Chín Mươi Ba

CHƯƠNG 12: BỐ TRÍ CẤP CỨU



Suốt đêm, cả hai bên đều chuẩn bị.
Khi cuộc đàm phán vừa mới dứt, Gauvain cho gọi viên chỉ huy phó lại.
Cũng cần biết một chút về Guéchamp ông ta là một nhân vật thứ yếu, thật thà, can đảm, tài trí tầm thường, làm lính tốt hơn là chỉ huy, thông minh đến mức chỉ biết có nhiệm vụ không cần biết gì khác, chẳng bao giờ xúc động, không thể bị bất cứ loại cám dỗ nào cám dỗ, kể cả tiền tài làm táng tận lương tâm, tình thương làm mờ công lý. Trong tâm hồn và trái tim con người ấy như có hai cái chao đèn là kỷ luật và mệnh lệnh, như một con ngựa hai bên mắt che kín, chỉ được bước trên quãng đường mà nó còn trông thấy. Nó bước ngay ngắn nhưng đường nó đi bị thu hẹp.
Ngoài ra đấy là một người tin cậy được; chỉ huy cứng rắn, chấp hành nghiêm chỉnh.
Gauvain ra lệnh hết sức nhanh cho Guéchamp:
— Guéchamp, cần một cái thang.
— Thưa chỉ huy, chúng ta không có thang.
— Cần phải có một cái.
— Để leo vào?
— Không, để cấp cứu.
Guéchamp suy nghĩ và đáp lại:
— Tôi hiểu; nhưng để dùng vào việc ấy thì cái thang phải cao lắm.
— Ít nhất phải với đến tầng ba.
— Vâng, có thể xấp xỉ như thế.
— Và phải quá một chút để nắm chắc thành công.
— Đúng thế.
— Nhưng sao lại không có thang?
— Thưa chỉ huy, vì ngài không tính đến việc tấn công tòa tháp từ cao nguyên; ngài chỉ cho vây chặt phía đó thôi; ngài định tấn công không phải phía cầu mà phía tháp. Quân sĩ chỉ chuẩn bị đánh mìn mà không chuẩn bị dụng cụ để leo.
Vì vậy chúng ta không có thang.
— Cho làm ngay một cái.
— Một cái thang cao ba tầng lầu không thể làm trong chốc lát được.
— Cho nối nhiều chiếc thang ngắn lại.
— Nhưng mà phải có thang đã.
— Phải kiếm cho kỳ được.
— Không có đâu. Khắp nơi dân quê phá hết cả thang, lại còn tháo tung cả xe bò và phá hết cầu.
— Đúng thế, chúng muốn làm tê liệt nền cộng hòa.
— Chúng muốn chúng ta không thể sử dụng một chiếc xe, không qua sông, không leo tường được.
— Dù sao cũng phải kiếm cho được một chiếc thang.
— A, tôi nghĩ ra rồi, ở Javené, gần khu Fougères có một xưởng mộc lớn. Chắc ở đó, có thang.
— Không nên để lỡ một chút.
— Bao giờ thì ngài cần đến thang?
— Ngày mai, chậm lắm là vào giờ này.
— Tôi sẽ phái một lính kỵ mã hỏa tốc đến Javené, mang theo lệnh trưng dụng. Ở Javené cũng có một đồn quân kỵ mã họ sẽ cử một toán hộ tống. Ngày mai, chiếc thang có thể có ở đây trước lúc mặt trời lặn.
— Được, thế là đủ – Gauvain nói – Tiến hành mau. Thôi được. Mười phút sau, Guéchamp đã trở lại báo cáo với Gauvain:
— Thưa chỉ huy, giao liên hỏa tốc đã đi Javené.
Gauvain trở lên cao nguyên đứng rất lâu, mắt đăm đăm nhìn chiếc cầu với lâu đài nhỏ vắt ngang đường hào. Đầu hồi lâu đài, chỉ có một cửa thấp mà chiếc cầu rút đóng lại khi kéo lên, đối diện với bờ hào dốc đứng. Từ cao nguyên đi xuống chân trụ cầu, phải lần theo bờ hào dốc đứng ấy, cứ lần từng bụi cây, không khó khăn lắm. Nhưng một khi đã ngồi dưới hố thì kẻ tiến công sẽ hứng lấy đạn của cả ba tầng lầu trút xuống. Tình hình vây hãm lúc đó khiến Gauvain thấy rõ là phải mở cuộc tấn công qua lỗ tường phía tháp, không còn cách nào khác.
Gauvain bố trí cẩn mật không để cho đối phương thoát; ông ta thắt chặt vòng vây quanh tháp Tourgue; dồn các tiểu đoàn sít nhau như những mắt lưới, đến nỗi không có một vật gì có thể lọt qua được. Gauvain và Cimourdain phân công chỉ huy vây hãm pháo đài Gauvain phía rừng, Cimourdain, phía cao nguyên. Họ đã đồng ý là phía rừng, có Guéchamp phụ lực, sẽ tấn công theo lỗ tường, còn Cimourdain sẽ châm lửa tất cả các ngòi của khẩu đội nổi, chăm chú quan sát chiếc cầu và đường hào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.