Cảm Ơn Ký Ức

Chương 25



Suốt lúc đứng dậy hoan hô, Justin vẫn không rời mắt theo dõi cái cách bố Joyce giúp cô mặc lại chiếc áo choàng đỏ, hệt như chiếc áo hôm họ chạm mặt nhau trên đường Grafton. Cô bắt đầu di chuyển theo dòng người, ra lối ra vào gần cô nhất.

“Justin”. Jennifer quắc mắt nhìn người chồng cũ, lúc này vẫn đang bận rộn dõi mắt nhìn đâu đâu hơn là chú ý đến cô con gái đang cúi chào trên sân khấu.
Anh vội vàng quay mặt trở lại, vỗ tay thật lớn kèm theo những tiếng chúc mừng, hoan hô âm ĩ.
“Mọi người … Tôi chạy ra quầy rượu giữ vài chỗ tốt cho chúng ta nhé”. Anh đi thẳng ra hướng cửa.
“Em đặt chỗ rồi mà!”, Jennifer hét toáng lên đằng sau anh trong tiếng vỗ tay.
Anh đưa bàn tay lên ngang lỗ tai, lắc lắc đầu. “Anh không nghe em nói gì cả?”.
Giờ thì đã có thể thoát ra, chạy dọc xuống hành lang, cố tìm lối đi lên tầng trên. Khi những tấm màn buông xuống, dòng người cũng hối hả rời nhà hát.
Đám đông giữa những dãy hành lang chật cứng, đến mức Justin chẳng thể nào đẩy ra để lách người qua được. Anh thay đổi kế hoạch:
Chạy thẳng ra lối ra vào và chờ cô ở đấy. Bằng cách này, anh không thể nào lỡ mất cô được.
“Chúng ta đi uống chút gì đi, con gái”. Bố nói khi chúng tôi chậm rãi bước từng bước thong thả sau đám đông đang cố rời nhà hát. “Bố thấy có một quầy rượu ở tầng này”.
Chúng tôi ngừng lại, đọc sơ đồ hướng dẫn.
“Đúng rồi bố. Có một quầy rượu … Hướng này!”. Tôi vừa nói vừa nhìn quanh.
Người phụ nữ hướng dẫn chỗ trong rạp hát báo cho chúng tôi biết rằng quầy rượu chỉ dành riêng cho những người trong đoàn hát, bạn bè và gia đình của họ.
“Tuyệt đấy. Chúng ta sẽ có được chút yên tĩnh trong này …”. Bố nói, đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu và bước tới. “Ồ, cô thấy cháu gái tôi đằng kia không.
Hôm nay là ngày đáng tự hào nhất trong đời tôi”. Ông đặt tay lên trái tim mình.
Người phụ nữ nhoẻn một nụ cười tươi tắn, cho phép chúng tôi vào.
“Đi nào, bố!”. Sau khi mua được thức uống, tôi kéo bố vào trong phòng và ngồi vào chiếc bàn trong góc xa, xa hẳn khỏi đám đông ồn ào.
“Nếu họ cố ném chúng ta ra ngoài, Gracie, bố sẽ không rời cốc bia này đâu.
Bố cứ ngồi nguyên đây”.
Tôi vặn hai bàn tay vào nhau đầy căng thẳng, nhấp nhổm trên ghế ngồi, nhìn chung quanh tìm kiếm anh. Justin. Tên anh bay vòng vòng trong đầu tôi, vòng vòng cả trên lưỡi tôi như thể sẵn sàng thốt ra bất cứ lúc nào. Mọi người được lọc dần ra khỏi quầy rượu cho đến khi trong đấy chỉ còn lại toàn những thành viên trong đoàn hát và bạn bè, người thân, gia đình của họ.
Mẹ của Bea vào với hai người khác mà tôi không biết là ai. Có cả người đàn ông hơi mập mạp tôi từng gặp. Nhưng không hề thấy Justin Hitchcock. Mắt tôi nhìn khắp lượt quanh phòng.
“Cô bé kia rồi”, tôi thì thầm.
“Ai con?”.
“Một trong số những diễn viên múa. Cô ấy đóng vai một trong số những con thiên nga.
