Chỉ Dòng Sông Biết

Chương 01



Một năm hai tháng sau…

Người quả phụ bí ẩn lại biến mất rồi.

Anthony Stalbridge mò mẫm từng bước trong hành lang mờ tối, liếc tìm một vệt ánh sáng lẻo mép lọt ra dưới cửa phòng nào đó. Dường như không phòng nào có người, nhưng chàng biết nàng phải ở đâu đó quanh đây. Chỉ vài phút trước chàng đã thoáng thấy nàng biến mất trên cầu thang tối dành cho người ở.

Chàng đã đợi vài phút trước khi theo nàng lên cầu thang chật hẹp. Nhưng khi lên đến tầng dành cho phòng ngủ, chẳng thấy bà Bryce đâu nữa.

Âm thanh văng vẳng của điệu van và tiếng rầm rì đôi chốc rộ lên từ những cuộc chuyện trò đẫm hơi sâm banh từ dưới vũ đường vọng tới. Tầng trệt dinh thự nhà Hastings sáng lóa những đèn, những vị khách lụa là thích cảnh chen vai, nhưng trên này chỉ có ánh mờ mờ quanh những giá nến trên tường và cái im lặng rợn người. Dinh thự rộng bát ngát, vậy mà người ở đây chỉ có Elwin Hastings, cô vợ rất mới, rất trẻ, rất giàu có của ông ta, cùng các quản gia. Gia nhân thì ngủ dưới nhà. Thế nghĩa là phần lớn buồng ngủ trên tầng này để trống.

Những buồng ngủ trống trong bữa tiệc đông người đôi khi vô cùng quyển rũ với những vị khách đang tìm một nơi thích hợp để hẹn hò vụng trộm. Có phải bà Bryce lên đây gặp gỡ một gã nào chăng? Vì một lý do mù mờ nào đấy chàng cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều về khả năng đó. Không phải vì chàng có quyền gì đối với nàng. Họ đã nhảy cùng nhau vài điệu và trao đổi vài câu thận trọng, khổ sở với việc tỏ ra lịch sự trong vài sự kiện diễn ra tuần vừa qua. Bề ngoài thì họ chỉ quen biết nhau đến thế. Nhưng trực giác của chàng – chưa kể đến từng phần bản năng đàn ông trong chàng – đã nói với chàng rằng thực ra họ đã khỏi đấu một trận so kiếm điên cuồng. Và chàng không có ý định thua trận.

Từ buổi gặp đầu tiên, Louisa Bryce đã làm mọi cách phủ nhận sự chú ý của chàng, ít ra trong lời nàng nói. Điều đó cũng không hẳn lạ lùng, tất nhiên, với cái quá khứ tai tiếng gắn vào tên chàng. Điều khiến chàng chú ý là hình như nàng bỏ quá nhiều sức lực để ngăn chặn mọi gã đàn ông trong phòng tại tất cả những tiệc tùng nàng tham dự.

Chàng là người từng trải. Chàng biết có một số phụ nữ không màng tới đàn ông về mặt thể xác, nhưng vài dịp chàng đã dụ được Louisa ra sàn nhảy trong vòng tay mình, chàng biết rõ thân thể nàng cũng đáp lại những tín hiệu của chàng. Điệu van là phép thử cực hiệu quả cho chuyện ấy. Mặt khác, cũng có thể chàng chỉ tự phỉnh phò mình vì lý do xưa như trái đất: Chàng ham muốn nàng.

Nàng không thể biết đôi kính gọng vàng trí thức, những váy vóc bất hợp thời, kiểu chuyện trò thành thật và chán ngắt của nàng chỉ khiến chàng thêm hứng thú. Cái lớp vỏ học thức buồn chán của nàng rành rành là giả tạo. Nhưng chàng cũng phải thừa nhận lớp vỏ ấy có vẻ khá thành công đối với phần còn lại của xã hội. Tên tuổi nàng không gắn với người nào trong giới thượng lưu. Chàng đã bỏ công kiểm tra điều ấy, một cách kín đáo, dĩ nhiên. Theo như chàng nắm được, Louisa không có mối liên hệ tình cảm với tay nào.

Người phụ nữ này gần như chắc chắn là một điều bí hiểm, và một trong những mặt bí hiểm nhất là sự tò mò lén lút của nàng trước chủ tiệc tối nay, Elwin Hastings, và những nhân vật liên quan đến liên minh đầu tư của ông ta.

Một cánh cửa mở ra cuối hành lang. Chàng lánh vào hốc tường nhỏ tối mờ chờ xem có gì xảy ra.

