CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY

Chương XXIII



Eve Carpenter vào nhà Summerhayes bằng bất kỳ cửa nào bắt gặp – đó là thói quen đã ăn sâu, người quen muốn đi cửa nào thì đi, kể cả qua cửa sổ – và tìm gặp Hercule Poirot. Gặp rồi bà chẳng kịp chào hỏi, mà đi thẳng ngay vào vấn đề :

– Ông Poirot, ông ta là thám tử, nghe nói thám tử tài ba. Tốt lắm! Tôi thuê ông làm cho tôi.

– Nhỡ tôi không cho thuê thì sao? – Poirot nói – Tôi có phải xe tắc xi đâu!

– Ông là thám tử tư, mà thám tử tư thì làm việc lấy tiền. Đúng không?

– Thường thì như thế.

– Tôi nói có sai đâu! Ông yên tâm, tôi trả tiền, và trả hậu!

– Nhưng để làm việc gì?

– Để bảo vệ tôi khỏi cảnh sát. Bọn họ mất trí hết cả rồi! Hình như họ tưởng tôi giết bà Upward, họ làm tôi đến phát điên!

Poirot nhìn người phụ nữ trẻ. Có lẽ những lời bà nói có phần nào sự thực. Trong vài tuần, trông bà già đi nhiều tuổi. Những vòng quầng thâm dưới mắt nói lên những đêm không ngủ. Tay run run, bà châm một điếu thuốc.

– Phải chấm dứt! – Bà kêu.

– Nhưng tôi thì làm gì được?

– Chẳng lẽ không có cách nào để thoát khỏi? Nêu ông Guy nhà tôi cứng rắn một chút, thì việc ấy xong từ lâu! Đằng này…

– Ông nhà không làm gì cả?

– Tôi không nói gì với ông ấy – Bà hạ giọng, đáp – Ông ấy thì chỉ thích một điều: Rằng là ta phải gắng hết sức mình giúp cảnh sát làm tròn nhiệm vụ. Với ông ấy, như thế là tuyệt đỉnh! Tối hôm xảy ra ấy, ông ấy đi họp hành chính trị ở đâu đâu.

– Còn bà, bà ở đâu?

– Ở nhà. Cả buổi tối tôi nghe rađiô.

– Nếu bà có thể chứng minh…

– Nhưng chứng minh thế nào kia? Tôi nói sẽ biếu vợ chồng Croft một món tiền lớn để họ khai đã trông thấy tôi ngồi trước máy rađiô. Thế mà họ từ chối!

– Bà đề nghị như thế là dại dột.

– Tại sao dại dột? Họ làm chứng như thế, là xong hết…

– Bà tưởng thế?… Giờ này đây, và do lỗi tại bà, các gia nhân của bà chắc đều tin là chính bà giết bà Upward.

– Dù sao, tôi cũng đã cho tiền Croft để…

– Để?

– Á không, không.

– Tôi cần hỏi. Nên nhớ là bà đang yêu cầu tôi giúp.

– Chỉ là một việc không quan trọng. Tối hôm ấy, Croft nghe hộ tôi một cú điện thoại.

– Của bà Upward?

– Phải. Bà ấy mời tôi sang chơi.

– Thế mà bà bảo bà không đi đâu.

– Việc gì tôi phải sang bà ấy? Bà già lẩm cẩm, khó tính, dại gì tôi sang để mà ngồi chán ngắt! Tôi không hề có ý định nhận lời mời của bà ta.

– Cú điện thoại ấy gọi lúc mấy giờ?

– Không thể nói chính xác, đó là lúc tôi ra phố, nghĩa là từ năm đến sáu giờ. Croft đã nghe điện.

– Và bà đã cho anh ta tiền để anh ta quên lời mời đó đi. Tại sao?

– Ông đừng hỏi tôi những câu vớ vẩn! Tôi không muốn dính dáng đến chuyện này, có thế thôi!

– Và bà lại còn hứa cho hắn tiền nữa để hắn cung cấp cho bà một chứng cớ ngoại phạm? Sau tất cả những việc đó, bà đoán xem vợ chồng Croft sẽ nghĩ gì?

– Chúng nghĩ gì thì mặc xác!

– Ra tòa, chuyện đó sẽ được lưu ý đấy.

Bà Carpenter ngạc nhiên hỏi :

– Ông nói nghiêm chỉnh?

– Rất nghiêm chỉnh.

– Tòa tin bọn gia nhân, không tin tôi?

Poirot nhìn bà, khá ngạc nhiên. Bà ta đẹp, nhưng chậm hiểu. Mắt to, rất xanh, đẹp, nhưng bà lại cận thị. Ông hỏi giọng bình thản :

– Thưa bà, tại sao bà không đeo kính cận? Bà nên đeo…

– Kính? Thỉnh thoảng có đeo. Hồi bé, tôi luôn đeo kính.

– Và bà cũng có một số răng giả?

Ngạc nhiên, bà hỏi lại :

– Đúng, nhưng ông định ám chỉ gì?… Vâng, tôi nhận là tôi không xinh đẹp…

– Bà thân sinh ra bà cũng nhận thấy thế?

– Tôi không nhớ gì về mẹ tôi, và chúng ta đi xa chủ đề rồi. Ông có nhận làm việc cho tôi không?

– Rất tiếc, tôi buộc phải từ chối.

– Tại sao vậy?

– Vì trong vụ này, tôi đã nhận trách nhiệm bảo vệ quyền lợi James Bentley.

– James Bentley?… Ông nói cái tay ngớ ngẩn đã giết bà giúp việc? Hắn thì liên quan gì đến cái chết của bà Upward?