“Sao con biết? Tất cả họ trông đều giống hệt như nhau”.
Không có dấu hiệu nào của Justin. Tôi bắt đầu lo đây lại là một cơ hội bị bỏ phí mất. Có lẽ anh ấy đã rời khỏi đây sớm hơn và không đến quầy rượu chung vui với mọi người.
“Bố”, tôi nói với vẻ khẩn trương, “Con phải đi loanh quanh ra ngoài một chút để kiếm người này … Bố đừng rời khỏi chiếc ghế này nhé. Làm ơn giúp con, bố nhé. Con sẽ quay lại nhanh thôi”.
“Bảo đảm với con là bố chỉ cử động duy nhất thứ này …”, bố nhấc vại bia lên và đặt nó lên môi. Ông nhắm nghiền mắt, tận hưởng hương vị. Một lớp bọt bia mỏng màu trắng viền quanh miệng.
Tôi vội vã rời khỏi quầy rượu, đi lang thang quanh nhà hát khổng lồ, không biết phải bắt đầu tìm kiếm ở đâu. Tôi đứng bên ngoài, gần khu toilet nam vài phút, nhưng không thấy anh xuất hiện. Tôi nhìn qua ban công tìm chỗ ngồi của anh, nhưng nó trống rỗng.
Khi những người khách cuối cùng thưa thớt đi ra, Justin đành đầu hàng việc đứng ngay cửa ra vào chờ đợi. Có lẽ anh lại làm lỡ mất cô ấy lần nữa rồi. Anh thật ngốc khi nghĩ rằng chỉ có một lối ra duy nhất.
Justin thở dài, đầy thất vọng. Anh ước phải chi mình quay ngược được thời gian, trở về lại cái ngày trong tiệm làm tóc. Đang hồi tưởng lại những khoảnh khắc quý báu ấy, túi áo anh bất chợt rung lên.
“Anh trai, anh đang ở đâu thế?”.
“Al … Anh đã nhìn thấy người phụ nữ ấy lần nữa”.
“Người phụ nữ trên chương trình tin tức?”.
“Vâng!”.
“Người phụ nữ trên chiếc xe buýt Viking?”.
“Vâng … Đúng là cô ấy”.
“Người phụ nữ trong chương trình Mua Bán Đồ Cổ …”.
“CHÍNH XÁC! Vì Chúa, chúng ta phải làm sao để thoát khỏi tất cả những chuyện này?”.
“Nàỵ …. Anh có bao giờ nghĩ rằng biết đâu cô ta là một kẻ chuyên rình mò anh không?”.
“Nếu cô ta là một kẻ chuyên rình mò, thế thì tại sao anh lại luôn tìm cách đuổi theo như vậy?”.
“Ừ nhỉ. Ừm, em nghĩ rằng có khi anh cũng là một kẻ chuyên rình mò, theo dõi mà anh không biết”.
“Al …”, Justin nghiến răng trèo trẹo.
“Thôi, gì cũng được. Nhưng anh phải nhanh chóng lên đây trước khi chị Jennifer nổi cơn tam bành đấy”.
Justin thở dài. “Được rồi, anh đến đây”.
Anh dập điện thoại và đưa mắt nhìn lần cuối các lối đi, các con đường. Giữa đám đông, một thứ đột nhiên đập vào mắt anh. Một chiếc áo choàng màu đỏ!
Những hooc- môn kích thích trong người lại dâng lên. Anh chạy ào ra ngoài, lách qua đám đông. Trái tim anh thót lại. Mắt anh không rời khỏi chiếc áo khoác.
“Joyce!”, anh gọi. “Joyce, chờ đã!”. Anh hét toáng lên, tiếng lớn hơn.
Cô vẫn không ngừng bước đi, không nghe thấy anh.
Anh lại đẩy, lại lách người, lại vội vàng chen ngang đám đông cho đến khi chỉ còn cách người phụ nữ một gang tay.
“Joyce”, anh thở không ra hơi, lách qua và chạm tới cánh tay cô ấy. Người phụ nữ hốt hoảng quay lại, gương mặt tột cùng ngạc nhiên và bực tức. Gương mặt của một người lạ!
Cô ta vung chiếc túi da đánh lên đầu anh.
