Bởi Vì Yêu

CHƯƠNG 3 – AI ĐÓ GIỐNG MÌNH



Cuộc đời là một chuỗi sợ hãi.
Người con gái mơ về một bình xăng và bao diêm.
Văn phòng của bác sĩ Connor McCoy được đặt tại một trong những tòa tháp bằng kính của trung tâm thời gian Warner nổi tiếng, ở mạn phía Tây công viên Trung tâm.
Connor rất tự hào về văn phòng làm việc của mình bởi nó được thiết kế để giúp bệnh nhân có thể cảm thấy thoải mái khi ở đây và nhận được từ nơi này tất cả những điều kiện chăm sóc tốt nhất. Nhờ những lời truyền miệng, lượng khách hàng không ngừng tăng lên, ngay cả khi những phương pháp chữa bệnh không mấy chính thống của anh chẳng được các bạn đồng nghiệp ưa thích.
Vào đêm Giáng sinh này, Connor vẫn còn ở văn phòng, ngập trong đống giấy tờ hồ sơ bệnh án của một bệnh nhân. Anh cố nén một cái ngáp và liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
Một rưỡi sáng.
Dù sao chăng nữa cũng chẳng có ai đợi anh cả. Connor chỉ sống vì công việc và anh không có bạn gái cũng như gia đình. Anh đã mở phòng khám đầu tiên cùng Mark Hathaway, người bạn thuở thiếu thời mà anh cùng chia sẻ niềm đam mê ngành tâm lý học. Cả hai cùng lớn lên tại một khu phố nghèo ở Chicago. Cả hai đều đã từng biết rất rõ đau đớn là gì trước khi toàn tâm toàn ý cống hiến cả sự nghiệp cũng như sức lực của mình đề hiệu chỉnh những dạng liệu pháp điều trị khác nhau. Thành công của họ vô cùng rực rỡ cho đến khi tấn thảm kịch xảy đến với Mark. Connor đã làm tất cả những gì có thể, cùng với Mark nối lại các cuộc điều tra về vụ con gái anh mất tích khi cảnh sát đã bó tay. Nhưng sự giúp đỡ của anh là không đủ: đến lượt Mark cũng biến mất, kiệt quệ vì buồn đau. Việc người cộng sự của mình đã biến mất đã khiến Connor chìm ngập trong trạng thái rối loạn tột độ. Anh không chỉ mất đi người bạn thân thiết nhất, mà cùng lúc còn gặp phải thất bại nghề nghiệp lớn nhất.
Để xua đuổi những kỷ niệm tồi tệ, Connor rời khỏi ghế phô tơi và tự rót cho mình một chút rượu mạch nha.
Giáng sinh vui vẻ, vừa nói anh vừa nâng cốc hướng về phía hình phản chiếu của mình trong gương.
Bao quanh bằng các bức tường kính, căn phòng chìm ngập trong màn ánh sáng phi thực và tạo ra một tầm nhìn cao đến chóng mặt trông ra phía công viên. Nơi đây, tất cả đều đơn giản và ngăn nắp. Trên một giá sách bằng kim loại, hai bức tượng theo phong cách của nhà điêu khắc, họa sĩ Giacometti dường như vươn thẳng trong không gian, trong khi đó trên tường, một bức tranh đơn màu của Robert Ryman gây bối rối cho những ai chỉ nhìn thấy một khung tranh màu trắng. Đối với Connor, anh bị những biến đổi ánh sáng nhỏ nhất trên nền vải quyến rũ.
Đoán biết những điều vô hình, nhìn thấu vẻ bề ngoài…
Điều cốt yếu của nghề anh đang làm.
Với chiếc cốc trong tay, vị bác sĩ nghiên cứu vài bức ảnh trên màn hình máy tính xách tay của mình. Đó là chuỗi những hình ảnh chụp một khu vực não bộ của một trong các bệnh nhân của anh. Mỗi lần quan sát những bản âm này, Connor đều cảm thấy bị cuốn hút.
