Cái Ghế Trống

PHẦN 4: TỔ ONG BẮP CÀY – CHƯƠNG 34



Chuyện gì đang xảy ra? Lincoln Rhyme lo lắng phát điên lên tự hỏi.
Cách đấy một tiếng đồng hồ, vào lúc năm rưỡi sáng, anh rốt cuộc đã nhận được cuộc điện thoại từ người đàn ông giọng tỏ ra rất khó chịu làm việc tại bộ phận Nhà đất của cơ quan thuế Bắc Carolina. Ông ta bị đánh thức lúc một rưỡi và bị giao nhiệm vụ lần lại những trường hợp không nộp thuế đối với bất cứ khu đất nào đăng ký cho một ngôi nhà lưu động do Công ty McPherson đóng. Trước đó, Rhyme đã kiểm tra xem cha mẹ Garrett có từng sở hữu ngôi nhà lưu động nào không và – khi anh biết rằng họ không sở hữu ngôi nhà lưu động nào – đi đến lập luận là nếu gã trai sử dụng địa điểm này làm nơi ẩn trốn, nó phải bị bỏ hoang. Và nếu nó bị bỏ hoang, chủ của nó ắt đã chẳng còn nộp thuế.
Người trợ lý giám đốc nói với anh rằng trong bang có hai trường hợp như vậy. Một, ở gần cầu Xanh, nằm về phía tây, khu đất và ngôi nhà lưu động đã bị tịch thu thuế nợ và bán cho một đôi vợ chồng hiện nay đang sinh sống tại đấy. Trường hợp thứ hai ở quận Paquenoke, không đáng tốn thời gian và tiền bạc xử lý. Ông ta nói với Rhyme địa chỉ, theo một tuyến đường chuyển phát của bưu điện thì cách sông Paquenoke chừng nửa dặm. Ô C-6 trên tấm bản đồ.
Rhyme gọi điện cho Lucy và mấy người cảnh sát kia, bảo họ đến đó. Họ dự định đến đó ngay khi trời sáng và, nếu Garrett và Amelia ở bên trong, sẽ bao vây hai người và yêu cầu hai người đầu hàng.
Thông tin cuối cùng mà Rhyme nhận được là họ đã phát hiện ra ngôi nhà lưu động và đang từ từ tiến đến.
Phiền muộn vì sếp mình hầu như thức trắng đêm, Thom bảo Ben rời khỏi phòng và thực hiện các nghi thức buổi sáng một cách kỹ lưỡng. Các nghi thức này bao gồm: tiểu tiện, đại tiện, đánh răng và đo huyết áp.
“Cao đấy, Lincoln.” Thom lẩm bẩm, cất cái máy đo huyết áp đi. Huyết áp cao quá ở một người liệt tứ chi có thể dẫn đến tình trạng tăng phản xạ tự phát, từ đó có thể dẫn đến đột quỵ. Nhưng Rhyme không chú ý gì. Anh đang sử dụng hết sức lực. Anh muốn tìm thấy Amelia đến tuyệt vọng. Anh muốn…
Rhyme ngẩng nhìn. Jim Bell, vẻ mặt hốt hoảng, bước qua cửa. Ben Kerr, cũng bối rối chẳng kém, theo vào.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”, Rhyme hỏi. “Cô ấy không sao chứ? Amelia… “
“Cô ấy giết chết Jesse rồi”, Bell thì thào nói. “Bắn trúng đầu cậu ta. “
Thom sững người, liếc nhìn Rhyme. Viên cảnh sát trưởng tiếp tục: “Cậu ta đang chuẩn bị bắt Garrett. Cô ta bắn. Rồi bọn họ bỏ chạy”.
“Không, không thể nào”, Rhyme thì thào. “Có sự nhầm lẫn. Một kẻ khác đã bắn.”
Nhưng Bell lắc đầu. “Không. Ned Spoto ở đó. Cậu ta chứng kiến toàn bộ sự việc…Tôi không định bảo rằng cô ta chủ ý bắn. Ned chạy tới chỗ cô ta và khẩu súng bị cướp cò – dù sao cũng vẫn là tội giết người.”
Ôi, lạy Chúa…
Amelia… thế hệ cảnh sát thứ hai, Con Gái Cớm Tuần Tra. Và bây giờ thì cô đã giết chết đồng nghiệp của chính mình. Tội nghiêm trọng nhất mà một sĩ quan cảnh sát có thể phạm phải.
“Chúng tôi không tự xử lý việc này được nữa rồi, Lincoln. Tôi phải báo cáo lên cảnh sát bang.”
