Cao Lớn, Đẹp Trai Và Đói Khát

CHƯƠNG 10



Được, có một rắc rối đã được chăm sóc” Bastien thông báo khi Terri bước vào văn phòng. “Kate đã nhận được e-mail tối hôm qua. Cô ấy và Lucern đã nhìn qua những bức hình và đã chọn những cái mà họ thích, sau đó e-mail chúng lại cho anh. Nó ở trong hộp thư của anh khi anh thức dậy sáng nay, và anh đã mới gọi cho Roberto để chuyển lại quyết định của họ” Chàng hẹp ánh mắt khi nhìn thấy biểu hiện nhăn nhó của Terri. Cô tiến đến cái bàn làm việc. “Em trông không được vui. Em nên được giải tỏa. Bi kịch đã được ngăn chặn. Chúng ta đã cứu được đám cưới”
“Em vui mừng vì chúng ta đã ngăn chặn được vấn đề đó. Giờ chúng ta có một cái khác”
Cô trải tờ báo mà cô mang vào cùng lên bàn trước mặt chàng, và Bastien liếc nhìn xuống. Cô gấp nói lại một nửa. Có 3 câu chuyện được đăng trên đó.
“Anh đoán là em muốn anh nhìn vào câu chuyện về New York đang làm một cuộc điều tra dân số chó má?” chàng hỏi
“Thử cái câu chuyện tiếp theo nó,” cô đề nghị
“Người cung cấp thức ăn của nhà hàng bị phá sản đã tự sát,” chàng đọc to lên, sau đó nhìn lên trống rỗng “Vậy thì?”
“Em khá chắc rằng đó là người quản lí phục vụ nhà hàng của Kate”
“Chúa tôi,” Bastien thở mạnh
“Hừm” thở dài nặng nề, Terri thả mình xuống ghế đối diện với cái bàn của chàng. “Mặc dù vậy, em không quả quyết”
Họ nhìn nhau một lát, sau đó Bastien tiến đến cái điện thoại.
“Chỉ mới hơn 6 giờ sáng ở California,” Terri nhắc chàng, đoán ý định của chàng là gọi cho Kate và Lucern.
Bastien lưỡng lự. “Còn quá sớm à?”
“Từ những gì Kate đã kể với em về cuộc hội nghị, nó đã kéo dài rất muộn đêm hôm qua. Chị ấy có thể sẽ không thức dậy sau vài tiếng nữa. Và em sẽ không muốn đánh thức chị ấy với cái tin này”
“Không. Em nói đúng. “Chàng đặt điện thoại xuống trở lại “Anh nên đợi ít nhất là một giờ nữa”
“Em cũng sẽ làm thế,” Terri đồng ý.
Bastien gật đầu, sau đó bắt đầu gõ trống những ngón tay lên bàn. Chàng không thường không được họat động trong một cuộc khủng hoảng, nhưng chàng cũng không có chút manh mối phải làm gì. Và lần này, thậm chí chàng cũng có thể nhìn thấy nó là một cuộc khủng hoảng.
“Chúng ta có thể liệt kê ra danh sách những người quản lí nhà hàng để liên hệ trong trường hợp người đàn ông này chính là người quản lí của chị ấy”
“Suy nghĩ rất hay.Ít nhất theo cách đó, chúng ta sẽ không gọi điện chỉ với tin xấu. Nếu đó là ông ta” Bastien nói thêm.
Thật sự hy vọng là nó không phải thế, chàng lôi Trang Vàng ra khỏi hộc tủ được cất giữ. Terri đứng lên và bước vòng qua cái bàn để nhìn qua vai chàng. Bastien đọc lướt qua, tìm kiếm mục những nhà quản lí. Chàng thả lỏng một chút khi chàng nhìn thấy danh sách đó kéo dài hàng mấy trang liền.
“Có cả tấn nhà quản lí” Terri lẩm bẩm
“Vâng. Thật tốt quá. Phải không?”
“Không cần thiết,” cô nói. “Nhiều người trong bọn họ sẽ chỉ đăng kí mà không có làm, vì thế chúng ta sẽ phí thời gian nếu gọi trúng những người đó, và em không có chút manh mối nào của những người tốt còn lại cả. Anh thì sao?”
“Chết tiệt,” Bastien thở ra. Chàng là người tỉ mỉ, người quyết đoán, người giải quyết mọi khủng hoảng_ người mà mọi người trông đợi khi có vấn đề xảy ra. Nhưng chàng chưa bao giờ phải đối mặt với những vấn đề như thế này. Thức ăn không phải là ưu tiên lớn trong đời của Bastien, và vì thế nó không phải là vấn đề mà chàng có bất kì kinh nghiệm giải quyết nào. Lần duy nhất mà chàng phải lo lắng về thức ăn là suốt một cuộc họp kinh doanh có cả những người không bất tử, và khi đó chàng chỉ trao lại vấn đề cho: “Meredith!”
“Meredith?” Terri hỏi
“Cô ấy sẽ biết ai là người quản lí giỏi, ai không giỏi và…” không bận tâm kết thúc lời giải thích. Bastien nhấc điện thoại lần nữa. Lần này chàng nhấn số văn phòng, Meredith nhấc máy sau hồi chuông thứ hai.