Đau đớn, yêu thích, hạnh phúc, bất hạnh: tất cả đều diễn ra trong đó, trong những bí mật của não bộ chúng ta, nằm giữa hàng tỷ nơ ron thần kinh. Ham muốn, ký ức, sợ hãi, hung hăng, suy nghĩ, buồn ngủ đều phụ thuộc một phần vào việc cơ thể tiết ra các chất hóa học khác nhau, các nơ ron truyền tín hiệu, chịu trách nhiệm truyền thông tin từ nơ ron này đến nơ ron khác. Bị những phát minh mới nhất về ngành thần kinh học quyến rũ, Connor đã trở thành một trong những người tiên phong phân tích nguyên nhân sinh học của chứng trầm cảm. Ví dụ như một nghiên cứu mà anh đã tham chỉ ra rằng khi một gien có chức năng vận chuyển ngắn hơn bình thường thì nó sẽ có xu hướng hướng bạn đến trạng thái trầm cảm hay tự tử. Do vậy mỗi người sinh ra không phải ai cũng giống nhau về khả năng đối mặt với những thử thách của cuộc sống.
Nhưng Connor không thể khẳng định chắc chắn nếu chỉ dựa vào thuyết tự định đoạt của gien. Tin chắc rằng tâm lý và sinh học có mối quan hệ mật thiết với nhau, vị bác sĩ trẻ này vẫn luôn chú ý tự trau dồi trong cả hai lĩnh vực: tâm lý học và thần kinh học. Hiển nhiên là hệ thống gien di truyền của chúng ta áp đặt chúng ta, nhưng trong suốt cuộc đời, não bộ của chúng ta có thể được tái lập trình nhờ những mối quan hệ tình cảm và tình yêu.
Đó là quan điểm của anh trong mọi trường hợp: không gì giữ vai trò quyết định mãi mãi.
Bác sĩ uống cạn một hơi cốc whisky của mình rồi mặc áo măng tô và rời văn phòng.
Trong tòa nhà có một khách sạn năm sao cùng nhiều nhà hàng và một câu lạc bộ jazz. Những âm thanh ồn ào náo nhiệt của bầu không khí lễ hội dội lại từ các tầng gác, càng làm tăng thêm nỗi cô đơn của nhà tâm lý học.
Trong thang máy, anh mở chiếc túi hai ngăn của mình ra để kiểm tra chắc chắn không quên bất cứ tài liệu nào mà anh cần nghiên cứu ở nhà vào ngày mai. Trong hai ngày tới, anh sẽ tổ chức một buổi hội thảo về tâm lý đám đông, và để đạt được hiệu quả, liệu pháp chữa bệnh kiểu này đòi hỏi phải có sự chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Anh xuống đến bãi xe ngầm dưới lòng đất mà lối vào được bảo vệ bằng hệ thống nhận dạng võng mạc. Connor tuân thủ quá trình nhận dạng và đến lấy xe, một chiếc Aston Martin ánh bạc sáng lấp lánh như muôn nghìn ngọn lửa. Chỉ cần một động tác bấm nút trên chìa khóa để mở chiếc xe siêu tốc và rồi được đắm chìm trong mùi hương của lớp da bọc trong xe. Anh đặt chiếc túi lên ghế hành khách phía sau và rời khỏi gara nhằm hướng bùng binh Colombus. Tuyết vẫn liên tục rơi thành từng bông lớn khiến đường xá trở nên trơn trượt. Connor tiến về phía Đại lộ Mỹ nhằm thẳng hướng khu TriBeCa.
Trên radio của ô tô, thứ nhạc điện tử do nhóm Radiohead trình bày đưa ta đến với một tương lai không chắc chắn và phi nhân tính mà trong đó con người sẽ thất bại trong tất cả các cuộc đấu tranh của mình. Một thứ âm nhạc rất phù hợp với trạng thái tinh thần hiện tại của anh tạo ra một cảm giác bất ổn sâu sắc nãy giờ không hề buông tha anh.
