Chicken Soup For The Soul - Tập 3 - Chia Sẻ Tâm Hồn Và Quà Tặng Cuộc Sống

One, Two, Three – Trò chơi trốn tìm



One, Two, Three

There were an old, old, old, old lady, 
And a boy that was just past three; 
The way they played together 
Was joyful, beautiful and peaceful to see.

Of course, she couldn’t go running and jumping, 
And the boy, no more could he; 
For he was a thin little fellow 
With a thin little twisted knee, hard to get around.

They sat in the yellow twilight, 
Out under the tree; on yard 
And the easy game that they played, 
For you I’ll tell this touching story.

It was the familiar Hide and Go Seek, 
Though who’d never have known it to be 
Such a game with an old, old, old, old lady, 
And a boy just past three.
Then, the boy would bend his face down 
On his one little sound knee, 
And he’d guess where she was hiding, 
In guesses One, Two, Three!

“You are in the cupboard, aren’t you?”
He would shout, and laugh with glee 
But it wasn’t the cupboard; Ok, 
Cause he still had Two and Three.

“You are up in Papa’s big bedroom, 
In the chest with the queer old key!”
Softly she said: “You are warm and warmer; 
But you’re not quite right, my dear!,” said she.

“It can’t be the little cupboard 
Where Mamma’s things used to be?
So it must be the clothespress, Gran’ma!”
And he found her with his Three.
Then she covered her face with her fingers, 
That were thin, wrinkled and wee, 
And she guessed where the boy was hiding, 
With a One and a Two and a Three.
And they never had stirred from their places, 
Right there, under the oak tree 
This old, old, old, old lady, 
And the boy who was just past three.

– Henry Cuyler Bunner

Trò chơi trốn tìm

Có bà lão đã già – thật già, 
Và một cậu bé chỉ vừa mới lên ba; 
Hai bà cháu cùng chơi đùa với nhau 
Thật vui vẻ, thật đẹp, thật thanh bình.

Lẽ dĩ nhiên, bà lão không thể chạy nhảy được 
Và cậu bé cũng chẳng hơn gì; 
Vì cậu, một đứa trẻ quá ốm yếu 
Với một chân teo tóp, đi lại còn không dễ.

Hai bà cháu ngồi giữa bóng chiều chập choạng, 
Trước sân nhà dưới bóng một tán cây; 
Và họ cùng chơi một trò thật dễ đoán, 
Câu chuyện cảm động giờ tôi kể ra đây.

Đó là trò Trốn Tìm quen thuộc, 
Nhưng ai sẽ có thể hình dung?
Trò chơi ấy chỉ với hai bà cháu, 
Bà đã thật già, còn cháu mới lên ba.
Rồi cậu bé khom người cúi mặt xuống 
Ở bên đầu gối không bị thương, 
Và rồi đoán nơi bà đang trốn, 
Với ba lần đoán Một, Hai, Ba!

“Bà đang trốn trong tủ kính, phải không?”
Cậu bé kêu lên rồi cười vang sung sướng 
Nhưng chẳng phải trong tủ kính. Không sao, 
Vẫn còn lần đoán thứ Hai, Ba nữa.

“Bà đang ở phòng ngủ lớn của cha 
Trong rương với chiếc chìa khóa cũ kỹ, lạ thường!”
Bà khẽ bảo: “Cháu sắp đến gần ta 
Nhưng vẫn chưa đúng lắm, cháu trai à!”

“Chắc không phải là chiếc tủ nhỏ 
Nơi đồ đạc mẹ thường cất, hở bà?
Vậy chắc trong tủ áo rồi bà nhỉ!”
Và cậu bé tìm thấy bà trong lần đoán thứ Ba.
Rồi sau đó bà dùng tay che mặt 
Những ngón tay gầy, nhỏ, nhăn nheo, 
Bà sẽ tìm đứa cháu trai đang trốn, 
Cũng với ba lần đoán Một, Hai, Ba.
Hai bà cháu chẳng đi đâu xa cả, 
Ngoài nơi ấy, dưới tán cây sồi già 
Một bà lão thật già, thật đáng mến, 
Và đứa bé khập khiễng, mới lên ba.

– Henry Cuyler Bunner


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.