Louisa đi ra khỏi phòng. Chàng không thấy rõ nét mặt nàng trong bóng tối, nhưng nhận ra cái áo dài hạt dẻ xỉn màu với cái khung eo nhỏ lỗi thời. Chàng cũng thấy cái cằm nghiêng kiêu hãnh và đôi vai dáng dấp thanh nhã của nàng.

Dù đang trong hoàn cảnh hết sức khinh suất, mà cũng có thể chính vì thế, một luồng ham muốn nóng bừng siết chặt lấy hạ bộ chàng. Chàng nhìn nàng bước ra từ bóng tối, đang tới gần mình và nhớ lại cảm giác có nàng trong tay khi nàng nhảy với chàng vừa lúc trước. Nàng đã cực kì cố gắng, như mọi khi, tỏ ra cứng nhắc và tẻ nhạt, nhưng những cuộc chuyện trò ngắc ngứ không thể giấu đi nét khôn ngoan cảnh giác và sự thách thức đầy kích thích trong đôi mắt hổ phách kia. Cũng như những huyên thiên ngớ ngẩn không thể xua tan cảm giác về cái sống lưng thanh thoát đang áp vào lòng bàn tay chàng. Chàng tự hỏi nàng có nhận ra mình càng cố xua đuổi chàng bao nhiêu, chàng càng quyết chí khám phá những bí mật của nàng bấy nhiêu.

Nàng vội vã đi dọc hành lang, không biết có chàng ở đó, quay lại cầu thang dành cho người ở. Trong khoảnh khắc, ánh sáng từ một giá nến trên tường hắt vào gọng kính của nàng. Chàng đang cân nhắc có nên bước ra chặn lối nàng hay tiếp tục theo sau thì một giọng nói cứng rắn dội lên từ trên cầu thang dành cho người ở.

“Ai đó?” người đàn ông hỏi gay gắt.

Đó là mệnh lệnh, không phải câu hỏi, và không được nói ra bằng giọng lễ độ, cung kính của người hầu.

Quinby. Một trong hai tay vệ sĩ gần đây theo sát Hastings bất cứ đâu.

Anthony đưa tay ra nắm lấy Louisa khi nàng đi ngang và giữ nàng đứng lại.

Nàng quay lại nhìn chàng, miệng há hốc thốt ra một tiếng thét nhỏ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Mắt nàng mỏ to. Chàng chặn bàn tay còn lại trên môi nàng.

“Im nào,” chàng nói khẽ vào tai nàng. “Cứ tin tôi.”

Chàng kéo nàng áp sát người mình rồi hôn thật mạnh lên môi để bắt nàng im lặng.

Nàng giãy giụa cự lại mất vài giây. Chàng cố tình hôn thật sâu để bắt nàng đáp trả. Đột ngột, nàng ngưng chống cự. Trong khoảnh khắc gần gũi dâng tràn đó, một cảm giác sắc bén điếng người như một luồng sét giáng xuống cả hai. Chàng biết nàng đã nhận ra cảm giác ấy. Chàng cảm thấy phản xạ bất ngờ và bối rối của nàng. Không liên quan gì tới tay vệ sĩ đang gần tới.

Bước chân nặng nề của Quinby vang lên trong hành lang. Anthony khẽ chửi thề. Chàng chỉ muốn được tiếp tục hôn Louisa. Chàng muốn lôi nàng vào buồng ngủ gần nhất, đặt nàng xuống giường, lột bỏ cặp kính và cái áo dài xấu xí…

“Hai người làm gì ở đây?” Quinby gặng hỏi.

Anthony ngẩng đầu, không phải giả bộ mới tỏ ra miễn cưỡng và cáu kỉnh. Louisa bước lùi, mày cau lại như thể cả nàng cũng bực bội vì có người ngắt quãng. Chàng nhận ra sau cặp kính mắt nàng có vẻ lạc thần và hơi thở gấp gáp.

“Có vẻ như chúng ta có bạn đến thăm, em ạ,” chàng nói thản nhiên.

Quinby đã gần tới nơi. To con với đôi vai rộng, hắn ta trùm cái áo khoác đen trên người. Một bên túi áo trĩu xuống vì vật nặng gì đó bên trong. Trên bàn tay lóe lên cái nhẫn lớn có vẻ đắt tiền bằng vàng khảm mã não.

Louisa bất ngờ phản kích lại tay vệ sĩ. Anthony cảm thấy nàng lúng túng, nhưng nàng che đậy một cách đáng nể bằng cách mở đánh phạch chiếc quạt ra vẻ bực mình.

