Bong Bóng Mùa Hè

Chương 30 part 1



Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt công bố chính thức chia tay! 

Rất nhanh, tin này đã được truyền đến tai tất cả mọi người! 

Tuy nhiên, trong tin này cũng có cái gì đó kì quặc. Một số phóng viên đã mạnh bạo nói thẳng ra rằng Lạc Hi đã từng khẳng định với họ, anh với Doãn Hạ Mạt đâu có chia tay. Ấy vậy mà không hiểu tại sao chỉ mấy ngày sau Lạc Hi lại công bố một cách đơn giản là anh đã chính thức chia tay với Doãn Hạ Mạt, hai người từ nay sẽ không còn quan hệ gì nữa. 

Chắc là có chuyện gì đó đột nhiên xảy ra giữa hai người, nếu không thì thái độ của Lạc Hi không thay đổi nhanh đến vậy. Lẽ nào… tin tức vể vụ bê bối giữa Doãn Hạ Mạt với Âu Thần cũng là sự thật? 

Nhưng cho dù các phóng viên có tìm đủ mọi cách thì cũng không thể moi thêm được thông tin gì từ Lạc Hi. Cuối cùng họ đành bỏ cuộc rồi chuyển sang hỏi quan hệ hiện nay giữa Lạc Hi với Thẩm Tường như thế nào? Có phải đúng như lời đồn là hai người đang đi lại với nhau. Lạc Hi chỉ mỉm cười lảng tránh. Còn một người có liên quan nữa là Doãn Hạ Mạt, thế nhưng cô ta cứ như là đã bốc hơi khỏi chốn nhân gian này. Các phóng viên có hao tâm tổn sức, săn lùng chờ đợi ở mọi chốn mọi nơi cũng không sao thấy bóng dáng cô. 

Càng thần bí thì càng tạo nên sự hiếu kỳ cho mọi người. 

Cho nên mỗi lần Lạc Hi và Thẩm Tường xuất hiện, họ lại bị vô số phóng viên bu quanh, theo sát. Và hai người họ thần thái vẫn vui vẻ thân mật, họ đáp ứng yêu cầu của ký giả như cầm tay, kề vai, Lạc Hi như mỉm cười còn Thẩm Tường lâu lâu lại liếc nhìn Lạc Hi một cái giống như một cặp tình nhân đang chìm trong biển tình ái. 

Tới khi đám phóng viên hỏi hai người liệu có đi tới hôn nhân hay không thì Lạc Hi vờ như không nghe thấy, còn Thẩm Tường lại quay lại nhìn Lạc Hi một cái và mỉm cười nói: “Cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên.” 

Ngay lập tức thì tin mới xuất xưởng. 

Lạc Hi và Thẩm Tường đang tính tới hôn nhân! 

Các báo đều đăng ảnh Lạc Hi ôm vai Thẩm Tường, còn Thẩm Tường ánh mắt tràn đầy sóng tình ngước nhìn Lạc Hi, như đôi Kim Đồng – Ngọc Nữ, xem ra thật xứng đôi. 

Trong phòng bệnh. 

Trân Ân chán nản thất vọng nghĩ mông lung. 

Rốt cuộc là cái quái gì thế, sao nói chia tay là chia tay vậy, Lạc Hi không phải rất yêu Hạ Mạt sao, tại sao lại cặp kè với Thẩm Tường nhanh đến thế? 

Hạ Mạt sẽ rất đau lòng đây… 

Khi Trân Ân hỏi, Hạ Mạt chỉ thờ ơ trả lời là chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt cả, không hợp nhau thì chia tay thôi. Trân Ân kinh ngạc nhìn Hạ Mạt, đôi mắt màu hổ phách của Hạ Mạt trong như pha lê, không mảy may vướng bận gì. Nhưng suy cho cùng, Trân Ân biết Hạ Mạt là người bị tổn thương, Hạ Mạt ngày một gầy, ngày một xanh xao. Những lúc Tiểu Trừng không có ở bên, thời gian Hạ Mạt trầm tư ngơ ngác như người mất hồn cũng dài hơn. 

Nhưng…. 