“Hẵng khoan, Jim”, Rhyme nói vẻ cấp bách. “Làm ơn…Bây giờ, cô ấy đang tuyệt vọng, cô ấy đang sợ hãi. Garrett cũng vậy. Anh gọi thêm cảnh sát, sẽ có thêm thương vong. Họ sẽ tấn công cả hai người.”
“Chà, rõ ràng là họ phải tấn công hai người ấy rồi”, Bell giận dữ đáp trả. “Và xem chừng họ đáng lẽ đã phải làm như thế ngay từ đầu.”
“Tôi sẽ tìm thấy hai người cho anh. Tôi sắp sửa tìm thấy rồi.” Rhyme hất đầu về phía bảng chứng cứ và tấm bản đồ.
“Tôi đã cho anh một cơ hội và hãy nhìn xem chuyện gì xảy ra.”
“Tôi sẽ tìm thấy họ và tôi có thể bảo được cô ấy đầu hàng. Tôi biết tôi có thể. Tôi sẽ…”
Bell đột ngột bị xô sang bên và một người đàn ông ào vào phòng. Đó là Mason Germain, “Đồ con hoang nhà mày!” Anh ta gào lên và xông thẳng tới Rhyme. Thom bước ra chặn đường nhưng viên cảnh sát xô anh chàng mảnh khảnh sang bên. Anh chàng ngã lăn xuống sàn. Mason túm lấy áo sơ mi của Rhyme. “Đồ chết giẫm! Mày mò xuống dưới này và chơi cái trò… “
“Mason!” Bell tiến lên nhưng lại bị viên cảnh sát đẩy sang bên.
“Chơi cái trò chứng cứ vớ vẩn, cái trò giải đố vớ vẩn của mày. Và bây giờ thì một người tử tế đã chết vì mày!” Lúc viên cảnh sát kéo Rhyme về phía mình, anh ngửi thấy sực nức mùi nước thơm xoa mặt sau khi cạo râu. Nhà hình sự học co người lại và quay mặt đi.
“Tao sẽ giết mày. Tao sẽ…” Nhưng giọng Mason tắc nghẹn khi một cánh tay hộ pháp quàng qua ngực anh ta và anh ta bị nhấc bổng khỏi sàn.
Ben Kerr đưa viên cảnh sát ra xa Rhyme.
“Kerr, mẹ kiếp, buông tao ra!”, Mason hổn hển. “Đồ ngu! Mày sẽ bị bắt!”
“Bình tĩnh nào, ông cảnh sát!”, anh chàng to béo chậm rãi nói.
Mason đang định rút súng nhưng bằng bàn tay kia Ben tóm chặt cổ tay anh ta. Ben nhìn Bell. Viên cảnh sát trưởng đợi một lát rồi gật đầu. Ben thả Mason ra. Anh ta đứng xuống, cơn giận dữ điên cuồng hiện lên trong ánh mắt. Anh ta bảo Bell: “Tôi sẽ đi và sẽ tìm thấy con ranh kia và tôi…”
“Anh sẽ không đi đâu hết, Mason”, Bell nói. “Anh muốn giữ công việc tại cái sở này thì hãy làm những gì tôi yêu cầu. Chúng ta sẽ giải quyết tình hình theo cách của tôi. Anh sẽ ở nguyên văn phòng đây. Anh hiểu chứ?”
“Đồ con hoang, Jim. Cô ta…”
“Anh có hiểu tôi nói không?
“Có chứ, tôi quá hiểu anh”, Mason lao ra khỏi la-bô.
Bell hỏi Rhyme “Anh ổn chứ?”
Rhyme gật đầu.
“Còn anh?” Bell liếc nhìn Thom.
“Tôi không sao.” Anh chàng phụ tá xốc lại sơ mi cho Rhyme. Và mặc dù nhà hình sự học phản đối, anh ta vẫn đo lại huyết áp. “Vẫn thế. Quá cao, nhưng chưa tới mức nguy kịch.”
Viên cảnh sát trưởng lắc đầu. “Tôi phải gọi điện cho cha mẹ Jesse. Lạy Chúa, tôi không muốn làm việc đó.” Anh ta bước tới chỗ cửa sổ và đăm đăm nhìn ra ngoài. “Đầu tiên là Ed, bây giờ thì là Jesse. Toàn bộ chuyện này mới ác mộng làm sao chứ.”
Rhyme nói: “Làm ơn, Jim. Hãy để tôi tìm thấy họ và cho tôi một cơ hội để trao đổi với cô ấy. Nếu anh không đồng ý, tình hình sẽ tồi tệ hơn. Anh biết như thế mà. Rốt cuộc chúng ta sẽ có thêm người chết”.