“Tập đoàn Argeneau đây”
“Meredith, tôi nghĩ người quản lí của Kate đã tự sát” chàng thốt ra bằng con đường xin chào “Tôi cần một danh sách những người quản lí tốt nhất trong thành phố. Chúng ta phải gọi cho tất cả bọn họ và xem cái nào còn trống cho ngày đám cưới của cô ấy”
Người phụ nữ ấy không kêu than kinh hoảng vì cái bi kịch quấy rầy mới nhất của đám cưới Kate này, hay phiền lòng vì những câu hỏi; cô đơn giản ngắt lời, “Tôi hiểu rồi. Ngài có bảng thực đơn mà cô ấy đã chọn món để phục vụ chứ?”
Bastien chớp mắt, sau đó liếc sang Terri. ” Chúng ta có bảng thực đơn cho những món cô ấy đã chọn để phục vụ tiệc cưới không?” Chàng lặp lại
“Một bảng thực đơn định trước à?” cô suy nghĩ một phút, sau đó thẳng người lên đột ngột “Em có thể có. Chị ấy đã e-mail nó cho em. Thật ra, cái e-mail đó cũng nhắc đến ai là người quản lí của chị ấy. Nếu em vẫn còn giữ nó, chúng ta có thể sẽ không phải để Kate lo lắng về chuyện này chút nào đâu. Em có thể dùng máy tính chứ?”
“Hãy là khách của anh.”
Điện thoại vẫn đặt trên tai, Bastien đứng lên và dịch sang một bên để Terri ngồi xuống ghế và bắt đầu khởi động máy tính. Chàng không bận tâm giải thích chuyện gì đang xảy ra cho Meredith biết; dù sao cô ấy cũng có thể đã nghe thấy rồi. Thay vì thế, chàng chăm chú nhìn khi máy tính được khởi động và Terri truy cập vào internet. Nó chỉ mất vài phút cho cô mở chương trình e-mail và tìm ra cái mail cô cần.
” Đó chính là người quản lí của chị ấy rồi,” cô thở dài nói. “Nhưng em cũng đã có thực đơn kế hoạch. Dù sao thì cũng có gì đó”
“Forward nó sang cho Meredith,” Bastien hướng dẫn, sau đó đưa cho cô địa chỉ e-mail của Meredith trước khi nói vào điện thoại. “Terri đã chuyển e-mail đó cho cô rồi, Meredith. Cô còn cần thứ gì khác nữa không?”
Khi cô nói không, và cam đoan với chàng rằng cô sẽ báo lại cho chàng lập tức, Bastien cảm ơn cô và chào tạm biệt.
“Cô ấy rất tốt,” chàng nhận xét khi gác máy. “Anh nên tăng lương cho cô ta”
“Vâng. Có lẽ anh nên làm thế,” Terri cười đồng ý. Cô đóng chương trình e-mail lại, sau đó là internet. Cuối cùng cũng xong, cô tắt máy tính. “Cô ấy dường như rất có năng lực”
“Được, em đừng quá khinh thường bản thân” Bastien nhẹ nhàng nói khi cô đứng lên
“Người nào khác có lẽ đã không chú ý đến bài báo hay nhận ra cái tên”
“Hmm” Terri lí nhí “em cần uống café”
“Anh sẽ làm cho em một tách” Bastien đề nghị
“Thật sự, em có rồi” cô nói, đi vòng qua bàn làm việc và hướng đến cửa “Em đang uống nó trong khi đọc tờ báo này, nhưng bỏ quên nó ở phòng khách khi em nhìn thấy cái tít của bài báo”
“Anh đoán chúng ta sẽ phải hoãn lại cuộc đi chơi bên ngoài của chúng ta hôm nay.” Cái nhìn của Bastien rơi xuống đằng sau của Terri khi chàng theo cô ra ngoài khỏi phòng làm việc. Chàng đã bắt đầu hiểu được sự si mê của Lucern đối với phía sau của Kate. Không phải vì chàng nhận ra rằng phía sau của Kate thật sự hấp dẫn, mà là của Terri? Được thôi, đó là một vấn đề khác.
” Đi chơi gì?” Terri hỏi. Khi cô liếc nhìn chàng qua vai ngạc nhiên. Bastien buộc mắt của mình phải nhìn lên đôi mắt nàng.
“Anh đã nghĩ có lẽ anh nên đưa em đi vòng quanh thăm các cửa hiệu ngày hôm nay. Em không nên quay về mà không đi ngắm những cửa hiệu đó,” chàng nói khi họ đi dọc theo hành lang. “
Nhưng chúng ta sẽ phải làm việc đó vào ngày mai,anh đoán thế. Có thể sẽ có rất nhiều nơi để chúng ta gọi đến khi Meredith hoàn thành xong cái danh sách.”
“Em sẽ gọi một nửa” Terri đề nghị
“Anh đang hy vọng là em sẽ làm thế” chàng thú nhận
Cô cười thầm, sau đó thở dài khi họ bước vào phòng khách. “Em tự hỏi không biết còn gì xấu xảy ra nữa không. Anh nghĩ xem chuyện gì tiếp theo: Phòng tổ chức tiệc bị cháy sạch? Nhà thờ bị ngập lụt? Hay bãi đậu xe giữ chiếc limo cho đám cưới bị phát nổ?” Cô thả người xuống cái ghế dài và nâng tách café nhấp một ngụm. “Em đang bắt đầu nghĩ đám cưới này thật bất hạnh”
“Hừm” Bastien lầm bầm, nhưng sự chú ý của chàng thì ở chỗ của Chris. Biểu hiện của người biên tập đang làm chàng lo lắng. Một cái nhìn nhận biết lướt trên gương mặt chàng khi Terri bình luận khôi hài.
