Búp Bê Đang Ngủ

CHƯƠNG 51



Nhưng Daniel Pell không thể ngăn được cơn giận trong khi hắn lao khỏi Monterey, nhớ lại những gì đã xảy ra. Giọng nói của Kathryn Dance, khuôn mặt Rebecca. Nhớ lại cả những sự kiện của tám năm trước. Jimmy Newberg, thằng trời đánh nghiện máy tính, thằng nghiện đó nói rằng nó có thông tin nội bộ về William Croyton từ một lập trình viên mà ông ta đuổi việc sáu tháng trước.
Anh ta đã tìm cách lấy được mã báo động của Croyton và chìa khóa cửa hậu (dù lúc này thì Pell biết hắn lấy được những thứ ấy ở đâu, tất nhiên là từ Rebecca). Jimmy cũng nói rằng Croyton lập dị cất một số tiền mặt lớn trong nhà. Pell chưa bao giờ định cướp ngân hàng hay cửa hàng đổi tiền, không làm vụ lớn.
Nhưng dù sao hắn cũng vẫn cần tiền để mở rộng Gia đình và chuyển đến đỉnh núi của hắn. Và đây là một cơ hội chỉ có một lần trong đời. Sẽ không có ai ở nhà, Jimmy nói, Không có nguy cơ bị tổn thương. Họ có thể lấy được khoảng một trăm nghìn đô, Croyton sẽ chỉ gọi điện báo cảnh sát và công ty bảo hiểm rồi sau đó quên đi chuyện đó.
Đúng như những gì Kathryn Dance đã hình dung ra. Hai người lẻn vào qua sân sau và đi đến ngôi nhà qua một sân cây cảnh đẹp tuyệt. Pell thấy có đèn sáng nhưng Jimmy nói với hắn đó là đèn bật theo giờ của hệ thống an ninh. Họ lẻn vào bằng của kỹ thuật bên hông nhà. Nhưng có gì đó không ổn.
Hệ thống báo động đã tắt. Pell quay sang Jimmy và nói rằng chắc chắn phải có ai đó ở nhà, nhưng anh chàng đã vội vàng lao vào bếp. Hắn lao ngay vào một người phụ nữ trung niên đang nấu ăn trong bếp, đang quay lưng lại phía anh ta. Không! Pell nhớ mình đã nghĩ vậy trong cơn sốc. Hắn làm cái quái gì thế? Giết bà ta, hóa ra là như vậy.
Dùng một tờ giấy ăn, Jimmy lôi trong túi ra một con dao xẻ thịt – một con dao lấy từ nhà của Gia đình, trên đó có dấu tay của Pell, hắn nhận ra rồi và bịt miệng người phụ nữ, đâm bà ta thật sâu. Bà ta gục xuống sàn. Phát điên, Pell thì thầm: “Mày làm cái trò gì thế?”. Newberg quay lại và chần chừ, nhưng nét mặt anh ta báo hiệu điều gì sẽ đến.
Khi anh ta lao tới, Pell đã nhảy được sang một bên. Hắn tránh được lưỡi dao ác nghiệt. Pell vung cái chảo, đập vào đầu Newberg. Anh ta ngã xuống nền nhà và với con dao thái thịt trên giá, Pell giết chết anh ta. Một thoáng sau, William Croyton vội vàng chạy vào bếp khi nghe tiếng vật lộn. Hai đứa con lớn chạy theo ông ta, gào thét khi nhìn thấy xác mẹ.
Pell rút súng và lùa cả gia đình đang điên dại vào kho thực phẩm. Cuối cùng, hắn cũng trấn an Croyton đủ để hỏi về nơi giấu tiền, người thương nhân nói tiền cất trong bàn làm việc tại văn phòng dưới tầng trệt. Daniel Pell thấy mình nhìn vào cái gia đình đang khóc lóc, hoảng sợ này như nhìn đám cỏ trong vườn, những con quạ hay những con côn trùng.
Tối hôm đó, hắn không có ý định giết ai nhưng để kiểm soát được cuộc đời mình, hắn không có lựa chọn nào khác. Chỉ sau hai phút, họ đã chết hết, hắn dùng dao để hàng xóm không nghe thấy tiếng súng. Sau đó, Pell xóa hết những dấu tay có thể xóa, nhặt con dao xẻ thịt của Jimmy và tất cả giấy tờ nhận dạng của anh ta rồi chạy tới văn phòng và ở đó, hắn đã sốc khi tìm thấy tiền trên bàn, nhưng chỉ có một nghìn đô.
Nhanh chóng tìm kiếm trong phòng ngủ lớn ở tầng dưới chỉ đem lại ít tiền lẻ và đồ trang sức, quần áo. Hắn không hề lên tầng trên, nơi cô con gái bé đang ngủ trên giường (giờ thì hắn mừng vì có cô bé trên đó, thật trớ trêu là nếu hắn giết cô bé thì hắn sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra sự phản bội của Rebecca).