Ở đoạn giao nhau với phố Broadway, anh cố thử tăng tốc đến mức độ nguy hiểm và suýt thì bỏ lỡ lối rẽ để rời khỏi đường. Càng ngày, anh càng hay thích cảm giác đùa giỡn với nguy hiểm. Một cách như mọi cách khác để cảm thấy mình vẫn còn sống.
Anh dừng trước đèn đỏ ở đầu khu Greenwich Village. Bẻ ngoặt vô lăng, anh thoáng nhắm mắt lại.
Mình cần phải trấn tĩnh lại!
Cho đến mới đây thôi, anh vẫn nghĩ nhờ vào nghề nghiệp của mình, anh đã có thể vĩnh viễn vượt qua những nỗi sợ hãi trước kia. Anh thậm chí đã viết một cuốn sách, Sống sót, để kể lại câu chuyện đời mình và gửi đi một bức thông điệp hy vọng. Nhưng việc Mark bỏ đi đã ném tất cả qua cửa sổ và anh lại rơi vào trạng thái thất vọng đáng nguy hiểm, cảm giác cô đơn có khả năng phá hủy rất lớn cùng cảm giác tội lỗi tồn tại dai dẳng.
Anh nhíu mày khi tiếng chuông điện thoại di động kéo anh ra khỏi trạng thái đờ đẫn. Anh lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra và nhìn tên của người gọi trên màn hình:
Nicole Hathaway
Nicole ư? Họ gần như chẳng nói chuyện với nhau kể từ khi cô đi lại với anh chàng luật sự Eriq kia. Một gã đần ngu xuẩn. Trái tim anh đập liên hồi trong lồng ngực, đồng thời anh cũng hy vọng mà không quá tin vào điều đó, những tin tức mới về Mark. Hoàn toàn phấn khích, anh đang chuẩn bị ấn nút trả lời thì…
– CỨT THẬT!
Cánh cửa bên phía sau của chiếc Aston Martin đột nhiên bật mở và một bàn tay thò vào cướp lấy chiếc túi bằng da thuộc của anh. Không cần suy nghĩ, Connor nhảy ra khỏi xe rồi chạy đuổi theo gã kẻ cắp hay chính xác hơn… nữ đạo chích.
Bất chấp những bông tuyết đang tuôn rơi, anh vẫn phân biệt được mái tóc dài của một cô gái trẻ đang ôm chặt cứng món đồ ăn cắp được trong ngực mình.
Connor chạy mỗi lúc một nhanh hơn, mỗi bước chạy chỉ thiếu điều trượt ngã trên nền vỉa hè ngập nước. Khi anh chỉ còn cách cô gái chưa đầy hai mét bỗng nhiên cô ta đột ngột băng qua đường giữa dòng xe cộ, chấp nhận đối mặt nguy cơ bị đâm lộn nhào.
Con bé khốn khiếp!
Bất chấp mọi nguyên tắc cẩn trọng, Connor bám theo sát cô ta từng bước. Hơn bất cứ thứ gì trên đời, anh không muốn mất những tập hồ sơ được đựng trong chiếc túi ấy. Chúng chứa đựng cuộc sống riêng tư, những bí mật mang tính cá nhân nhất của bệnh nhân của anh.
Giờ đây anh đã ở vào vị trí thuận lợi, một lần nữa lấy lại được khoảng thời gian chậm trễ đối với nữ tội phạm. Khi nhận thấy cô gái đã kiệt sức, anh lao cả cơ thể mình về phía trước để đẩy ngã cô ta bằng tất cả trọng lượng của mình. Khuôn mặt cô ta cắm vào lớp tuyết, bất động, cánh tay bị vặn ngược ra sau áp chặt vào lưng.
– Trả lại tôi cái đó! Connor vừa ra lệnh vừa giật lấy chiecsetuis xách hai ngăn.