Hình như cũng không đúng… 

Trân Ân cũng cảm thấy Hạ Mạt không hoàn toàn là vì Lạc Hi. Lúc Tiểu Trừng ngủ, cô ấy cũng chăm chú nhìn Tiểu Trừng, cũng vẫn là đôi mắt thất thần như thế, đáy mắt sâu thăm thẳm, linh hồn đang ở tận đâu vậy… 

Lẽ nào… 
Là bệnh của Tiểu Trừng có vấn đề gì sao?! 
Trân Ân giật mình, hốt hoảng nhìn về phía Tiểu Trừng. Tiểu Trừng dựa người vào giường bệnh đang tập trung vẽ tranh, sắc mặt xanh xao hiện lên nụ cười hiền lành. 
“Tiểu Trừng à…” 
Trân Ân bỗng giật mình nhận ra Tiểu Trừng hình như càng ngày càng gầy đi, dáng người mỏng manh gió thổi cũng bay. 
“Chị Trân Ân.” 
Tiểu Trừng bỏ bút xuống nhìn Trân Ân. 
“À… là… cậu vẫn ổn chứ…” Trân Ân gãi đầu, trong lòng lại lo lắng nghĩ đến nếu như đúng là có việc gì mà Hạ Mạt đang giấu Tiểu Trừng, mình bỗng dưng lại hỏi về bệnh tình của cậu ta chắc sẽ không tiện. Không được, để hôm nào mình đích thân hỏi Hạ Mạt vậy. “… Ý mình là… cậu có nên nghỉ một lát không. Cậu đã vẽ gần một tiếng đồng hồ rồi…” 
“Em không mệt”. Doãn Trừng mỉm cười cúi đầu tiếp tục vẽ, tiếng bút chì vẽ trên giấy nghe “soạt soạt” khe khẽ. “Sắp vẽ xong rồi”. 
“Cậu đang… vẽ mình hả?” 
Trân Ân hơi đỏ mặt, tiến lại nhìn. A, trên bức tranh là một cô gái, mái tóc dài dày như rong biển gợn sóng, đôi mắt to đầy cảm xúc. Hóa ra lại là Hạ Mạt, cô không khỏi thất vọng. Gần đây ngày nào Tiểu Trừng cũng vẽ, nhưng bức nào cũng là vẽ Hạ Mạt. Hạ Mạt đứng bên cửa sổ, Hạ Mạt ngồi bên bờ biển, Hạ Mạt giữa những đóa hoa, Hạ Mạt trên xích đu… 
Trong những bức tranh nhiều vô số kể của Tiểu Trừng… 
Hạ Mạt đều đẹp đến nỗi khiến mọi người mê mẩn. 
Bởi vì Hạ Mạt trong những bức tranh đó đều cười, cười mỉm, cười giận, cười vui vẻ, những nụ cười đó được thể hiện từ đôi môi đến ánh mắt, giống như bông hoa nở rực rỡ giữa ánh mặt trời. 
Thường ngày Trân Ân không bao giờ thấy Hạ Mạt cười như thế cả. 
Hạ Mạt chỉ luôn cười nhạt, khóe môi luôn có nét cười dường như chẳng sợ gì cả, cho dù gặp phải tình huống nào cũng có thể đối diện, nhưng nụ cười lại luôn như bị ngăn cách bởi một làn sương mỏng. 
“Vẽ đẹp quá…”, Trân Ân trầm trồ thán phục, “… Nhưng, Tiểu Trừng này, khi nào cậu mới vẽ một bức cho mình đây?”. 
Doãn Trừng chăm chú nhìn Hạ Mạt trong tranh. 
Cậu đưa bút chì vẽ lại khóe miệng khiến nụ cười của Hạ Mạt càng thêm rạng rỡ, trông cô như nàng công chúa được trời sinh luôn vui vẻ và không bao giờ làm tổn thương đến bất cứ vật gì. 
Tiểu Trừng vừa vẽ vừa mỉm cười nói: “Nếu chị Trân Ân thích, hôm nào em sẽ vẽ tặng chị một bức”. 
“A!…Thật không?! Cảm ơn Tiểu Trừng! Ôi, tốt quá rồi!…” Trân Ân hưng phấn quá không chú ý đến tiếng kêu chói tai “Chị Trân Ân” của Tiều Trừng, cô ôm vai Tiểu Trừng sung sướng lắc lắc làm cây bút trên tay Tiểu Trừng có nguy cơ làm hỏng khuôn mặt tươi cười của Doãn Hạ Mạt. 