“Tôi không nghĩ chúng ta đã được giới thiệu với nhau,” nàng nói bằng giọng khiến lò sưởi cũng phải đóng băng. Mặc dù thấp hơn nhiều, bằng cách nào đó nàng vẫn tìm được cách nhìn Quinby như từ trên cao xuống. “Anh là ai mà dám xách mé với chúng tôi?”

“Thưa bà, tôi không có ý làm phiền,” Quinby nói đôi mắt xoáy vào Anthony, “nhưng khách không được lên đến tầng này. Tôi sẽ tiễn cả hai ông bà xuống lầu.”

“Chúng tôi không cần người hộ tống,” Anthony lạnh lùng nói. “Chúng tôi biết đường rồi.”

“Đúng thế,” Louisa nói. “Chắc chắn là chúng tôi biết đường.”

Nàng vén vạt váy nắm lấy rồi định đi lướt qua Quinby. Hắn đưa tay nắm lấy khuỷu tay nàng.

Nàng thở dốc, như thể choáng váng điếng người. “Sao ông dám?”

“Chân thành xin lỗi, thưa bà, nhưng trước khi bà đi, tôi buộc phải hỏi bà vừa làm gì ở đây,” hắn nói.

Nàng trừng mắt sau tròng kính. “Bỏ tay ra khỏi người tôi ngay, không tôi đảm bảo ông Hastings sẽ được thông báo về sự việc này.”

“Ngài Hastings chắc chắn sẽ được thông báo về sự việc này.” Quinby rõ ràng không nao núng vì lời đe dọa. “Nhiệm vụ của tôi là thông báo cho ngài khi có những sự việc tương tự xảy ra.”

“Tương tự gì, lạy Chúa?” nàng đập lại. “Ông đang ám chỉ cái gì vậy?”

Anthony nhìn Quinby. “Bỏ tay anh khỏi tay bà đây.”

Quinby nhíu mắt. Hắn không thích nghe ra lệnh? Anthony nghĩ.

“Ngay lập tức,” Anthony nói thêm thật nhẹ nhàng.

Quinby thả Louisa ra.

“Tôi cần câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi,” hắn gầm gừ, mắt vẫn chĩa vào Anthony. “Tại sao hai người lên đây?”

Câu hỏi này rõ ràng nhắm vào chàng, Anthony nhận ra. Quinby không còn để tâm đến Louisa nữa.

Anthony nắm lấy khuỷu tay Louisa bằng một cử chỉ sở hữu, cử chỉ của tình nhân. “Tôi cứ nghĩ câu trả lời đã hiển nhiên rồi chứ. Bà đây và tôi lên trên này là vì có chút chuyện riêng tư.”

Chàng thấy rõ ràng Louisa không thích thú gì với những ẩn ý trong lời giải thích đó, nhưng rõ ràng nàng hiểu mình không còn cách nào khác ngoài hùa theo chàng, cần phải khen ngợi, nàng không hề lỡ nhịp.

“Rõ ràng là chúng ta cần phải đi nơi nào khác, ông ạ,” nàng nói.

“Có lẽ thế,” Anthony đồng tình.

Chàng nắm chặt khuỷu tay nàng hơn nữa, đưa nàng vòng lại, nhắm về hướng cầu thang chính.

“Thế này,” Quinby nói đằng sau lưng họ. “Tôi không biết hai người định làm gì, nhưng…”

“Chắc chắn là thế,” Anthony ngoái lại nói. “Anh không biết chút gì về việc bà bạn tốt của tôi và tôi đang làm gì ở đây, và sẽ vẫn là như thế.”

“Tôi được thuê trông coi mọi thứ quanh nhà,” Quinby tuyên bố trong khi theo họ trên hành lang.

“Tôi hiểu điều đó,” Anthony nói. “Tuy nhiên, bà đây và tôi không hề biết rằng các tầng trên nhà là lãnh địa cấm. Rõ ràng chúng tôi không thấy tấm biển nào nói lên điều đó.”

“Tất nhiên là không có biển,” Quinby gầm gừ. “Người như ông Hastings không bao giờ cắm biển lung tung trong những ngôi nhà đẹp như nhà này.”

“Thế thì anh chẳng thể trách chúng tôi đã đi lên đây khi chúng tôi muốn thoát khỏi đám đông dưới nhà,” Anthony ngọt ngào nói.

“Hượm đã,” Quinby nói.

Anthony lờ hắn đi. “Tôi tin rằng cỗ xe của tôi sẽ đem lại đủ riêng tư mà chúng ta cần có,” chàng nói với Louisa đủ lớn để vang tới chỗ Quinby.

Nàng ném cho chàng một cái nhìn ngờ vực, nhưng may sao không nói gì.

