Chỉ Dòng Sông Biết

Chương 19



Chàng nhìn Louisa đang đánh mắt khỏi khung cảnh ghê rợn. “Bà có chắc mình không ngất chứ?”

“Tôi đã nói với ông rồi, tôi sẽ ổn.”

“Quay xuống lầu đi,” chàng nói nhỏ nhẹ. “Bà không cần phải ở lại trong phòng này đâu.”

Nàng không đáp lại gợi ý đó. “Quả thật ông ta phù hợp với những miêu tả trong nhật ký của các cô gái. Ông ta thực sự là một người hết sức điển trai. Và ông ta có vẻ chưa đến ba mươi.”

Anthony quay lại xem xét hiện trường kĩ hơn nữa. Viên đạn đã gây ra thương tổn khá nặng trong đầu Thurlow, khiến mái tóc vàng của hắn đẫm máu, nhưng khuôn mặt hắn nhìn chung vẫn không bị ảnh hưởng. Đúng là hắn có những đường nét khiến phụ nữ phải ngoái nhìn.

Chàng quay lại phía Louisa. Nàng đang chăm chú nhìn một mảnh giấy trên mặt tủ ngăn cao ngang người.

“Ông Grantley có để lại thư không?” nàng khẽ khàng hỏi.

“Theo Fowler nói thì có.”

Chàng đi tới bàn, nhặt mảnh giấy lên rồi đọc lớn lá thư tuyệt mệnh.

“‘Tôi không thể chịu đựng sự sỉ nhục sẽ đến với mình. Tôi gửi lời xin lỗi tới gia đình.”

“Sỉ nhục gì?” Louisa nhìn chàng. “Ông có nghĩ là ông ta ám chỉ các nợ nần cờ bạc không?”

“Trước đó, hắn đâu có vẻ lo lắng nhiều về chúng. Tại sao đến lúc này đột nhiên lại muốn tự tử?”

Nàng gật đầu. “Một câu hỏi xác đáng.”

“Đây không phải một vụ tự tử,” Anthony nói, nhìn quanh phòng.

“Tôi buộc phải đồng ý.”

“Tôi tự hỏi có phải Hastings đã trừ khử cả hai tay trợ lý của mình vì lý do nào đó không,” Anthony nói.

“Có thể ông ta có lý do phải sợ hãi họ. Có thể ông ta tin rằng họ đang âm mưu chống lại mình. Điều đó sẽ giải thích vì sao ông ta phải thuê hai tay vệ sĩ.”

“Phải.”

Nàng nhìn chàng bằng cặp mất đờ đẫn, u sầu. “Chúng ta làm gì bây giờ?”

“Tôi sẽ báo tin cho Fowler ngay. Ông ấy ắt muốn biết về những diễn biến này càng sớm càng tôt.”

Nàng tóm chặt bao tay bằng cả hai tay. “Vâng, tất nhiên.”

“Nhưng trước hết,” chàng nói, “tôi sẽ lấy xe đưa bà về. Không cần thiết phải để bà ở lại đây đến tận khi Fowler tới. Tôi có thể nói mọi chuyện mà ông ấy cần biết.” Một thoáng nhẹ nhõm lướt qua mặt nàng trước khi nàng bình tĩnh lại. “Ông có chắc không?”

“Có.”

Nàng cụp mắt xuống. “Ông có định nhắc cho ông ấy biết về tôi không?”

“Tôi không thấy cần phải làm vậy.”

“Tôi chỉ muốn bảo vệ danh tính thật của I. M. Phantom mà thôi,” nàng trơn tru nói.

“Tôi hiểu.”

Chàng đặt lại mảnh giấy lên tủ ngăn rồi quay qua phòng nắm lấy tay nàng. “Đi thôi, chúng ta phải đưa bà khỏi chốn này.”

Chàng dẫn nàng xuống nhà. Trong phòng khách, chàng dừng lại bên bàn để viết một tin báo ngắn.

