Bong Bóng Mùa Hè

Chương 05 part 2



Tiểu Trừng lần đó bị thương rất nặng, Hạ Mạt vì phải chăm sóc em mất gần một học kỳ không đến lớp, thêm vào đó tiền chi phí thuốc men tốn kém, hình như tất cả mọi tích lũy của nhà họ Doãn cùng số tiền bồi thường đều chi dùng hết. Hồi đó mọi người đều cho rằng nhất định Thiếu gia sẽ lập tức xuất hiện, nhưng đâu ai ngờ, Thiếu gia như hương hoa quỳnh thoảng xuất hiện một lần rồi sau đó lặn mất tăm, không ai gặp lại nữa.

Thiếu gia đã bỏ rơi Doãn Hạ Mạt.

Cả trường Thánh Huy xôn xao truyền nhau tin đó.

Chẳng bao lâu sau, Hạ Mạt và Tiểu Trừng cũng nghỉ học ở trường Thánh Huy luôn, không rõ nguyên nhân.

Hai năm sau, Hạ Mạt thi đậu vào Học viện Bắc Xuyên, Trân Ân mới kinh ngạc phát hiện mình và Hạ Mạt lại học chung một lớp. Trước đây, hồi còn học ở trường Thánh Huy, bố Trân Ân là tài xế được Thiếu gia sai phục vụ Hạ Mạt, ông ấy ngày ngày như kẻ hầu theo sau Hạ Mạt, thêm vào đó, ở trường Hạ Mạt lúc nào cũng bị Thiếu gi vây hãm giống như cô công chúa đài các, vì thế Trân Ân rất ghét Hạ Mạt, không bao giờ nói chuyện cùng.

Sau này ở Học viện Bắc Xuyên, Trân Ân phát hiện Hạ Mạt thực ra không phải là loại người như lúc đầu cô đánh giá, Để tự chi trả được học phí, giống như cô. Hạ Mạt cũng đi làm thêm. Để Tiểu Trừng an tâm học hành và dưỡng bệnh, Hạ Mạt không bao giờ bắt em trai phải nhúng tay vào việc kiếm tiền. Còn nữa, Hạ Mạt xưa nay chưa bao giờ đối xử với Tiểu Trừng theo cái kiểu kẻ vú lấp miệng em. Thế rồi dần dà Trân Ân đã kết bạn, chơi thân với Hạ Mạt.

Chỉ có điều, xung quanh chuyện liên quanh đến Thiếu gia, liên quan đến hai năm tự dưng mất liên lạc như thế nào, chuyện gì xảy ra, Trân Ân đã từng được nghe vô số những lời đồn đại, thậm chí có những lời đồn trở thành ly kì thậm chí rất đáng sợ. Tuy nhiên, mỗi lần Trân Ân có ý định thăm dò sự thực ra sao thì Hạ Mạt chỉ mỉm cười như làn mây nhẹ bay trước gió. Lâu dần, câu chuyện này trở thành một dấu hỏi thần bí, Trân Ân cũng mệt mỏi trước cây đinh Hạ Mạt cứng cổ cứng đầu.

Cầm chiếc khay trong tay quay lại, nhìn Trân Ân đang ngẩn người dán mắt vào màn hình ti vi treo tưởng, Hạ Mạt khua tay trước mặt Trân Ân, chỉ thấy cô bạn hồn phách lên mây, bất giác cất tiếng hỏi:

“Ti vi có chương trình hay thật không?”

“Cậu nhìn kìa…”

Trân Ân mải mê chỉ vào màn hình, Hạ Mạt đưa mắt dõi theo, ti vi đang phát chương trình giao lưu ca múa nhạc tổng hợp. MC đang giao lưu với Đào Thục Nhi. Đào Thục Nhi mặc chiếc váy lụa màu xanh viền ren lóng lánh, gương mặt trang điểm rất thời thượng, nụ cười ngọt ngào dễ thương. Thục Nhi cùng MC và dàn ngạc phối hợp những bước nhảy mới nhất trong chương trình của mình.

“Là chương trình phát sóng trực tiếp đó. Chân cô ấy hồi nãy mới bị thương đau lắm, sao vẫn nhảy được nhỉ?!”, Trân Ân ngạc nhiên hỏi.

“Là người nổi tiếng khổ thế đó”. Hạ Mạt cất chiếc khay về chỗ cũ. “Trên thế giới này vốn chả có việc gì dễ, nhiều khi bề ngoài nhìn thì tươi sáng, bên trong mấy ai biết được khổ sở như thế nào”.