Doãn Trừng vội giữ chặt cánh tay. 
Nhìn thấy nét mặt Hạ Mạt vẫn rạng rỡ, Doãn Trừng mới thở phào cẩn thận cuộn bức tranh lại để cạnh giường bệnh. 
“Xin lỗi, suýt nữa mình…” 
Trân Ân ngượng ngùng xin lỗi. 
“Không có gì”, Doãn Trừng cười, “ bức tranh có hỏng thật thì vẽ lại bức khác, không chừng bức sau còn đẹp hơn ấy chứ.” 
Trân Ân cảm kích trong lòng, nhất thời không thốt lên lời. Trong lúc bối rồi không nói câu gì cũng thấy ngại, Trân Ân suy nghĩ rồi nói đại một câu: 
“Lễ mừng sắp bắt đầu rồi đó. Hạ Mạt chắc đã vào trong rồi” 
“Ơ…”, Doãn Trừng do dự một lát rồi nói, “Chị Trân Ân này, chị Hạ Mạt một mình đi dự có tiện lắm không? Em ở đây chắc không sao, hay là chị…” 
“Không được, Hạ Mạt nói mình phải chăm sóc cậu thật chu đáo, không được dời cậu nửa bước! Chỗ buổi lễ… cậu yên tâm đi, Hạ Mạt dũng cảm và kiên cường, ngay cả đến An Bân Ni độc ác như vậy mà chị cậu còn chẳng sợ thì còn sợ gì chuyện gặp Lạc Hi…” 
Trân Ân nén thở dài. 
Thật ra Trân Ân cũng không hiểu tại sao Hạ Mạt lại nhất định đi dự bữa tiệc mừng hai mươi năm thành lập đài RBS. Ban đầu vì chăm sóc Tiểu Trừng mà Hạ Mạt hủy tất cả các show diễn đã lên lịch, ấy vậy mà lúc nhận được thiệp của Đài RBS, Hạ Mạt lại hỏi cô có những ai tham gia. 
Trân Ân trả lời với Hạ Mạt là những người đến tham dự chắc chắn sẽ đông. Về cơ bản thì hầu hết tất cả các nghệ sĩ trong làng giải trí, các ông chủ, các nhà sản xuất, những phóng viên, nhà báo có tên tuổi đều nhận được lời mời. Lạc Hi và Thẩm Tường chắc cũng sẽ đến tham dự nên Trân Ân đã can Hạ Mạt đừng đi thì tốt hơn. 
Hôm đó Hạ Mạt như người mất hồn hay sao ấy nên lại hỏi Trân Ân một câu rất kỳ cục. 
“Trân Ân, cậu làm ơn hỏi xem bữa đó ông chủ Hạ của Công ty Quản lý Môi giới Tinh Điểm có đến dự không?” 
Tuy Trân Ân cảm thấy nghi ngờ khó xử, không biết lý do vì sao Hạ Mạt lại hỏi thế, tuy nhiên cô cũng đã tìm mọi cách nghe ngóng để hỏi giúp Hạ Mạt. Lúc Trân Ân báo với Hạ Mạt là ông chủ Hạ rất có khả năng sẽ dự lễ, Hạ Mạt trầm mặc một lúc rồi nói cô sẽ dự buổi lễ của Đài RBS. 
Không sợ gặp Lạc Hi sao? 
Chia tay rồi, nếu gặp nhau trong tình huống này nhất định sẽ rất khó xử. 
Ông chủ Hạ… 
Nhưng tại sao lại quan tâm, để ý đến việc ông chủ Hạ có dự lễ hay không? Trân Ân gãi đầu gãi tai nghĩ mãi vẫn không có lời giải đáp. Chả lẽ ông chủ Hạ là người đầu tư cho bộ phim Thiên hạ thịnh thế, lại là ông chủ của Lạc Hi và Thẩm Tường, Doãn Hạ Mạt vì trả thù sự tuyệt tình của Lạc Hi nên… 
Không đúng…. 
Trân Ân lặng lẽ lắc đầu. 
Hạ Mạt sao có thể làm như thế… 

