Chuông Nguyện Hồn Ai

Chương 20



Trong đêm tối, chàng đợi cô gái đến. Trời lặng gió, những rừng thông im lìm. Nhưng thân cây mọc lên từ những thảm tuyết dày. Chàng nằm trong túi ngủ và cảm thấy êm ái trên chiếc giường do chính chàng tự tay làm, khí lạnh vây phủ trên đầu và trong mũi chàng. Chàng nằm nghiêng, gối đầu trên chiếc ba lô gồm có đôi giày quấn tròn trong chiếc quần dài và chiếc áo vét dùng làm gối, chạm vào cạnh sườn chàng là chất kim khí lạnh lẽo của khẩu súng lục mà chàng đã tháo ra khỏi bao trong lúc cởi đồ và cột dính vào cổ tay bằng sợi dây súng. Chàng gạt khẩu súng sang một bên, và thò tay vào sâu trong bao, trong khi hai mắt vẫn chăm chăm nhìn qua đám tuyết cái kẽ hở tối đen giữa hai tảng đá, lối vào hang. Bầu trời trong xanh và ánh sáng phản chiếu trên tuyết vừa đủ để người ta có thể phân biệt được những thân cây và những tảng đá quanh hang.

Ban chiều, chàng đã xách búa bước ra khỏi hang, dẫm tuyết đi thẳng tới bìa rừng, đốn một cây tùng nhỏ. Trong bóng đêm, chàng đã kéo nó tới dưới chân vách đá. Chàng dựng đứng thân cây dậy và chặt sạch các nhánh, đoạn, cành lá chất đống nơi đó, chàng đặt thân cây trần trụi nằm trên lớp tuyết và trở vào hang lấy tấm ván dựng bên vách. Chàng dùng tấm ván gạt tuyết dưới vách đá, đoạn lượmB những cành lá, giũ cho tuyết rơi xuống, xếp chúng thàn hàng chất chồng lên nhau như những chiếc lò so, để làm thành một cái giường. Chàng đặt thân cây nằm ngang ở dưới chân chiếc giường lá đó để giữ cho những nhánh cây nằm ở chỗ cũ. Chàng giữ chặt nó lại với hai miếng cây nhọn chặt từ bìa tấm ván. Sau đó chàng trở vào hang, đặt chiếc búa và tấm ván bên vách.

– Đồng chí làm gì bên ngoài vậy? – Pilar hỏi.

– Làm một cái giường.

– Đừng bửa cái tủ kệ của tôi mà làm giường đó nghe.

– Rất tiếc.

– Chả sao – Bà ta nói – Hãy còn nhiều tám ván ở trại cưa. Đồng chí làm giường ra sao đó?

– Như ở xứ tôi.

– Vậy thì vào đó mà ngủ đi. – Bà ta nói. Robert Jordan lấy ra cái túi ngủ từ một trong hai cái ba lô, xếp đặt lại đồ đạc trong ba lô, đoạn trở ra ngoài với cái túi ngủ, vừa cúi đầu để bước qua tấm mền. Chàng trải cái túi ngủ trên những nhánh cây, đầu bít đặt trên thân cây cột chặt vào chân giường, đầu hở đặt sát bên vách đá. Chàng lại trở vào hang để lấy mấy cái ba lô, nhưng Pilar bảo chàng. Chúng có thể ngủ với tôi mà, như hôm qua vậy.

– Đồng chí không đặt người canh à? – Chàng hỏi – Đêm tối trời và bão tuyết hết rồi.

– Có Fernando. – Pilar nói.

Maria đang ở cuối hang. Jordan không trông thấy nàng.

– Chào hết thảy mọi người – Chàng nói – Tôi đi ngủ đây.

Từ trong đám người đang tém dẹp bàn ghế sang một bên để trải chăn gối sửa soạn chỗ ngủ, Primitivo và Andrès ngẩng đầu lên nói “Buenas noches” 1.

Anselmo đã ngủ từ lúc vào trong góc, người quấn tròn kín mít trong chiếc áo choàng và trong cái chăn của lão, Pablo thì ngủ trên ghế.

– Đồng chí có cần một lớp da trừu trải trên giường không? – Pilar hỏi chàng, giọng dịu dàng.

– Không. Cám ơn. Không cần.