Chàng không cảm thấy tốt hơn lên khi người biên tập thở, “Ôi, chết tiệt,” với chút hoảng sợ.
“Cái gì?” Bastien hỏi, e rằng chàng không muốn biết.
“Tôi chỉ nghĩ đến vài thứ” Chris nói
“Cái gì” Terri hạ cái tách café xuống nhìn anh ta lo lắng
“Những bông hoa”
“Ồ” cô nhẹ nhõm. “Chúng tôi đã lo chuyện những bông hoa rồi, C.K. Kate đã chọn ra những bó nào chị ấy thích nhất từ những bó mà Roberto gởi đến. Tất cả đã được quyết và sắp đặt rồi”
“Không. Không phải những bông hoa thật. Mà là những hoa giấy” Anh ta giải thích “Cho những cái xe hơi”
“Những cái hoa giấy thì thế nào?” Terri hỏi, cái nhìn của cô bắn sang Bastien “Em nghĩ chúng đã được làm và sẵn sàng để đi rồi mà?”
“Đúng thế,” Bastien trấn an cô, hoàn toàn an tâm để có thể nói thế. Chàng tiến đến ngồi xuống ghế bên cạnh cô. “Lucern và Kate đã lo chuyện đó. Anh ấy đã phàn nàn vào cái
ngày mà em đến về việc phải làm mãi”
“Vâng, họ đã làm chúng, và nó được làm rất lâu” Chris đồng ý trông có vẻ đau khổ
“Nhưng chỗ của Kate thì nhỏ. Thật sự nhỏ. Và cô ấy không có chỗ nào để cất chúng”
“Không” Terri thở ra
“Chuyện gì?” Bastien hỏi. Chàng không thích bị bỏ trong bóng tối, và biểu hiện của cô cho biết là cô đã có ý trong đầu về những chuyện đang diễn ra.
Chris nhăn mặt, sau đó gật đầu với Terri. “Cô ấy đã bảo tôi cất giữ chúng”
Bastien đột nhiên có một suy nghĩ. “Anh cất chúng ở đâu, Chris?”
“Căn hộ của tôi”
“Ở đâu trong căn hộ của anh?” chàng hỏi, biết thái độ lảng tránh của người biên tập là một dấu hiệu xấu. Và chỉ có một chỗ duy nhất mà những bông hoa đó có thể bị làm hỏng.
C.K thở dài, sau đó dường như quyết định không còn hy vọng gì ngoài việc tự thú nhận. Tuy nhiên, anh ta nói mào đầu cho sự thú nhận bằng một lời bào chữa cho mình “Chỗ
của tôi thì cũng chẳng to gì hơn đó cả” anh ta nói.
“Ở đâu?” Terri mệt mỏi hỏi.
“Trong phòng tắm”
“Chúa tôi,” cô rên lên
“Chúng có thể vẫn còn được an toàn”
“Và giáo hoàng cũng có thể là một người Đạo Tin Lành” Bastien ngắt ngang “Tại sao không ở bất kì nơi nào trên thế giới này mà lại ở ngay trong phòng tắm của anh hả?”
“Phòng trường hợp anh ta hết giấy vệ sinh chăng?” Vincent gợi ý. Hắn ngáp một cái khi bước vào phòng khách.
Bastien không bị chọc cười. “Im đi, Vinny. Cậu không có buổi diễn tập để đi hay thứ gì khác sao?”
“Không. May cho anh, hôm nay em rãnh rổi. Và đừng có gọi em là Vinny”
“May?” Bastien xì mũi.
“Tôi đặt nó vào phòng tắm vì đó là nơi duy nhất tôi có chỗ chứa.” Chris giải thích, lôi kéo sự chú ý của họ lại. “Đó là một tòa nhà đã cũ, và phòng tắm thì rộng hơn so với những cái phòng tắm người ta làm bây giờ”
Bastien lầm bầm gì đó bên dưới hơi thở không có tính khen ngợi liên quan đến sự thông minh của Chris. Chris nghe thấy chàng và đỏ mặt, sau đó nói, “Cô ấy mang chúng đến trong những cái thùng các-tông. Nhưng tôi đã đặt những cái thùng đó vào trong những cái túi đựng rác lớn màu đen để bảo vệ chúng khỏi bị thấm nước khi tôi tắm hay làm gì đó, vì thế chúng có thể vẫn ổn”
Bastien liếc nhìn Terri. Cô trông đợi chàng trong một câu hỏi, một tia hy vọng lóe lên trong mắt của cô. Nhưng chàng đã đến căn hộ đó. Từ những gì chàng nhìn thấy, cơ hội cho những bông hoa của Kate vẫn còn tốt là không nhiều. Dù vậy,chàng không muốn làm Terri thất vọng đến khi chàng biết chắc. “Tôi sẽ đến đó và kiểm tra”
“Anh có muốn em đi cùng không?” Terri hỏi
Bastien ngập ngừng. Chàng thật sự muốn cô đi với chàng. Chàng thích đồng hành với cô. Nhưng người chủ nhà đã gây khó dễ cho chàng một lần khi chàng đến căn hộ của người biên tập trước đó; và nếu chàng bước vào nhà của bà ta một lần nữa và bà ta lại gây khó khăn, Bastien có thể phải kiểm soát tâm trí của bà lần nữa. Nó sẽ dễ dàng hơn cho chàng nếu Terri không có ở đó chứng kiến.
“Không” cuối cùng chàng nói. “Có lẽ em có thể đợi cuộc gọi của Meredith ở đây? Anh sẽ đi nhanh nhất có thể”
“Ok,” cô nhanh chóng đồng ý.