“Ông có chắc ở đây mình sẽ an toàn không?” nàng hỏi. “Nếu kẻ giết người quay lại thì sao?”

Sự lo âu trong câu hỏi chạm đến chàng lúc không ngờ nhất. Nàng thực sự lo lắng vì chàng, chàng nhận ra, có khi còn sợ hãi cho chàng nữa.

“Kẻ giết người có thể là Hastings, cũng có thể không.” Chàng gập mảnh giấy lại. “Dù sao thì, tôi nghĩ hắn sẽ không liều mà quay lại hiện trường tội ác của mình. Ít ra cũng không quay lại trước khi thi thể được tìm thấy và các tin đồn đã lan ra.”

“Làm sao ông biết chắc thế được?”

“Dù đó là ai thì hắn ta cũng khá liều lĩnh khi đến đây thực hiện phi vụ này. Hắn sẽ không ra tay lần nữa trừ phi bất khả kháng. Hiện giờ hắn sẽ chỉ nghĩ đến sự an toàn của bản thân mà thôi.”

“Ông sẽ thật thận trọng, được không, ông Stalbridge?” nàng nói, bất chợt trông có vẻ rất lo ngại.

“Được,” chàng hứa, bỗng cảm động một cách bất thường. “Xe sẽ tới đưa bà về thẳng nhà. Tôi sẽ tới đón bà lúc tám giờ tối nay.”

Nàng cứng người. “Vì sao?”

“Cả hai chúng ta đều được mời đến buổi tiệc nhà Lorrington, bà nhớ chứ?”

Nàng nhún vai. “Tôi quên mất. Xin thứ lỗi, thưa ông, nhưng tôi không có tâm trạng dự bất kì lễ lạt xã giao nào tối nay.”

“Rất xin lỗi, Louisa, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta nên cùng nhau xuất hiện trước công chúng tối hôm nay. Điều thiết yếu là chúng ta phải xử sự như thể không có chuyện gì bất thường đã xảy ra.”

Nàng lưỡng lự rồi gật đầu bất đắc dĩ. “Tôi nghĩ là ông nói đúng. Trời đất ơi. Ông có nghĩ là Hastings cũng sẽ ở đó không?”

“Tôi không biết. Nhưng khách khứa sẽ đến rất đông. Nếu hắn tới, tôi chắc chúng ta vẫn tránh mặt được.”

“Nếu về nhà bây giờ, tôi sẽ viết được một bản tường thuật về cái chết này cho ông Spraggett. Vẫn còn đủ thời gian để đưa lên Điệp báo chớp nhoáng số ngày mai,”

Chàng suy tính chốc lát. “Một ý tưởng tuyệt vời. Dù không được gì khác thì nó cũng khiến tên giết người ngồi trên đống lửa một khi đọc thấy rằng cảnh sát đang cân nhắc khả năng có kẻ nhúng tay vào.”

“Ngoại trừ việc họ không phải đang cân nhắc khả năng đó,” nàng nhận xét khô khan. “Thậm chí cảnh sát còn chưa biết là ông Thurlow đã chết.”

“Từ bao giờ những chi tiết vụn vặt như thế lại cản đường một thành viên can đảm của giới báo chí tường thuật lại sự việc?”

Nàng mỉm cười ranh mãnh. “Quả có vậy. Tôi sẽ nhớ đưa vài ám chỉ về khả năng đây là một vụ sát nhân vào bài báo.” Nàng lưỡng lự. “Ông thực sự nghĩ rằng Hastings đã giết ông Thurlow, phải không?”

“Tôi nghĩ có khả năng là thế,” chàng bình thản chữa lại. “Chúng ta cần thêm thông tin.”

“Đó có vẻ là vấn đề chính của cuộc điều tra này: thiếu thông tin đến mức đáng sợ.”

Chàng buông tấm mạng xuống để nó lại phủ kín mặt nàng.

“Tôi sẽ không tranh cãi với bà về việc đó,” chàng nhẹ nhàng nói.