Sau khi thu hồi lại tài sản của mình, vị bác sĩ từ từ đứng dậy, đồng thời kiên quyết nắm chặt cánh tay của đối thủ để buộc cô ta đứng dậy cùng anh.
– Buông tôi ra! Cô gái vừa giãy giụa vừa kêu lên.
Chói tai vì lời yêu cầu, Connor kéo cô ta đi thêm nhiều mét nữa cho đến khi có thể nhìn kỹ cô ta dưới ánh đèn đường. Lúc bấy giờ anh mới thật sự nhìn rõ cô gái.
Đó là một cô gái trẻ khoảng mười lăm tuổi, dáng vẻ mảnh khảnh và tay chân dài ngoẵng. Làn da nhợt nhạt càng hiện rõ dưới mái tóc đen dài, cáu bẩn với những lọn tóc nhuộm màu hồng điều. Chiếc áo măng tô bằng sợi vinyl đã sờn phủ trên chiếc váy ngắn thoáng để lộ lớp đồ lót chồng lên nhau được một lớp tất lưới bao phủ bên ngoài.
– Buông tôi ra! Cô gái nhắc lại.
Vẫn giữ thái độ dửng dưng trước tiếng kêu thét của cô ta, Connor còn siết chặt cô gái hơn nữa. Một cô gái trẻ như vậy làm gì một mình giữa đêm tối, lại đúng vào đêm Giáng sinh này?
– Tên cô là gì?
– FUCK OFF! Cô gái lăng nhục anh.
– Bởi vì cô làm như vậy, nên tôi sẽ dẫn cô đến đồn cảnh sát!
– Đồ đểu cáng!
Cô ta giãy giụa mạnh đến nỗi chiếc ví từ túi áo măng tô văng ra ngoài. Bằng bàn tay khéo léo, Connor nhặt chiếc ví từ dưới lớp tuyết lên. Bên trong ví, một tấm Identity Card cho anh những thông tin lý lịch của cô gái đã ăn cắp túi của mình:
Evie Harper
Sinh ngày 3 tháng Chín năm 1991.
– Cô làm gì ngoài đường vào lúc hai giờ sáng như thế này, Evie?
– Trả lại tôi cái ví đó! Anh không có quyền!
– Tôi không nghĩ rằng cô đang ở trong một vị thế tốt để nói về các quyền, Connor nhận xét.
Anh thả cô gái ra. Vừa được tự do, Evie vội lùi lại vài bước, nhưng không chạy trốn. Cô gái đứng đối diện với anh vẻ thách thức.
Connor nhìn chằm chằm vào mặt cô gái. Evie đang run lên vì lạnh. Hai mí mắt cô thâm quầng đen sì, nhưng đằng sau lớp trang điểm như kiểu ma cà rồng kia, người ta có thể đoán được đôi mắt sáng với nỗi sợ hãi thơ trẻ cũng như bừng sáng một niềm quyết tâm lạ thường.
– Nghe này, tôi sẽ đưa cô về nhà bố mẹ.
– Tôi không có bố mẹ! vừa nói cô vừa lùi lại.
– Vậy thì cô sống ở đâu? Trong một trung tâm? Trong một gia đình nhận nuôi?
– FUCK OFF!
– Cái đó thì cô đã nói với tôi rồi, bác sĩ thở dài. Đó là tất cả những gì cô học được ở trường à?
Anh thể hiện thái độ vừa tức giận vừa cảm thông với cô gái. Evie khiến anh nhớ lại một người nào đó, nhưng anh không thể xác định là ai. Đặc biệt, anh cảm thấy cô đang sợ. Anh cũng đoán rằng cô đang đau khổ và nỗi đau này đã cuốn phăng tất cả trên đường đi của nó.
– Cô đang cần tiền à?
Không tiếng trả lời. Vẫn đôi mắt thể hiện rõ nỗi khiếp sợ mà cô đang cố tình che giấu.