– Có thể… là không.

– Vậy thì là vấn đề tiền? Ông cứ cho biết ông đòi bao nhiêu.

– Thưa bà, sai lầm lớn của bà là ở chỗ này đây! Với bà, tất cả đều tính thành tiền. Đều mua được. Bà có tiền và bà tưởng chỉ tiến là đáng kể!

– Trước đây không phải lúc nào tôi cũng có. – Eve Carpeater nói.

Poirot gật đầu :

– Tôi cũng nghĩ thế.

Rồi như để nói với chính mình, ông tiếp :

– Điều đó giải thích rất nhiều việc… và cũng là cớ để thông cảm một số việc!

2

Eve Carpenter đi rồi, Poirot tiếp tục dòng suy nghĩ.

Vậy là, bà Upward gọi điện không chỉ riêng Deirdre Henderson, mà cả Evelyn Carpenter. Còn gọi cho ai nữa? Phải xem… Maureen bất thần lại xộc vào.

– Cái kéo của tôi đâu mất! Tôi có đến ba cái kéo, thế mà tìm không thấy chiếc nào!

Bà chạy tới bàn giấy, và Poirot chứng kiến cái cảnh quen thuộc diễn lại. Nhoáng một cái, phần lớn các thứ trong ngăn kéo đã vung vãi xuống sàn. Maureen reo lên một tiếng, tìm thấy kéo và biến ngay. Ngay lập tức, như cái máy, Poirot đứng dậy để thu dọn. Một thối sỉ, vài tờ giấy trắng một cái giỏ con đựng kim chỉ. Rồi vài tấm ảnh…

Bỗng Poirot sững người, mắt đăm đăm nhìn tấm ảnh đang cầm ở tay.

Nghe có tiếng chân ngoài hành lang, ông vội chạy về chiếc ghế dài, nhét tấm ảnh xuống dưới gối, rồi ngồi đè lên. Maureen bước vào.

– Chậu rau của tôi đâu nhỉ?

– Thưa bà, đây!

Poirot chỉ vào chiếc chậu lúc nãy ông nhấc lên đặt trên ghế dài. Maureen bật cười, cầm lấy và nói :

– Sao ông lại ngồi đây, ông Poirot? Ghế này ngồi bất tiện lắm. Lò so đã rão…

– Tôi biết. Tôi… đang ngắm bức tranh đẹp treo trước mặt.

Maureen quay đầu nhìn bức chân dung. Tranh vẽ một sĩ quan hải quân với đủ các phụ tùng, kể cả ống nhòm.

– Trong nhà có mỗi bức tranh này là đẹp – Bà nói – Có thể là tranh của Gainsborough… – Rồi bà thở dài :

– Bức chân dung này, ông Johnny nhà tôi không chịu bán. Đấy là hình ảnh cụ cố bốn đời của ông ấy, nghe đâu bị đánh chìm cùng với hạm tàu như một anh hùng. Johnny rất tự hào về cụ cố.

– Vâng, – Poirot nói – ông ấy có nhiều điều để đáng tự hào.

3

Poirot tới nhà bác sĩ Rendell lúc ba giờ.

Trước đó ông vừa ăn một bữa thịt thỏ nhạt phèo nấu với khoai tây sượng, uống nửa tách cà phê đục ngầu, nên tâm hồn không lấy gì làm sảng khoái.

Bà vú già Scott ra mở cửa. Ông yêu cầu gặp bà Rendell. Bà ta đang ở trong phòng khách nghe một chương trình phát thanh, và Poirot nhận thấy bà có vẻ ngạc nhiên khi ông đến. Bà có vẻ giữ mình, và lần này nữa, tỏ ra e ngại Poirot. E ngại bản thân ông, hoặc e ngại cái mà ông đại diện. Poirot nói :

– Thưa bà, tôi đến để muốn hỏi bà một câu.

– Một câu? Xin mời…!

– Hôm bà Upward chết, bà ấy có gọi điện cho bà?

– Có.

– Lúc mấy giờ?

– Bà vú Scott nghe điện. Lúc ấy khoảng sáu giờ thì phải.

– Bà Upward mời bà đến chơi buổi tối?

– Đúng thế. Bà Oliver và Robin đi Lilchester, cô hầu Janet lại được nghỉ, bà Upward ở nhà một mình nên mời tôi tới cho vui.

– Bà ấy có định rõ giờ nào không?

– Chín giờ hoặc sau chín giờ.

– Và bà đã đến?

– Tôi định đến, nhưng không hiểu sao, tối đó sau khi ăn, tôi thiếp đi, mãi đến mười giờ mới thức dậy, và tôi cho là đã muộn.

– Bà có khai với cảnh sát về cú điện của bà Upward không? – Poirot hỏi.

– Ông cho là tôi phải khai ư? Vì tôi không đến…

Bà nói tiếp :

– Với lại, có lẽ tôi mặc cảm là mình đã có lỗi! Tối đó nếu tôi không bỏ bà một mình, biết đâu bây giờ bà vẫn sống…

Một lát im lặng.

– Bà sợ cái gì, thưa bà?

Câu hỏi thẳng, trực tiếp. Bà Rendell chớp mắt, và phải thở mạnh trước khi trả lời :

– Sợ? Tôi có sợ gì?

– Bà có sợ.

– Ông nói đùa!… Tôi sợ cái gì nào?

– Ai biết được?… Có khi là, sợ tôi!

Bà không đáp. Một thoáng ngạc nhiên hiện trên mặt bà, rồi bà Rendell thong thả ngửng đầu nhìn Poirot như muốn thách thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.