“Á … lạy Chúa!”.
Anh xin lỗi, rồi chậm chạp tìm đường quay trở lại nhà hát, cố lấy lại nhịp thở bình thường, tay xoa xoa chỗ đau trên đầu, vừa rủa vừa lầm bầm mắng mỏ chính mình trong nỗi thất vọng ê chề. Anh chạm đến cánh cửa chính. Nó không mở! Anh cố lần nữa thật nhẹ nhàng, lắc lắc đẩy đẩy vài lần. Sau vài giây, anh chuyển sang đẩy và kéo cánh cửa với tất cả sức lực của mình, cố mở ra cho bằng được.
“Này … Này … Này … Chúng tôi đóng cửa rồi. Nhà hát đóng cửa rồi!”. Một nhân viên mặc đồng phục bước đến sau cánh cửa, ra dấu cho anh qua lớp kính.
Khi quay lại quầy rượu, tôi nghe lòng đầy biết ơn khi thấy bố vẫn đang ngồi im ở đúng cái góc nơi tôi đã để ông lại ở đó. Chỉ có điều, lúc này ông không chỉ một mình. Ngồi trên chiếc ghế bên cạnh ông, đầu của một cô gái nghiêng về phía ông, gần đến nỗi như là cả hai đang bàn luận chuyện gì sôi nổi lắm. Chính Bea!
Tôi hốt hoảng lao thẳng về phía họ.
“Xin chào”. Tôi đến bên, đầy lo sợ với những gì đã tuôn tràn không ngừng nghỉ khỏi miệng bố nãy giờ.
“A … Con đây rồi, con gái. Bố cứ tưởng con bỏ rơi bố rồi cơ. Cô gái dễ thương này đã đến hỏi thăm xem bố ổn không đấy …”.
“Cháu là Bea”, cô gái mỉm cười. Ngay lập tức, tôi không ngăn được mình mường tượng rõ rệt cô đã lớn lên thế nào. Thật tự tin, cứng cỏi!
“Chào cháu, Bea”.
“Cô biết cháu à?”, một nếp nhăn nhỏ xuất hiện trên trán cô gái.
“À …”.
“Cô ấy là con gái bác, Gracie”. Bố lại gọi nhầm tên tôi, nhưng lần này, tôi không đính chính.
“Ồ, Gracie”. Bea lắc lắc đầu. “Thế mà cháu đã nghĩ cô là một người khác.
Rất vui được làm quen với cô”.
Chúng tôi chìa tay ra, bắt tay nhau. Tôi giữ bàn tay cô bé hơi lâu hơn bình thường một chút, vì khi chạm vào làn da thật của cô bé, tôi như chạm vào ký ức.
“Tối nay cháu biểu diễn thật là tuyệt. Cô tự hào quá!”. Tôi bật ra không kiềm được.
“Tự hào? Ồ, vâng … Bố của cô, bác đây nói với cháu là cô chính là người thiết kế phục trang”, cô bé mỉm cười. “Chúng rất tuyệt. Cháu rất ngạc nhiên là cháu chưa gặp cô lần nào cho đến lúc này. Chúng cháu toàn phả làm việc với Linda để thử và chỉnh sửa cho vừa trang phục diễn”.
Miệng tôi há hốc. Bố nhún vai đầy vẻ căng thẳng và vội vàng đưa lên môi nhấm nháp một ngụm bia trong chiếc cốc mới. Một lời nói dối mới “sáng tạo” làm sao.
“Ồ, cô không hề thiết kế chúng … Cô chỉ …”.
Mình chỉ cái gì mới được, Joyce?
“Cô chỉ coi sóc và giám sát”, tôi buột miệng. “Bố cô, bác ấy còn nói gì với cháu nữa?”.
Tôi ngồi xuống, đầy căng thẳng, nhìn xung quanh tìm xem bố cô bé ở đâu, lòng thầm hi vọng anh đừng xuất hiện vào cái khoảnh khắc này, khi tôi đang vướng vào một lời nói dối tệ hại và quái dị.
“Khi cô đến, bác ấy đang kể cho cháu nghe bác ấy từng cứu sống một chú thiên nga như thế nào”, cô bé mỉm cười.