Chàng đưa nàng ra ngoài rồi để nàng vào trong xe. Khi nàng đã ngồi yên ổn, chàng đóng cửa đoạn đưa mảnh giấy vừa viết cho người xà ích.

“Sau khi đưa bà đây về nhà, anh hãy tới Scotland Yard và đưa tin này đến tận tay thanh tra Fowler nhé.”

“Vâng, thưa ngài.” Người xà ích cầm lấy mảnh giấy.

“Chỉ đưa cho một mình ông Fowler thôi đấy,” Anthony khẽ nhấn giọng. Chàng đưa cho người xà ích ít tiền. “Anh hiểu không? Kể cả phải chờ ông ta, anh cứ chờ.”

Người xà ích kiểm số tiền xong liền hồ hởi gật đầu. “Xin ông chớ lo. Tôi đảm bảo tin của ông sẽ đến tận tay ông Fowler.”

“Cảm ơn anh.”

Người xà ích quất dây cương vào môngngựa. Chiếc xe lộc cộc lăn đi và gần như tức khắc bị nuốt chửng vào màn sương.

Anthony vào lại nhà Thurlow, lên cầu thang tới tầng trên. Càng lên cao, chàng càng phải vận sức buộc mình bước tiếp. Không khí chết chóc cũng dày đặc như sương ngoài đường phố.

Khi đã vào trong phòng ngủ, chàng đi tới bên tủ áo trước tiên. Đám quần và áo khoác đều là các mẫu mốt nhất. Đống sơ mi cắt may đều được giặt sạch sẽ và là thẳng thớm.

Có một hộp tư trang bằng da trong tủ ngăn. Bên trong là vài cặp khuy măng sét đắt tiền, một đồng hồ bồ túi bằng vàng khắc hình bay bướm, và một ghim cà vạt đính ngọc trai. Bàn chải tóc và lược lưng bạc cùng lọ sáp tóc đặt gần hộp tư trang. Thurlow rất chịu khó chăm chút cho vẻ ngoài của mình.

Anthony đi tới giường quan sát tử thi lần nữa. Buộc mình phải bỏ qua phần máu me chết chóc, chàng tìm hiểu các chi tiết. Có vẻ như phần tóc và râu không dính máu của Thurlow được cắt tỉa theo phong cách thời thượng nhất. Áo ngủ thêu cả hoa văn.

Chàng bắt đầu sục sạo căn phòng một cách tỉ mỉ và trật tự, tìm ở những chỗ người ta thường giấu giếm các bí mật của mình. Chàng tìm thấy két sắt sau một tấm ván giả trong tủ áo. Ổ khóa là loại thượng hạng, do một trong những nhà chế tác tài nghệ nhất Willenhall làm ra, nhưng nó không thể sánh được với chiếc Apollo. Mất chưa đến mười lăm giây chàng đã mở được cái két này.

Trong két chỉ có duy nhất một cuốn sổ. Những ghi chép bên trong, thoạt nhìn, cứ tưởng là những món tiền lớn thu được nhờ đánh bạc. Tuy nhiên chỉ có năm mục. Ngày tháng từ gần ba năm trước. Mỗi khoản tiền lại có những chữ viết tắt đi kèm. Chúng trùng với tên viết tắt của năm cô gái đã bị dụ dỗ. Chàng nhận ra mình đang xem cuốn sổ ghi chép những món tiền Thurlow nhận được khi nộp các nạn nhân tống tiền vào tay Hastings.

Chàng nhét cuốn sổ vào một cái túi rồi đứng lặng yên, nhìn quanh phòng lần cuối. Có gì đó hơi bất thường. Chàng lại ngắm nghía các món đồ trong tủ áo, cố hiểu xem có gì không ổn. Nhiều vết nhòe khó nhận thấy trên lớp bụi mờ trên mặt tủ và một vài khăn tay gấp cẩn thận trong một ngăn kéo tủ là những thứ đặc biệt duy nhất. Sau khi không rút ra được kết luận gì, chàng quay xuống lầu.