“Nhưng làm minh tinh kiếm nhiều tiền lắm đó”.

“Vậy sao?”

Hạ Mạt cầm cây lau nhà, còng lưng xuống, “Hôm nay khách đông, mặt sàn chóng bẩn quá, phải tranh thủ lúc vắng lau cho sạch mới được”.

“Ngày trước mình có làm công trong cửa hàng vàng bạc đá quý, chiếc lắc này giá ít nhất cũng chục ngàn tệ”. Chiếc lắc vàng Đào Thục Nhi đánh rơi dưới đất óng ánh chuyển động giữa những ngón tay Trân Ân. “Làm công trong cái cửa hàng bánh ngọt mệt đến chết, một năm cũng chẳng kiếm đủ tiền mua một chiếc lắc như thế này. Này, nếu chúng mình có thể nhảy vào được làng giải trí thì hay biết mấy”.

“Làm gì có chuyện dễ thế”.

Hạ Mạt vừa tán gẫu với Trân Ân vừa cẩn thận lau sàn.

“Ơ kìa, năm năm trước cậu chả từng tham gia chương trình… gọi là cái gì í nhỉ… à gì nhỉ… à đúng rồi, chương trình Super star! Mà hình như các cậu còn liên tiếp giật giải nhất là đằng khác. Hồi đó cả trường sôi nổi bàn tán chuyện đó còn gì! Hạ Mạt, cậu gia nhập giới showbiz đi có được không, nói không chừng vẫn còn có người nhớ đến cậu đó!”

“Những ngôi sao mới năm ngoái xuất hiện, nháy mắt đã bị người ta quên mất tiêu, làm gì có chuyện năm năm trước vẫn còn được nhớ đến? Mà hồi đó bọn này vẫn còn là trẻ con”, Hạ Mạt trấn tĩnh nói. Đúng vậy, cô vẫn còn nhớ đến những ngày đã qua đó, những ngày trôi qua đẹp như trong giấc mộng. Đáng tiếc chúng đã tan nhanh như làn khói.

“Cũng đúng thôi”, Trân Ân xót xa tiếc nuối, “À, cũng sắp được nghỉ hè rồi, ngoài công việc ở cửa hàng bánh, chúng mình có thể kiếm thêm việc gì nữa mà làm, cậu có nghĩ đến việc nào nữa thích hợp không?”

“Quán ăn Tây? Sân vui chơi? Gia sư? Bán đồ… Tiều công chắc cũng vậy…”. Đều không đủ. Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn Tiểu trừng đang vẽ tranh, đúng lúc cậu cũng ngước nhìn chị, Tiểu Trừng nhoẻn miệng cười, nụ cười xán lạn. Năm nay Tiểu Trừng thi đại học, học phí các trường đại học khối nghệ thuật rất cao, thêm chi phí sinh hoạt nữa, nghỉ hè này nhất định phải tranh thủ kiếm cho đủ tiền mới được.

“Mấy hôm trước mình có thấy một công ty biểu diễn nghệ thuật đang cần trợ lý, tiền lương cũng tương đối, mình đã thay cậu ghi tên đăng ký cho cả hai đứa rồi”. Trân Ân lẩm bẩm cầu khấn: “Hy vọng gặp may, hy vọng gặp may”.

Gặp may…

Hạ Mạt ngẩn ngơ.

Mặt sàn trong cửa hàng bánh đã bóng loáng, ánh hoàng hôn phản chiếu trên lớp gạch lát sàn. Không khí bao phủ mùi bánh thơm hấp dẫn. Hạ Mạt đưa tay quệt mồ hôi trên trán, gặp may, nếu như ông trời một lần nữa có thể đem lại may mắn cho cô, nhất định cô sẽ giành giật giữ nó cho mình.Ngày hôm sau.

“Là bạn à!?”

Trân Ân ngạc nhiên.

“Các bạn… cùng tới à?”

Đào Thục Nhi ngồi trong góc phòng thu hình ngớ người nhìn Hạ Mạt rồi lại nhìn Trân Ân.