“Đơn thương độc mã”, cả bố và cô bé hòa giọng cùng nhau, cười lớn thành tiếng.
“Ha ha”, tôi ráng cười theo, nhưng tiếng cười nghe thật gượng gạo. “Thật thế sao ạ?”, tôi hỏi bố đầy nghi ngờ.
Bố nhấp tiếp một ngụm bia. Bảy mươi lăm tuổi. Thế mà ông đã uống hết một cốc rượu mạnh và một vại bia! Có Chúa mới biết ông sẽ nói gì kế tiếp. Chúng tôi phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt thôi.
“Con biết không, con gái … Thật tuyệt diệu khi cứu sống một cuộc đời. Thật sự, thật sự là như thế”. Bố cao hứng. “Trừ khi con được chính tay mình làm điều đó, không thì con không hiểu được đâu”.
“Bố của con … Một anh hùng!”, tôi mỉm cười.
Bea cũng bật cười. “Bác nói y hệt như bố cháu”.
Tai tôi dựng đứng lên. “Bố cháu … có ở đây không?”.
Cô bé nhìn xung quanh. “Không, chưa đến ạ. Cháu không biết bố cháu đang ở đâu nữa. Bố cứ hay tránh mẹ cháu và người bạn trai mới của mẹ …. À, cháu không đề cập gì đến bạn trai của cháu đâu”. Cô bé cười. “Nhưng để cháu kể cô nghe một câu chuyện khác. Bố cháu cũng từng khăng khăng bố là một … siêu nhân!”.
“Sao thế?”. Tôi cắt ngang và sau đó phải cố kiểm soát chính mình.
“Khoảng một tháng trước, bố cháu đi hiển máu”, cô bé mỉm cười và đưa cả hai tay lên trời. “Thế là bố nghĩ rằng bố cũng là một anh hùng khi đã cứu sống được cuộc đời ai đó. Cháu không biết nữa. Có lẽ bố cháu là một anh hùng thật.
Ông hiến máu ở trường cao đẳng, nơi ông được mời đến nói chuyện vài buổi.
Có thể cô biết nơi đó … Nó ở Dublin. Trường Cao đẳng Trinity phải không nhỉ?
Cháu không để ý nữa, nhưng bố cháu chỉ làm thế vì cô bác sĩ rất dễ thương thôi.
Cô nghĩ sao? Hình như ở Trung Quốc, người ta có một khái niệm như là nếu cô cứu sống cuộc đời một ai đó, họ mãi mãi mang ơn …?”.
Bố lắc đầu. “Bác không biết gì về Trung Quốc cả. Nhưng cô này thì toàn ăn các món ăn Trung Quốc thôi”, ông gật gật đầu hướng về phía tôi. “Cơm chiên với trứng … hay vài thứ gì đó”.
Bea cười lớn. “Để cháu kể tiếp. Bố cháu hình dung ra rằng nếu như ông cứu sống cuộc đời một ai đó thì ông xứng đáng được người ông cứu sống cảm ơn mỗi ngày suốt quãng đời còn lại của mình”.
“Làm thế nào họ làm vậy được?”, bố nghiêng người.
“Bằng cách gửi đến một giỏ bánh xốp nướng, rồi lấy quần áo gởi giặt ủi giùm cho bố. Rồi một tờ báo và cốc cà phê hộp mang tới đặt trước cửa mỗi buổi sáng. Rơi một chiếc xe hơi với tài xế riêng đưa đón. Rồi những chiếc vé xem nhạc kịch …”. Cô bé cau mày. “Cháu chẳng nhớ được cái gì khác nữa, nhưng ý nghĩ ấy thật là kỳ quặc. Cháu nói với bố rằng nếu bố cứ mong mỏi những điều như thế thì bố quay ngược thời gian về quá khứ để tìm một nô lệ là hơn, thay vì cứu sống cuộc đời một ai đó”. Cô bật cười. Và bố cũng bật cười theo.
Miệng tôi tròn xoe như sắp sửa phát âm ra từ “Ồ!”. Nhưng tôi im bặt. Không có thanh âm nào phát ra cả.
