Cây Thập Tự Ven Đường

CHƯƠNG 36



Người chết được khiêng, người sống bước đi.
Thi thể của Greg Ashton – thực ra là Greg Schaeffer, như Dance đã được biết – được đưa xuống cầu thang trên chiếc băng ca ọp ẹp để ra xe của cơ quan chứng tử những trường hợp chết bất thường, trong lúc James và Patrizia Chilton từ tốn bước đi tới một xe cứu thương.
Còn một nạn nhân nữa, tất cả đều kinh hoàng khi biết được, chính là nhân viên cảnh sát của MCSO đã canh chừng ngôi nhà của gia đình Chilton, Miguel Herrera.
Schaeffer, dưới danh tính giả Ashton, đã dừng lại cạnh xe của Herrera. Người cảnh sát gọi cho Patrizia và được cho biết gã đàn ông này đã hẹn trước. Thế rồi dường như Schaeffer đã gí súng kề sát vào áo khoác Herrera và bắn hai phát, khoảng cách gần với cơ thể đã triệt tiêu tiếng súng nổ.
Cấp trên của người cảnh sát này tại MCSO đang có mặt, cùng với một tá nhân viên khác, tất cả đều chấn động, phẫn nộ trước vụ giết người.
Còn về phần những người bị thương vẫn sống sót, hai vợ chồng Chilton dường như không bị tổn hại nghiêm trọng về cơ thể.
Tuy nhiên, Dance đang để mắt tới Rey Carraneo – chính là người đầu tiên tới nơi, phát hiện ra viên cảnh sát đã chết, rồi vội vã lao vào trong nhà sau khi gọi tăng viện. Anh ta đã nhìn thấy Schaeffer sắp sửa bắn Chilton. Carraneo dành cho kẻ sát nhân lời cảnh cáo đúng theo quy định, nhưng khi tay này định mặc cả, anh ta chỉ đơn giản bắn hai phát rất chính xác vào đầu y. Đàm phán với những kẻ tình nghi đang lăm lăm cầm súng trong tay chỉ xuất hiện trong điện ảnh và các bộ phim truyền hình – và nếu có thì chỉ ở những bộ phim tồi. Cảnh sát không bao giờ hạ thấp hay bỏ vũ khí xuống. Và họ chẳng bao giờ do dự ngắm bắn nếu có đích ngắm lộ ra.
Nguyên tắc số một, số hai và số ba là: Bắn.
Và anh ta đã làm thế. Nhìn bề ngoài, người đặc vụ trẻ có vẻ vẫn ổn, ngôn ngữ cơ thể của anh ta vẫn không thay đổi khỏi tư thế thẳng người rất chuyên nghiệp, Rey chẳng khác gì đang khoác lên mình một bộ đồ dạ tiệc đi thuê. Song đôi mắt anh ta lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác, hé lộ những lời đang quay cuồng trong đầu Carraneo lúc ấy: Mình vừa giết một người. Mình vừa giết một người.
Vừa giết một người.
Cô sẽ thu xếp để đảm bảo cậu ta nhận được một kỳ nghỉ hưởng đủ lương.
Một chiếc xe dừng lại, Michael O’Neil chui ra khỏi xe. Anh nhìn thấy Dance và bước lại bên cô. Người thanh tra trầm tính không hề mỉm cười.
“Tôi rất tiếc, Michael,” cô nắm lấy tay anh. O’Neil đã biết Miguel Herrera từ vài năm nay.
“Hắn cứ thế bắn anh ấy?”
“Phải.”
Người thanh tra nhắm mắt lại trong khoảnh khắc. “Chúa ơi.”
“Anh ấy có vợ không?”
“Không. Đã ly dị. Nhưng anh ấy có một cậu con trai đã lớn. Cậu ta đã được báo tin rồi.”
Ở O’Neil, mọi biểu hiện khác đều rất bình thản, với một vẻ ngoài để lộ rất ít nội tâm, ném một cái nhìn lạnh lùng đầy căm thù về phía chiếc bao màu lục đựng xác của Greg Schaeffer.
Một giọng nói khác xen vào, yếu ớt, ngập ngừng. “Cảm ơn.”
Hai người quay lại đối diện với người vừa lên tiếng: James Chilton. Mặc quần sẫm màu, một cái áo phông trắng và chiếc áo len màu xanh hải quân cổ chữ V, ông ta dường như trông giống với một vị giáo sĩ tuyên úy bị choáng váng trước cảnh tàn sát ngoài chiến trường. Bà vợ đang đứng cạnh ông ta.
“Các vị ổn cả chứ?” Dance hỏi họ.
