CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY

Chương XXIV



Thế là chúng ta vẫn như người mò trong đêm! – Spener nói.

Poirot nhẹ nhàng phản bác :

– Không… không…

– Còn không gì nữa! Mỗi lần có thêm một thông tin, thì sự việc lại càng thêm phức tạp! Bây giờ ông lại bảo rằng hôm đó bà Upward gọi tới ba cú điện thoại, để mời ba phụ nữ đến chơi! Tại sao ba? Có phải là tại chính bà không biết ai trong ba người là Lily Gamboll? Hay ta phải hiểu rằng Lily Gamboll chẳng dính dáng gì vào đấy cả? Lại còn cuốn sách bên trong có tên Evelyn Hope! Nó làm ta nghĩ rằng bà Upward và Eva Kane chỉ là một…

– Như vậy càng chứng minh những gì Janes Bentley đã nói về những lời tâm sự của bà Mac Ginty với anh ta.

– Hình như anh đã nói chính hắn cũng không chắc về cái người bà ta nói tới.

– Đúng thế. Nhưng đòi James Bentley đoán chắc một điều gì, là không thể được! Hắn chỉ nghe bà Mac Ginty nói bằng cái tai nghễnh ngãng mặc dù vậy, nếu như hắn đã nói, có cảm giác là nói về bà Upward, thì rất có thể cảm giác ấy gần với sự thật.

– Những tin tức cuối cùng ta nhận được từ Úc – vì “Bà Hope” đi sang úc, chứ không phải sang Mỹ – thì có vẻ như bà này đã chết bên đó cách đây hai mươi năm.

– Vâng tôi đã biết.

– Vậy ông đã biết hết?

Poirot không để ý lời chế nhạo, nói :

– Vậy một đầu, ta có “bà Hope”, chết tại ức. Còn ở đâu kia?

– Đầu kia ta có bà Upward, vợ một nhà công nghiệp giàu có vùng Leeds, ông này chết sau khi vợ sinh con trai. Đứa trẻ ốm yêu, có vẻ có triệu chứng lao, nên sau khi chồng chết, bà vợ hầu như toàn sống ở nước ngoài.

– Thiên tiểu thuyết này bắt đầu từ bao giờ vậy?

Bốn năm sau khi Eva Kane rời khỏi nước Anh. Upward gặp bà này ở nước ngoài, sau khi lấy nhau cả hai vợ chồng trở về nước Anh.

– Và bà Upward rất có thể là Eva Kane. Tên thời con gái của bà này là gì?

– Hagraves. Nhưng một cái tên, thì có nghĩ gì?

– Tôi đồng ý! Eva Kane, hay Evelyn Hope, có thể chết ở Úc, nghe có lý. Nhưng cũng có thể sau khi đã bố trí để mình chết ở đó, bà ta lại tìm cách sống lại dưới tên Hagraves để lấy một ông chồng danh giá.

– Cho là thế đi! – Spence nói – Cho là bà ta còn giữ ảnh cũ của mình, ảnh ấy bà Mac Ginty nhìn thấy. Như vậy ta buộc phải kết luận chính bà ta đã giết Mac Ginty.

– Cái gì có cũng có thể. Tối hôm đó Robin Upward nói chuyện trên đài phát thanh. Bà Rendell nói đã đến biệt thự, và bấm chuông không ai ra. Và chớ quên rằng bà Sweetiman đã nói với ta là theo cô hầu Janet Groom – bà Upward không đến nỗi ốm yếu quá như bà ta làm ra vẻ.

– Tất cả những chuyện đó là hay rồi, nhưng vấn đề vẫn là chính bà Upward bị giết sau khi nhận ra người trong một bức ảnh. Cứ như ông nói, thì dường như hai vụ án mạng không liên quan với nhau!

– Tôi có nói thế đâu. Chúng rất liên quan!

– Thế thì tôi chịu!

– Chìa khóa của vấn đề, là Evelyn Hope.