Họ đi xuống. Quinby dừng lại ở đầu cầu thang. Anthony cảm thấy đôi mắt hắn như khoan vào lưng mình.

“Chúng ta phải đi thôi,” chàng nói nhỏ với Louisa. “Nếu không, hắn sẽ càng nghi hoặc hơn nữa.”

“Tôi đến đây với phu nhân Ashton,” Louỉsa bứt rứt nói. Nàng cũng nói nhỏ như vậy. “Tôi không thể cứ thế biến mất được, bà ấy sẽ hoảng hốt.”

“Tôi đoán chắc sẽ có một gia nhân canh cửa sẵn sang chuyển lời cho bà ấy là bà đi cùng tôi.”

Nàng cứng người. “Tôi không thể làm thế được, thưa ông.”

“Tôi không hiểu vì sao lại không. Đêm còn dài, và chúng ta có rất nhiều chuyện cần nói với nhau, phải không?”

“Tôi không hiểu ông muốn nói gì. Cảm ơn ông đã can thiệp đúng lúc trong hành lang, nhưng hoàn toàn không cần thiết. Tôi có thể đối phó được với ông ta. Bây giờ tôi thực sự cần xin phép…”

“Tôi e rằng mình mới là người thực sự cần xin phép ở đây. Bà đã kích thích trí tò mò của tôi, như bà thấy đấy. Tôi sẽ không thể ngủ đêm nay nếu không nhận được một vài câu trả lời.”

Nàng lại ném cho chàng một cái liếc, ngờ vực. Chàng mỉm cười, thấy quyết tâm của mình. Nàng đanh mặt lại, nhưng không tranh cãi thêm. Nàng còn đang bận tính toán đường thoát, chàng nghĩ, hẳn nhiên, nàng tính giờ để thoát đi đúng lúc quay lại phòng khiêu vũ, nơi đám đông khó mà gây nên một cảnh ồn ào.

“Bà sẽ phải từ bỏ mọi ý định về chuyện bỏ rơi tôi thôi, thưa bà Bryce,” chàng nói. “Thể nào bà cũng cho phép tôi đưa bà về đêm nay.”

“Ông không thể ép tôi vào xe ông được.”

“Tôi sẽ không mơ tới chuyện cưỡng ép. Nhất là khi lý lẽ bình tĩnh hoàn toàn có thể thành công.”

“Lý lẽ bình tĩnh đó dựa trên cái gì?”

“Tại sao chúng ta không bắt đầu bằng nhận xét rằng cả bà và tôi có vẻ đều chung mối quan tâm về những việc riêng tư của người chủ nhà đêm nay nhỉ.”

Chàng cảm thấy nàng hít một hơi thật nhanh và hoảng hốt. “Tôi không hiểu ông nói gì.”

“Cái phòng bà vừa đi ra vài phút trước là phòng ngủ của Hastings.”

“Làm sao mà ông biết được?” nàng hỏi. “Ông chỉ đoán mò thôi.”

“Tôi ít khi đoán lắm, thưa bà Bryce. Nhất là khi có thông tin thực tế. Tôi biết đó là phòng ngủ của Hastings vì tôi đã có được sơ đồ các tầng của ngôi nhà vừa hôm qua thôi.”

“Lay trời, thưa ông.” Bỗng nhiên mắt nàng sáng bừng lên vì hiểu ra và vì cái gì đó rất giống với sự nhẹ nhỏm thành thật. “Ông là một kẻ trộm chuyên nghiệp. Tôi đã bắt đầu ngờ điều đó.”

Mội quý bà đàng hoàng tử tế chắc sẽ hết hôn hết vía, chàng ngẫm nghĩ. Xem ra Louisa chẳng hề băn khoăn vì ý tưởng đang được một thành phần của giới tội phạm hộ tống. Ngược lại, rõ ràng là nàng rất tò mò. Vui mừng cũng không phải là nói quá. Chàng đoán đúng: Nàng là một người đàn bà rất đỗi khác thuờng.

“Bà chẳng thể mong tôi khẳng định điều ngờ vực của bà,” chàng nói, “Ngay lập tức bà sẽ gọi cảnh sát đến cùm tay tôi lại.”

Chàng hết sức ngạc nhiên khi thấy nàng cười lớn. Âm thanh ấy hớp hồn chàng.

“Không hề thưa ông,” nàng trấn an với một cái phẩy quạt. “Chẳng phiền gì đến tôi nếu ông kiếm sống bằng cách ăn trộm từ những loại người như Elwin Hastings. Nhưng tôi phải nói, cái tin này làm sáng tỏ rất nhiều điều.”