Trân Ân trố mắt nhìn Đào Thục Nhi, hèn gì việc được tuyển chọn là trợ lý cực kỳ thuận lợi ngoài tưởng tượng. Ba ngày trước vừa mới ghi tên, hôm nay đã có điện thoại gọi tới yêu cầu gặp mặt, nhân viên công tác phụ trách quản lý môi giới của công ty nhìn thấy Trân Ân và Hạ Mạt cũng chẳng nói gì nhiều, trực tiếp phái người đưa họ tới chỗ này, họ bảo để tự các ngôi sao tiếp xúc lựa chọn cho vừa ý. Chà, Trân Ân lại cứ nghĩ là vận may đúng là đã tới, trong mùa hè này tiền lương làm thêm ắt có thể rủng rỉnh một chút.

Hóa ra là thế này.

Hai người xin ứng tuyển làm trợ lý cho Đào Thục Nhi sao?

Lòng Trân Ân thắt lại. Cô không thích cái cảm giác này, rõ ràng là bạn học cùng lớp, lẽ nào lại phải như một ôsin đi phục vụ người ta cơ chứ. Chả khác gì năm nào bố mình bị Thiếu gia sai làm tài xế cho Hạ Mạt, mất bao nhiêu năm Trân Ân mới có thể trút bỏ được mặc cảm tâm lý không dễ chịu này.

“Sao hả? Các bạn biết nhau à?”, Jam nghi ngờ hỏi Đào Thục Nhi, rõ ràng anh ta quên hôm qua đã gặp họ.

“Họ… là bạn học cùng lớp với em…”, Đào Thục Nhi miễn cưỡng trả lời.

Jam cúi đầu lật qua lật lại xem mấy tờ lý lịch, đơn xin ứng tuyển, nói: “Ờ đúng rồi, bọn họ cùng trường với em, công ty cho rằng như vậy việc chăm sóc em sẽ càng thuận tiện hơn, chỉ có điều không ngờ là họ lại cùng chung lớp với em thôi. Sao hả, bạn học cùng lớp thì có gì không ổn? Tính nết họ không hay à?”

“Không!”, Đào Thục Nhi đỏ mặt vội vàng lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy…”

“Không còn nghệ sĩ nào khác cần đến trợ lý sao?”, Trân Ân thất vọng nói, “Bọn em học cùng lớp với Đào Thục Nhi, nếu ngày nào cũng phải chăm lo phục vụ bạn ấy thì không hay lắm. Anh à, sắp xếp cho chúng em làm trợ lý cho nghệ sỹ khác được không? Chúng em rất chăm chỉ và cẩn thận, anh à…”

Hạ Mạt không nói gì.

Cô nhìn thấy vết thương trên đầu gối Đào Thục Nhi hơi sưng đỏ, hình như đã mưng mủ có chút nước màu vàng. Thục Nhi ngồi co ro góc phòng ghi hình, sắc mặt không được hồng hào, so với những nữ minh tinh thi thoảng đi ngang qua vẫy tay chào, trông Thục Nhi xanh xao kém sắc như con búp bê bỏ quên lâu ngày không được chăm sóc.

“Thực ra lần này tuyển trợ lý là để cho Vi An”, Jam khó khăn nói, “Nhưng hôm qua Thục Nhi tự dưng bị thương đi lại hoạt động khó khăn, cũng đang rất cần có trợ lý”.

“Vi An!”

Đôi mắt Trân Ân sáng rực, cô biết Vi An. Vi An là một nữ ca sĩ đang cực hot, ngoài ra cô ấy có tham gia đóng vài bộ phim. Vi An có khuôn mặt diễm lệ, giọng hát rất tuyệt, được đánh giá là một trong những sao hot nhất.

“Em làm trợ lý của Vi An được không anh?!”, Trân Ân tóm lý cánh tay Jam lắc mạnh, khoái chí nói to. “Em rất thích chị Vi An! Tất cả các bài viết về chị ấy em đều mua về đọc rồi giữ lại!”

“Vi An, nghe này, hình như lại có một fan của em đuổi theo em tới tận đây đây này”.

Có tiếng nhiều bước chân từ hướng chính phòng thu hình vọng lại, một cô gái thân hình cao đi giữa, khoảng sáu, bảy người vây lấy như sao bế nguyệt. Cô gái mặc chiếc đầm dây màu đen bó sát người, chiếc váy cực ngắn chỉ vừa đủ che khuất phần mông, để lộ đôi chân thon dài đẹp mê hồn. Cô gái cầm trong ty hộp phấn tinh xảo, vừa đi vừa thoa phấn lên mũi, đôi giày gót cao nhọn phát tiếng kêu cồm cộp theo nhịp bước chân. Bên cạnh cô gái, người thì xách đồ uống, người thì mang quần áo, người đi đằng sau vác theo thùng đựng đồ trang điểm.