“Cảm ơn.” Chàng đứng lên và bắt đầu ra khỏi phòng khách.
“Bastien?” Chris gọi chàng lại, làm chàng tạm dừng ngay lối vào. “Anh cần chìa khóa” người biên tập nói và chụp lấy chùm chìa khóa trên cái bàn nơi nó đã nằm đó vài ngày qua. Anh ta quăng nó qua sau đó nói thêm, “Anh có phiền lấy cho tôi vài bộ đồ khi anh đến đó được không?”
Bastien làu bàu và quay đi. Có lấy hay không thì còn phải tùy vào tâm trạng của chàng. Và có lẽ cũng phải tùy vào tình trạng của những bông hoa nữa.
***
“Sáng nay tôi đã cố gắng nối liên lạc với công ty cung cấp thực phẩm của Kate, hy vọng sẽ có ai đó ít nhất cũng đến nhận cuộc gọi và trả lời câu hỏi, nhưng dĩ nhiên là họ không trả lời điện thoại. Nếu thậm chí là chẳng còn có bất kì ai ở đó để trả lời điện thoại nữa.”
“Hừm” Terri lầm bầm vào tai nghe. Cô không ngạc nhiên hoảng hốt vì tin đó. Cũng không ngạc nhiên vì Meredith đã kiểm tra chuyện đó nữa. Người phụ nữ này thật sự là siêu được việc.
“Nhưng tôi đã có thể lấy vài thông tin từ những đầu mối khác, và hình như là bất kì khoản đặt cọc nào của Kate có thể đã đưa cho người quản lí thì cũng bị lấy luôn. Cô ấy sẽ không có cơ hội lấy nó lại. Cũng như không thể trông đợi vào bất kì dịch vụ nào khác. Công ty đó đã hoàn toàn giải thể.”
“Tôi đã e là thế”
“Vâng,” thư kí của Bastien đồng ý. “Vì thế tôi đã gọi vòng quanh khắp tất cả những người quản lí tốt nhất trong thành phố. Họ đều đã được đăng kí hết rồi, dĩ nhiên”
“Dĩ nhiên” Terri mệt mỏi nói
“Tuy nhiên, tập đoàn Argeneau có rất nhiều chuyện làm ăn với các dịch vụ cung cấp thức ăn trong nhà hàng mỗi năm, và hợp đồng của chúng tôi là một phần thưởng, mọi người đều hăng hái gây ấn tượng với chúng tôi, vì thế hầu hết các nhà quản lí nhà hàng đều sẵn lòng cho thuê nhân viên làm thêm và làm bất cứ thứ gì cần thiết. Họ không nghi ngờ gì là đang hy vọng gây ấn tượng đủ mạnh để có được những hợp đồng làm ăn với chúng tôi trong tương lai”
“Thật chứ?” Terri ngẩng lên. Có lẽ tất cả đều không bị tổn thất.
“Tất cả bọn họ đều thi nhau giành lấy công việc này. Tôi đã gởi bản copy của cái thực đơn được yêu cầu rồi, và tất cả bọn họ đang họat động để cạnh tranh về giá cả và sắp xếp để gởi những bữa ăn mẫu đến cho thử. Bastien hay là cô hoặc cả hai người có thể quyết định xem chọn ai. Đó có thể sẽ không lâu cho đến ngày mai đâu” Có một sự ngừng lại, sau đó Meredith nói thêm, “Tôi biết Kate có lẽ nên chọn, nhưng giờ cô ấy ở California, và chuyện này phải được sắp xếp và quyết định ngay lập tức vì thế mới có thể dự liệu được đồ cần đặt, nó_”
“Nó sẽ phải do chúng tôi quyết định” Terri kết thúc. Cô ngừng lại, cắn môi. “Meredith, tôi nghĩ rằng, bởi vì chị ấy không thể chọn được, và vì những cái tin này sẽ làm cho chị ấy lo lắng căng thẳng_”
“Và đúng lúc cô ấy đã bị một sức ép lớn rồi” Meredith thêm vào.
Terri cảm thấy mình đã thả lỏng. Nó nghe như người thư kí cũng có cùng ý nghĩ đó, nhưng cô cũng nói vậy “Cô có nghĩ rằng chúng ta nên giữ kín việc này chỉ cho mình biết thôi? Bastien và tôi có thể chọn những món và giá tiền tốt nhất, và Kate thật sự thậm chí không cần phải biết nếu mọi chuyện đều ổn thỏa”
Có một sự ngừng lại ở đầu dây bên kia. Không biết là vì Meredith đang suy nghĩ về câu hỏi, hay bởi vì cô ta đang ngạc nhiên rằng Terri thậm chí còn hỏi ý kiến cô cho những vấn đề mang tính gia đình như vậy, Terri không biết.
“Tôi nghĩ vậy_đánh giá xem cô ấy đã buồn bực như thế nào về chuyện những bông hoa_ giữ kín chuyện này với cô ấy là quyết định tốt nhất,” Meredith cuối cùng tuyên bố
“Vâng, tôi nghĩ đó là tốt nhất” Terri nói, sau đó ngập ngừng trước khi nói “Bởi vì giờ chị là người thông đồng âm mưu với chúng tôi, chị có phiền tham gia vào buổi đánh giá bữa ăn lúc những món được đưa đến không?”