***

RBS là một trong những đài truyền hình có ảnh hưởng lớn nhất, lễ mừng hàng năm của họ là một sự kiện lớn của làng giải trí. Đặc biệt năm nay là lễ mừng hai mươi năm thành lập nên Đài RBS tổ chức càng rầm rộ hơn. Trước đó mấy ngày, Đài RBS đã truyền hình trực tiếp qua vệ tinh buổi đại dạ hội mừng kỷ niệm có quy tụ tất cả các nhân vật có vai vế trong và ngoài nước và các ngôi sao nổi tiếng cùng biểu diễn, buổi lễ rất long trọng và náo nhiệt. 
Còn buổi tối hôm nay là bữa tiệc mừng kỷ niệm hằng năm của Đài RBS đáp tạ nhân sĩ các giới đã tích cực ủng hộ họ trong nhiều năm nay, đặc biệt nhất là tiệc năm nay được tổ chức tại lâu đài Thiên Nga có lịch sử tôn quý của Tập đoàn Âu Thị. 
Lâu đài Thiên Nga là một tòa lâu đài tráng lệ rộng khoảng năm trăm mẫu Anh, được xây dựng sát bên một hồ nước, trông gần như dập dềnh giữa hồ, bốn xung quanh tòa lâu đài Thiên Nga là rừng cây, thảm cỏ, cảnh sắc tuyệt mỹ. Chính bởi cảnh đẹp tráng lệ và khí chất cao quý của lâu đài Thiên Nga mà nơi đây được gọi là “mảnh đất tiếp giáp vườn cổ tích”. Lâu đài Thiên Nga được phủ một lớp màn nhung đẹp thần bí, thường ngày tuyệt đối không cho người ngoài vào tham quan, lần này Đài RBS được cho mượn tổ chức tiệc kỷ niệm hàng năm cũng chính là để mọi người có dịp thưởng thức. 
Buổi tối. 
Lâu đài Thiên Nga soi bóng lung linh trên mặt hồ phẳng lặng đầy ảo mộng. 
Trong lâu đài bảy tầng, đèn điện trong tất cả các phòng ốc đều được bật sáng trưng, nhìn bên ngoài tòa lâu đài sáng rực rỡ. Từ tầng hai trở lên có bảo vệ đứng trấn giữ ngăn không cho khách vào tùy tiện, khách chỉ được phép dự tiệc dưới tầng một. 
Đại sảnh tiếp khách cực kỳ rộng rãi, tường vàng rực rỡ, trần nhà được ghép bằng vật liệu mosaic thành một bức tranh đẹp tinh xảo. Trong đại sảnh treo lơ lửng bốn giá cắm nến bằng vàng khảm đá quý khiến đại sảnh buổi tiệc sáng rực rỡ như ban ngày. Những bức tranh sơn dầu khổ lớn treo đầy bốn bức tường. 
Phục vụ bàn bưng những khay rượu đi đi lại lại giữa chỗ ngồi cho các thực khách. 
Trên chiếc bàn dài giữa sảnh bày một con thiên nga được điêu khắc bằng băng lại gắn thêm đèn sáng óng ánh đầy màu sắc. Bên cạnh con thiên nga để đủ các loại đồ ăn trình bày tinh tế, màu sắc sinh động. Một dàn nhạc đang biểu diễn trên sân khấu hình tròn có phông nền là một bức tranh sơn dầu rất lớn vẽ phong cảnh. 
Khắp đại sảnh, quan khách quần áo sang trọng, đầu tóc chải chuốt, nước hoa thơm lừng, lung linh rực rỡ. 
Hầu như tất cả các minh tinh trong giới nghệ sĩ đều đã có mặt đông đủ, người nào người ấy trang phục sang trọng, thần sắc ưu nhã, chuyện trò cười đùa vui vẻ. Trước đây một tháng, các nữ minh tinh đã rục rịch chuẩn bị tạo dáng cho mình để xuất hiện trong buổi dạ tiệc này từ kiểu tóc, trang điểm, váy áo, các phụ trang đi kèm, tốn không biết bao nhiêu tâm tư công sức, ai ai cũng muốn mình sẽ là người đẹp nhất, trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người trong buổi dạ tiệc này. 