Và đúng, khi nghe tiếng nhạc hiệu chương trình Jeopardy, hắn chạy vào bếp, ở đó hắn móc lấy chiếc ví của người chồng và chiếc nhẫn của người vợ đã chết. Sau đó chạy ra xe. Và sau đấy một dặm, hắn mới bị cảnh sát chặn xe. Rebecca… Nghĩ lại khi hắn gặp cô ta lần đầu – một cuộc gặp “tình cờ” mà rõ ràng là do cô ta thiết kế gần con đường lát ván ở Santa Cruz.
Pell nhớ lại hắn đã rất thích con đường lát ván, tất cả các trò chơi. Các công viên giải trí làm hắn ngạc nhiên, nơi mọi người giao toàn quyền điều khiển cho người khác, có thể là chịu rủi ro bị thương trên vòng đua lộn nhào và nhảy dù hay biến thành những con chuột thí nghiệm ngu xuẩn trong những trò như vòng đu quay trăm tuổi Looff nổi tiếng, quay tròn và quay tròn… Nhớ lại Rebecca tám năm trước, ở gần đúng cái đu quay đó, ra hiệu cho hắn lại gần.
“Này, có muốn tôi vẽ chân dung anh không?” “Chắc có. Bao nhiêu?” “Anh đủ tiền trả thôi. Ngồi xuống”. Và chỉ sau năm phút, một vài nét cơ bản trên khuôn mặt hắn được phác họa, cô ta buông thanh than chì, nhìn hắn ta và hỏi, đầy thách thức, xem có chỗ nào riêng tư để đến được hay không.
Họ đi tới chiếc xe tải, Linda Whitfield nhìn họ với nét mặt rầu rĩ, ghen tuông. Pell hầu như không để ý tới cô ta. Chỉ vài phút sau, sau khi hôn điên cuồng, tay hắn đã thăm dò hết người cô ta thì cô ta lui lại. “Chờ đã…”. Gì vậy? Hắn tự hỏi. Bệnh lậu, AIDS? Cô ta nói hụt hơi: “Em… có chuyện phải nói”.
Cô ta dừng lại, nhìn xuống. “Em nói đi”. “Có thể anh không thích, cũng không sao, ta bỏ và anh có chân dung miễn phí. Nhưng em cảm thấy có gì đó chung với anh, dù chỉ sau một thời gian ngắn và em phải nói… “Nói anh nghe”. “Khi làm tình, em không thực sự thích lắm… trừ phi anh đánh em.
Ý em là đánh thực sự ấy. Nhiều đàn ông không thích thế. Nhưng không sao…”. Câu trả lời của hắn là xoay cô ta nằm sấp xuống, cái bụng xinh xắn của cô áp xuống mặt phẳng phía dưới. Và hắn tháo thắt lưng. Lúc này hắn cười nhăn nhó. Hắn nhận ra chuyện ấy thật vớ vẩn. Bằng cách nào đó, chỉ với mười phút trên bãi biển và năm phút trong xe tải, cô ta đã biết được mong muốn của hắn và đã lợi dụng nó hết mức.
Svengali và Trilby… Hắn tiếp tục lái xe cho tới khi cánh tay phải giần giật vì đau do vết dao cắt của Rebecca ở nhà Nagle. Hắn dừng xe, cởi áo sơ mi và nhìn nó. Không có gì khủng khiếp. Máu đã chạy chậm lại. Nhưng mẹ kiếp, đau quá. Nhưng không đau bằng nhát cắt của sự phản bội.
Hắn đang ở vùng biên, khu vực yên tĩnh của thị trấn và phải tiếp tục đi qua khu vực đông dân cư, nơi cảnh sát sẽ truy tìm hắn khắp nơi. Hắn quay xe và lái xe qua các con phố cho tới khi tìm thấy một chiếc Infiniti đang dừng đèn đỏ trước mặt. Chỉ có một người bên trong. Xung quanh không có chiếc xe nào.
Pell chạy chậm lại nhưng không đạp phanh cho tới khi hắn đâm thẳng vào chiếc xe hạng sang. Ba đờ sốc va vào nhau tạo nên một tiếng động lớn. Chiếc Infiniti bị đẩy về phía trước vài mét. Người lái xe nhìn vào gương chiếu hậu và bước ra ngoài. Pell lắc đầu, cũng bước ra ngoài. Hắn đứng và xem xét hư hại.
“Anh không nhìn à?” Người lái chiếc Infiniti là một người gốc Latinh đúng tuổi. “Tôi vừa mua nó tháng trước”. Ông ta ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn máu trên cánh tay Pell. “Anh bị thương à?” Mắt lướt theo những vết máu xuống bàn tay Pell, nơi ông ta nhìn thấy khẩu súng ngắn. Nhưng lúc đó thì đã quá muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.