Cáo Sa Mạc

CHƯƠNG 8



Buổi họp phòng hội nghị của tờ Biến Cố kéo dài cho đến 19 giờ 30. Vấn đề chính đưa ra thảo luận là bản báo cáo của Nielson vừa mới trình bày. Bản báo cáo rất thuận lợi, hai phần ba độc giả tuổi từ 25 đến 40, có học vấn cao, thích tờ Biến Cố hơn tờ Time hay tờ Newsweek. Ngoài ra, việc bán báo đã tăng 15 phần trăm so với năm ngoái và việc quảng bá tin tức địa phương tiến hành rất tốt.
Cuối buổi họp, ông Bradley, giám đốc tờ báo, đứng dậy nói:
– Tôi nghĩ là chúng ta có thể hài lòng về các mặt thống kê này. Chúng ta đã làm việc cật lực suốt ba năm trời, chúng ta đã thành công. Trong thời buổi bây giờ mà điều hành thành công một tờ tạp chí như thế này không phải là chuyện dễ, tôi muốn nói là theo ý kiến của tôi thì chính tài điều hành đầy sáng tạo của Steve Peterson là yếu tố quyết định sự thành công này.
Sau buổi họp, Steve đi xuống thang máy với Bradley, anh nói:
– Cám ơn ông, lời phát biểu của ông thật quý báu.
Người đàn ông lớn tuổi hơn anh nhún vai, đáp:
– Sự thật là thế mà, Steve, chúng ta đã thành công chúng ta sẽ kiếm sống một cách đàng hoàng. Không quá sớm đâu, tôi biết anh đã làm việc một cách khó khăn.
Steve cười, nụ cười chua chát.
– Phải, đúng thế!
Cửa thang máy mở ra ở tiền sảnh, Steve chào:
– Xin chào, Brad. Tôi phải về. Tôi muốn đáp chuyến tàu 19 giờ 30…
– Khoan đã, Steve, sáng nay tôi có xem anh tranh luận trên mục thời sự truyền hình.
– Vâng.
– Tôi thấy anh có lý, nhưng Sharon cũng có lý. Cá nhân tôi, xin thú thực với anh, tôi thấy các ý kiến của cô ấy hay đây.
– Nhiều người cũng có ý kiến như anh.
– Tôi thích cô ấy, Steve à, cô ta thật khéo léo… và đẹp nữa. Một cô gái tuyệt vời.
– Đúng thế.
– Steve, tôi biết chuyện của anh trong hai năm nay. Tôi không muốn xen vào những chuyện không liên quan đến tôi, nhưng Sharon sẽ rất tuyệt cho anh… và cho Neil nữa. Đừng để những xung khắc, cho dù những xung khắc có lớn đến đâu đi nữa, làm ngăn cách hai người.
– Tôi rất mong được như thế – Steve bình tĩnh đáp – Bây giờ thì ít ra tôi cũng phải đề nghị với Sharon một việc việc của kẻ thiếu trách nhiệm gia đình.
– Tốt, tiến hành đi, cô ấy đang đến thăm bố con anh! Này, có sẵn xe của tôi đấy. Tôi chở anh đến Ga lớn Trung tâm cho.
– Tuyệt vời! Sharon đang ở nhà tôi, mà tôi thì không muốn trễ tàu.
Chiếc xe hòm của Bradley đậu trước cửa, tài xế lái xe len lỏi qua dòng xe cộ đông nghẹt ở trung tâm thành phố, Steve ngồi dựa người ra ghế, thở dài.
– Steve, anh có vẻ mệt mỏi, chuyện của anh chàng Thompson này đã làm cho anh quá đau khổ.
Steve nhún vai.
– Đúng thế, chuyện cũ lại trỗi dậy, tất cả báo chí ở Connecticut lại nêu cái chết của Nina ra. Tôi nghĩ chắc bọn trẻ lại bàn tán ở trường, tôi lo sợ rằng Neil sẽ nghe chúng nói. Tôi cũng rất chán chuyện của bà mẹ thằng Thompson.
