Cha, điểm tựa đời con

NGÔI NHÀ HẠNH PHÚC



Tuổi trẻ lúc nào cũng đầy khao khát được trải nghiệm.

Robert Louis Stevenson

Gia đình tôi có bốn anh em trai. Anh Rody – mười hai tuổi; anh Joe – mười tuổi; cả hai đang là hướng đạo sinh. Tôi – tám tuổi và em Bill – sáu tuổi, thường bám theo các anh trong những trò nghịch ngợm. Một lần, bố mẹ tôi có công việc phải ra ngoài vào buổi tối nên đã để mấy anh em tôi ở nhà với nhau.

Sau khi dặn dò anh em tôi cẩn thận (trong đó nhấn mạnh đến việc không được đụng đến cái lò sưởi), bố mẹ mới ra khỏi nhà để xuống thị trấn. Và chẳng bao lâu sau, tai họa đã xảy ra.

Theo những gì tôi nhớ thi sau khi bố mẹ tôi đi khỏi, anh Joe đã đút hai chiếc hộp gỗ vào lò sưởi và mở cửa lò. Sau đó, tầng trệt nhà tôi bén lửa và lửa nhanh chóng lan rộng. Anh Rody hốt hoảng gọi đến trung tâm cứu hỏa và hét lên:

– Cháu là Rody, nhà chúng cháu đang cháy!

Nói rồi anh cúp máy. Chẳng rõ vì anh Rody nổi tiếng đến mức trung tâm cứu hỏa biết anh sống ở đâu hay vì một người hàng xóm nào đó đã gọi điện báo mà ngay sau đó đội cứu hỏa đã đến chính xác địa chỉ nhà tôi. Trước đó, bốn anh em tôi đã kịp ra khỏi nhà và run rẩy nhìn ngôi nhà bốc cháy. Thế nhưng, khi nhìn thấy cảnh lính cứu hỏa, xe cứu hỏa, xe cấp cứu đổ xô tới hiện trường, chúng tôi cảm thấy phấn khích hơn là sợ hãi. Có đứa trẻ nào không thích được những người lính cứu hỏa nhấc bổng lên và hỏi han xem có vấn đề gì hay không kia chứ. Rất đông hàng xóm đã kéo đến nhà tôi; họ ôm chúng tôi vào lòng và đưa anh em tôi về nhà họ.

Bố mẹ tôi trở về khi ngôi nhà đã trở thành một khối đen đồ sộ. Một chú cảnh sát thông báo với bố mẹ tôi:

– Ông bà Firman! Nhà của ông bà đã bị cháy; còn các con của ông bà đang được hàng xóm chăm sóc.

Khi mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, “tiết mục trừng phạt” bốn anh em tôi bắt đầu. Bố quyết định sẽ đánh đòn cả bốn đứa. Mở màn là anh Rody, sau đó đến anh Joe và tôi. Cả ba chúng tôi thi nhau hét lên hết cỡ để bố nhẹ tay hơn. Còn em Bill, tất nhiên là em còn quá nhỏ nên chẳng bị phạt.

Hôm đó, bố tôi chỉ “giơ cao đánh khẽ” dù “tội lỗi” mà chúng tôi gây ra là hết sức nghiêm trọng.

Bố chỉ muốn chúng tôi ghi nhớ bài học về việc trái lời bố mẹ. Từ đó về sau, mỗi khi bày trò nghịch dại, chúng tôi đều chú ý không làm cháy bất cứ thứ gì trong nhà. Và cũng kể từ ngày đó, bố mẹ không bao giờ dám để anh em tôi ở nhà một mình nữa.

– Win Firman


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.