“Vâng, tôi không sao. Cảm ơn cô. Chỉ bị đánh đập một chút. Vài vết xây xước và bầm tím,” Patrizia Chilton nói cả bà ta cũng không bị thương tích gì nghiêm trọng.
O’Neil gật đầu chào hai vợ chồng rồi hỏi Chilton. “Hắn là ai vậy?”
Dance trả lời, “Em trai của Anthony Schaeffer.”
Chilton chớp mắt ngạc nhiên. “Cô đã tìm ra?”
Dance giải thích cho O’Neil về tên thật của Ashton. “Đó là khía cạnh thú vị của Internet – những trò chơi nhập vai và các trang chủ đó. Như Cuộc sống Thứ hai chẳng hạn. Anh có thể tạo nên những danh tính mới cho bản thân. Schaeffer đã dành ra vài tháng qua để lan truyền cái tên ‘Greg Ashton’ trên mạng như một chuyên gia về blog và RSS. Hắn làm vậy để tạo nên sự thu hút nhằm xâm nhập vào cuộc sống của Chilton.”
“Tôi đã tố giác anh trai Anthony của hắn trên một blog mấy năm trước,” Chilton giải thích. “Ông ta chính là người tôi đã kể với đặc vụ Dance khi lần đầu tiên gặp mặt… Đây cũng là một trong những điều tôi ân hận về blog… việc ông ta đã tự sát.”
O’Neil hỏi Dance, “Làm cách nào cô tìm ra hắn được?”
“TJ và tôi lúc đó đang kiểm tra các đối tượng tình nghi. Khó có khả năng Arnold Brubaker là tên sát nhân. Tôi vẫn còn nghi ngờ về Clint Avery… quý ông đứng đằng sau dự án đường cao tốc nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được gì cụ thể. Vậy là tôi điều tra về danh sách những người từng đe dọa James.”
Bản danh sách ngắn…
Chilton nói, “Vợ Anthony Schaeffer có trên danh sách. Đương nhiên rồi. Bà ta đã đe dọa tôi mấy năm trước.”
Dance nói tiếp, “Tôi lên mạng tìm tất cả những thông tin liên quan đến người phụ nữ này rồi tìm thấy vài bức ảnh cưới của bà ta. Người phù rể cho hai vợ chồng bà trong đám cưới là Greg, em trai Anthony. Tôi nhận ra ngay vì đã từng gặp qua khi đến nhà ông hôm trước. Tôi tìm hiểu về hắn. Người đàn ông này đã tới đây bằng vé hai chiều chừng hai tuần trước.”
Ngay khi biết được chi tiết này, cô đã gọi cho Miguel Herrera song không liên lạc được, vậy là Dance cử Rey Carraneo tới đây. Lúc đó anh ta đang theo dõi Clint Avery, ở vị trí cách nhà Chilton không xa mấy.
O’Neil hỏi, “Schaeffer có nói gì về Travis không?”
Dance đưa cho anh xem chiếc túi nilon đựng tờ giấy ghi bản tuyên bố viết tay, trong đó có nhắc tới Travis để tạo ra ấn tượng cậu ta chính là người chuẩn bị bắn Chilton.
“Cô nghĩ là cậu ấy đã chết?”
Mắt O’Neil và Dance gặp nhau. Cô nói, “Tôi sẽ không bám vào suy đoán đó. Tất nhiên, theo đúng kế hoạch cuối cùng Schaeffer sẽ phải giết cậu ấy. Nhưng nhiều khả năng hắn vẫn chưa hành động. Có thể hắn muốn làm ra vẻ Travis tự sát sau khi đã kết liễu Chilton. Như thế toàn bộ màn dàn cảnh sẽ chặt chẽ hơn. Cũng có nghĩa là cậu ấy nhiều khả năng vẫn còn sống.”
Người chánh thanh tra nhận một cuộc gọi. Anh bước ra xa, mắt nhìn về phía chiếc xe của MCSO, nơi Herrera đã bị hạ sát một cách tàn nhẫn. Sau một lát, anh ngắt liên lạc. “Tôi phải đi đây. Cần thẩm vấn một nhân chứng.”
“Anh? Thẩm vấn ư?” cô kêu lên. Kỹ năng thẩm vấn của Michael O’Neil bao gồm nhìn chằm chằm vào đối tượng, không mỉm cười, rồi yêu cầu đi yêu cầu lại đối tượng hãy nói cho mình những gì người đó biết. Cách này có thể có kết quả, song lại không mấy hiệu quả. Và O’Neil thực sự cũng chẳng khoái gì nó.
Anh nhìn đồng hồ. “Liệu cô có thể giúp tôi một việc được không?”