– Evelyn Carpenter? Ý ông là thế? Đây không phải là chuyện Lily Gamboll mà là con gái của Eva KeneL. Này ông Poirot, không lẽ cô ta giết mẹ của chính mình!

– Không, không phải con giết mẹ.

– Ông này nói lạ! – Ông tiếp tục lập luận – Rồi đến lúc hóa ra cả Lily Gamboll, Eva Kane, Janice Courtland và Vera Blake, cả bốn đều đang sống ở Broadhinny, và chúng ta có bốn kẻ tình nghi.

– Chúng ta có nhiều hơn thế nữa. Eva Kane là người trông coi các con của Craig, chớ quên điều đó!

– Thế thì làm sao?

– Craig có bao nhiêu đứa con?

– Hai thì phải. Một trai, một gái.

– Giờ chúng ra sao?

– Có những họ hàng nhận nuôi.

– Vậy là ta có hai người nữa phải tính đến, hai người rất có thể giữ lại ảnh cũ, vì cái lý do thứ ba tôi đã kể: nhằm nuôi dưỡng ý trả thù.

– Tôi không tin…

Poirot thở dài :

– Dù sao vẫn phải quan tâm giả thuyết ấy. Tôi cho là sự thật đã rõ, nhưng còn một điều vẫn làm tôi rất băn khoăn…

– Còn tôi thì chắc không?

– Ông Spence này… Eva Kane đã rời nước Anh trước khi Craig bị thi hành án, có phải không?

– Đúng.

– Và lúc đó cô ta đang mang thai một đứa bé?

– Phải.

– Tôi ngốc ơi là ngốc! – Poirot kêu – Mọi việc rõ ràng biết bao, ông thấy không?

2

– Tôi muốn nói chuyện riêng với bà Ariadne Oliver.

Gặp được bà văn sĩ nổi tiếng trên điện thoại không phải dễ, Poirot đã có kinh nghiệm. Ông phải thương lượng mấy phút rồi mới nghe thấy đầu dây bên kia một giọng nói bực tức mà ông nhận ra ngay là của bà Oliver.

– Nào, ông cần gì? Không đợi được sao? Tôi đang nảy ra một câu chuyện tuyệt vời. Án mạng trong một hiệu may…

– Có thể, – Poirot nói – nhưng đây cũng là chuyện quan trọng.

– Không quan trọng với tôi! Vì cảm hứng của tôi, nếu không viết ra giấy này, sẽ biến mất…

Poirot cắt lời bà bạn, rồi bằng giọng dứt khoát, đặt một số câu hỏi mà bà Oliver đáp lại một cách chung chung.

– Phải… Đó là một nhà hát nhỏ, tôi quên tên… các diễn viên? Tôi không nhớ. Có một tay tên là Cecil gì gì đó… và một tay nữa tên Michael, tôi có nói chuyện với hắn ít câu.

– Hoan hô! Đó là toàn bộ những gì tôi muốn biết.

– Nhưng sao ông lại quan tâm đến Cecil mà Michael?

– Khỏi thắc mắc, thưa bà, mời bà trở về với hiệu may của bà!

Poirot nói thêm vài lời cảm ơn, đặt máy rồi cười với Spence :

– Tôi chỉ còn một việc: phòng vấn một diễn viên trẻ, tên là Michael thường đóng những vai phụ ở nhà hát Repertory ở Cullenquay. Hy vọng rằng Michael này chính là Michael ấy.

– Nhưng, tại sao lại…?

Poirot khéo léo dẹp sự bất bình của Spence :

– Ông có biết người ta gọi “bí mật của Polichinelle” là cái gì không?

Spence cau đôi lông mày :

– Ông định đánh đố tiếng Pháp với tôi phỏng?

– Bí mật của Polichinelle, là một bí mật ai cũng có thể biết, vì thế người nào không biết thì không bao giờ nghe nói tới. Khi người ta tưởng anh biết rồi, thì còn ai nói ra làm gì!

Thanh tra Spence siết chặt nắm tay :

– Quái thật, tại sao tôi chưa bóp cổ cho ông chết tươi, nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.