Cáo Sa Mạc

CHƯƠNG 45



Marian run lẩy bẩy, chị cố gắng để nói, nhưng chị không thốt lên được một lời, miệng chị khô khốc, cuống họng nghẹn ngào, lưỡi chị tê cứng. Tay chị bị nước sôi làm phỏng và ngón tay chị đau đớn, ngón tay mà ông Peterson đã lôi chiếc nhẫn ra.
Họ nhìn chị như thể tất cả đều khinh ghét chị, bàn tay Peterson bóp chặt quanh cổ tay chị. Anh lại hỏi to:
– Chị lấy chiếc nhẫn này ở đâu?
– Tôi… tôi… nhặt được. – Giọng chị run run ấp úng.
– Chị nhặt được à! – Ông Hugh kéo Steve ra khỏi Marian, giọng ông có vẻ khinh bỉ – Chị nhặt được à!
– Dạ phải.
– Nhặt được ở đâu?
– Trong xe tôi…
Ông Hugh cười khẩy rồi quay qua Steve:
– Ông có chắc chiếc nhẫn này ông đã tặng cô Sharon Martin?
– Đúng chứ, tôi đã mua chiếc nhẫn này ở bên Mễ Tây Cơ. Chiếc nhẫn rất độc đáo! – Anh đưa chiếc nhẫn cho ông Hugh thấy – Bên phía trái của chiếc vòng có đường vân nổi.
Ông Hugh đưa ngón tay sờ quanh chiếc nhẫn, mặt ông hằm hằm, ông hỏi:
– Bà Vogler, áo măng tô bà đâu rồi, tôi phải dẫn bà đi, chúng tôi phải thẩm vấn bà. – Bỗng ông đem vấn đề pháp lý ra dọa chị – Bà không bị buộc phải trả lời khi người ta hỏi, những lời bà nói ra có thể sẽ được giữ lại làm tài liệu buộc tội bà. Bà có quyền mời một luật sư. Nào, đi thôi.
Steve la lên.
– Trời đất, ông điên rồi! Đừng nói với chị ấy là chị ta không bắt buộc phải trả lời. Ông khùng rồi. Chị ấy phải trả lời chứ.
Mặt bà Glenda đanh lại, bà nhìn Marian với vẻ tức giận, ghê tởm, bà lên án chị:
– Sáng nay chị có nói đến Arty, chị có nói hắn đã sửa xe cho chị. Tại sao chị có thể làm như thế. Tại sao một phụ nữ có con như chị lại có thể tham gia vào việc nầy?
Ông Hugh quay phắt qua bà. Ông hỏi:
– Chị ta có nói đến Arty à?
– Có.
– Hắn đâu rồi? – Steve hỏi – Hắn đem họ đi đâu? Lạy Chúa, lần đầu gặp chị, chị đã nói đến Neil.
– Steve, Steve, hãy bình tĩnh. – Ông Roger nắm tay anh.
Marian cảm thấy mình sắp xỉu, chị đã giữ chiếc nhẫn không phải của mình. Rồi bây giờ họ nghi chị có liên quan đến vụ bắt cóc, làm sao nói cho họ tin đây? Chị cảm thấy choáng váng mặt mày, phải nhờ họ gọi Jim đến mới được. Anh ấy sẽ giúp chị, anh ấy đến nói cho họ biết xe chị mất cắp, nói cho họ biết làm sao chị tìm được chiếc nhẫn. Anh ấy sẽ biết cách trình bày cho họ rõ. Căn phòng quay cuồng, chị phải níu vào bàn cho khỏi té.
Steve nhảy đến nắm lấy chị, nếu không, chắc chị đã nhào xuống nền nhà. Chị thấy lờ mờ đôi mắt của anh, chị thấy nỗi thất vọng trong mắt anh. Tình thương bừng lên trong lòng chị làm cho chị bình tĩnh trở lại. Chị bám chặt vào người anh, cố chống lại cơn choáng váng đang xâm chiếm lấy chị.
– Ông Peterson… – Chị có thể nói lại được rồi, chị phải nói mới được – Tôi không hề làm hại ai hết. Tôi muốn giúp ông. Tôi nhặt được chiếc nhẫn, thực đấy. Nhặt được trong xe tôi, xe tôi bị ăn trộm vào tối thứ hai. Arty vừa mới sửa lại xe cho tôi.
Steve nhìn vào mặt chị, bộ mặt lộ vẻ lo sợ, có nhiệt tình, cặp mắt chan chứa lòng thành thực. Bỗng anh chú ý đến điều anh vừa mới nghe.
– Ăn trộm! Xe chị bị ăn trộm vào tối thứ hai à? – Ôi lạy Chúa, anh nghĩ, còn có cơ may để tìm ra họ không?
Ông Hugh nhảy vào, ông nói:
– Ông Peterson, để tôi lo liệu cho. – Ông kéo đến cái ghế, để cho Marian ngồi xuống – Bà Vogler, nếu bà nói thực, bà sẽ giúp cho chúng tôi đấy. Bà biết rõ tên Arty này phải không?
– Không rõ lắm, hắn ta là thợ sửa xe giỏi, hắn giao chiếc xe cho tôi vào hôm chủ nhật. Sáng thứ hai, tôi xem xi-nê ở rạp Grand-Place tại Carley xuất 16 giờ. Tôi để xe ở bãi đậu xe của rạp. Khi tôi ra khỏi rạp trước 19 giờ một chút thì tôi thấy xe mất.