Khi Phan Nam và Doãn Hạ Mạt xuất hiện tại buổi tiệc, hai người vẫn tạo sức hút riêng. Phan Nam từ đầu đến chân ăn mặc theo kiểu một chàng hoàng tử, vest đen với hai hàng khuy màu vàng, quần bó màu trắng, ủng đen, huân chương vàng, dải lụa đeo huân chương màu vàng nhạt, tuấn mỹ dị thường, đẹp mê hồn. Doãn Hạ Mạt mặc váy màu trắng rất đơn giản, xắc cầm tay cũng màu trắng, mái tóc dài hơi xoắn lên, hai lọn tóc xõa xuống, nước da trắng ngần, ánh mắt như sóng biển, không đeo thêm đồ trang sức gì, ở cô toát lên sự thuần khiết tươi sáng của vẻ đẹp tự nhiên. 
Phan Nam và Doãn Hạ Mạt sánh vai bước vào. 
Trong tòa lâu đài, hai người họ giống như chàng hoàng tử và nàng công chúa của những câu chuyện cổ tích, khiến tất cả quan khách đều trầm trồ khen thầm. 
Phan Nam và Doãn Hạ Mạt bước vào phía bên phải của đại sảnh. 
Bên đó có cầu thang cuốn bằng gỗ rất đẹp. 
Doãn Hạ Mạt cẩn thận dò nhìn tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh, một số nghệ sĩ quen biết để ý thấy ánh mắt của Doãn Hạ Mạt gật đầu cười, chào cô. Vi An mặc một chiếc váy hồng theo lối Hy Lạp từ đằng xa cũng nâng ly rượu lên chào, Doãn Hạ Mạt mỉm cười đạp lại, ánh mắt cô thoáng chút thất vọng. 
Hình như ông ấy không đến… 
“Cậu đang tìm người hả?” 
Phan Nam tiện tay cầm hai ly rượu từ chỗ người phục vụ, đưa một ly cho Doãn Hạ Mạt, khẽ hỏi. Doãn Hạ Mạt chỉ cười, cô không trả lời. 
“Cậu không phải… là đang tìm tay tiểu tử Lạc Hi đấy chứ…?” 
Phan Nam nhíu mày. Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt chia tay khiến cô kinh ngạc. Ngày còn bên Anh cô đã biết Lạc Hi vẫn luôn yêu thương một người con gái tên Doãn Hạ Mạt, tự dưng lại chia tay một cách lãng nhách như thế này, không phải là có sự hiểu nhầm gì sao? 
“… Không” 
Trong số quan khách có mặt ở sảnh đường không có ông ấy. Doãn Hạ Mạt tâm hồn lo lắng đang để nơi Tiểu Trừng trong bệnh viện. Ban đầu Doãn Hạ Mạt định đến tìm ông ấy, nói chuyện xong là đi ngay, lúc này cô bắt đầu suốt ruột, nếu như ông ấy đột nhiên quyết định không đến dự thì biết làm thế nào bây giờ? Có nhanh chóng quay về bệnh viện cũng chẳng giải quyết được gì. 
“Hạ Mạt, cầu với Lạc Hi rốt cuộc có chuyện gì thế?” Phan Nam lại hỏi. 
“…” 
Doãn Hạ Mạt hơi ngây người, trong lòng buồn bã, cô đang nghĩ xem nên nói thế nào đây, đột nhiên phía ngoài đại sảnh có tiếng ồn ào, trong không khí cao quý nho nhã của buổi tiệc như thế này, tiếng ồn thật bất ngờ lạ lẫm. 
Quan khách đều hướng về phía có tiếng ồn. 
Hình như có tiếng cãi vã giữa khách đến và nhân viên phụ trách việc đón tiếp của Đài RBS. 
Đúng lúc ấy Đào Thục Nhi đi vào, cô không tránh khỏi có đôi chút ngượng ngùng xấu hổ, cũng may tiếng ồn bên ngoài vẫn đang tiếp tục mới tránh cho cô bị hiểu lầm là đã cãi nhau. 
Đào Thục Nhi đảo mắt nhìn khắp lượt. 
