Câu Đố Bí Hiểm

CHƯƠNG 12



Trong giây phút kinh hoàng đó, tôi nhớ tới cái đầu lâu mà lẽ ra tôi cần phải đặt lên trên ngôi mộ này, cái đầu lâu bây giờ vẫn còn nằm trong túi mặc dù tôi đã xách túi theo đây, nhưng lại để quên trong ngôi nhà của Osgood. Bản thân tôi không biết tại sao suy nghĩ đó lại nẩy ra trong đầu óc lúc này. Có lẽ tôi cần phải ném nó xuống khối chất lỏng kỳ quái bên dưới huyệt mộ kia, dù nó có là máu hay cái gì đi chăng nữa.
Thật khó dời mắt khỏi nó và đưa ánh nhìn ra chỗ khác. Khi làm được chuyện này, tôi nhìn sang Cynthia ở đầu kia nấm huyệt.
Cô ta không trốn tránh ánh mắt của tôi, thậm chí còn gật đầu, nét mặt trông như đang muốn mỉm cười.
– Cô có thể giải thích cho tôi hiểu không? – Tôi hỏi.
Người đàn bà chỉ nhún vai.
– Cô không thể, hay là cô không muốn, quỷ quái? Nói đi, Cynthia! Nói đi!
– Chúng ta phải chấp nhận.
– Xin lỗi, tôi không chấp nhận đâu. – Ngón tay trỏ của tôi chỉ chênh chếch xuống dưới về phía cái lỗ tối hình chữ nhật – Đây có phải là máu hay không nào? Tôi muốn biết!
– Tôi cũng không nói chính xác được. Tôi nghĩ đây là một dung dịch đặc biệt.
– Tốt thôi. Dung dịch nào?
– Máu quỷ!
Tôi không nói gì cả, chỉ nhướng mày và hắng giọng cho cổ họng mình trở lại bình thường.
– Máu quỷ. – Tôi lẩm bẩm – Cô dính dáng gì đến máu quỷ? Cô có phải là một con quỷ không?
– Không.
– Tại sao máu quỷ lại lấp một nửa ngôi mộ? Khốn kiếp! Tôi muốn nghe lời giải thích.
Người đàn bà dang hai cánh tay lên cao đập bàn tay vào mặt. Những câu nói sau đó vang lên trong trầm đục nặng nề.
– Tôi… tôi rất tiếc, John! Mọi chuyện đã mọc cao quá đầu tôi, thật sự…
– Không thể xin lỗi qua quít như vậy là xong việc. Máu của ai vậy? Cynthia?
– Máu của ông ta!
– Của ai?
Cô ta nhìn tôi trân trối, mở miệng ra muốn trả lời, nhưng rồi hét váng lên và vùng bỏ chạy như một cơn gió hoảng hốt. Tôi cân nhắc liệu có nên đuổi theo cô ta hay không, cuối cùng tôi quyết định ở lại, bởi tôi có cảm giác mình đang được cần đến chính ở nơi này, bên ngôi mộ này, trong nghĩa trang này.
Cơn bão đã gần tới nơi. Tiếng gầm của nó đùng đùng như những loạt trống rền. Chớp như những lưỡi kiếm mảnh mai nhưng chát chúa nhảy nhót trên bầu trời, để lại những vệt sáng hình dích dắc.
Không khí oi nồng kinh khủng, nặng nề chưa từng thấy. Thêm vào đó là tầng tầng lớp lớp hơi nước trông giống những chiếc khăn mỏng mảnh ẩm ướt bay lừ đừ từ dòng sông lên, tỏa ra thành những đám mây nhạt màu, chiếm lĩnh cả một vùng không gian xung quanh.
Để nhìn rõ hơn, tôi rút trong túi ra một ngọn đèn pin nhỏ, chiếu xuống dưới khối chất lỏng trong huyệt mộ. Quầng sáng hình nón mảnh mai gây ấn tượng như đang bồng bềnh trong phần không gian đầy mây và hơi nước. Nó nhẹ trượt trên mặt chất lỏng, tràn vào cả một vài bọt không khí đang nổi lên trên bề mặt.
Cynthia đã để tôi ở lại đây một mình, cả Osgood cũng đã biến mất luôn. Tôi có cảm giác đó là hai hành động đã được lên kê hoạch sẵn từ trước. Mỗi lúc nỗi nghi ngờ trong tôi một lớn mạnh hơn, nhất là đôi với người đàn ông làm nghề đào mộ nhưng lại có một ngoại hình diễn viên điện ảnh.