– Ngủ ngon nhé – Bà ta bảo hắn – Tôi sẽ lo giữ những vật liệu của đồng chí.

Fernando cùng bước ra ngoài với chàng. Hắn đứng lại giây phút nơi Robert Jordan trải rộng cái túi ngủ ra.

– Sao lại có ý nghĩ ngủ ngoài trời lạ vậy, Don Roberto. – Hắn nói, đứng yên trong bóng tối, người quấn trong chiếc áo choàng, khẩu các bin chĩa thẳng trên vai.

– Quen rồi. Chào đồng chí.

– À! Khi mà đồng chí quen rồi.

– Bao giờ thay phiên?

– Bốn giờ.

– Ở đó sẽ lạnh lắm nghe!

– Quen rồi. – Fernando nói.

– À! Khi mà đồng chí quen rồi. – Robert Jordan trả lời một cách lễ độ.

– Ừ – Fernando nói – Bây giờ tôi phải lên trên đó. Ngủ ngon nghe, Don Roberto.

– Chào Fernando.

Đoạn Robert Jordan lấy quần áo quấn thành chiếc gối, chui vào túi ngủ và bắt đầu nằm đợi. Chàng cảm thấy những nhánh cây êm ái dưới hơi ấm nồng nàn của cái túi ngủ. Chàng nằm đó, chờ đợi, tim đập mạnh, hai mắt nhìn chăm chăm về phía cửa hang ở bên kia vùng tuyết trắng.

Đêm trong sáng, đầu óc chàng cũng sáng rực và lạnh lẽo như bầu không khí bên ngoài. Chàng ngủi mùi hương của những nhánh tùng, những lá thông khô và chất nhựa hăng nồng rỉ ra từ những cành cây bị chặt. Pilar, chàng nghĩ. Pilar và mùi vị cái chết. Còn tôi, tôi thích cái mùi hương này ở tại đây. Mùi hương này cùng với cỏ tươi mới cắt, mùi cây từ bi bị dập nát dưới chân ngựa tôi lúc tôi đuổi đàn bò, mùi khói từ những lửa củi và mùi lá mùa thu đốt lên. Mùi hương này, mùi hương của những làn khói bay lên từ những đống lá khô gom thành hàng dọc theo các con đường tại Missoula, vào mùa thu, hẳn đó là mùi vị của nhớ nhung. Mày thích mùi gì hơn cả? Mùi cỏ tươi ngon đựng trong những chiếc thúng của bọn da đỏ? Mùi da ám khói? Mùi đất ẩm vào mùa xuân sau một trận mưa rào? Mùi nước biển thoảng lại khi người ta tiến về một mũi đất tại Galice, xuyên qua những bụi rậm? Hay mùi hương trong gió từ đất liền thổi tới khi người ta tiến gần tới Cuba trong đêm tối? Đó là mùi của đám xương rồng đang đơm bông, những cây mimosa và những loài rong biển. Hay là mày thích mùi giăm bông chiên vào buổi sáng khi bụng đói? Hoặc mùi cà phê buổi điểm tâm? Hoặc của một trái táo cắn lút răng? Hoặc mùi rượu mới ép? Hoặc mùi bánh mì vừa mới ra lò? Mày phát đói bụng rồi đó, chàng nhủ thầm. Chàng nằm nghiêng sang một bên, nhìn về phía cửa hang, dưới ánh sáng của những vì sao bị khúc xạ trong tuyết.

Một người đàn ông bước ra từ sau tấm màn và chàng nhận ra một bóng người đứng bên khe đá. Chàng nghe có tiếng sột soạt trên tuyết. Kế đó bóng người đàn ông cúi xuống và trở vào trong.

Có lẽ nàng sẽ không tới trước khi mọi người đã đi ngủ, chàng nghĩ. Rõ phí thì giờ, đêm đã trôi qua đến một nửa. Ôi, Maria. Đến mau lên, Maria, chúng ta không có nhiều thì giờ. Chàng nghe tiếng động êm ái của tuyết từ trên một cành cây rơi xuống mặt đất trắng xóa. Gió thoảng tới. Chàng nghe gió thoảng qua mặt mình. Một niềm xao xuyến bất chợt xâm chiếm lấy chàng trong ý nghĩ nàng không thể đến được. Gió nổi lên, nhắc chàng nhớ rằng không còn bao lâu nữa bình minh ló dạng. Tuyết vẫn cứ rơi từ những cành cây trong tiếng gió lay động trên những ngọn thông.

