Cây Thập Tự Ven Đường

CHƯƠNG 25: THỨ NĂM



Kathryn Dance, TJ Scanlon và Jon Boling đang ở trong phòng làm việc của cô. Lúc này là chín giờ sáng, và họ đã có mặt ở đây được gần hai giờ đồng hồ.
Chilton đã xóa lời đe dọa của Travis và hai bức hình khỏi chủ đề. Song Boling đã tải chúng về và sao ra.
c4c ngu0j s3 ch3t
t4t c4 c4c ngu0j
Và cả hai bức hình nữa.
Jon Boling nói, “Có thể lần theo dấu vết đăng bài,” anh nhăn mặt. “Nhưng chỉ khi Chilton hợp tác.”
“Những thứ trong bức hình vẽ Qetzal – các con số, mã số và chữ cái đó? Liệu có gì hữu ích không?”
Boling nói phần lớn chúng liên quan tới trò chơi và nhiều khả năng đã được tạo ra từ lâu. Dù thế nào đi nữa, thậm chí cả các chuyên gia giải mã cũng không thể tìm ra được bất cứ manh mối nào từ những ghi chú kỳ quái đó.
Những người còn lại trong phòng đều cẩn thận né tránh nhắc tới bức hình thứ hai, hay hình ảnh người phụ nữ bị đâm với bộ dạng rất giống bản thân Dance.
Cô đang định gọi Chilton thì nhận được một cuộc điện thoại. Vừa bật cười khi nhìn vào danh tính người gọi, cô vừa nhấc máy. “Vâng, ông Chilton?”
Boling nhìn cô với một cái nhìn giễu cợt.
“Tôi không rõ liệu cô đã thấy…?”
“Chúng tôi thấy rồi. Blog của ông đã bị xâm nhập.”
“Nhà cung cấp máy chủ có hệ thống an ninh rất tốt. Thằng nhóc đó hẳn rất thông minh,” một quãng ngừng. Sau đó, ông ta tiếp tục, “Tôi muốn báo để cô biết, chúng tôi đã cố gắng lần theo dấu vết vụ xâm nhập. Cậu ta đã dùng một trang máy chủ ủy nhiệm đâu đó ở Scandinavia. Tôi đã gọi điện cho vài người bạn tại đó, và họ tin chắc họ biết công ty này. Tôi có tên và địa chỉ. Cả số điện thoại nữa. Công ty đó nằm ở ngoại ô Stockholm.”
“Họ sẽ hợp tác chứ?”
Chilton nói, “Các nhà cung cấp máy chủ ủy nhiệm hiếm khi làm thế trừ trường hợp có lệnh của tòa. Chính vì thế mà người ta tin tưởng chọn họ, tất nhiên rồi.”
Một lệnh yêu cầu hợp tác tư pháp quốc tế sẽ là một cơn ác mộng về quy trình thủ tục và Dance chưa từng biết một lệnh nào loại này được phê chuẩn sau hai hay ba tuần từ khi được yêu cầu. Đôi khi các nhà chức trách nước ngoài hoàn toàn lờ tịt chúng đi. Nhưng cũng là một thứ để nghĩ đến. “Hãy gửi cho tôi thông tin. Tôi sẽ thử.”
Chilton làm theo.
“Tôi đánh giá cao việc ông làm thế này.”
“Và còn một việc nữa.”
“Gì vậy?”
“Bây giờ cô có đang truy cập vào blog không?”
“Tôi có thể.”
“Hãy đọc những gì tôi mới đăng vài phút trước.”
Nữ đặc vụ đăng nhập vào blog.
http://www.thechiltonreport.com/html/june28.html
Đầu tiên là một lời xin lỗi gửi tới độc giả, làm Dance ngạc nhiên vì sự nhún nhường của nó. Sau đó là:
Một bức thư ngỏ gửi Travis Brigham.
Đây là một lời kêu gọi cá nhân, Travis. Bây giờ, khi tên cậu đã được công bố rộng rãi, hy vọng cậu không phiền khi tôi gọi thế.
Công việc của tôi là thông báo tin tức, đưa ra những câu hỏi, không can dự vào những câu chuyện tôi đưa tin. Song giờ đây tôi buộc phải can dự vào.