Ngay từ giây phút đầu, tôi đã không tin anh ta, giờ lại càng không. Tôi xoay người lại, nhìn về hướng nhà xác, cái ngôi nhà lồi lên một khúc bướu gù xấu xí chứa căn hộ của người đàn ông bí hiểm. Phía đó bây giờ tối om. Không một vệt sáng hiện lên đằng sau những khuôn cửa sổ. Nếu Osgood ở đó thì rõ là hắn đang lẩn mình trong màn tối.
Tôi ý thức rất rõ tình trạng giẫm chân tại chỗ của mình. Nhưng mọi việc bây giờ nhất quyết phải thay đổi, đã tới lúc tôi muốn vật lộn để giành một chiến thắng đầu. Trong lòng tôi lúc này vẫn thầm hy vọng vào sự trợ giúp của Suko, người lẽ ra phải có mặt ở đây từ lâu rồi.
Một cái nhìn cúi xuống dưới ngôi huyệt đang mở rộng. Không có chuyện gì xảy ra. Khối máu quỷ vẫn nằm đó như một lớp chất lỏng đã hóa đá. Giờ thì cả những bọt nước cũng thôi không nổi lên trên nữa. Những cái bong bóng cuối cùng đã tan ra. Chỉ còn lại những dải mây hơi nước bay là là trên bề mặt.
Tôi tin chắc hiện thời sẽ chưa có nhiều việc xảy ra bên ngôi mộ này. Nhưng tôi muốn có lời giải thích cho khối chất lỏng kỳ quặc dưới kia, mà kẻ cung cấp nó sẽ phải là Osgood. Nếu tôi không lầm thì gã đàn ông đó chưa rời bỏ nghĩa trang. Chắc chắn tôi sẽ tìm thấy hắn trong ngôi nhà kia, dù hắn có đang ngồi rình rập đâu đó trong bóng tối.
Khuôn nghĩa trang trong màn đêm đã trở thành một mảnh đất âm u bí hiểm. Những bóng tối trong rất nhiều màu xám và đen khác nhau đang bao quanh tôi. Có lúc chúng hơi sáng lên, có lúc lại thẫm xuống. Gió đã trốn đi đâu mất. Chỉ đằng xa đang vẳng lên tiếng gầm của cơn bão sắp về, nó gầm gừ lòng vòng phía Tây như không dám đến gần đây.
Tôi lại gần ngôi nhà của kẻ coi nghĩa trang. Nó đã hiện thành một khối đen lù lù trước mặt. Đường viền trên đỉnh có lúc cao lúc thấp, khu nhà xây thêm áp vào một bên trái của nhà xác và có phần thấp hơn khối nhà chính. Nó không phải là sản phẩm của một bàn tay xây dựng bậc thầy mà chỉ gây ấn tượng như bị người ta cẩu thả ném vội vào cạnh khối nhà kia.
Những khuôn kính cửa sổ trên tường ánh lên nhè nhẹ như những con mắt nhìn câm lặng hình chữ nhật. Tay đào huyệt thậm chí chẳng thèm đốt nến, hắn đang ngồi rình hoàn toàn trong màn tối.
Tôi đứng trước cửa, cảm nhận hương thơm của những vòng hoa trong nhà xác đang túa ra, nồng nặc đến ngộp thở. Thế rồi tôi bấm chuông.
Dĩ nhiên là không có chuyển động nào. Nếu Osgood ở đây, hắn chẳng bao giờ tính tới chuyện mở cửa cho tôi.
Rút về vài bước chân, tôi nhìn quanh tìm cơ hội đột nhập vào trong. Các cửa sổ được đóng kín, cửa ra vào cũng vậy. Phá cửa là việc tôi chưa muốn làm lúc này, nhưng thật ra vẫn còn một con đường khác dẫn vào trong đó. Con đường đi qua nhà xác.
Ẩn mình vào bóng tối của ngôi nhà, tôi vòng ra phía trước. Lối đi chính thức là một khuôn cửa rộng có hai cánh cửa. Hai bậc thềm rất rộng bằng đá dẫn lên trên cao. Chẳng ở đâu có một dấu hiệu nào của Thiên Chúa giáo. Khu nghĩa trang này quả thật được dành cho một loại người đặc biệt vô đạo chăng?
Liệu Osgood có khóa lối chính của nhà xác? Tôi tính đến khả năng đó và thầm ngạc nhiên không ít khi thấy mình nhẹ nhàng mở được cánh cửa ra. Thật không hiểu tại sao hắn không khóa cửa lại. Rất có thể hắn không muốn chặn ngang cơ hội trốn tránh của Cynthia Manson.