– Đến đi, Maria. Anh van em, đến mau lên, chàng nhủ thầm. Ô, đến đi, đến ngay bây giờ đi. Còn đợi gì nữa. Không cần gì phải đợi cho tới khi bọn họ đi ngủ.

Rồi thì chàng trông thấy nàng vén màn bước ra khỏi cửa hang. Nàng đứng đó một hồi. Chàng nhận ra nàng ngay, nhưng chàng không thể biết được nàng đang làm gì. Chàng huýt sáo thật nhỏ. Nàng vẫn đứng trước cửa hang, bận làm điều gì trong bóng tối của vách đá mà chàng không biết được. Đoạn nàng vừa đi vừa chạy, nàng ôm món đồ gì trong hai tay. Chàng trông thấy nàng chạy trên cặp giò dài xuyên qua đám tuyết. Và nàng đến, quỳ gối bên cái túi ngủ, đâu nàng kề sát vào đầu chàng, nàng phủi lớp tuyết dính trên hai bàn chân. Nàng hôn chàng và trao cho chàng cái bọc.

– Đặt cái này bên cái gối của anh – Nàng nói – Em lấy tất cả để khỏi mất thì giờ.

– Em đi chân không trên tuyết đến đây à!

– Dạ. – Nàng nói – Và với độc cái áo cô dâu trên người.

Chàng siết chặt nàng trong đôi cánh tay, và nàng vùi đầu dưới cằm chàng.

– Đừng đụng vào chân em – Nàng nói – Chân em lạ lắm, Roberto.

– Đặt chúng vào đây cho ấm.

– Không – Nàng nói – Chúng sẽ ấm sau mà. Bây giờ hãy nói anh yêu em nhanh lên đi.

– Anh yêu em.

– Tuyệt, ồ! Tuyệt làm sao.

– Anh yêu em, dê con của anh.

– Anh có thích chiếc áo cô dâu của em không?

– Vẫn chiếc áo đó?

– Đúng, vẫn chiếc áo chiều hôm qua. Đây là áo cưới của em.

– Đặt chân em vào đây.

– Ồ! Không, không cần đâu, anh. Tự chúng cũng ấm được rồi. Em không thấy lạnh. Chúng chỉ lạnh với anh thôi; vì tuyết. Nói nữa đi anh.

– Anh yêu em, dê con của anh.

– Em cũng yêu anh và em là vợ anh.

– Bọn họ ngủ rồi hả em?

– Chưa. Nhưng em không thể đợi lâu hơn được. Quan trọng gì hở anh?

– Không quan trọng gì – Chàng nói và chàng ôm sát vào lòng chàng thân hình mảnh khảnh, nóng hổi và mềm dịu của nàng – Không còn gì quan trọng nữa em ạ!

– Đặt tay lên đầu em đi anh – Nàng nói – rồi để em xem thử có biết hôn anh không. Được không anh? – Nàng hỏi.

– Được – Chàng nói – Em cởi chiếc áo cô dâu của em đi.

– Phải cởi hả anh?

– Ừ, nếu em không lạnh.

– Sao, lạnh à. Em nóng ran là đàng khác.

– Anh cũng vậy. Nhưng sau đó, em sẽ không lạnh chớ?

– Không. Sau đó em sẽ như một con thú trong rừng và ta gần nhau đến đỗi không ai có thể nói rằng mình là mình mà không là người kia. Anh không thấy rằng tim em là tim anh sao?

– Không. Không có sự khác biệt nào.

– Anh là em và tất cả những gì của em là của anh hết. Em yêu anh, ồ, em yêu anh vô cùng. Ta không phải là một sao anh? Anh không thấy điều đó à?

– Thấy chớ. Đúng như vậy đó em.

– Bây giờ thì anh nghe đây. Anh không có trái tim nào khác ngoài trái tim của em.

– Cũng như anh không có đôi chân nào khác, đôi bàn chân nào khác cùng thân thể nào khác.

– Nhưng mà mình lại khác biệt nhau – Nàng nói – Em muốn mình phải giống nhau thật sự kia.

– Không phải em muốn nói như vậy.

– Có, có chớ, đó là điều em phải nói với anh.