Bell thở dài. Anh ta liếc nhìn tấm bản đồ. “Bọn họ đã đi trước chúng ta hai mươi phút. Anh cho rằng anh có thể tìm thấy bọn họ?”
“Phải”, Rhyme trả lời. “Tôi có thể tìm thấy họ.”
“Hướng đó”, Sean O’Sarian nói. “Tao chắc chắn.”
Rich Culbeau nhìn về phía tây, phía gã trai trẻ chỉ – phía cách đấy mười lăm phút ba gã đã nghe thấy tiếng súng nổ cùng với tiếng hét.
Culbeau vừa đi tiểu vào một gốc thông, hỏi: “Phía ấy có gì?”.
“Đầm lầy, vài ngôi nhà cũ”, Harris Tomel nói. Gã đã đi săn có lẽ là ở mọi xó xỉnh của quận Paquenoke. “Ngoài ra chẳng có gì mấy. Cách đây một tháng tao trông thấy một con sói xám.” Lũ sói được cho là đã tuyệt chủng nhưng bây giờ đang quay lại.
“Đừng giỡn”, Culbeau nói. Gã luôn luôn muốn được trông thấy mà chưa từng trông thấy con sói nào.
“Mày đã bắn nó à?”, O’Sarian hỏi.
“Người ta không bắn chúng”, Tomel nói.
Culbeau nói thêm: “Chúng được bảo vệ”.
“Thế là?”
Và Culbeau nhận ra gã không có câu trả lời cho câu hỏi đó.
Ba gã chờ vài phút nữa, tuy nhiên không nghe thấy thêm tiếng súng hay tiếng hét nào. “Có lẽ cứ đi thôi”, Culbeau nói, chỉ về phía lúc nãy vang lên tiếng súng.
“Có lẽ thế”, O’Sarian vừa nói vừa ngậm chai nước hớp lấy một ngụm.
“Hôm nay lại nóng đấy”, Tomel bình luận, nhìn vầng dương rực rỡ chưa lên cao.
“Ngày nào chả nóng”, Culbeau lẩm bẩm. Gã cầm khẩu súng của mình lên và bắt đầu đi dọc theo lối mòn, hai thằng lính lê bước đằng sau lưng gã.
Thình.
Mary Beth mở choàng mắt, tỉnh dậy khỏi giấc ngủ mê mệt không cưỡng lại được.
Thình.
“Này, Mary Beth.” Một giọng đàn ông vui vẻ gọi. Tựa như người lớn nói với đứa trẻ con. Trong lúc ngái ngủ, cô nghĩ: Đó là cha! Ông đang làm gì sau khi trở về từ bệnh viện? Ông còn sức lực đâu mà bổ gỗ. Mình phải đưa cha quay lại giường. Cha đã uống thuốc chưa nhỉ?
Khoan!
Mary Beth ngồi dậy, xây xẩm mặt mày, đầu đau nhức nhối. Cô đã thiếp đi trên chiếc ghế trong phòng ăn.
Thình.
Khoan. Không phải cha. Ông mất rồi…Đó là Jim Bell…
Thình.
“Mareeeeeeeeeee Bayeth…”
Cô bật dậy khi bộ mặt đểu cáng ấy nhìn vào qua ô cửa sổ. Đó là gã Tom.
Lại một tiếng kêu đánh rầm, chiếc rìu của nhà truyền giáo bập vào gỗ.
Tom thò mặt vào, nheo mắt nhìn trong bóng tối lờ mờ. “Cô em đâu rồi?”
Mary Beth nhìn gã chằm chằm, người đờ ra.
Tom tiếp tục: “Ồ, này, cô em kia kìa. Lạy Chúa, so với trí nhớ của anh thì cô em còn xinh đẹp hơn đấy”. Gã giơ cổ tay lên, cho Mary Beth thấy chỗ quấn băng dày sụ. “Anh mất cả lít máu, vì cô em. Anh nghĩ cũng công bằng thôi nếu anh xin lại một ít.”
Thình.
“Anh phải nói với cưng, cưng ạ. Đêm hôm qua anh đã thiếp đi với ý nghĩ được bóp vú cưng đấy. Cảm ơn cưng nhiều nhiều vì cái ý nghĩ ngọt ngào ấy.”
Thình.
Phát rìu này đã bổ nứt được cánh cửa. Tom biết mất khỏi cửa sổ, đến chỗ gã bạn.
“Tiếp tục đi, mày.” Gã kêu lên bằng giọng khuyến khích. “Sắp được rồi đấy.”
Thình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.