Khi thấy Phan Nam và Doãn Hạ Mạt cô sững người rồi bước lại. 
“Hạ Mạt, sao cậu lại tới đây?” 
Đào Thục Nhi mặc váy màu xanh nhạt, phía dưới phồng lên trông dễ thương, trên ngực cài thêm mấy bông hoa nhỏ xinh xắn, hai má ửng hồng giống một thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp làm ngất ngây lòng người. 
“Thục Nhi” 
Doãn Hạ Mạt mỉm cười gật đầu với Thục Nhi. 
“Lạc Hi và Thẩm Tường nhất định đến, tới lúc đó sẽ rất khó xử”. Đào Thục Nhi lo lắng nói. “Lúc tin đồn khắp nơi thì chẳng thấy cậu xuất hiện giải thích, sao lúc này lại xuất đầu lộ diện ở cái chỗ như thế này. Ở đây có rất nhiều nhà báo nổi tiếng, tuy ở bữa tiệc họ không tiện truy hỏi cậu nhưng ngày mai nhất định sẽ viết bài đăng báo.” 
“Thục Nhi nói cũng có lý”. 
Phan Nam tuy cảm thấy việc chia tay giữa Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt là đáng tiếc, nhưng cô cũng cảm thấy nếu Hạ Mạt chạm trán Lạc Hi ở chỗ như thế này quả thật là không ổn. 
“Mình biết. Cảm ơn các cậu.” 
Ánh mắt Doãn Hạ Mạt dịu dàng, cô thật sự cảm kích trước ý tốt của họ. 
Đào Thục Nhi nói nhỏ: 
“Lạc Hi, Thẩm Tường vẫn đang chưa tới, giờ cậu rời khỏi đây vẫn còn kịp.” 
“Không được”, Doãn Hạ Mạt lắc đầu, “mình đến là để tìm một người. Chưa gặp được ông ấy mình sẽ không đi đâu hết” 
“Ai?” 
Đào Thục Nhi buột miệng hỏi, hỏi xong Thục Nhi mới cảm thấy mình đã lỡ lời, cô cười ngượng, tất cả những gì nên nói với Hạ Mạt cô cũng đã nói hết rồi. Hạ Mạt cũng không phải là người có tính liều lĩnh thích đấu đá, tối nay cô ấy tới đây nhất định là có lý do. Đào Thục Nhi bèn đổi chủ đề. 
“Các cậu đoán xem vì sao hồi nãy bên ngoài lại ồn ào cãi vã?” Đào Thục Nhi cầm một ly rượu vừa uống vừa nói. 
“Hả?” Phan Nam hiếu kỳ. 
“Người đó là An Bân Ni”. Đào Thục Nhi cười nhẹ. 
Doãn Hạ Mạt sững người như thế đã lâu lắm rồi không nghe đến cái tên này. Sau buổi họp báo, danh tiếng của An Bân Ni sụt giảm kinh khủng, những hợp đồng đóng phim truyền hình, hợp đồng quảng cáo, hợp đồng các show diễn gần như bị hủy hoàn toàn. Sự nhiệt tình của các fan cũng giảm đi nghiêm trọng, số người ủng hộ An Bân Ni còn rất ít, xem ra thì An Bân Ni đã phải hứng chịu nhiều đòn đả kích chí mạng. 
“An Bân Ni ăn mặc trang điểm lộng lẫy định vào dự tiệc nhưng nhân viên Đài RBS chặn lại yêu cầu xuất trình thư mời. An Bân Ni không đưa ra được nên nhân viên Đài RBS không cho cô vào. An Bân Ni nói mình là một minh tinh nên không cần phải có thư mời. Nhân viên Đài RBS cuối cùng kết luận xổ toẹt một câu là họ không biết cô ta.” Lời nói của Đào Thục Nhi đầy ngữ khí mỉa mai giễu cợt. 
“…” Doãn Hạ Mạt than thầm. 
Thực ra tham dự bữa tiệc như thế này, các ngôi sao không cần phải trình thư mời. Khuôn mặt của họ cũng đủ sức để làm chứng rồi. Cái gọi là thư mời mới được vào chẳng qua là cách từ chối khéo những người không được hoan nghênh đến mà thôi. An Bân Ni ở trong làng giải trí lâu năm như vậy lẽ nào lại không biết đạo lý này. 