– Không phải em muốn nói như vậy.

– Có thể – Nàng nói nhỏ, đôi môi đặt trên vai chàng – Nhưng em vẫn thích nói như vậy. Bởi vì mình khác biệt nhau, em rất hài lòng vì anh là Roberto, em là Maria. Nhưng mà nếu anh muốn đổi thì em cũng chịu đổi nữa. Em sẽ là anh vì em yêu anh vô cùng.

– Anh không muốn đổi. Tốt hơn chỉ nên là chính mình mà thôi và mỗi người hãy cứ là mình thôi.

– Nhưng mà giờ đây mình chỉ là một và không còn cách biệt nữa. Em là anh khi anh không có đó. Ồ! Em yêu anh làm sao, em phải săn sóc anh chu đáo mới được.

– Maria.

– Dạ.

– Maria.

– Dạ.

– Maria.

– Da, dạ, em đây anh.

– Em không lạnh à?

– Ô! không. Anh kéo cái túi lên vai anh đi.

– Maria.

– Em không nói được nên lời anh à.

– Ồ, Maria, Maria, Maria.

Sau đó, họ nằm sát bên nhau, với đêm lạnh giá vây quanh họ, họ nằm vùi trong hơi ấm của chiếc túi ngủ, đầu Maria chạm vào má Robert Jordan. Nàng nằm trải dài, lặng lẽ sung sướng, sát bên người chàng, nàng nói bằng một giọng thật dịu dàng.

– Còn anh thì sao?

– Cũng như em vậy. – Chàng nói.

– Đúng – Nàng bảo – Nhưng không giống buổi chiều này.

– Không.

– Nhưng em vẫn hài lòng với điều đó hơn. Mình không cần phải chết.

– Ojala no – Chàng nói – Anh mong rằng không.

– Em không muốn nói vậy đâu.

– Anh biết. Anh biết em muốn nói gì, ta cùng nghĩ về một điều giống nhau.

– Vậy thì tại sao anh nói vậy thay vì nói điều em nghĩ.

– Với một người đàn ông thì khác em à.

– Vậy thì em bằng lòng thấy mình khác nhau.

– Anh cũng vậy. Nhưng anh hiểu em muốn nói gì khi nhắc tới chuyện chết chóc. Anh chỉ nói như một người đàn ông, theo thói quen. Anh cũng thấy một điều giống như em.

– Dầu anh có là gì và dù anh có nói gì đi nữa, em vẫn muốn anh như vậy.

– Và anh yêu em, anh yêu cái tên của em, Maria à.

– Một cái tên tầm thường.

– Không. Không tầm thường đâu.

– Bây giờ mình ngủ chớ anh? – Nàng bảo – Em dễ ngủ lắm.

– Mình ngủ đi. – Chàng nghe nói. Chàng nghe tấm thân manh dẻ, nhẹ nhàng, nóng ran của nàng ép sát vào người chàng, nó xoa dịu, nó đánh tan sự cô độc, kỳ diệu thay, chỉ bằng sự va chạm của cạnh vai và chân cẳng với nhau, nó tạo thành một sự liên kết chặt chẽ chống lại cái chết, và chàng nói.

– Hãy ngủ ngon, con dê con mảnh dẻ của anh.

– Em ngủ rồi đây. – Nàng nói.

– Anh sắp ngủ đây. – Chàng nói – Hãy ngủ ngon, em cưng của anh. – Và chàng buông mình trong giấc ngủ đầy khoan khoái.

Nhưng trong đêm, chàng chợt thức giấc và ghì nàng vào lòng như thể nàng là tất cả sự sống và người ta toan tước đoạt lấy nàng. Chàng ôm nàng và chàng cảm thấy nàng là tất cả sự sống, quả đúng như vậy. Nhưng nàng đã ngủ một cách bình yên, say sưa. Lúc đó, chàng dang ra khỏi nàng và quay sang bên cạnh. Chàng kéo cái túi ngủ trên đâu Maria, chàng hôn vào cổ nàng trong túi ngủ, đoạn chà kéo sợi dây súng lên đặt khẩu súng sang bên đúng trong tầm tay, và chàng tiếp tục nằm đó, thân thể duỗi dài trong bóng tối, và chàng bắt đầu nghĩ ngợi.
— —— —— —— ——-

1 Chúc ngủ ngon.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.