“Cứ nói đi.”
“Chuyến bay của Anne từ San Francisco về đã bị chậm. Tôi không thể bỏ qua cuộc thẩm vấn này được. Cô có thể đón giúp bọn trẻ từ trại hè ban ngày không?”
“Đương nhiên rồi. Kiểu gì tôi cũng phải đi đón Wes và Maggie trở về từ trại hè của chúng.”
“Đến gặp tôi ở Fisherman’s Wharf lúc năm giờ được không?”
“Tất nhiên.”
O’Neil ra về, sau khi đánh một ánh nhìn tối sầm nữa về phía chiếc xe của Herrera.
Chilton nắm lấy tay vợ ông ta. Dance nhận ra những cử chỉ đặc trưng của những người vừa giáp mặt tử thần. Cô nghĩ tới phong thái ngạo mạn, tự cho mình là đúng như một chiến binh thập tự chinh của Chilton khi lần đầu tiên gặp ông ta. Giờ thì rất khác. Nữ đặc vụ nhớ lại lúc trước từng có điều gì đó ở ông ta dường như trở nên mềm yếu hơn – khi hay tin người bạn thân Don Hawken cùng vợ thiếu chút nữa đã bị sát hại. Lúc này đây, vừa có thêm một bước chuyển nữa, rời xa khỏi khuôn mặt sắt đá của một đức ngài truyền giáo.
Ông ta mỉm cười cay đắng.
“Ôi, hắn đã xỏ mũi anh… Hắn đã đánh trúng vào cái tôi mắc dịch của anh.”
“Jim…”
“Không, em yêu. Đúng thế đấy. Em biết mà, tất cả chuyện này là lỗi của anh. Schaeffer đã chọn Travis. Hắn đọc qua blog, tìm ra một ứng cử viên lý tưởng làm vật thế thân và dàn dựng để biến một cậu thiếu niên mười bảy tuổi thành kẻ sát hại anh. Nếu anh không bắt đầu chủ đề ‘Những Cây thập tự ven đường’ và nhắc đến vụ tai nạn, Schaeffer hẳn sẽ chẳng có động cơ nào để bám theo cậu ta.”
Ông ta nói đúng. Nhưng Kathryn Dance có xu hướng tránh xa khỏi trò chơi ‘nếu – thì’. Một trò chơi quá phi thực tế. “Hắn có thể lựa chọn ai khác,” cô chỉ ra. “Hắn đã quyết tâm trả thù ông.”
Nhưng dường như Chilton không hề nghe. “Đáng ra anh nên chấm dứt hoàn toàn cái blog khốn kiếp đó.”
Dance nhìn thấy vẻ quyết tâm trong đôi mắt ông ta, sự thất vọng, sự phẫn nộ. Và cả sợ hãi nữa, cô tin vậy.
Nói với cả hai người phụ nữ, ông ta quả quyết, “Tôi sẽ làm thế.”
“Làm gì?” vợ ông hỏi.
“Đóng cửa nó. Bản tin kết thúc rồi. Anh sẽ không hủy hoại thêm cuộc đời ai nữa.”
“Jim,” Patrizia dịu dàng nói. Bà phủi vài vết bẩn khỏi tay áo. “Khi con trai chúng ta bị viêm phổi, anh đã ngồi cạnh giường nó hai ngày liền và không ngủ lấy một giây. Khi vợ Don mất, anh đã rời ngay khỏi cuộc họp đó tại trụ sở Microsoft để có mặt bên anh ấy – đã từ bỏ một hợp đồng trị giá một trăm nghìn đô la. Khi bố em sắp mất, anh ở bên ông còn nhiều hơn nhân viên trung tâm y tế. Anh đã làm những việc tốt, Jim. Đó chính là con người anh. Và blog của anh cũng đã làm được nhiều việc tốt.”
“Anh…”
“Suỵt. Để em nói hết đã. Donald Hawken cần và anh có mặt. Các con chúng ta cần là anh có mặt. Vậy đấy, thế giới cũng cần anh, anh yêu. Anh không thể quay lưng lại với điều đó.”
“Patty, đã có người phải chết.”
“Chỉ cần hứa với em anh sẽ không quyết định điều gì quá hấp tấp. Thời gian vừa qua đúng là những ngày khủng khiếp. Không ai có thể suy nghĩ tỉnh táo được.”