– Để mua ma túy, đúng không? Cô muốn mua một cữ cho mình? Cô đang thiếu thuốc?
Evie liền phản ứng:
– Tôi không phải là con nghiện!
– Cô học trường nào?
– Chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh cả!
Connor tiến lại gần Evie và cố giữ một khoảng cách hợp lý nhất.
– Nghe này, tôi là bác sĩ, tôi có thể tìm cho cô một nơi ở qua đêm nay.
– Anh muốn cứu tôi, đúng không?
– Tôi muốn giúp cô.
– Tôi không cần sự giúp đỡ của anh!
– Thế thì cô muốn gì?
– Tiền, thế thôi.
– Tiền để làm gì?
– Mẹ khỉ, anh là cớm hay gì đấy?
Connor giật khóa dính trên trên chiếc ví của Evie để xem bên trong có gì.
Không gì cả. Không một tờ giấy bạc nhỏ nhất. Không một đồng xu nhỏ nhất.
Anh để tấm chứng minh thư vào vị trí của nó rồi trả chiếc ví cho cô gái, cô giật nó lại bằng một cử chỉ thô bạo.
– Tôi trả tiền một bữa ăn nóng sốt cho cô được không? anh đề nghị.
– Và để đổi lại, tôi phải làm gì?
– Không gì cả, Evie, anh vừa hứa vừa lắc đầu.
Bấy giờ, cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. Cuộc sống đã dạy cô luôn nghi ngờ đàn ông, ngay cả khi có điều gì đó khiến người ta yên lòng toát lên từ người đàn ông này:
– Vậy tại sao anh muốn giúp tôi?
– Bởi vì cô khiến tôi nhớ đến một ai đó.
Evie dường như tỏ ra do dự, rồi lên tiếng:
– Tôi biến đây, tôi không cần anh phải trả tiền ăn cho tôi.
Nhưng Connor cố nài:
– Nghe này, có quán ăn diner ở hơi chếch phía trên Phố 14. Quán tên là Alberto. Cô biết ở đâu chứ?
Evie gật đầu ra hiệu mình biết, mặc dù hơi chút miễn cưỡng:
– Tôi sẽ đi lấy xe, Connor thông báo, rồi tôi sẽ xuống dưới đó ăn một bữa ra trò. Alberto, ở New York, đó là quán vô địch về hamburger. Nó chẳng có gì giống McDonald’s đâu, rồi cô sẽ thấy…
– Tôi sẽ chẳng thấy cái gì cả.
– Dù sao thì tôi vẫn cứ ở đó. Vậy thì thế này, nếu trong vòng mười phút nữa cô đi ăn một cái hamburger có thịt bò chín tái cùng bánh mì giòn tan, với hành củ, dưa chuột bao tử thái lát và khoai tây áp chảo, cô sẽ biết tôi ở đâu.
Không chút vội vã, anh ngược lên phố bằng cách đi bộ giữa vỉa hè. Khi đã đi được khoảng hai mươi mét, anh quay người nhìn lại.
Ánh sáng từ ngọn đèn đường điểm tô thêm ánh bạc lên một vài bông tuyết vẫn đang liên tục rơi, tạo cho con phố một bầu không khí huyền ảo. Tê cóng vì lạnh, Evie không hề nhúc nhích một centimet. Thêm một lần nữa Connor lại bị vẻ mỏng manh dễ tổn thương và vẻ xanh xao như xác chết của cô tác động, như thể có gì đó trong cô đã chết.
– Tôi không đến đâu, cô gái khẳng định lại với vẻ thách thức.
– Tùy cô quyết định, Connor nói với cô.
 
o O o
 
Chưa đầy mười lăm phút sau, sau khi đã yên vị sau quầy của coffee-shop, Evie nghiến ngấu khẩu phần của mình với cảm giác ngon miệng của một người không được ăn gì từ hai ngày nay.