Đón tiếp tôi lại là cái mùi vị của xác chết và thời gian như ở lần thăm thứ nhất. Những bụi hoa trà mảnh dẻ vươn cao từ những chậu trồng hoa rất lớn bằng sành. Một vài cái lá nhấp nhánh như thể được quét sơn. Vì đã chú ý ghi nhớ đường đi từ lần trước, nên chuyện xê dịch đối với tôi bây giờ tương đối dễ dàng. Theo tiếng nói bản năng, tôi dừng lại một thoáng bên cánh cửa dẫn vào nhà xác. Người ngoài nhìn vào bây giờ sẽ không thể phát hiện ra điều gì. Tôi lúc này chỉ còn là một vệt tối nép sát vào không gian xám ngắt của nhà xác.
Tôi muốn nhìn xác chết kia một lần nữa. Tôi vừa nhìn thấy cô ta bên ngôi mộ, nhưng trước đó cô ta đã nằm ở đây, rất có thể bây giờ cô ta đã quay trở lại chỗ cũ.
Khi bị tay tôi đẩy vào trong, cánh cửa kêu cọt kẹt khiến tôi thoáng bực mình. Trong không khí tuyệt đối tĩnh lặng này, mọi âm thanh đều vang lên rõ ràng và âm vang gấp đôi. Bất cứ kẻ nào đang rình mò quanh đây đều phải nghe thấy nó.
Nhưng hình như không có kẻ nào chờ tôi thì phải. Chẳng một đòn tấn công nào nhào ra từ bóng tối, tôi an toàn bước vào trong nhà xác.
Cái bàn dựng xác chết hiện ra nguyên si. Đối với tôi, nó đã trở thành trung tâm của ngôi nhà và trung tâm của câu chuyện.
Tôi không bật đèn điện lên, mà rút cây đèn pin nhỏ và mảnh như một cây bút chì trong túi ra. Tia sáng xuyên như một mũi giáo nhọn qua màn tối, khơi một đường hầm vô cùng mỏng mảnh của ánh sáng và cắm xuống mặt bàn, nơi lẽ ra phải có Cynthia Manson đang nằm.
Cô ta không nằm ở đây nữa!
Dĩ nhiên là vô vàn những suy nghĩ khác nhau lao loang loáng qua đầu tôi như những tia chớp. Có phải cô ta đã đứng dậy để gây bất ngờ cho tôi bên huyệt mộ, hay đã có kẻ đưa cô ta đi chỗ khác?
Cả hai khả năng đều có thể xảy ra. Biết mình đang phải đối mặt với một câu đố bí hiểm, tôi xâu chuỗi trong đầu tất cả những gì chứng kiến khi tôi bước chân vào nhà xác này lần đầu tiên và nhìn thấy người chết nằm ở đây. Có cái gì đó, một yếu tố nhỏ nhoi nào đó, nổi cộm lên trong câu chuyện như một hạt sạn nhỏ.
Tôi so sánh Cynthia bên nấm mộ với Cynthia mà tôi đã nhìn thấy ở đây.
Có cái gì đó khiến tôi ngắc ngứ. Có cái gì đó mâu thuẫn với toàn khung cảnh xung quanh.
Nhưng nó là cái gì? Trời đất thánh thần!
Tôi hắng giọng, suy nghĩ thật gắt gao, cảm nhận rõ tiếng mạch máu đang đập bên dưới trán. Thế rồi tôi đột ngột hiểu ra. Tia chớp trí tuệ nổi tiếng đã đập trúng não tôi, mang lại yếu tố chìa khóa.
Con dao găm!
Đúng, nó là vấn đề chính ở đây. Cynthia Manson khi nằm trên bàn này không mang nó trên lưng, mà cả đôi bàn tay cô ta cũng trống rỗng. Vậy mà khi xuất hiện bên ngôi mộ, cô ta lại cầm dao. Tôi còn nhớ rất rõ lưỡi dao có dính máu.
Tại sao?
Những suy nghĩ chạy ráo riết trong đầu. Tôi biết mình đang tới sát giải pháp của toàn bộ câu chuyện, chỉ có điều trí não tôi chưa đủ sức để bước qua ngưỡng cửa vô hình đó, một ngưỡng cửa đã cận kề biết bao nhiêu.
Dòng cân nhắc của tôi đã bị cắt ngang bởi những tiếng động vang lên phía sau lưng. Những tiếng động lọt qua khoảng mở bên cánh cửa nhà xác và hắt vào trong, báo rõ những chuyển động phía ngoài.
