CÁI CHẾT ĐƯỢC BÁO TRƯỚC

Chương XXII : Sự thật



Khi viên thanh tra quay về phía Edmund Swettenham, thì Mitzi lặng lẽ rút lui khỏi phòng khách và đi về phía nhà bếp. Cô ta đang để cho nước chảy vào chậu rửa thì cô Blacklock bước vào.

Mitzi liếc mắt nhìn bà ta.

– Cô nói dối thành thần, Mitzi ạ! Tuy nhiên, không phải rửa bát đĩa như thế đâu! Phải rửa đồ ăn bằng bạc trước và để cho chậu đầy nước. Không thể rửa được nếu chỉ có khoảng hai phân nước trong chậu.

Mitzi nghe lời và mở vòi cho nước chảy to hơn.

– Hy vọng là cô không giận tôi vì những điều tôi đã nói chứ, cô Blacklock?

Cô Blacklock mỉm cười.

– Nếu mà tôi giận dỗi mỗi khi cô nói dối thì Mitzi, tôi sẽ triền miên cáu giận!

– Tôi sẽ đi nói với ông thanh tra rằng đấy là một câu chuyện do tôi bịa ra…

– Không cần làm thế đâu, – Cô Blacklock cười trả lời – ông ấy cũng nghĩ là thế!

Mitzi khóa vòi nước. Cùng lúc đó, hai bàn tay bất ngờ chộp lấy đầu cô ta và ấn mạnh, dìm mặt cô trong cái chậu rửa đầy nước.

– Tôi là người duy nhất biết rằng lần này thì cô đã nói ra sự thật!

Cô Blacklock nói những lời này qua hàm răng nghiến chặt. Mitzi vùng vẫy, nhưng cô Blacklock khỏe hơn và Mitzi tội nghiệp, mặt chìm trong nước, bắt đầu ngạt thở.

Đột ngột, rất gần từ phía sau, cô Blacklock nghe thấy tiếng Dora Bunner đang rên rỉ :

– Ôi! Lotty… Lotty… Đừng làm thế!

Cô Blacklock rú lên khiếp sợ và buông lỏng tay ra. Mitzi vùng mạnh thoát ra còn cô Blacklock tiếp tục rú lên bởi vì giọng nói đó vẫn tiếp tục mà không trông thấy ai ở trong bếp cả :

– Dora, Dora… Tha lỗi cho tôi! Tôi không thể nào làm khác được.

Hoảng hốt, cô Blacklock chạy về phía cửa phòng làm việc. Cái bóng dáng cao lớn của trung sĩ Fletcher đứng chắn trước mặt cô, trong lúc đó thì cô Marple, mặt ửng hồng và mắt lấp lánh, hiện ra từ cái tủ đựng chổi.

– Tôi luôn bắt chước giọng người khác rất giỏi! – Cô nói, vui vẻ ra mặt.

Còn Fletcher thì nói với cô Blacklock.

– Bà phải đi theo tôi. Bà phạm tội cố ý giết người mà tôi là nhân chứng, và chắc chắn còn nhiều tội khác nữa. Tôi phải báo trước cho bà, Letitia Blacklock…

– Charlotte Blacklock chứ – Cô Marple chữa lại – Đấy là tên bà ta. Dưới cái chuỗi hạt trai giả khổng lồ mà bà ấy luôn đeo, anh sẽ thấy cái sẹo của cuộc phẫu thuật.

– Cuộc phẫu thuật nào?

– Phẫu thuật bướu cổ.

Cô Blacklock, bây giờ lại rất bình tĩnh quay về phía cô Marple.

– Vậy là bà đã biết cả rồi à?

– Vâng, từ ít lâu rồi.

Charlotte Blacklock để rơi mình xuống ghế, úp mặt vào bàn tay, cô bắt đầu khóc.

– Nhẽ ra bà đừng nên bắt chước giọng nói của Dora… Bởi vì tôi yêu Dora… Tôi yêu quý cô ấy chân thành…

Craddock chạy đến cùng những người khác, anh đứng ở cửa. Mitzi đã hồi lại sau cơn xúc động và lấy lại hơi thở, tự ca ngợi vinh quang của bản thân.

– Tôi đã đóng vai của mình rất tuyệt phải không? Ai dám nói là tôi không dũng cảm nào? Bà ấy suýt nữa thì giết cả tôi nhưng tôi dũng cảm đến nỗi chấp nhận mọi rủi ro, bất kỳ rủi ro nào!

Rẽ mọi người ra, cô Hinchliffe lao về phía Charlotte Blacklock. Trung sĩ Fletcher giữ cô lại.

– Nào, cô Hinchliffe, nào…

– Bỏ tôi ra. Chính mụ đó đã giết Amy Murgatroyd! Để mụ đó cho tôi!…

Charlotte ngẩng đầu lên.

– Tôi không muốn giết cô ấy đâu. Tôi không muốn giết ai cả. Nhưng tôi không thể hành động khác được… Người mà tôi đang nghĩ tới là Dora… Dora chết rồi, tôi cảm thấy thật cô đơn… Thật cô đơn!… Ôi! Dora! Dora!

Một lần nữa, những giọt nước mắt lăn trên má mụ ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.