– Thế là hắn biết rất rõ tình trạng xe của chị – Ông Hugh nói – Hắn có biết chị có dự kiến đi xem xi nê không?
– Có thể hắn biết – Chị đáp, nhíu mày suy nghĩ – Đúng rồi, chúng tôi có nói chuyện này trong ga ra của hắn. Sau đó, hắn bơm đầy xăng vào xe tôi, hắn nói chúng tôi khỏi trả tiền xăng, vì chúng tôi vừa mới thuê hắn đại tu chiếc xe.
Bà Glenda nói nhỏ:
– Tôi đã nói chiếc xe có màu xanh thẫm, và rất lớn.
– Bà Vogler, – Ông Hugh nói – việc này rất quan trọng. Người ta tìm thấy xe bà ở đâu?
– Ở New York, cảnh sát đã đem xe về đồn, xe đậu ở chỗ cấm đậu.
– Chỗ cấm đậu ở đâu? Bà có nhớ đã nghe người ta nói chiếc xe tìm thấy đậu ở đâu không?
Marian suy nghĩ:
– Gần một khách sạn, phải, gần một khách sạn.
– Bà Vogler, bà cố nhớ đi. Khách sạn nào? Bà giúp chúng tôi tranh thủ được thời gian rất quý báu đấy.
Marian lắc đầu:
– Tôi không nhớ được.
– Chồng bà có nhớ không?
– Nhớ chứ, nhưng anh ấy hôm nay đi xa rồi, phải điện thoại đến xưởng anh ấy làm, để hỏi xem có liên lạc được với anh không.
– Số xe của bà bao nhiêu, bà Vogler?
Marian liền nói số xe cho ông ta biết. Khách sạn nào nhỉ? Jim đã nói cho chị hay con đường nơi người ta tìm thấy chiếc xe. Nhưng hỏi anh ấy làm gì? Phải mất nhiều thì giờ mới liên lạc được với anh… để nhờ anh hỏi lại xe đậu ở chỗ nào… Chị phải nhớ mới được. Chị nghe Jim nói người ta cho anh biết một chiếc xe cũ đậu trên đường gồm toàn dân nhà giàu ở. Chính Jim đã nói thế. Không, anh đã nói người ta đặt cho nơi ấy tên của một gia đình triệu phú. Bỗng chị reo lên:
– Đại lộ Vanderbilt. Đúng rồi. Chồng tôi đã nói chiếc xe đậu ở đại lộ Vanderbilt, trước mặt khách sạn… khách sạn… khách sạn Bitlmore.
Ông Hugh chụp lấy điện thoại, gọi đến tổng hành dinh cơ quan FBI ở New York. Ông ra lệnh tới tấp.
– Hãy báo cáo nhanh cho tôi biết đấy nhé. – Ông gác máy.
– Một nhân viên sẽ đến Biltmore ngay lập tức với tấm ảnh cũ để có thể nhận diện ra Taggert – Ông nói – Chúng ta hy vọng tấm ảnh này còn giống hắn, có thể chúng ta có được tin tức ngay bây giờ.
Họ chờ đợi, căng thẳng.
Steve cầu nguyện: “Lạy Chúa, xúi ngài giúp đỡ”.
Chuông điện thoại reo, ông Hugh nhấc ống nghe.
– Anh đã tìm được cái gì chưa? – Ông lắng nghe rồi nói lớn – Tốt! Tôi sẽ đi trực thăng đến đó ngay. – Ông để máy nghe xuống, nhìn Steve – nhân viên tiếp tân ở khách sạn nhận ra người trên ảnh có tên A.R. Rommel, thằng này đến đây vào tối chủ nhật. Hắn đi chiếc Coccinelle Volkswagen màu xanh thẫm, đậu trong ga ra khách sạn. Hắn đã đi sáng nay.
Bà Glenda thốt lên:
– Rommel – Rommel, Cáo sa mạc!
– Đúng thế. – Ông Hugh đáp.
– Hắn đi một mình à? – Steve bấu tay vào chiếc bàn.
– Hắn đi một mình. Nhưng người tiếp tân để ý thấy hắn vào ra khách sạn vào những giờ rất kỳ lạ. Thỉnh thoảng hắn chỉ đi một thời gian ngắn, điều này chứng tỏ hắn giam giữ Neil và Sharon ở trang tâm thành phố. Ông chắc còn nhớ John Owens đã nghe được tiếng xe lửa chạy lọt vào trong cuốn băng cát-sét chứ?
– Chúng ta không còn thời gian nữa, không còn nhiều nữa. – Giọng Steve đau đớn – Bây giờ còn biết đến những thứ ấy làm gì?
– Tôi sẽ đáp trực thăng đến văn phòng hãng Pan Am. Họ sẽ dành ưu tiên cho chúng tôi đáp xuống trên mái nhà. Nếu chúng ta bắt được Taggert vào lúc này, chúng ta buộc hắn phải nói ra. Nếu không, chúng ta chỉ còn nước tập trung lực lượng tìm kiếm các nơi quanh khách sạn Biltmore nữa thôi. Ông có đi theo tôi không?
Steve không kịp trả lời. Anh chạy ra cửa.
Bà Glenda nhìn đồng hồ, bà thẫn thờ nói:
– Mười giờ rưỡi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.