“Thế rồi cuối cùng An Bân Ni có vào được không?” Phan Nam hỏi. 
“Không rõ nữa, lúc đó tôi đã vào trong rồi. Hình như cô ấy không cam tâm, nhưng mà trong tình cảnh đó, bất luận là ai thì cũng chả cố vào mà làm gì…” 
Đang nói dở, đôi mắt Đào Thục Nhi bỗng trợn tròn! 
Đại sảnh hoa lệ. 
Tất cả quan khách đều ngỡ ngàng. 
An Bân Ni bước vào. 
An Bân Ni mặc chiếc váy dài màu vàng kim bằng vải lụa tơ tằm lóng lánh nổi bật những đường cong gợi cảm, đuôi váy dài kéo lê trên mặt đất, mái tóc chải chuốt cầu kỳ được tô điểm bằng những sợi dây lụa màu vàng cũng lóng lánh, trông rất chói mắt. 
An Bân Ni nhìn xung quanh một lượt. 
Tìm được chỗ mấy nhà sản xuất phim thuộc hàng “đỉnh của đỉnh” trong làng giải trí đang đứng nói chuyện phía bên trái đại sảnh, tức thì An Bân Ni tỏ thái độ vui mừng khôn xiết, cô ta cũng kệ những ánh mắt giễu cợt của đám quan khách đang nhìn mình, đi thẳng tới chỗ mấy nhà sản xuất đang tụ họp. 
Mấy người bảo vệ theo sau An Bân Ni. 
Hình như An Bân Ni đã cố ngang bướng xông vào thì phải, mấy người bảo vệ có vẻ băn khoăn do dự đang muốn kéo cô ta ra ngoài, nhân viên của Đài RBS lúc đó lại đưa tay ra dấu cứ để mặc An Bân Ni, họ không muốn vì An Bân Ni mà phá hỏng không khí buổi tiệc. 
Hơn nữa đúng lúc đó. 
Dàn nhạc trên sân khấu dừng chơi. 
Người chỉ huy dàn nhạc người Pháp tóc bạc trắng xoay người về phía cầu thang cuốn bằng gỗ phía bên phải đại sảnh, ông gập người cúi đầu, sau đó lại đưa cao chiếc gậy chỉ huy lên bắt nhịp, dàn nhạc lại bắt đầu chơi tiếp một bản nhạc mới. 
Làm như giây phút này đã được chuẩn bị đặc biệt để chào mừng người đang bước xuống cầu thang kia. 
Lan can cầu thang cuốn bằng gỗ được trạm trổ những đường nét hoa văn hết sức tinh xảo, phức tạp. 
Trải qua bao nhiêu năm tháng, màu gỗ của cầu thang vẫn sáng bóng không hề phai nhạt. 
Người đó bước xuống cầu thang chậm rãi khoan thai. 
Ở người đó toát lên khí chất ung dung trầm tĩnh pha chút ngạo mạn của giới quý tộc, bộ lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng, ống tay áo có khuy to màu xanh, sợi ren lụa màu xanh thấp thoáng nơi cổ tay. 
Đám lãnh đạo cấp cao Đài RBS nhìn thấy người đó xuất hiện lập tức vội vàng khiếm lỗi với nhau rồi lần lượt qua đó chào hỏi, thái độ cũng cung kính khiến tất cả các quan khách đang có mặt trong đại sảnh đều hiếu kỳ phải ngó qua. 
Nghe nói nhiều năm nay tập đoàn Âu Thị là nhà tài trợ chính cho Đài RBS với số tiền rất lớn. 
Nghe nói, bản thân Đài RBS là một công ty con của Tập đoàn Âu Thị, chỉ vì không muốn để lại ấn tượng thao túng dư luận nên mới không tiết lộ thông tin này ra ngoài. 
Nghe nói vị Thiếu gia Âu Thần này chính là người thừa kế Tập đoàn Âu Thị. 
Nghe nói bạn gái trước của Lạc Hi là Doãn Hạ Mạt vì vị Thiếu gia Âu Thần này mà chia tay với Lạc Hi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.