Linh cảm lại mách bảo chàng lục lại bàn giấy lần nữa, kĩ càng hơn. Khi mồ tập hóa đơn đã trả, chàng chợt hiểu ra điều bất ổn là gì. Đống hóa đơn đều để lộn xộn. Mọi thứ khác trong nhà Thurlow đều được sắp xếp ngăn nắp, nhưng các hóa đơn lại bị nhét vào cặp không theo thứ tự nào. Cứ nhứ đã có ai lục tìm chúng một cách vội vã rồi ấn vào lại ngăn kéo.

Với nhận định đó, chàng tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình. Sau khi làm xong xuôi, chàng đã nắm chắc kết luận.

Một lúc sau có tiếng xe ngựa lách cách dừng lại ngoài phố. Chàng tới bên cửa sổ, kéo rèm vừa đúng lúc nhìn thấy cái dáng lù lù như gấu của Harold Fowler bước ra khỏi cỗ xe thuê.

Chàng mở cửa trước khi Fowler kịp gõ.

“Tôi nhận được tin của ông, ông Stalbridge.” Fowler vào đến hành lang. Ông bỏ mũ và nhìn quanh với vẻ tò mò khắc kỷ của một người đã quen bị gọi đến vì những lý do không mấy vui vẻ. “Có chuyện gì thế?”

“Người thuê căn nhà này, Benjamin Thurlow, nằm chết trong phòng ngủ trên lầu. Có vẻ như, bởi tuyệt vọng vì những món nợ cờ bạc của mình, hắn đã tự bắn vào đầu. Có cả thư tuyệt mệnh. Tất cả các chữ đều viết hoa rất nắn nót.”

“Ông nói là viết hoa sao?” Hàng ria rậm rạp của Fowler giật giật. Đôi mắt rầu rĩ của ông sắc lại. “Cũng như thư của Grantley.”

“Phải.” Chàng trao lá thư cho Fowler. “Chữ viết hoa làm người ta khó so sánh nét chữ, nhưng tôi ngờ rằng Thurlow không viết thư này.”

Fowler đưa bộ móng dài cầm lấy lá thư rồi xem xét tỉ mỉ trong vài giây. Khi ngước lên, nét mặt ông thật u ám. “Tôi đồng ý với ông, thưa ông. Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ chứng minh được rằng kẻ giết người đã viết thư này.”

“Còn một chuyện nữa,” Anthony nói. “Chuyện này cũng không  cách nào chứng minh, nhưng tôi thề rằng đã có ai lục soát các phòng ở đây trước khi tôi đến.”

“Tôi hiểu.” Fowler hơi nhíu mày. “Thông tin gì đã khiến ông đến đây hôm nay?”

“Tôi nhận được tin rằng Thurlow, cũng như Grantley làm việc dưới quyền của Hastings. Hồ như trước đây Hastings đã trả cho hắn những món tiền lớn vào nhiều thời điểm khác nhau. Tôi muốn nói chuyện với hắn.”

“Ông nghĩ là Hastings đã giết hắn, phải không?”

“Phải, tôi nghĩ có khả năng đó. Nhưng nó cũng không giúp tôi đến gần hơn việc tìm ra động cơ sát hại Fiona Risby. Và bây giờ một người nữa có thể giúp tôi tìm câu trả lời cũng đã chết.”

Khuôn mặt băng giá của Fowler dịu lại. “Tôi đã cảnh báo ông rồi, ông Stalbridge, xác suất tìm được bất cứ gì mới sau từng ấy thời gian là rất hiếm hoi, thực thế. Lời khuyên của tôi là để cô bé tội nghiệp được yên nghỉ.”

“Ông không hiểu được đâu,” Anthony nói. “Tôi mới là người không được yên nghỉ, thưa thanh tra. Tôi phải tìm ra vì sao cô ấy bị giết.”

“Theo kinh nghiệm của tôi chỉ có rất ít lý do dẫn đến giết người. Lòng tham, báo thù, một bí mật cần che giấu, và sự điên dại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.