Cô gái kiêu ngạo đóng hộp phấn lại.

Ánh mắt quệt một vòng, ngó thấy Đào Thục Nhi, cô đột ngột dừng bước, nhếch mép cười khẩy. Rời đám người đang vây quanh, cô gái bước nhanh tới chỗ Đào Thục Nhi và Jam.

“Họ là ai vậy?”

Vi An lạnh lùng nhìn Trân Ân và Hạ Mạt.

“Họ được công ty tuyển chọn làm trợ lý tạm thời, Thục Nhi bị thương ở chân, đi lại không được thoải mái, vì thế…”, Jam có vẻ mất tự nhiên, gượng cười giải thích.

“Không phải làm trợ lý cho em à? Em nói lâu rồi, từ lúc Bối Đế bị bệnh, không có trợ lý em rất vất vả. Sao lại biến thành tuyển trợ lý cho Đào Thục Nhi hả? Có lầm không đó!”

“Ừ, ừ, chỉ là vì chân Thục Nhi bị thương…”

Vi An cười mỉa ngắt lời Jam: “Nếu nhớ không lầm thì hợp đồng của em với công ty sang năm hết hạn, nếu như cảm thấy Đào Thục Nhi quan trọng hơn, thì…”

“Không phải có ý đó”, Jam cuống quýt, mồ hôi túa ra, mắt nhìn khuôn mặt đang khó chịu của Vi An rồi lại ngó qua Đào Thục Nhi đang ngồi rúm ró trong góc, Jam đành phải nói: “Thôi thế này vậy, bọn họ có hai người, em xem ai hợp với em thì em chọn người ấy đi”.

Vi An cười.

Vi An liếc xéo Đào Thục Nhi, nói: “Thế thì tôi chọn trước nhé, dù sao hồi này cô cũng ít show, dùng trợ lý có hợp hay không không thành vấn đề”.

Đào Thục Nhi trầm uất vội vàng cúi đầu.

Bấy giờ Trân Ân rất lúng túng, trong bụng thực ra rất muốn làm trợ lý cho Vi An, một mặt vì Trân Ân thực sự thích những bài hát của Vi An, mặt khác cô luôn có cảm giác làm trợ lý cho một bạn học cùng lớp sẽ kỳ cục làm sao. Nhưng, miệng lưỡi khẩu khí của Vi An quá chua ngoa đanh đá, còn vết thương trên đầu gối Đào Thục Nhi lại chính là do mình bất cẩ gây ra. Trân Ân khó xử vò đầu nhìn Hạ Mạt, mong Hạ Mạt nhanh chóng đưa ra biện pháp xử lý hoàn hảo.

Hạ Mạt cúi xuống, kéo chiếc váy của Đào Thục Nhi qua đầu gối để tránh chạm vào vết thương. Hạ Mạt nói nhỏ: “Hôm qua bạn có tắm không?”

“… Ừ, có”, Đào Thục Nhi ngạc nhiên trả lời.

“Vết thương không được để nước dính vào, nếu như cần phải tắm, tắm xong phải lau khô bôi thuốc khử trùng mới đúng”, Hạ Mạt chau mày, “Thu hình xong mình đưa bạn đến bệnh viện, nếu vết thương nhiễm trùng nặng, thời gian phục hồi có thể sẽ kéo dài”.

“Cảm ơn bạn”, đôi mắt Đào Thục Nhi như ngấn lệ.

“Cô tên là gì?”

Vi An nhìn thẳng Hạ Mạt. Cô gái này, đôi mắt sáng như ánh nắng mặt trời chiếu trên mặt biển, trong đôi mắt ấy hình như mang đậm dấu ấn một tình cảm thâm thúy sâu sắc nhưng lại tựa như làn sương xa lánh mờ nhạt. Mái tóc dày như rong biển, nước da mịn màng óng nuột như ngà voi, nét mặt thông minh lanh lời. Trong giới showbiz, Vi An đã từng gặp rất nhiều mỹ nữ, nhưng trước vẻ đẹp yêu kiều này, Vi An không khỏi có đôi chút giật mình.

“Doãn Hạ Mạt”.