Đó là một diner mở cửa không giới hạn giờ giấc thơm lừng New Jersey với những chiếc ghế dài giả da đã sờn và ghế xoay mạ crôm. Trên tường, phía sau quầy thu ngân, một bộ sưu tập những bức ảnh với lời đề tặng bên dưới khiến người ta nghĩ rằng các diễn viên, ca sĩ nổi tiếng như Jack Nicholson, Bruce Springsteen hay Scarlett Johansson từng thường xuyên lui tới nơi này. Phía cuối nhà hàng, chiếc loa rì rầm phát ra một bản nhạc của tay ghi ta lão luyện Clapton cho khoảng nửa tá khách hàng đơn lẻ.
Bên ngoài, trên vỉa hè, Connor hút một điếu thuốc, và chăm chú nhìn cô gái trẻ qua lớp cửa kính như thể anh có thể xuyên thủng vẻ bên ngoài để khám phá những bí mật trong tâm hồn cô gá.
Evie để áo khoác cuộn tròn lại trên ghế băng và để mở chiếc gilê để lộ áo phông ngắn tay đen gạch chéo khẩu hiệu Kabbalists do it better. Trên cổ, ở đầu sợi dây chuyền bằng bạc treo một cây thập tự ngược và một ngôi sao năm cánh. Cô nghiến ngấu vội vàng chiếc hamburger của mình khiến xốt cà chua dây ra khắp mặt. Trong khi cô gái dùng khăn giấy lau, Connor nhận thấy cô quấn một miếng ego quanh các ngón tay. Đặc biệt anh còn nhận thấy những vết rạch phía bên trong cẳng tay. Nói rằng cô gái này không được khỏe lắm là một uyển ngữ. Connor cảm thấy cô đang bị xáo động bởi nhiều sức mạnh trái ngược nhau, vừa tràn đầy quyết tâm nhưng cũng đồng thời rất gần với sự tan vỡ.
Khả năng nhìn thấu tim gan người khác này anh đã chia sẻ cùng Mark kể từ khi cả hai còn niên thiếu.
Mark…
Nghĩ đến bạn mình, ánh mắt anh mờ đi. Thuở thiếu thời, họ từng hứa với nhau là luôn luôn tin tưởng nhau. Năm tháng dần trôi, họ đã biết cách đương đầu với khó khăn để cùng nhau vượt qua những đận khốn đốn mà cuộc đời không ngần ngại giáng xuống cả hai. Nhưng việc Layla mất tích đã phá vỡ những mốc son cũng như những hứa hẹn tốt đẹp của họ.
Connor hít một hơi thuốc cuối cùng rồi ném mẩu thuốc lá xuống nền tuyết. Vào đêm Giáng sinh này, anh có cảm giác mình đang mang trên vai mọi nỗi mệt mỏi chán chường của thế gian. Anh đang làm cái quái gì ở đây vậy, vào lúc ba giờ sáng, đông cứng mình lại trong giá lạnh thay vì ở nhà? Anh không thể tiếp tục theo đuổi kiểu sống này được nữa. Anh không thể cứu vớt tất cả mọi người. Trang phục của Mẹ Teresa dường như quá nặng để có thể khoác lên người. Có lẽ đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút, quên đi các bệnh nhân, rời xa Manhattan để đến một nơi nào đó và bắt đầu một cuộc sống mới.
Hồi sinh.
Trong vài giây, ý tưởng bất chợt đến này lang thang trong tâm trí anh như một liều thuốc mang lại sự khoan khoái, cho đến khi anh cảm thấy ánh mắt của Evie đang nhìn mình, từ phía bên kia cửa kính. Anh ngẩng đầu lên, và lần đầu tiên, ánh mắt họ thật sự giao nhau. Lúc bấy giờ Connor hiểu ra như một lẽ hiển nhiên rằng cô gái này khiến anh nghĩ đến ai.
Đến chính bản thân anh.