“Ồ. Ồ, thật dễ thương, nhưng… không, tôi không thể” Người phụ nữ này rõ ràng bị bối rối “Nhưng xin cảm ơn”
“Chị chắc chứ?” Terri hỏi
“Vâng. Cảm ơn cô,” Meredith lặp lại, một dấu hiệu của sự ấm áp đang bò vào tông giọng lạnh lùng và công việc trước đó của cô. “Tôi sẽ để lại chuyện đó cho cô và ngài Argeneau tự quyết định”
“Thôi được, nếu chị đổi ý, hãy cho tôi biết,” Terri nói, “Và cảm ơn chị, Meredith. Tôi hoàn toàn nghĩ rằng mình sẽ bỏ ra cả ngày trời gọi hết người quản lí này đến người quản lí khác để thương lượng chuyện đó, nhưng chị đã giải quyết hết tất cả những chuyện đó, mà không để lại thứ gì trừ những thứ để ăn được, đó là cái phần vui thích nhất. Bastien rất may mắn vì có chị làm việc cho anh ấy”
Có một hơi thở nhẹ bị tống ra phía đầu dây bên kia. “Cảm ơn cô Simp_”
“Hãy gọi tôi là Terri.”
“Cảm ơn, Terri,” Meredith nói, “Nó luôn luôn là một điều dễ chịu khi được đánh giá như vậy”
“À, chị xứng đáng thế mà,” cô nói với người phụ nữ đó, sau đó cảm ơn cô ta một lần nữa. Nói tạm biệt và cô gác máy
“Là Meredith à?”
Terri liếc nhìn lên từ ống nghe cô vừa đặt xuống giá cô nhìn thấy Bastien đang ở cửa ra vào của văn phòng trong căn hộ. “Vâng đúng thế” cô thừa nhận, nhón chân đứng dậy và vòng qua bàn làm việc “Chị ấy đã sắp xếp những cái báo giá và những món ăn mẫu từ những nhà quản lí nhà hàng tốt nhất của NewYork rồi. Chúng ta quyết định nó, bởi vì Kate không có ở đây để nếm thử, có nghĩa là em và anh sẽ thay thế cho chị ấy, thậm chí cũng không có lí do gì để báo cho chị ấy biết về sự thay đổi_ trừ phi có chuyện gì đó cực kì sai đối với đám cưới” Cô ngừng lại và nhướng mày. “Mọi chuyện ở căn hộ QIC thế nào rồi. Có bất kì bông hoa nào được cứu thoát hay không?”
Bastien nâng cái túi chàng đang giữ lên, cầm bằng cả hai tay và mở rộng ra cho cô liếc nhìn vào trong. Terri ngẩng đầu lên và nhìn xuống nhiều hộp Kleenex bên trong.
“Khỉ thật,” cô thở mạnh, biết rằng điều đó có nghĩa là gì.
” Còn nhiều túi hơn nữa ở ngoài phòng khách” chàng nói với cô tỉnh khô “Và một ít dây”
Terri nhắm mắt lại, sau đó mở ra lại. Ngẩng đầu lên cô nhìn chàng “Không có cái nào có thể cứu chữa được à?”
“Những cái túi rác bị xé toạch ra khi cái trần nhà xoi xuống, và những cái ống nước thì phun nước lên chúng, gần như biến chúng thành những cái khăn giấy bị hầm nhừ. Bà chủ nhà đã cho xúc nó ra ngoài với đống cát đá khi dọn dẹp chỗ đó”
“Ah”
“Tin tốt là, anh đã thuê được rất nhiều phim để xem trong khi chúng ta làm những bông hoa. Đó là gợi ý của người bán hàng khi anh hỏi bao nhiêu gói Kleenex anh cần để làm hoa cho một cái đám cưới” Chàng thú nhận, theo cô ra khỏi văn phòng.
“Cô gái thông minh, đề nghị như thế” Terri nhận xét. Trong phòng khách, cô nhìn thấy một đống bao nằm ngay giữa phòng.
“Anh đã nghĩ vậy,” Bastien đồng tình
Chris đã không còn trong phòng. Terri đóan điều đó có nghĩa là Bastien đã mang quần áo sạch về cho anh ta, và anh ta đang ở trong phòng thay đồ. Terri vơ vét khắp các túi mua sắm cho đến khi cô tìm ra sợi dây, sau đó tiến đến giành lấy một góc trên cái ghế dài.
Bastien ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, và đổ những cái hộp giấy Kleenex lên cái bàn café. Họ cùng tóm lấy và xẻ một cái hộp ra, sau đó ngừng lại.
“Anh có biết cách làm những cái này không?” Teri nghi ngờ hỏi
“Anh khá là hy vọng rằng em sẽ biết,” chàng thú nhận
“Chết tiệt” cô thở hắt ra.
“Tôi biết”
Bọn họ đều quay lên ngạc nhiên khi Vincent bước vào phòng và tiến đến gia nhập vào bọn họ.
“Cậu biết à?” Bastien nghi ngờ hỏi.
“Mmmm” người diễn viên thả mình xuống cái ghế đối diện bọn họ, và chiếm lấy một cái hộp cho mình. ” Nó là một trong những điều đáng kinh ngạc mà em đã học được khi làm việc trong nhà hát.”