“Đừng hiểu nhầm ý cháu, bố cháu thật sự là một người sâu sắc và biết quan tâm đến người khác. Cô bé thêm vào, hiểu nhầm khoảnh khắc im lặng của tôi.
“Và cháu rất tự hào rằng bố đã hiến máu, vì bố cháu cực kỳ sợ kim tiêm. Bố cháu bị chứng ám ảnh sợ hãi với kim tiêm”.
Cô bé tiếp tục giải thích. Và bố tôi thì liên tục gật đầu ra vẻ đồng ý.
“Bố cháu đây này”. Cô bé mở chiếc mề đay hình trái tim đeo nơi cổ ra, khiến tôi không thốt nên lời lần nữa.
Một mặt của chiếc mề đay là tấm hình của Bea chụp với mẹ. Mặt kia là tấm hình cô bé với bố, khi cô bé hãy còn bé xíu, trong một vườn hoa ở công viên, vào cái ngày mùa hè rực rỡ mà tôi in sâu vào trong ký ức. Tôi nhớ cái cách cô bé nhảy lên nhảy xuống đầy phấn khích. Tôi nhớ mùi hương trên tóc cô bé khi cô bé ngồi trong lòng tôi trong những giấc mơ. Nhớ đã hét to:
“Cười nào!”. Cô bé chẳng hề làm những điều ấy với tôi, tất nhiên. Nhưng tôi nhớ nó với đầy đủ cảm giác ngọt ngào, giống như uống một ngụm nước suối mát lạnh giữa ngày hè, nghe vị ngọt trôi từ từ xuống cổ. Tôi cảm nhận rõ ràng như là chính tôi đã trải qua khoảnh khắc ấy cùng với Bea, trong vườn hoa công viên.
“Bác phải mang kính vào để xem thôi …”, bố nói, nhích người lại gần hơn và cầm lấy chiếc mề đay vàng hình trái tim trong, những ngón tay già nua của mình. “Chụp ở đâu thế cháu?”.
“Ở công viên gần nơi gia đình cháu từng sống. Chicago ạ. Lúc ấy cháu lên năm. Chụp với bố cháu đấy! Cháu yêu tấm ảnh này lắm. Đó là một ngày rất đặc biệt với cháu”. Cô bé ngắm nó và mỉm cười. “Một trong những ngày đặc biệt nhất”.
Tôi cũng mỉm cười, nhớ lại ngày hôm ấy.
“Anh nhiếp ảnh ơi!”, một ai đó trong quầy rượu gọi to.
“Bố, chúng ta phải rời khỏi đây thôi …”. Tôi thì thầm trong lúc Bea đang xao nhãng đôi chút.
“Được rồi con gái, đợi bố uống nốt hết cốc này thôi”.
“Không! Bây giờ cơ!”. Tôi khăng khăng.
“Chụp ảnh chung nào … Đến đây bác!”. Bea kêu lên, kéo tay bố.
“Ồ!”, bố đầy vẻ vui sướng.
“Không … không không không không”. Tôi cố nở nụ cười để che đi sự hoảng sợ của mình. “Chúng ta phải rời khỏi đây thôi”.
“Chỉ một tấm ảnh, cô Gracie”. Bea tươi tắn. “Chúng ta phải chụp chung với người phụ nữ đã chịu trách nhiệm thiết kế tất cả những bộ trang phục biểu diễn tuyệt đẹp này”.
“Cô không phải …”.
“Vâng ạ, coi sóc trang phục diễn”. Bea tự đính chính lại câu nói vừa rồi, ra vẻ xin lỗi.
Một người phụ nữ khác trong đám đông ném cho tôi một cái nhìn đầy sửng sốt khi nghe điều ấy. Bố bật cười. Tôi đứng bất động bên cạnh Bea – lúc này đã choàng một tay quanh tôi và tay kia quanh mẹ cô bé.
“Mọi người cười lên nào!”. Bố hét to.
“Cười lên!”. Cả đám đông reo hò, bật cười vui vẻ.
Tôi tròn xoe mắt.
Ánh đèn lóe lên.
Justin vào trong phòng.
Đám đông vừa chụp chung xong tấm hình giãn ra.
Thừa lúc lộn xộn ấy, tôi nắm lấy tay bố. Và chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.