– Tại sao anh không dẫn Neil đi chơi đâu đó vài ngày cho đến khi chuyện này chấm dứt?
Steve ngẫm nghĩ rồi đáp:
– Chắc tôi phải làm thế, có lẽ giải pháp này hay đấy.
Xe dừng trên Đại lộ Vanderbilt, trước Ga lớn Trung tâm. Bradley Robertson lắc đầu nói:
– Anh còn trẻ quá nên không nhớ được thời gian những năm vào thập niên 30, lúc ấy Ga lớn Trung tâm là cái nôi của ngành giao thông vận tải trong nước. Nhà ga có cả một chương trình phát thanh ở đài truyền thanh… – Ông ta nhắm mắt lại – Ga lớn Trung tâm, ngã tư thế giới, khẩu hiệu thế đấy.
Steve cười:
– Rồi sau đó là tiếp đến thời đại máy bay phản lực. – Anh mở cửa – Xin cám ơn ông đã cho tôi đến đây.
Lấy thẻ thuê bao đi tàu ra, anh băng nhanh qua nhà ga. Còn 5 phút nữa tàu chạy, anh muốn điện thoại về nhà báo cho Sharon biết anh sẽ đáp chuyến tàu 19 giờ 30.
Anh có vẻ mệt mỏi, anh nghĩ: “Mình không nên lắm chuyện, chỉ cần nói chuyện với cô ấy thôi, cô ấy không đổi ý đâu, cô ấy đang ở tại nhà mình”.
Anh đi vào phòng điện thoại, nhờ nhân viên bưu điện gọi giúp. Chuông điện thoại reo, một… hai… ba hồi, cô giữ điện thoại nói:
– Tôi đã quay số mà không ai trả lời cả.
– Chắc phải có ai đấy chứ, xin cô vui lòng thử cho một lần nữa đi.
– Được rồi, thưa ông.
Chuông reo liên tục đến hồi thứ năm, cô điện thoại viên cắt máy rồi nói:
– Thưa ông vẫn không có ai trả lời, lát nữa ông gọi lại được không?
– Xin cô vui lòng xem lại cho có đúng số không. Có chắc cô gọi số 2035651313 không?
– Tôi gọi lại số này một lần nữa nhé?
Steve nhìn máy điện thoại trên tay cô ta. Họ đi đâu nhỉ? Nếu Sharon không đến, chắc vợ chồng ông Lufts nhờ ông bà Perry coi giùm Neil chứ?
Không, nếu Sharon không đến thì chắc thế nào cô cũng gọi điện thoại báo cho anh biết. Trừ phi Neil lên cơn suyễn nặng… phải đưa đi bệnh viện.
Nếu nó nghe bọn học trò ở trường nói về chuyện hành quyết Thompson, thì chắc việc cậu bé lên cơn suyễn cũng không đáng ngạc nhiên.
Thời gian gần đây, Neil nằm mơ thấy ác mộng càng lúc càng nhiều hơn.
Đã 19 giờ 29 rồi, còn một phút nữa thì tàu chạy. Nếu anh gọi điện thoại cho bác sĩ ở bệnh viện hay gọi cho gia đình Perry, thì chắc anh sẽ trễ tàu, và phải đợi 45 phút nữa mới có chuyện sau.
Có lẽ vì thời tiết xấu nên đường dây bị nhiễu sóng, thỉnh thoảng cũng không bắt được sóng như thế.
Steve bấm số của nhà Perry, bỗng anh đổi ý, chạy nhanh qua nhà ga. Anh nhảy từng hai cấp một trên dãy tầng cấp dẫn đến ke tàu. Anh vừa nhảy được lên tàu, thì cửa tàu đóng lại.
Cũng ngay khi đó, một người đàn ông và một người đàn bà đi ngang trước buồng điện thoại, nơi anh vừa đi khỏi. Người đàn bà mặc chiếc măng-tô dài màu xám đã bạc thếch. Trên đầu chị ta trùm chiếc khăn màu xanh bẩn thỉu. Người đàn ông quàng một tay quanh người chị, tay kia, gã ôm một cái túi xách lớn bằng vải ka ki.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.