“Doãn Hạ Mạt…”. Hơi nhịu miệng, cái tên hơi lạ, bằng nửa con mắt, Vi An tiếp tục đánh giá Hạ Mạt, “Doãn Hạ Mạt, cô muốn là trợ lý cho tôi hay làm trợ lý cho Đào Thục Nhi?”

“Chị tuyển trợ lý cần phải làm những công việc gì?”

“Hằng ngày chọn quần áo, trang điểm cho tôi, thêm một số công việc hơi phức tạp khác”, Vi An dướn mi, “Sao hả?”

“Trân Ân trước đây từng làm việc trong cửa hàng quần áo và chụp hình áo cưới, bạn ấy làm trợ lý cho chị rất thích hợp”, Hạ Mạt mỉm cười đáp lại.

“Đúng đấy, em còn biết làm rất nhiều kiểu tóc nữa!”, Trân Ân khoái trí nói.

Đúng lúc này điện thoại của Jam kêu, anh ta bấm nút nhận điện: “… Cái gì,… tôi biết rồi… được, được, tôi qua đó liền… để anh Hàn tổ chức tham gia sơ tuyển chọn các em gái trước đi… chờ tôi tới hãy bắt đầu chính thức…”

Điện thoại xong, ngón tay Jam chỉ vào Trân Ân: “Em, làm trợ lý cho Vi An trước đi đã, thời gian thử việc là một tuần. Vi An, nếu như không thích hợp, em phải báo lại cho công ty, công ty có thể giúp em chọn trợ lý khác tốt hơn”. Jam nhìn qua Doãn Hạ Mạt, nói: “Còn em giúp Thục Nhi, hôm nay cô ấy phải thu hình đến tám giờ tối, thu hình xong em đưa cô ấy đi bệnh viện, cẩn thận chân cô ấy. Tạm thời ấn định như vậy. Tôi có việc phải đi trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi, bye!”.

Jam vội vàng bỏ đi.

Trân Ân vui mừng nháy mắt với Hạ Mạt. Đứng trước mặt Vi An, cố gắng không để lộ tình cảm của mình, cô đưa tay về phía Vi An, vội vàng nói: “Em là Giang Trân Ân, rất thích giọng hát của chị. Nhất định em sẽ làm tốt công việc trợ lý của chị, sau này em có chỗ nào chưa đạt, chị chỉ bảo cho em, em nhất định sẽ sửa đổi!”

“Ừ”.

Vi An hình như không nhìn thấy cánh tay Trân Ân đưa ra, chỉ buông tiếng trả lời cho có lệ, ánh mắt sắc lẻm vẫn dán trên gương mặt Hạ Mạt. Vi An lạnh lùng nói:

“Cô sẽ hối hận”.

Hạ Mạt cười nhạt, cô đến bên cây lọc nước, rót cho Đào Thục Nhi một cốc nước ấm. Vi An quay người, “cộp, cộp, cộp” bỏ đi. Trân Ân vội vàng lặng lẽ theo sát sau Vi An.

Lúc này phòng thu hình yên tĩnh hơn rất nhiều.

“Xin lỗi…”

Đào Thục Nhi lí nhỉ.

Hạ Mạt đặt cốc nước vào tay Thục Nhi, cười, nói: “Uống chút nước đi lát nữa thu âm sẽ hay hơn”.

“Vi An không thích mình, là vì…”, Đào Thục Nhi nghẹn ngào, đôi mắt đo đỏ, “Xin lỗi, để cho chị ấy giận cá chém thớt trút giận cả lên bạn”.

Hạ Mạt lắc đầu, “Đâu có, cậu cả nghĩ quá. Này, phát thanh viên gọi cậu rồi đấy, nào, mình đỡ cậu đi, cẩn thận…”

Thời gian còn lại, Hạ Mạt cứ ngồi yên lặng trong góc phòng xem Đào Thục Nhi nhảy múa ca hát trong phòng thu hình, hình như Thục Nhi không hề nhớ đến vết thương trên đầu gối. Một tiếng đồng hồ sau, tiết mục mới thu hình xong, sau khi đưa Đào Thục Nhi tới bệnh viện khám rồi lại đưa cô về nhà, đồng hồ đã chỉ mười giờ đêm.

Tiểu Trừng ngồi trên sofa trong phòng khách đọc sách chờ chị.