Sau một khoảng im lặng dài. “Anh sẽ suy nghĩ. Anh sẽ suy nghĩ.” Rồi ông ta ôm chầm lấy bà vợ. “Nhưng có một điều anh biết chắc, đó là anh có thể tiếp tục ngừng lại trong vài ngày. Và chúng ta sẽ rời khỏi đây,” Chilton nói với vợ, “Ngày mai chúng ta hãy tới Hollister. Chúng ta sẽ trải qua kỳ nghỉ cuối tuần thật dài cùng Donald và Lily. Em vẫn chưa gặp cô ấy. Chúng ta sẽ mang bọn trẻ theo, nấu nướng… và đi dã ngoại chút ít.”
Khuôn mặt Patrizia bừng nở nụ cười. Bà tựa đầu lên vai chồng. “Em thích thế.”
Ông chồng chuyển sự chú ý sang Dance. “Có một điều tôi đã nghĩ đến suốt.”
Dance nhướng một bên mày lên.
“Với đa số người khác chắc họ đã ném tôi cho sói. Và có lẽ tôi xứng đáng bị đối xử như thế. Nhưng cô đã không làm vậy. Cô không thích tôi, không tán thành với tôi, nhưng vẫn đứng lên vì tôi. Đó là sự trung thực chân chính. Cô không thường xuyên gặp được nó đâu. Cảm ơn.”
Dance khẽ bật cười bối rối, đón nhận lời khen ngợi – cho dù cô vừa mới chợt nghĩ có những lúc đúng là bản thân mình từng muốn ném ông ta cho sói.
Hai vợ chồng Chilton quay vào trong nhà để hoàn tất việc đóng gói đồ đạc và thu xếp một nhà nghỉ cho đêm hôm đó – Patrizia không muốn ở lại trong ngôi nhà cho tới khi phòng làm việc đã được cọ rửa sạch hết vết máu của Schaeffer. Dance cũng khó lòng có thể trách được bà ta.
Dance đến bên nhân viên phụ trách Điều tra Hiện trường của MCSO, một sĩ quan cảnh sát trung niên dễ tính cô từng cộng tác từ vài năm qua. Dance giải thích rằng có khả năng Travis vẫn còn sống, bị nhốt tại một nơi kín đáo nào đó. Nghĩa là cậu ta sắp cạn kiệt nguồn thức ăn và nước uống. Cô cần tìm ra cậu thiếu niên. Và thật nhanh.
“Ông tìm thấy một chìa khóa phòng trên thi thể?”
“Phải. Nhà nghỉ Cyprus Grove.”
“Tôi muốn căn phòng đó, cùng với quần áo và xe hơi của Schaeffer, tất cả phải được kiểm tra thật kỹ lưỡng. Tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể cho chúng ta một manh mối về địa điểm hắn đang nhốt cậu bé.”
“Đương nhiên rồi, Kathryn.”
Cô quay lại xe mình, gọi điện cho TJ. “Sếp, nghe nói cô hạ được hắn rồi.”
“Phải. Nhưng bây giờ tôi muốn tìm ra cậu nhóc. Nếu cậu ta còn sống, có lẽ chúng ta chỉ còn một ngày hay hai trước khi cậu ấy chết đói hay chết khát. Huy động tất cả tham gia tìm kiếm. MCSO đang kiểm tra hiện trường tại nhà Chilton và nhà nghỉ Cyprus Grove nơi Schaeffer đặt phòng. Hãy gọi cho Peter Bennington và thu thập các báo cáo. Gọi Michael nếu cần. À, tìm cho tôi nhân chứng từ các phòng bên cạnh ở Cyprus Grove nhé.”
“Được thôi, sếp.”
“Còn nữa, liên lạc với CHP cùng cảnh sát hạt và thành phố. Tôi muốn tìm ra cây thập tự cuối cùng ven đường – cây thập tự Schaeffer để lại nhằm thông báo cái chết của Chilton. Peter cần kiểm tra nó với tất cả trang bị bên họ có.” Thêm một ý nghĩ nữa lóe lên trong đầu cô. “Cậu đã bao giờ nghe nói lại về chiếc xe công tiểu bang đó chưa?”
“À, cái xe Pfister đã nhìn thấy đúng không?”
“Phải.”
“Chẳng có ai gọi đến hết. Tôi không nghĩ chúng ta được ưu tiên.”
“Thử lại xem. Và hãy đưa nó thành một ưu tiên.”
“Cô sẽ quay về chứ, sếp? Overbearing 1 muốn gặp sếp đấy.”
“TJ.”
“Xin lỗi.”
“Tôi sẽ trở lại sau. Bây giờ tôi phải lần theo một thứ đã.”
“Sếp cần trợ giúp không?”
Dance nói không, dù trên thực tế cô biết chắc mình không muốn làm việc này đơn độc chút nào.
——————————–
1 Độc đoán – TJ ám chỉ Overby.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.