Chàng chợt nhận ra rằng câu chuyện đang đi về hướng có phần kì quái.

“Bà nói thế là sao?” chàng hỏi.

“Tôi phải thừa nhận rằng từ ngày gặp ông ở vũ hội Hammond, tôi đã khá tò mò về ông, thưa ông.”

“Tôi nên thấy được phỉnh nịnh hay lo ngại?”

Nàng không trả lời câu hỏi đó. Ngược lại, nàng mỉm cười, trông có vẻ ranh mãnh và thỏa mãn như một con mèo nhỏ cuộn tròn trước lò sưởi.

“Ngay từ đầu tôi đã thấy có cái gì đó hết sức bí hiểm ở ông,” nàng nói.

“Bà nhận ra vì cái gì?”

“Còn sao nữa, tất nhiên là vì ông yêu cầu giới thiệu và còn thực sự nhảy với tôi.” Nàng xòe quạt rồi khẽ đóng lại cho thấy nàng đã chứng minh xong lời mình.

“Thế thì có gì mà lạ?”

“Các quý ngài không bao giờ thèm quen biết với tôi, chưa nói đến chuyện đưa tôi ra nhảy. Khi ông nhảy với tôi trong bữa tiệc nhà Wellsworth, tôi nhận ra ngay rằng ông đang ấp ủ một mưu đồ nào đó.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Tất nhiên, tôi đồ rằng ông đang lấy tôi làm bình phong để che giấu sự chú ý với một bà nào đó.” Nàng chủ ý ngừng lại. “Một bà đã có chồng, có lẽ thế.”

“Rõ ràng là bà đã bỏ khá nhiều thời gian và công sức nghĩ về tôi trong mấy ngày vừa rồi.”

Cũng nhiều như chàng đi nghĩ về nàng, chàng nghĩ. Ý nghĩ đó khiến chàng hết sức hài lòng.

“Ông là mộc câu đố,” nàng nói gọn lỏn. “Tất nhiên là tôi thấy cần thiết phải tìm cách trả lời. Tôi phải nói rằng đây là một chuyện tình cờ hết sức.”

Họ đã tới hành lang chính trước khi Anthony kịp tìm ra cách ứng đối lại câu này. Một gia nhân mặc chế phục màu xanh bạc theo lối cũ, với bộ tóc giả rắc phấn trên đầu tiến lại.

“Cho xin áo của bà Bryce,” Anthony nói. “Anh cũng có thể gọi xe của tôi và báo với phu nhân Ashton rằng bà đây đã về với tôi.”

“Vâng, thưa ngài.” Người kia vội vã đi mất.

Louisa không phản đối gì thêm. Anthony có cảm giác nàng cũng sẵn lòng ra đi ngay bây giờ không kém gì chàng. Hiển nhiên ý tưởng ra đi trong đêm với một tay trộm chuyên nghiệp chẳng khiến nàng lo lắng gì cho lắm. Chàng không rõ mình phải suy nghĩ về chuyện đó thế nào.

Người gia nhân trở lại với cái áo khoác hạt dẻ xỉn màu đi đôi với cái áo dài hạt dẻ xỉn màu. Anthony cầm lấy từ tay gã rồi chỉnh lại trên vai Louisa. Cử chỉ phong nhã này chứa một hàm ý chắc sẽ không bị bỏ qua. Nếu Hastings có tra vấn gã sau này, người gia nhân có thể chân thực mà nói rằng bà Bryce và ông Stalbridge có vẻ vô cùng thân mật.

Cỗ xe xuất hiện bên thềm cửa, Louisa cho phép chàng đưa tay để nàng vịn đi vào trong xe. Anthony chui vào theo trước khi nàng kịp đổi ý.

Chàng ngồi xuống trước mặt nàng và đóng cửa lại. Khoảng tối chật chội trong khoang xe vây lấy họ. Trong khung cảnh riêng tư đó, chàng váng vất vì mùi hương tinh tế tỏa ra từ Louisa, trộn lẫn giữa mùi nước hoa từ một thứ hoa gì đó và một thứ hương rất đàn bà. Chàng nhận thấy mình đã gần như bị kích thích. Chàng phải buộc mình tập trung vào công việc hiện thời.

“Thế thì, bà Bryce,” chàng nói, “chúng ta đến đâu rồi?”

“Tôi tin rằng ông sắp sửa kể cho tôi vài điều về công việc khác người của ông.” Nàng thò tay vào bao tay lấy ra chiếc bút chì và tập giấy. “Ông làm ơn vặn đèn lên một chút được không? Tôi cần ghi chép.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.