Làm ơn, Travis, đã có đủ rắc rối rồi. Đừng làm tình hình trở nên tồi tệ hơn cho chính mình. Vẫn chưa quá muộn để đặt dấu chấm hết cho tình trạng tồi tệ này. Hãy nghĩ tới gia đình và tương lai của cậu. Làm ơn… Hãy gọi cho cảnh sát, hãy ra đầu thú. Có rất nhiều người muốn giúp đỡ cậu.
Dance nói, “Hay lắm, James. Rất có thể Travis sẽ liên lạc với ông về chuyện đầu thú.”
“Và tôi đã khóa chủ đề đó lại rồi. Không ai khác còn có thể đăng bài lên đó nữa,” ông ta im lặng trong khoảnh khắc. “Bức hình đó… Nó thật kinh khủng.”
“Chào mừng đến với thế giới thực, Chilton.”
Cô cảm ơn ông ta và hai người ngắt liên lạc. Cô dùng chuột tìm tới tận cuối bài viết Những Cây thập tự ven đường và đọc những bài bình luận mới nhất – cũng có vẻ là cuối cùng. Cho dù một số người dường như đã đăng bài từ nước ngoài, thêm một lần nữa cô không khỏi băn khoăn liệu chúng có chứa đựng đầu mối nào đó hữu ích để có thể tìm ra Travis hay dự đoán trước động thái tiếp theo của cậu ta không. Nhưng cô chẳng thể rút ra được kết luận nào từ những bài viết bằng thứ ngôn ngữ lủng củng khó hiểu đó.
Dance đăng xuất rồi nói với TJ và Boling về những gì Chilton đã viết.
Boling không chắc bức thư ngỏ sẽ có nhiều hiệu quả – theo đánh giá của anh, cậu thiếu niên đã vượt qua ngưỡng có thể dùng lý lẽ thuyết phục. “Nhưng chúng ta sẽ hy vọng.”
Dance phân công nhiệm vụ; TJ rút lui về ghế của anh ta cạnh bàn cà phê để liên lạc với công ty cung cấp máy chủ ủy nhiệm ở Scandinavia, còn Boling về lại góc của anh để tìm kiếm tên những người có thể trở thành nạn nhân tiếp theo từ một loạt địa chỉ Internet mới – trong đó có cả những người đăng bài trên các chủ đề khác ngoài Những Cây thập tự ven đường. Anh nhận diện được thêm mười ba cái tên nữa.
Charles Overby, trong bộ vest xanh đúng điệu một chính trị gia và một chiếc áo sơ mi trắng bóc, từ tốn bước vào phòng làm việc của Dance. Câu chào của ông ta là: “Kathryn… vậy là thế nào, Kathryn, chuyện thằng nhóc đó đăng lời đe dọa là sao?”
“Đúng thế đấy, Charles. Chúng tôi đang cố tìm hiểu xem cậu ta xâm nhập vào từ đâu.”
“Đã có sáu phóng viên gọi điện cho tôi rồi. Và một hai người đã mò ra số điện thoại nhà riêng. Tôi đã tống khứ bọn họ đi nhưng chắc không thể trì hoãn thêm được. Tôi sẽ phải tổ chức một cuộc họp báo sau hai mươi phút nữa. Tôi có thể nói gì với bọn họ đây?”
“Hãy nói cuộc điều tra đang tiếp tục. Chúng ta đã có thêm trợ giúp nhân lực từ San Benito cho cuộc truy lùng. Có vài trường hợp báo cáo nhìn thấy đối tượng nhưng chưa tìm được gì.”
“Hamilton đã gọi điện cho tôi. Ông ta rất bực.”
Quý ông Hamilton Royce tới từ Sacramento, với bộ vest quá xanh, đôi mắt nhanh như điện và nước da hồng hào.
Có vẻ Charles Overby vừa trải qua một buổi sáng đầy sự kiện.
“Còn gì nữa không?”
“Chilton đã cho ngừng cho đăng bình luận lên chủ đề đó và đề nghị Travis ra đầu thú.”
“Ý tôi là có gì về kỹ thuật không?”
“À, ông ấy giúp chúng ta lần theo dấu vết đăng bài của cậu ta.”
“Tốt. Vậy là chúng ta sẽ làm gì đó.”
Ý ông ta muốn nói: Thứ gì đó mà các khán giả của chương trình truyền hình vào giờ cao điểm sẽ tán thưởng. Trái ngược với thứ công việc không hào nhoáng mà cảnh sát đã cực nhọc, cần cù thực hiện trong bốn mươi tám giờ vừa qua. Dance bắt gặp ánh mắt Boling, cô biết anh cũng rất sững sờ trước lời bình phẩm vừa rồi. Hai người rời mắt khỏi nhau ngay lập tức trước khi một cái nhìn chung đầy bất bình của họ bùng lên.
