn mặt người vợ hiện lên khai thông một đường hướng trong tâm trí rối mù của anh.
Sau đó một loạt hình ảnh dồn dập xuất hiện cùng một lúc, như thể một sức mạnh vô hình đã quyết định nhắm đến não anh hàng trăm ánh đèn flash vừa mãnh liệt vừa nhanh gọn: buổi hẹn hò đầu tiên, nụ hôn đầu, lần đầu làm tình, lần đầu cãi nhau, kỳ nghỉ đầu tiên…
Paris, Pháp.
Một tối mùa hè.
Trên quảng trường nhỏ ở Ile de Cité.
Một nhà hàng trên sân hiên.
Một bữa tối tình yêu.
Một lời cầu hôn.
Ngay tại chỗ họ ngồi, hàng cây tiêu huyền.
Trên một trong số chúng, một câu được khắc bằng con dao nhíp. Kế đó là ngày tháng.
Một đôi tình nhân từng đến trước họ đã khắc vài năm trước.
Mark và Nicole lặng người trước câu được khắc đó.
Rồi hứa với nhau sẽ khắc chính câu đó lên chiếc nhẫn cưới của họ.
Mark đặt tay phải lên ngón trỏ của bàn tay trái. Chiếc nhẫn cưới vẫn luôn ở đó. Nó đã vượt qua tất cả: sự chia ly, cuộc sống đường phố… Anh khó nhọc tháo nhẫn ra rồi đọc dòng chữ khắc bên trong mặt nhẫn:
Nơi chúng ta yêu nhau, sẽ chẳng bao giờ còn bóng tối
Một giọt nước mắt lăn trào trên khuôn mặt anh để rồi vỡ tan trên mặt bàn phím. Giờ thì Mark hiểu rằng mình đã tìm ra.
Vì câu đó quá dài và mật khẩu thì không có dấu cách, anh hài lòng gõ những chữ cái đầu tiên của mỗi từ đó:
nctynscbgcbt
Mật khẩu không đúng.
Hiển nhiên là vậy: cần phải thêm cả ngày tháng nữa. Anh do dự một lát, rồi quyết định rằng ngày tháng thích hợp nhất chính là ngày họ gặp nhau. Càng lúc càng bồn chồn, anh thử lại một lần nữa:
nctynscbgcbt150596
Sau đó anh nhấn nút ENTER.
Lần này trang web chấp nhận mật khẩu. Trong web liền tải dữ liệu xuống và mở ra hộp thư đến của Nicole Hathaway.
 
o O o
 
Có quá nhiều thư. Phần lớn chúng là do Sonja, đại diện của Nicole chuyên đứng ra tổ chức các buổi lưu diễn và quản lý thời gian biểu của cô gửi. Hơn một phần ba là thư rác: “miễn phí viagra”, “tăng trưởng cỡ dương vật, “quyên tiền ủng hộ nạn nhân sóng thần” và những lời mời gọi đầu tư tài chính. Một vài bức thư khen ngợi nữ nhạc công sau khi đã nghe buổi hòa nhạc của cô. Rất hiếm những lời chỉ trích: Cô không đủ tư cách đối diện với Anne-Sophie Mutter[2] hoặc: Hãng đĩa không chọn mày vì tài năng mà vì cái trôn của mày, hoặc còn: Nếu là cô, tôi thấy xấu hổ khi kiếm tiền từ sự biến mất của con gái mình.
May thay, trên đời chẳng còn gì mới cả. Nicole đã từng nhận dạng thư tương tự cách đây hai năm. Mark tìm thư của Connor, nhưng chẳng có lấy một cái nào. Tuy nhiên một bức thư thu hút sự chú ý của anh, bởi nó có đính kèm một đoạn quay video. Người gửi không xác định, bức thư không có phần văn bản kèm theo. Chỉ có một tệp tin QuickTime tự động hoạt động khi mở thư ra.
Mark ghé sát vào màn hình máy tính. Cửa sổ trình duyệt ở định dạng cỡ nhỏ và hình ảnh đen trắng chất lượng thấp xuất hiện. Rất nhanh chóng, anh nhận ra đó là đoạn phim được quay từ camera giám sát an ninh.
Khi khuôn mặt Layla xuất hiện trên màn hình, máu trong người anh đông cứng lại và thế giới quanh anh ngừng chuyển động.
Chú thích
[1] Psy.D: Bác sĩ tâm lý học. (Chú thích của tác giả).
[2] Nữ nhạc công violon nổi tiếng người Đức đặc biệt được biết đến với những diễn tấu của Mozart và Beethoven. (Chú thích của tác giả).

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.