Tôi lùi trở lại, lẻn vào góc chết bên cánh cửa. Nếu có kẻ bước vào trong phòng này, tôi không muốn bị hắn phát hiện ngay lập tức. Tiếng bước chân đến gần cửa. Tôi nghe thật tập trung và nhận ra đó không phải tiếng chân của đàn ông. Osgood chắc chắn sẽ gây nên những âm thanh khác.
Chỉ còn lại Cynthia Manson!
Nếu đây quả thật là cô ta, lần này tôi sẽ không để cho cô ta chạy trốn dễ dàng như những lần trước nữa. Giờ đã tới lúc tôi phải đòi hỏi cho bằng được một lời giải thích, dù có phải áp dụng những biện pháp khuyến khích không tuyệt đối nhẹ nhàng và lịch sự.
Bóng tối hiện ra bên ngưỡng cửa. Dáng người đứng lại ở đó, chần chừ một thoáng, như thể không đủ can đảm bước vào trong.
Tôi giữ tư thế bất động. Hơi thở dừng lại trên bờ môi, tôi kiên nhẫn cao độ để chờ!
Con người kia vẫn chưa vào, nhưng cô ta biết có tôi ở trong này.
– John…?
Cô ta gọi tên tôi lên, tiếng gọi thì thào như một hơi thở nhẹ rón rén bay vào không gian kỳ quái bên trong.
– Tôi đây, Cynthia…
– Tôi vào được không?
– Dĩ nhiên. Cô muốn gặp tôi, đúng không?
Dáng người bên khuôn cửa thay đổi nhẹ và cô ta gật đầu.
– Vâng, tôi muốn gặp anh.
– Thế thì mời cô, tôi không ngăn cản.
Cô ta tới. Tôi bước một bước nhỏ sang bên trái, bởi đứng ở đây tôi nhìn rõ hơn. Hình ảnh một người đàn bà nhỏ bé bước vào trong không gian lạnh lùng của nhà xác thật là một bức tranh bí hiểm.
Tôi chờ cô ta, nhìn cô ta không ngơi và tập trung đặc biệt vào cánh tay phải cũng như bàn tay dưới nó. Một vật thể nhọn chĩa xuống dưới. Phần bên trên lớn hơn bên dưới, chót đỉnh nhọn hoắt.
Con dao găm!
Thật kỳ lạ. Tôi thấy mình có cảm giác nhẹ nhõm, mặc dù thậm chí chưa rõ cả nguyên nhân. Chỉ tin cậy hoàn toàn vào linh cảm, tôi không tin rằng mình đang gặp hiểm nguy. Tôi không tin mình phải đối phó với một hiểm nguy xuất phát từ con người kia, mặc dù cô ta rõ ràng đang cầm cây dao găm trong tay.
– Tôi ở đây…
Cynthia đứng lại. Cô ta nghe giọng nói của tôi, chăm chú định hướng, rồi xoay người sang trái.
Khuôn mặt cô ta bây giờ chỉ là một vệt nhợt nhạt. Một vành trăng mờ ẩn trong bóng tối mịt mù.
Tôi gật đầu và hy vọng cô ta nhận ra cử chỉ đó.
– Tôi rất mừng là cô đã tìm được đường quay trở lại. Cô có muốn nằm lên trên cái bàn kia nữa không? – Tôi hỏi, khoác lên giọng nói mình một âm điệu rình mò, bởi tôi muốn thẩm định một yếu tố nhất định.
– Nằm lên đâu kia?
– Vào cái bàn kia kìa. Tôi đã có lúc nhìn thấy cô ở đó, Cynthia. Đó là chỗ của cô mà.
– Thật sao?
– Tôi nghĩ vậy.
Người đàn bà phát ra một âm thanh, có thể được coi là một tiếng cười theo một phương diện nào đó.
– Tôi không biết là anh đi có đúng đường không, John. Tôi thật sự không biết.
– Tôi đã nhìn thấy cô, Cynthia.
Cô ta không trả lời ngay. Thế rồi tôi nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ. Cuối cùng cô ta bước về phía tôi.
– Thế là nghĩa làm sao, John? Tại sao anh lại gọi tôi là Cynthia?
– Chẳng lẽ tên cô không phải vậy?
– Không, chắc chắn không.
Vậy là rõ. Một tảng đá siết ngang cổ họng tôi dần tan ra.
– Tốt thôi, thì cô không phải là Cynthia.
– Đúng thế. Tên tôi là Violetta. Cynthia là một người chị của tôi, hay nói đúng hơn đã từng là một người chị họ của tôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.