Overby liếc đồng hồ. “Được rồi. Đến lượt tôi lên nòng,” ông quay ra, bước về phía phòng họp báo.
“Liệu ông ta có biết cách nói đó nghĩa là gì không?” Boling hỏi cô.
“Về cái nòng ư? Bản thân tôi cũng không biết.”
TJ cười khùng khục song không nói gì. Anh ta mỉm cười với Boling, nói, “Đó là một câu pha trò tôi sẽ không nhắc lại đâu. Nó ám chỉ những anh chàng thủy thủ hám của ngọt phải lênh đênh trên biển quá lâu ngày.”
“Cảm ơn vì đã không chia sẻ,” Dance gieo mình xuống ghế sau bàn làm việc, nhấp cốc cà phê đã tự dưng xuất hiện và, khỉ thật, tấn công vào nửa chiếc bánh vòng cũng từ đâu hiện ra như một món quà từ các vị thần. “Travis – à phải, Stryker – đã đăng nhập trở lại chưa?” cô hỏi Boling.
“Chưa. Vẫn chưa nghe được gì từ Irv. Nhưng chắc chắn cậu ta sẽ báo cho chúng ta biết. Tôi không nghĩ cậu ấy có thời gian để ngủ. Cậu ta lúc nào cũng có Red Bull trong mạch máu.”
Dance nhấc điện thoại lên và gọi cho Peter Bennington tại phòng thí nghiệm pháp y của MCSO để hỏi về những thông tin mới nhất liên quan tới bằng chứng. Vấn đề nằm ở chỗ cho tới lúc này đã thừa đủ bằng chứng để kết Travis tội giết người, song lại không hề có manh mối nào về địa điểm cậu ta có thể đang lẩn trốn, ngoại trừ những vết đất họ đã tìm thấy lúc trước – một địa điểm khác với nơi cây thập tự bị bỏ lại. David Reinhold, chàng nhân viên điều tra trẻ đầy nhiệt huyết từ Sở Cảnh sát đã tự mình đi lấy mẫu từ quanh nhà Travis. Mẫu đất không hề tương hợp.
Đất cát mới thật hữu ích làm sao! Dance bực bội hồi tưởng lại, ở một khu vực vẫn luôn tự hào với hơn mười lăm dặm bờ biển cùng những bãi biển và cồn cát đẹp nhất tiểu bang.
Bất chấp việc có thể thông báo rằng CBI đang “làm gì đó về mặt kỹ thuật”, Charles Overby đã bị một vố ra trò tại cuộc họp báo.
Chiếc tivi trong phòng làm việc của Dance đang bật, họ có thể xem cú trúng đòn đó được tường thuật trực tiếp.
Những gì Dance báo cáo với Overby về tình hình đều chính xác, ngoại trừ một chi tiết nhỏ, cho dù đó là một chi tiết cô không hề biết.
“Đặc vụ Overby,” một phóng viên hỏi, “các ông đang làm gì để bảo vệ cộng đồng trước việc một cây thập tự mới xuất hiện?”
Chẳng khác gì hươu bắt phải đèn pha.
“Ái chà chà,” TJ lẩm bẩm.
Choáng váng, Dance đưa mắt từ cậu ta sang Boling. Rồi quay trở lại màn hình.
Người phóng viên tiếp tục nói rằng cô này đã nghe được một thông báo trước đó nửa giờ trên máy dò sóng radio. Cảnh sát Carmel đã tìm thấy một cây thập tự nữa với ngày tháng của hôm nay, Hai mươi tám tháng Sáu, ở gần China Cove trên Xa lộ 1.
Overby lúng búng trả lời, “Trước khi tới đây, tôi vừa được nghe báo cáo từ đặc vụ phụ trách cuộc điều tra, và có vẻ cô ấy hoàn toàn chưa biết chuyện này.”
Có hai nữ đặc vụ cao cấp tại văn phòng Monterey của CBI. Sẽ chẳng khó để tìm ra ai là “cô ấy” vừa được nhắc đến.
Ôi, ông là đồ mắc dịch, Charles.