***
Terri quăng một bông hoa nữa vào một cái hộp các tông to mà Bastien đã mang về. Đó đã là đề nghị của Vincent: Nơi cất giữ mà tránh cho những bông hoa bị ép mạnh vào nhau. Trong khi Bastien đã đi ra ngoài tìm những cái hộp, người diễn viên tiến hành cho Terri và Chris xem cách làm những bông hoa này như thế nào. Hắn lặp lại bài giảng cho Bastien khi chàng quay lại, cũng để cho Terri và Chris xem lại lần nữa, bởi vì họ vẫn còn đang vật lộn với nỗ lực của mình. Tất cả bọn họ đang làm việc cho dự án này hầu như không ngừng nghỉ từ lúc đó. Terri đang hy vọng nó có nghĩa là bọn họ sẽ hoàn thành nó trước đám cưới_ đó không phải là giỡn chơi. Vincent là người duy nhất trong bọn biết mình đang làm gì: những người còn lại thì đang tàn phá những bông hoa hơn là làm nó.
Họ làm cặm cụi từ buổi sáng trước đó. Và giờ đã là buổi xế chiều của ngày tiếp theo. Sau hai ngày làm việc, với chỉ ngừng lại để ngủ tối hôm qua, họ đã xem không biết bao nhiêu bộ phim và làm ra một thùng đầy và một thùng còn lưng những bông hoa có thể dùng được. Và ba thùng đầy bị bỏ. Dù thế họ cũng đang tiến bộ. Hai thùng phải bỏ là từ đêm đầu tiên, và thùng thứ ba thì ưkhoảng ¾ cho những thất bại ngày hôm nay.
“Anh nghĩ là chúng ta còn cần phải làm thêm bao nhiêu nữa?” Terri hỏi, nắm một tay đầy bắp rang và đổ nó vào miệng, mắt cô dán lên màn hình tivi. Cô nhảy lên khi nữ diễn viên trên màn ảnh bị tấn công từ phía sau, sau đó nhăn mặt khi kẻ tấn người phụ nữ dùng cái cưa xích làm vũ khí đã biến cô ta thành miếng thịt chó chỉ trong một giây.
“Chỉ có tôi, hay những người khác cũng nghĩ rằng là sai trái khi xem phim kinh dị trong khi làm hoa cưới bằng khăn giấy cho đám cưới?” Chris hỏi
Terri cười khì với người biên tập. Cô thậm chí phải cố gắng không nhăn mặt với gương mặt méo mó của anh ta. Vài chỗ sưng phồng đã được xẹp xuống, nhưng không nhiều, và màu sắc của anh ta vẫn là màu đỏ tức giận. ” Tôi nghĩ, như một người đàn ông, anh sẽ thấy nó hoàn toàn thích hợp” cô nói, “Sau tất cả,không phải ý nghĩ về hôn nhân là thật kinh dị đối với hầu hết nam giới sao?”
Anh ta ngừng lại suy nghĩ, sau đó gật đầu. “Cô nói cũng có lí”
“Tôi không biết” Vincent nói khi Terri phá lên cười. ” Vài người đàn ông, những người đàn ông khôn ngoan, nhận ra được giá trị của một người bạn đời tốt. Một người bạn mà có thể chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống với anh ta”
“Tại sao, Vincent,” cô nói với vẻ ngạc nhiên. “Anh nghe hầu như giống một người lãng mạn”
Người diễn viên giãy nãy lên “Ồ, tôi không đi xa đến thế đâu”
Terri cười thầm và nhặt quả banh dây lên để cắt nó ra.
“Mấy giờ rồi?” Bastien đột nhiên hỏi.
“Ba giờ rưỡi,” Chris trả lời, liếc nhìn đồng hồ đeo tay
“Ồ” Bastien trông có vẻ bối rối trong một phút, sau đó liếc nhìn Terri. “Em không nhớ em phải ăn hôm nay à”
“Em có ăn một bát ngũ cốc khi thức dậy, cô lơ đễnh nói. Cô kết thúc với sợi dây và bắt đầu gấp một bó Kleenex.
“Nhưng em không ăn trưa”
Terri ngước lên, ngạc nhiên vì sự buộc tội trong giọng của chàng. “Em đã không ăn trưa à?” cô ngạc nhiên lặp lại “Không, không phải. Nếu vậy thì cả anh cũng thế. Chúng ta đều bận và chúng ta phải ăn vặt thay thế.”
Bastien cau mày khi cô chỉ vào đống đồ ăn trên bàn “Bắp rang và snack ngô không giúp khỏe mạnh được”
Terri nhăn nhó khi nghe những lời cứng rắn đó. Cô đã nói gì đó gần giống như thế với C.K cách đây một hay hai ngày và chỉ bây giờ mới nhận ra là nó đã gây khó chịu thế nào.
“Anh hòan tòan đúng, Bastien.” Vincent nói “Có lẽ anh nên làm thứ gì đó để ăn”
“Tôi?” Chàng tái mặt vì ý kiến đó, và Vincent phá lên cười.
“Vâng, anh. Thôi được, chắc rằng anh không có ý nói Terri nấu cho anh ăn đấy chứ?”
“Không phải cho anh” chàng nói cương quyết. “Anh không đói”
“Em cũng không” Terri nói với cái nhún vai. “Vấn đề đã được giải quyết”
Cô không bỏ sót cái cau mày của Bastien, nhưng chỉ cười khì. Người đàn ông này hiếm khi ăn. Và khi chàng ăn, chàng hầu như chỉ chạm vào thức ăn. Chàng thật can đảm để lên lớp cô, khi chàng có thói quen ăn uống kham khổ như thế.
“Thôi được, tôi đói” Chris tuyên bố, tóm lấy cái nạng để đứng lên. “Vì thế tôi sẽ nấu”
“Ồ, tôi không nghĩ rằng đó là một ý kiến hay,” Vincent bình tĩnh nói và thổi bay bông hoa hắn mới làm xong.