Thấy chị về, cậu vào bếp bưng mâm cơm nóng hổi, có cả món canh hầm ngon tuyệt ra, đợi chị ăn xong dọn dẹp rửa sạch bát đũa rồi mới về phòng mình. Hạ Mạt ngồi tựa vào chiếc sofa nhỏ đăm chiêu nhìn lên trần nhà, một lúc lâu, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu giở vở học bài, chuẩn bị cho kỳ thi hết kỳ.

Có sự chăm sóc của Hạ Mạt, vết thương trên đầu gối Đào Thục Nhi nhanh chóng hồi phục, hơn một tuần sau, vết thương đã khép miệng, lên da non mới tươi hồng. Là trợ lý của Đào Thục Nhi, Hạ Mạt cùng cô ấy nghỉ học, cùng cô ấy đi biểu diễn thu hình, hai người tiếp xúc càng lúc càng nhiều, dần dần trở nên thân mật không còn khoảng cách.

Trân Ân cũng hơi ganh tỵ.

Từ khi hai người họ cùng được nhận làm trợ lý cho hai sao khác nhau, họ nghỉ luôn công việc làm thêm ở cửa hàng bánh, hằng ngày họ chỉ có cơ hội gặp mặt nói chuyện với nhau những lúc lên lớp. Nhưng xưa nay Hạ Mạt lên lớp rất chăm chú nghe giảng, ghi chép bài, báo hại Trân Ân chả lúc nào dám quấy rầy phiền nhiễu. Thật tội cho Trân Ân, cơ hội để tán chuyện với Hạ Mạt chỉ còn mấy phút giải lao giữa các tiết học, vậy mà mấy phút ít ỏi đó Đào Thục Nhi cũng nỡ chiếm đoạt, lúc thì hình như bị cảm, lúc thì hình như đau họng, người yếu như sên khiến Hạ Mạt phải để ý lo lắng.

Người đâu mà ẻo lả yếu ớt đến thế.

Trân Ân bực mình nghi ngờ.

Công việc trợ lý khác rất nhiều so với tưởng tượng của Trân Ân. Lúc bận thì quýnh quáng vắt chân lên cổ, tối mắt tối mũi, cuống cuồng chạy tới chạy lui, nào là lấy nước, lấy quần áo, nào là lấy thùng trang điểm, lấy ô che nắng, nhận điện thoại rồi đặt cơm, chỉ hận sao không mọc thêm tám chân tám tay nữa để làm cho nhanh cho đủ. Thế nhưng những lúc rảnh thì rảnh phát ngán, cứ việc ngồi im mà xem Vi An thu âm bài hát hoặc thu hình tiết mục, mấy tiếng đồng hồ không có việc gì làm nhưng lại chẳng được đi đâu, hai con mắt bắt buộc phải dán lên người Vi An chờ đợi chị ta thi thoảng lại phát tín hiệu cần tới.

Quá vô vị nhàm chán.

Đem so sánh mà nói, Trân Ân nghĩ thà cứ tất bật một chút còn hơn là ngồi mốc trong xó phòng.

May quá, hôm nay vận may lại tới, Vi An và Đào Thục Nhi cùng tham gia thu hình một chương trình văn nghệ tổng hợp, Trân Ân có thể cùng Hạ Mạt thoải mái buôn chuyện vài tiếng đồng hồ.

“Còn tuần nữa là thi hết kỳ rồi đó, không biết làm sao bây giờ, chả có thời gian để ôn bài nữa”, Trân Ân nản lòng uể oải nói.

“Nội dung môn tiền tệ và môn quốc mậu rất đơn giản, mai đến trường mình đưa cho cậu phần ghi chép tóm tắt đã được chỉnh sửa, nếu không đủ thời gian cậu chỉ cần xem những phần trọng tâm được gạch chân, có nhiều chỗ hầu như năm nào cũng ra đề thi. Nhưng môn thống kê cậu nhất định phải bỏ công một chút, phần lý giải tương đối khó, hơn nữa nội dung thi rất dễ cho ra nhiều phần tính toán, chỉ dựa vào những gì ghi chép trên sách vở là không ổn”. Hạ Mạt nhìn Vi An thu hình xong đã đi ra ngoài, đang đứng nói chuyện với Jam, hình như là đang giới thiệu cô gái rất cao đứng bên cạnh mình, “Cậu có cần phải qua đó không? Vi An đang ở kia kìa”.

Trân Ân ngó qua, “Vi An lại tiến cử cô em họ ấy mà, mình qua đó chỉ làm phiền họ”.