Tuy không hề quen biết cô gái, nhưng anh cảm thấy họ cùng chia sẻ một nỗi đau. Cô mang nỗi đau của mình như một ngọn cờ giương cao trong khi anh ngụy trang nỗi đau của mình đằng sau vai trò của một bác sĩ. Nhưng suy cho cùng, họ đều thuộc về một nhóm.
Connor quyết định vào lại không gian ấm cúng của coffee-shop. Tiếng đàn ghi ta của Clapton đã nhường chỗ cho tiếng ghi ta của Bob Dylan. Shelter from the Storm. Che chở khỏi giông tố. Một trong những bài hát yêu thích của anh, do Dylan viết năm 1975, sau khi chia tay người vợ Sara. Một bằng chứng về những tác dụng tích cực của nỗi buồn lên khả năng sáng tạo của người nghệ sĩ…
– Hamburger thế nào? Anh vừa hỏi vừa tìm cách ngồi xuống chiếc ghế băng phía trước cô.
– Không tồi, Evie vừa công nhận vừa uống một ngụm milk-shake.
Connor nghiêng người về phía cô gái trẻ. Nếu anh muốn giúp cô, anh cần phải biết về cô nhiều hơn nữa. Anh đưa vào giọng nói toàn bộ sức thuyết phục mình có:
– Vừa nãy cô nói rằng cô cần tiền…
– Bỏ qua đi, cô nói với anh.
– Không được, hãy nói với tôi, món tiền đó để làm gì? Tôi muốn hiểu.
– Chẳng có gì để hiểu cả!
– Nếu cô muốn nghĩ như vậy…
Connor thở dài. Vì cái quái quỷ gì mà anh lại luôn muốn giúp đỡ người khác dù rằng họ chẳng hề mong muốn?
Buồn lòng, anh rời bàn đến quầy bar và gọi một vại bia Corona trong khi vẫn để mắt đến Evie. Lo lắng không yên, cô gặm móng tay sơn đen sì của mình, mặt quay về phía cửa sổ.
Trong khi thanh toán tiền bia, Connor xem xét bên trong ví mình: ba tờ một trăm đô la vừa được rút từ máy rút tiền tự động. Để cảm thấy yên tâm, anh luôn cần có bên mình một khoản tiền lớn. Phản xạ thường thấy của một người từng sống trong cảnh nghèo khó.
Một ý nghĩ vụt xuất hiện trong đầu anh. Anh rời chiếc ghế đẩu đang ngồi để tiến lại gần ghế băng nơi Evie đang thu dọn đồ đạc của mình trước khi đi khỏi.
– Chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ nhé, vừa nói anh vừa đặt lên bàn một trong mấy tờ giấy bạc một trăm đô la.
– Trò chơi của anh tên là gì? Mua chuộc trẻ vị thành niên à?
– Tôi cứ tưởng là cô muốn kiếm tiền…
Cô nhìn tờ giấy bạc vẻ xen lẫn giữa khinh bỉ và tò mò. Bàn tay Connor che một phần tờ tiền và cô nhận thấy ngón tay đeo nhẫn của anh bị thiếu mất một đốt.
– Nếu cô muốn, nó sẽ là của cô, Connor vừa thuyết phục vừa đẩy tờ tiền hướng về phía cô gái trẻ. Cô trả lời câu hỏi của tôi và nó là của cô…
Cô nhìn chằm chằm, do dự bước vào một mớ bòng bong cô không nắm được lôgíc của nó. Nhưng, cuối cùng:
– Hãy đặt câu hỏi của anh đi…
– Tại sao cô lại cần tiền? Connor vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào cô.
Evie đặt tay mình lại gần tờ bạc xanh.
– Để mua một khẩu súng, cô trả lời hiên ngang.
Cô với tay lấy tờ tiền rồi bỏ nó vào túi áo, ánh nhìn như thách thức Connor.
Đó là khoản tiền dễ kiếm nhất mà cô từng kiếm được trong đời.