Cô nghe thấy một phóng viên khác hỏi, “Đặc vụ Overby, ông nói thế nào về sự thật là cả thành phố này, cả khu Bán đảo Monterey đều đang hoảng hốt? Đã có những tin cho hay nhiều chủ nhà bắn vào người vô tội khi vô tình đi qua sân nhà họ.”
Một quãng im lặng. “À, điều đó không hay chút nào.”
Ôi, trời đất quỷ thần ơi…
Dance tắt tivi. Cô gọi điện tới MCSO và được biết, đúng vậy, một cây thập tự nữa, mang ngày tháng của hôm nay, đã được tìm thấy gần China Cove. Cùng một bó hoa hồng đỏ. Bên Điều tra Hiện trường đang thu thập bằng chứng và tìm kiếm quanh khu vực.
“Không có nhân chứng nào, đặc vụ Dance,” người cảnh sát nói thêm.
Sau khi cô gác máy, Dance quay sang TJ. “Những người Thụy Điển trả lời chúng ta thế nào?”
TJ đã gọi điện cho công ty cung cấp máy chủ ủy nhiệm và để lại hai lời nhắn khẩn. Bọn họ vẫn chưa trả lời cuộc gọi của cậu ta, bất chấp việc hôm nay là ngày làm việc ở Stockholm và lúc này ở đó mới qua giờ ăn trưa.
Năm phút sau, Overby đùng đùng lao vào phòng. “Một cây thập tự nữa? Một cây thập tự nữa sao? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy hả?”
“Tôi cũng vừa mới biết xong, Charles.”
“Vậy thì làm thế quái nào bọn họ biết được?”
“Báo chí ư? Máy dò sóng, nguồn tin nội bộ. Bọn họ luôn có cách tìm ra xem chúng ta đang làm gì.”
Overby xoa xoa vầng trán rám nắng của mình. Những vảy da chết rơi xuống lả tả. “Được rồi, chúng ta đang tới đâu với nó rồi nhỉ?”
“Người của Michael đang kiểm tra hiện trường. Nếu có bằng chứng họ sẽ cho chúng ta biết.”
“Nếu có bằng chứng.”
“Cậu ta là một thằng nhóc vị thành niên, Charles, không phải dân chuyên nghiệp. Nó sẽ để lại một vài dấu vết nào đó dẫn chúng ta tới chỗ ẩn náu. Không sớm thì muộn.”
“Nhưng đã có thêm một cây thập tự được để lại đồng nghĩa là cậu ta cũng sắp sửa giết ai đó hôm nay.”
“Chúng tôi đang cố gắng liên hệ với tất cả những người mà Boling tìm ra được có thể đang gặp nguy hiểm.”
“Còn việc lần theo dấu vết trên máy tính? Việc đó diễn ra đến đâu rồi?”
TJ nói, “Công ty này vẫn chưa trả lời lại chúng tôi. Chúng tôi đã đề nghị bên Tư pháp chuẩn bị một biên bản yêu cầu hợp tác tư pháp quốc tế.”
Người phụ trách văn phòng nhăn mặt. “Được lắm. Máy chủ ủy quyền đặt ở đâu?”
“Thụy Điển.”
“Họ còn khá hơn người Bulgaria,” Overby nói, “nhưng sẽ phải mất cả tháng trước khi họ vòng vèo rồi mới trả lời lại. Hãy gửi yêu cầu để giữ mặt mũi cho chúng ta, nhưng đừng phí thời gian vào nó.”
“Vâng, thưa sếp.”
Overby đùng đùng lao ra ngoài, thò tay moi điện thoại từ trong túi ra.
Dance cũng hối hả lấy điện thoại của cô gọi cho Rey Carraneo và Albert Stemple, bảo họ tới phòng cô ngay. Khi hai người có mặt, cô tuyên bố, “Tôi đã phát chán với việc luôn phải ở vào thế bị động rồi. Tôi muốn chọn ra năm hay sáu người có nhiều khả năng trở thành nạn nhân nhất – những người đã viết bài công kích Travis cay nghiệt nhất và những người ủng hộ Chilton nhiệt thành nhất. Chúng ta sẽ đưa họ rời khỏi khu vực, sau đó thiết lập giám sát tại nơi ở của những người này. Travis đã có một nạn nhân mới trong đầu, và khi cậu ta chường mặt ra, tôi muốn cậu ta được một bất ngờ thật thú vị. Hãy bắt đầu vào việc này đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.