“Tại sao không?” Bastien hỏi. “Terri đã nấu cho anh ta, giờ Chris cũng có thể nấu cho cô ấy”
“Nhìn người đàn ông này đi” Vincent nói. “Cho đến giờ anh ta đã vào bệnh viện hai lần trong ít hơn một tuần_ một lần là vì cái toilet rơi trúng, và một lần là bị ong cắn. Anh thật sự muốn mạo hiểm để anh ta chơi với lửa và những vật nhọn à?”
“Chúa tôi,” Bastien thở mạnh kinh hỏang.
“Ồ, vì Chúa!” Terri đặt bông hoa mới xong được một nửa xuống với sự điên tiết. “Tôi sẽ nấu”
“Không.” Bastien đột ngột đứng lên. “Anh sẽ nấu. Nó có thể khó khăn đến mức nào được chứ?”
***
“Em đang nghĩ thức ăn nhanh sẽ là ý hay,” Vincent nói khi hắn nhìn xuống đống cá hồi dưới đáy chảo. Hắn nghiêng đầu đón lấy một viễn cảnh khác và hỏi “Nó là thứ gì?”
“Ha, ha,” Bastien lẩm bẩm, thả cái chảo xuống bồn rửa và bật khóa nước. Nó hẳn sẽ cần đến xà bông mới sạch được. Nếu nó sạch được. Có lẽ chàng chỉ nên bỏ nó cho xong, chàng nghĩ thế, sau đó chỉ ra, “Là lỗi của em đã đề nghị anh nấu”
“Thôi được, em đã cố cho anh một ân huệ,” Vincent bóp méo nó. “Em e rằng Terri sẽ nghĩ anh đang cố ép cô ấy nấu cho anh. Không người phụ nữ nào muốn mình bị thay thế cho người giúp việc. Nói đến chuyện này, cuộc săn tìm người giúp việc đến đâu rồi? Và anh đã tìm thấy bà Houlihan chưa?”
“Anh không có bất kì ý gì” Bastien thừa nhận. Chàng đã trao cả hai vấn đề đó cho Meredith, và chàng đã không theo sát nhiều gần đây. Nó dường như có hết cuộc khủng hoảng này đến cái khác làm chàng bận rộn và xao lãng. Chàng cho rằng chàng nên kiểm tra lại với văn phòng. “Mấy giờ rồi?”
“Gần 5 giờ”
Bastien gật đầu khi chàng lột bỏ cái lớp bảo vệ của cái lò mà chàng đã đeo cho nó để cứu món ăn bị cháy khỏi bếp lò. Không phải là chàng xoay sở để cứu nó. Chàng nhăn nhó với chính mình khi nhớ lại chàng đã đọc lướt qua sách nấu ăn quá nhanh và chọn một món có vẻ dễ làm nhất: Quay. Quăng nó vào một cái chảo và ném nó lên bếp.
Chuyện gì có thể dễ dàng hơn chứ? Và Bastien đã làm thế_ nhưng như công thức đã gọi là món thịt bò nướng rã đông, và chàng chỉ có thịt bò đông thôi, chàng tăng nhiệt độ lên một chút. Cả mọi cách, thật sự. Sau đó chàng quay lại làm những bông hoa bằng khăn giấy. Lúc đó chàng nhớ ra là chàng đang nấu gì đó, món thịt đã xong. Quá xong. Đen thui ở bên ngoài và đỏ tái ở bên trong. Ghê tởm. Bastien nhìn thấy nó được nấu chin nhiều hơn là chàng nhận ra.
“Nó thế nào?”
Cả chàng và Vincent đều liếc nhìn ra cửa, nơi Terri đang đứng. Cô đang nhìn quanh tò mò. “Đó có phải là mùi của bữa tối mà em ngửi thấy không?”
“Chúng ta sẽ kêu thức ăn nhanh” Bastien trả lời, bước qua cô để sải bước vào hành lang. “Gọi bất kì món gì em muốn. Anh phải đi kiểm tra tại văn phòng. Anh sẽ quay lại ngay để trả tiền”
Khi Bastien rời khỏi, Terri nhướng mày và quay lại Vincent. “Có vấn đề à?”
“Bastien nhận thấy nấu nướng thì có nhiều thách thức hơn anh ấy trông đợi,” Vincent giải thích và chỉ về phía cái bồn rửa chén.
Terri băng qua phòng và huýt sáo khi cô nhìn xuống cái đống lộn xộn ở đó. Một khoanh thịt to cháy đen, với nhiều khoanh thịt nhỏ hơn đen thui, nằm khắp chảo.
“Vậy, cô định gọi món gì? Đồ ăn Trung Quốc? hay Pizza?” người diễn viên hỏi
Terri lắc đầu và cười hì hì. “Với tất cả đồ ăn ở đây à? Tôi sẽ làm thứ gì đó cho bản thân và sẽ xong lúc Bastien quay trở lại”
“Đúng là con gái! Làm cho anh ta cảm thấy thua kém,” Vincent nói nhẹ nhàng. Bọn họ cùng cười to, chỉ ngừng lại và liếc nhìn quanh ngạc nhiên khi tiếng chuông thang máy vang lên.
Terri theo em họ của Bastien tò mò tiến đến tấm bản trên vách của nhà bếp mà giống y hết cái ngoài phòng khách.
“Hừm. Cô có biết là ai không?” Hắn hỏi, nhấn nút đưa hình ảnh bên trong thang máy đến.