Connor sững người. Anh sững sờ vì câu trả lời của cô gái. Hình ảnh khẩu súng bỗng hiện ra trong tâm trí anh, kèm theo sau là tiếng nổ và tiếng gào thét. Một kỷ niệ bị chôn vùi bấy lâu nay bỗng tái hiện mà không hề báo trước.
Cảm thấy khó ở, anh rút tờ tiền thứ hai trong ví ra và vẫn đặt nguyên vị trí cũ.
– Tại sao cô lại cần một khẩu súng?
Lần này, Evie do dự một lúc lâu. Phản ứng đầu tiên của cô là nói dối, nhưng cô đoán Connor sẽ nhận ra. Theo một cách nào đó, sự thật luôn quý và hiếm, và những tờ một trăm đô la mà anh trao cho cô là cái giá của sự thật đó.
– Bởi vì tôi muốn giết một gã đàn ông.
Câu trả lời rơi xuống như một bản án. Trước tiên là choáng váng, Connor lắc đầu, khiếp sợ trước câu trả lời của cô gái.
Tuy vậy anh vẫn rút tờ tiền thứ ba ra, để nó xuống bàn và đặt câu hỏi cuối cùng:
– Tại sao cô lại muốn giết một người đàn ông?
Lần này Evie không hề do dự. Cô đã đi quá xa để có thể lùi lại được. Vậy là cô đã thu dọn được những tờ đô la cuối cùng như người ta gom món tiền thắng trong ván bàn poker.
– Để trả thù.
Trong đầu Connor, những từ đó trỗi dậy từ quá khứ – sự trả thù khôn nguôi – khiến anh cảm thấy buốt lạnh dọc sống lưng.
– Thế là thế nào, trả thù cho cô à? Trả thù ai? Tại sao?
Nhưng Evie đã mặc áo khoác vào và quàng khăn lại.
– Rất tiếc, cô vừa nói vừa đứng dậy, đó là hai câu hỏi thêm và anh không còn gì để trả nữa rồi.
Bị mắc vào trong chính cái bẫy của mình, anh bất lực nhìn cô bước qua cửa nhà hàng.
– Đợi đã! Anh kêu lên để giữ cô lại.
Anh gặp lại cô trên phố. Tuyết vẫn rơi dày đặc, bao phủ lên thành phố một lớp vỏ bọc lặng câm và ngột ngạt.
– Cô không thể đi như thế này được. Trời đang lạnh, nguy hiểm đấy. Tôi sẽ tìm cho cô một nơi nghỉ tối nay.
Cô quay lưng lại phía anh, không hề có ý trả lời.
Như một cứu cánh cuối cùng, Connor cho tay vào túi lục tìm danh thiếp trên đó ghi tất cả những thông tin của anh.
– Trong trường hợp cô đổi ý…
Nhưng anh biết rằng trường hợp đó sẽ không xảy ra.
Trong khi băng qua phố, Evie đột ngột dừng lại giữa vạch dành cho người đi bộ và quay về phía Connor để đến lượt mình đặt một câu hỏi duy nhất:
– Người mà tôi khiến anh nghĩ đến… là ai vậy?
Trước cửa coffee-shop, Connor châm thêm một điếu thuốc mới. Những cuộn khói xanh, đông đặc vì giá lạnh, bay lơ lửng phía trên đầu anh.
– Chính là tôi.
Cô nhìn anh chằm chằm, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy bất an vì câu trả lời của anh. Lần cuối cùng ánh mắt họ giao nhau rồi Evie lại bước tiếp con đường của mình. Connor vừa nhìn cô khuất dần vào màn đêm, đồng thời vừa thở ra những luồng khói bồn chồn vào trong màn tuyết trắng xóa.
Dĩ nhiên, anh không thể cứu tất cả mọi người.
Nhưng hy vọng sống của một cô gái mười lăm tuổi,
tuyệt vọng, không chút phương tiện trong tay, giữa đêm đông, ở Manhattan là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.