“Em họ?”

“Ừ, nghe nói anh Jam đang phụ trách tuyển gương mặt mới cho công ty, cũng tiến hành được mấy đợt rồi, nhưng mà chưa tìm được ai thật sự xuất sắc. Thế là rất nhiều người trong giới nghệ sĩ liền tiến cử với Jam bạn bè, người thân của mình, miếng ngon không được lọt đến tay người ngoài mà. Cô em họ đó của Vi An mình đã gặp qua vài lần, rất đặc biệt, cá tính. Theo mình đánh giá, nếu được vào công ty, khả năng sau này sẽ phát triển rất tốt”. Trân Ân quay đầu, nói với Hạ Mạt: “Thực ra, mình thấy cậu còn xinh đẹp hơn cô ta, nếu như có người chịu tiến cử cậu thì hay biết mấy, không chừng cậu lại thành hotgirl ấy chứ”.

Hạ Mạt cười: “Mình đâu có biết hát”.

“Sao lại không? Ngày xưa cậu đã từng tham gia chương trình Super star rồi còn gì!”, Trân Ân nguýt Hạ Mạt một cái, hồi lâu cô lại nói, “Cậu biết không, Vi An trước và sau khi trang điểm khác nhau một trời một vực, Thục Nhi cũng đâu có xinh đẹp gì, còn như cậu, chả cần phải trang điểm nhìn vẫn ăn đứt họ!”. Nói đoạn cô trợn to mắt hốt hoảng.

Đào Thục Nhi cũng đã thu xong hình đi ra, lúc ngang qua chỗ Vi An, không hiểu vô tình hay cố ý, vai Vi An hơi xoay qua va vào Đào Thục Nhi, Đào Thục Nhi mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.

Trân Ân thất kinh nhìn Hạ Mạt cũng đang quay qua nhìn mình.

Hạ Mạt cắn môi.

Hai người cùng đứng bật dậy, Hạ Mạt chạy lại phía đó. Ai chà, vẫn còn may, Đào Thục Nhi chưa bị thương, cô ấy chỉ sợ hãi rụt rè run run ngồi phệt dưới đất, đôi mắt như muốn bật khóc nhìn Vi An ngoa ngoắt. Hạ Mạt vội vàng đỡ Đào Thục Nhi dậy, đưa khăn cho cô ta lau vết bẩn trên tay, quan tâm hỏi Thục Nhi có bị đau chỗ nào không. Đào Thục Nhi người run lẩy bẩy, từng giọt từng giọt nước mắt rớt trên sàn nhà.

Lòng Jam quặn đau, nét mặt không còn giữ được bình tĩnh. Trân Ân đứng đằng sau Vi An nhìn chết trân không nói câu nào. Ngược lại, cô em họ của Vi An ngồi thụp xuống vội vàng giúp Đào Thục Nhi nhặt túi xách rơi dưới đất, trong làm cảm thấy áy náy đưa lại cho Hạ Mạt.

“Xin lỗi, vừa rồi…”

Cô gái đó dáng người mảnh dẻ, cao chừng 1m74, mái tóc vừa mỏng vừa ngắn, gương mặt không trang điểm gì nhưng nhìn sáng sủa hiền hòa, có nét rất giống con trai.

“Đào Thục Nhi!”

Vi An gầm lên giận dữ khiến mọi người xung quanh đều giật mình ngoái lại nhìn, phòng thu hình lúc này yên lặng không một tiếng động. Trân Ân ngượng ngập, lúng túng muốn kéo Vi An lại nhưng bị Vi An điên tiết hất tay ra, Vi An tiến lên một bước, đôi mắt dữ tợn trợn tròn, lửa bốc ngùn ngụt nhìn như chụp lên Đào Thục Nhi đang khóc, “Tôi cảnh cáo cô! Sự nhẫn nại của tôi là có giới hạn! Đáng chết! Nếu như châm lửa vào tôi, để xem xem trong cái làng giải trí này rốt cuộc là cô phải biến mất hay là tôi sụp đổ!”

Những người chứng kiến đưa mắt nhìn nhau, không lý giải nổi tại sao Vi An đã đụng ngã người ta lại còn nổi điên chửi mắng.

Đào Thục Nhi nhắm mắt run rẩy.

Nước mắt tuôn như mưa chảy dài trên khuôn mặt xám ngoét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.