Terri nghiêng đến gần hơi để nhìn cho rõ người đàn ông đứng bên một cái xe đẩy phủ kín. Cô bắt đầu lắc đầu và sau đó ngưng lại. “Ồ, chờ chút! Đó có thể là một trong những người quản lí nhà hàng. Tôi quên mất Meredith đã sắp xếp cho họ mang đồ ăn mẫu cho đám cưới lên cho chúng ta thử”
Vincent gật đầu và nhấn nút “Hả?” hắn hỏi
“Dịch vụ ăn uống của Katelyn. Tôi có một giao hàng”
“Hôm nay là ngày may mắn của cô, Terri” Vincent nhấn nút để thả thang máy, sau đó búng nhẹ tắt màn hình. “Cô không cần phải nấu gì cả. Nó đã được giao đến”
Terri cười nhỏ, nhưng nói “Tôi hầu như không nghi rằng họ sẽ đưa đến bất kì món gì mà trong bất cứ cách nào tương đồng với một bữa ăn. Chúng sẽ chỉ là mẫu_ món tráng miệng và một chút trong thực đơn. Không có gì đáng kể”
Mặc dù lời nhận xét của cô, sự tò mò làm cho Terri theo hắn ra ngoài chờ người phục vụ. Vào giây phút cửa thang máy mở ra, người giao hàng mỉm cười với họ vui vẻ và đẩy cái xe nhỏ của cậu ta ra. Ngừng lại trước mặt họ, cậu ta nhấc một bì hồ sơ với một trật tự làm việc và đọc: ” Bastien Argeneau hay Terri Simpson?”
“Tôi là Terri Simpson” Cô bước lên trước và nhận lấy hồ sơ và cây viết.
“Chỉ cần kí vào bên dưới, thưa cô,” cậu ta chỉ. “Cô muốn nó ở đâu?”
“Xin để trong nhà bếp” cô chỉ đường. “Cửa đầu tiên bên phải”
Terri đọc nhanh qua tờ giấy mà cậu ta muốn cô kí vào khi hai người đàn ông tiến đến hành lang, Vincent đi kèm bên cạnh người giao hàng. Đảm bảo rằng nó chỉ đơn thuần là tuyên bố cô đã chấp nhận giao hàng, kí tên và ghi ngày, hoàn tất sau khi hai người đàn ông trở lại sảnh.
“Cảm ơn” người giao hàng nói khi cậu ta nhận lại cây viết và tấm bản hồ sơ. Sau đó cậu ta xé ra một tờ copy màu hồng, trao nó cho cô, và quay lại thang máy “Chỉ cần gọi đến số điện thoại của văn phòng khi quyết quyết định xong và sẵn sàng để cho mang cái xe đẩy đi. Có người sẽ đến và lấy mọi thứ”
“Được rồi. Cảm ơn” Terri nói khi cửa thang may đóng lại. “Tốt” Liếc nhìn tờ biên lai màu hồng cô được trao, cô quay lại và tiến đến nhà bếp. Cô tò mò muốn biết những gì đươc gởi đến. Cô trông đợi vài mẫu đồ ăn có trên thực đơn, mà bạn không bao giờ được biết. “Anh có nhìn khi anh ta mang nó vào không?” cô hỏi Vincent khi hắn theo sau cô.
“Không. Tôi chỉ xem cậu ta cuộn nó lại, sau đó theo cậu ta ra ngoài” hắn nói. Họ ngừng lại bên cái xe đẩy mà được để lại bên cạnh bộ bàn ghế nhỏ.
“Hừm” Terri liếc qua cái xe. Nó trông khá giống một cái tủ mạ vàng có những cái bánh xe, hay một cái bếp nướng thịt barbecue mạ vàng. Trên đỉnh là một cái nắp vuông với gờ được bo tròn và có quai. Terri nắm lấy cái tay cầm và nhấc lên, hít lấy cái mùi thức ăn được thả ra trong phòng.
“Chúa” cô thở mạnh, và cô há hốc mồm nhìn vào nửa tá đĩa đồ ăn. Nhà quản lí cung cấp dịch vụ ăn uống đã không gởi mỗi mẫu một thứ, họ gởi hai mẫu cho mỗi món.
“Cậu ta có nói là món tráng miệng ở tầng dưới” Vincent nói lên
Terri ngần ngừ sau đó lùi lại, chỉ khi đó mới chú ý rằng có một tầng thấp hơn bên dưới của cái xe đẩy này. Cầm lấy tay nắm, cô kéo nó ra và thở dài khi nhiều món ăn ngon đập vào tầm mắt. Cũng có hai cho mỗi thứ.
“Thôi được, như tôi đã nói, cô không cần phải nấu”
Trước khi Terri có thể đáp lời, thang may lại kêu lên tiếng nữa. Người diễn viên tiến đến tấm bảng gắn trên tường và nhấn nút, khi Terri đóng tầng dưới và sau đó là đến thân trên để giữ mọi thứ đúng nhiệt độ cho đến khi Bastien trở lại.
“Một nhà cung cấp nữa” Vincent thông báo. “Cô sẽ cần kí vào đó nữa, có lẽ thế”
Gật đầu, Terri theo hắn trở ra lối đi. Họ đến nơi chỉ trước khi cửa mở ra để lộ một người giao hàng với cái xe đẩy khác.
“Terri Simpson?” anh ta hỏi, liếc nhìn cô
“Vâng” cô đưa tay lấy cây viết và cái bảng kí nhận.
“Cô muốn ở_”
“Nhà bếp. Theo tôi” Vincent quay ra dẫn đường khi Terri kí vào biên lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.